Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày hôm đó Lý Đông Hải không còn cảm nhận được sự yêu thương quen thuộc của anh trai cậu. Anh hai trở nên nghiêm khắc lạnh lùng, đôi khi lại nóng nảy lo âu hoặc buồn bã ưu thương. Chỉ duy nhất một điểm anh vẫn không thay đổi, đó là lấy ra chiếc harmonica thổi lên khúc nhạc đồng ca du dương hoà cùng ánh trăng yên lặng, mang theo nỗi buồn vô tận mà Đông Hải chưa bao giờ hiểu được.

Ngày như cũ trôi qua, Lý Hách Tể vẫn không ôm Lý Đông Hải ngủ, cậu vẫn cuộn mình lại lấy chăn quấn mình thật chặt. Hách Tể ngồi trên ghế ngắm nhìn Đông Hải say ngủ, ánh trăng mờ ảo treo bên cửa sổ soi rọi đôi mắt trống rỗng. Anh đột nhiên ho lên, luống cuống che miệng lại nhưng lồng ngực càng đau đớn kịch liệt, nước mắt lại lần nữa đong đầy khoé mi.

Hôm sau tan làm trở về, Hách Tể ôm theo một chú cún con trắng muốt, bộ lông xù mềm mại cùng ánh mắt trong suốt vô tội, cún con như thể bản sao của Đông Hải.

Lý Đông Hải vẫn ngồi im lặng ở góc phòng, nắng chiều ấm áp vẩy lên trên khuôn mặt xinh đẹp non nớt của cậu. Lý Đông Hải thấy trong ngực Lý Hách Tể ôm theo một cục lông bé nhỏ. Cậu lúc đầu vô cùng e dè nhanh chóng lùi vào chân giường. Hách Tể mang chú cún con ôm đến trước mặt cậu, sờ sờ đầu nhỏ của nó, cười nói: "Đông Hải, có nó rồi em sẽ không cô đơn nữa. Sau này không có anh hai thì cún con làm bạn với em, em xem nó có giống em không nào?"

Đông Hải không trốn nữa, từ chân giường bò lên, thật cẩn thận quan sát cún con, sau đó thử vươn tay sờ sờ, khoé miệng phút chốc giương lên, nụ cười mang theo giọt nắng đọng lại bên cửa sổ. Lý Hách Tể cũng cười lên, tiếng cười run rẩy mang theo sự vô lực: "Đông Hải, sau này anh không thể tiếp tục sống cùng em, không thể tiếp tục nắm tay em đi trên con đường này nữa. Bởi vì anh... muốn kết hôn."

Đông Hải đang cúi đầu ôm lấy chú cún, nghe thấy lời noi của anh cậu ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo hoang mang cùng nghi hoặc "Kết... hôn?"

Hách Tể gật đầu, bước đến mở cửa ra, Mộ Ngôn Ca đứng bên ngoài cười đến sáng lạn, cô bổ nhào đến ôm lấy anh, sau đó liếc nhìn Lý Đông Hải ngồi trên giường "Em ấy sẽ thích em chứ?"

Lý Hách Tể nhẹ nhàng nhếch khoé môi, anh không lên tiếng kéo tay Mộ Ngôn Ca đến trước mặt Đông Hải sau đó hôn nhẹ lên môi cô.

Đông Hải vô thức siết nắm tay, chú cún nhỏ trong lồng ngực kêu lên một tiếng đau đớn sau đó nhảy khỏi ngực cậu. Đôi mắt to tròn trong trẻo bỗng chốc đong đầy nước mắt nhưng tuyệt nhiên chẳng có giọt nào rơi xuống. Cố mím đôi môi đang kịch liệt run rẩy, cậu cẩn thận kéo tay anh hai, ánh mắt như cầu xin mọi thứ chỉ là cơn ác mộng.

Hách Tể cứng ngắt nở nụ cười tươi tắn, rút tay ra sau đó bình tĩnh tuôn ra từng chữ: "Không được, sau này anh và chị ấy sẽ cùng sống với nhau như thế, đó nghĩa là kết hôn. Đông Hải, em hiểu chưa?"

Mộ Ngôn Ca luống cuống, bởi vì lúc này trên khuôn mặt Đông Hải giờ đây chỉ có biểu tình đau đớn giống như vừa bị Hách Tể đâm một nhát dao thật sâu vào tim, cô đánh mạnh vào lưng anh giận dữ nói: "Anh sao lại đùa em ấy như vậy? Kết hôn xong thì không thể sống cùng chúng ta sao? Anh xem em ấy khóc rồi."

Mộ Ngôn Ca vươn tay muốn lau nước mắt cho cậu, kết quả tay cô chưa chạm đến đã bị hất ra, Đông Hải nhảy mạnh xuống giường lao ra khỏi cửa.

Hách Tể nhìn theo cách cửa mở toang, giống như trái tim anh vừa bị đâm một lỗ thật to. Anh đột nhiên quay đầu lại quát lên với Mộ Ngôn Ca: "Tôi đi tìm em ấy! Cô giúp tôi lấy giày và áo khoác! Em ấy không mang giày!" Rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Mộ Ngôn Ca ngây người, trông thấy đôi mắt đỏ bừng của Hách Tể, cô bị sự thống khổ cùng bi thương trên người anh làm cho sợ hãi.

Lý Hách Tể đuổi theo Lý Đông Hải, nắm chặt cánh tay của cậu. Mặc kệ ánh mắt của người trên đường mà ngã bệt xuống mặt đường lạnh như băng. Đông Hải cả người run rẩy, Hách Tể biết cậu run không phải vì giá lạnh ngoài kia. Đông Hải run lên, ánh mắt sợ hãi, đau thương tràn ngập, đứt quãng nói: "Anh hai... tìm anh hai... Em muốn anh hai... Em muốn anh hai... "

Hách Tể trong nháy mắt như bị đâm một nhát dao, anh ôm chặt lấy cậu, trong thanh âm chứa sự nghẹn ngào, anh nói: "Anh là anh hai đây, là anh hai, anh hai ở đây. Đừng sợ... Đông Hải đừng sợ... là anh hai không tốt, đều tại anh hai..."

Đông Hải bất thình lình giãy dụa cắt đứt lời nói của anh, không ngừng đấm đá cố thoát khỏi lồng ngực anh, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, gào khóc "Không phải! Không phải anh hai! Muốn anh hai! Không phải anh hai!"

Hách Tể dùng sức khống chế cậu, hung hăng ghim chặt cậu trong lồng ngực, đột nhiên không thể nhịn xuống nữa mà rơi nước mắt. Trên đường từng bóng người lướt qua họ tựa như ảo ảnh không thể bước vào thế giới ... đau đến phát điên.

Từ đó trở đi, Lý Đông Hải trở nên trầm mặc, cậu không nở nụ cười thường lệ, chỉ im lặng ngồi một góc. Lý Hách Tể cùng Mộ Ngôn Ca đi xem nhà mới của hai người, anh nhờ chị Vân chăm sóc cậu một ngày.

Nhà mới của đôi vợ chồng sắp cưới chính là ngôi nhà hai tầng nho nhỏ ở phía sau lưng toà nhà cũ, anh đi cùng Mộ Ngôn Ca mà trong lòng không yên. Hách Tể không biết Đông Hải có ăn cơm thật ngon không, có nghe lời hay không, hay lại như cũ luôn im lặng khóc trong góc phòng.

Mộ Ngôn Ca hớn hở nhìn khắp nơi, nói huyên thuyên chỗ này muốn đặt cái gì, phòng này làm phòng gì. Hách Tể chẳng nghe được câu nào, nhưng lúc cô nói 'Hách Tể, chúng ta mua một cái TV đi. Tuy rằng rất đắt đỏ nhưng sớm muộn gì cũng phải mua, vậy chúng ta mua trước tốt hơn phải không?'

Anh nghe thấy câu này trong đầu đột nhiên nghĩ tới đứa bé ở nhà, bảo bối của anh nhất định sẽ rất thích xem mấy chương trình vui nhôn trên TV. Không thể để em ấy cô đơn ở nhà một mình được. Vì thế Hách Tể vội vã đồng ý: "Được, được, TV nhất định phải mua."

Anh nhìn Mộ Ngôn Ca nhảy nhót reo hò, ánh mắt mơ hồ ngỡ như trước mắt hình bóng Đông Hải vui mừng ôm lấy anh reo hò.

Buôi tối lúc trở về toà nhà, vừa vào cửa chị Vân chạy đến, khuôn mặt bối rối nói: "Nguy rồi! Nguy rồi!" Trái tim Hách Tể run lên, cắn răng đè nén tâm tình khủng hoảng đang từng chút dâng lên hỏi: "Đông Hải... Đông Hải, có chuyện gì sao?"

"A! Không phải Đông Hải, là con cún! Nó chết rồi..."

Lý Hách Tể lướt qua chị Vân, thấy trong tay Lý Đông Hải ôm chặt cún con bất động, nước mắt điên cuồng rơi xuống như mưa nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ âm thanh nào. Anh nhìn bộ dạng cậu, tâm tỉnh chỉ toàn chua xót và đau tiếc không nguôi.

Hách Tể ngồi xổm bên cạnh Đông Hải, vươn tay xoa đầu cậu nhưng đứa trẻ đó lại chẳng buồn phản ứng, trong mắt hoàn toàn trống rỗng. Trái tim Hách Tể đau xót nhưng thanh âm vẫn vô cùng dịu dàng nói: "Đông Hải à, em có nhớ chuyện cổ tích về vương quốc thần tiên mà anh hai kể cho em không? Tiểu Bạch hiện giờ đang trên đường đến đó đấy, nơi đó rất đẹp, rất tốt cho nên em không phải buồn biết không? Con người, động vật và cả cây cối sau khi chết đi và biến mất đều sẽ đến đó, vậy nên Đông Hải đừng khóc nữa được không?"

"Nhưng em đau quá... anh hai em đau quá..." Đông Hải cuộn mình lại, giọng nói bởi vì nghẹn ngào đau buồn mà có chút hỗn loạn "Không muốn đi... vương quốc không tốt... anh hai không đi... em không đi... không đi."

Lý Hách Tể nghe Lý Đông Hải nói, sự kiên trì bấy lâu nay đột ngột biến mất. Như trút được một gánh nặng thật lớn mà mất hết khí lực, anh ôm lấy cậu, mặc cho lốc xoáy thống khổ vùi lấp bản thân.

Sau đó, Hách Tể kéo Mộ Ngôn Ca đứng dưới ngọn đèn mịt mù ở hành lang nói với cô: "Thực xin lỗi, chúng ta không thể kết hôn, tôi không thể hại cô, càng không thể làm tổn thương em trai tôi."

Đôi vai Mộ Ngôn Ca run rẩy, hình ảnh trước mắt cũng run lên, cô khóc hỏi 'Vì cái gì đến lúc này lại nói ra những lời như vậy?'

Lý Hách Tể trượt lưng xuống vách tường cười khổ, trong ánh mắt luôn là vẻ đạm mạc xa cách lại ánh lên nỗi bi ai vô tận, thanh âm mệt mỏi: "Bởi vì tôi bị bệnh, bởi vì tôi không sống được bao lâu nữa."


Hết chương 6

Mình cũng vừa đăng một oneshot mới viết, nếu các bạn có hứng thú hãy cũng hãy đọc nó ủng hộ mình nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro