Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó có lẽ là đêm mọi người nhớ rõ nhất tiếng khóc khổ sở của Mộ Ngôn Ca.

Nhưng không ai biết cô khóc vì chuyện gì, mọi người khoác áo ngủ mở cửa nhìn ra, chỉ thấy Lý Hách Tề biểu tình lạnh lùng mà bất đắc dĩ, ôm lấy Mộ Ngôn Ca, không ngừng thấp giọng an ủi. Tưởng là vợ chồng son đánh nhau, vì thế lại đóng cửa về phòng.

Đêm đó, Mộ Ngôn Ca khóc nói "Anh phải cưới em, em muốn chiếu cố anh, em tuyệt đối sẽ không hối hận."

Lý Hách Tể cười khổ lắc đầu, xoay người vào nhà.

Mộ Ngôn Ca giữ chặt cánh tay anh, không ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Thật ra khi đó anh đột nhiên nói muốn kết hôn, là muốn khi anh ra đi, có em tới giúp anh chăm sóc Đông Hải phải không?"

Trong lòng Lý Hách Tể chua xót, xoa mũi không quay đầu lại, thấp giọng nói với cô, thực xin lỗi.

Mộ Ngôn Ca chảy nước mắt: "Em không trách anh, bởi vì em rất yêu anh. Em sẽ chăm sóc anh, cũng sẽ chăm sóc cả Đông Hải, anh không được từ chối em, bởi vì em không không muốn cuối cùng anh cùng Đông Hải đều không có người chăm sóc."

Lý Hách Tể ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, anh quay lại ôm Mộ Ngôn Ca, trong lòng tràn đầy cảm động, anh nói: "Cám ơn cô, giúp tôi chăm sóc Đông Hải, cám ơn rất nhiều..." Nước mắt anh rơi xuống làm ướt bả vai Mộ Ngôn Ca.

Ngày cưới gần tới.

Lý Hách Tể vẫn như trước thường xuyên ho khan. Có khi, anh ho khan ho rất nhiều, sau đó đột nhiên ngồi yên bất động.

Cô biết, anh thật sự rất đau, nhưng lại chưa bao giờ nói ra.

Vì thế cô thường nhìn theo bóng lưng của anh, âm thầm rơi lệ.

Đông Hải trừ việc dán từng miếng băng cá nhân cho Hách Tể, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không thể làm.

Có một ngày, Hách Tể nhìn theo bóng dáng Đông Hải, nói với Mộ Ngôn Ca 'Cô nói đúng, tôi thực sự không thể ở bên em ấy cả đời.

Mộ Ngôn Ca nhìn Lý Đông Hải đang cố gắng tự mình ăn cơm, nhìn cậu vẫn như trước kia ngây ngô đến mức làm người khác thương xót, cô quay đầu lại bắt gặp ánh mắt Hách Tể nhìn Đông Hải, đó không chỉ là sự quyến luyến không thể buông tay, mà còn nỗi day dứt từ sâu thẳm trong máu thịt .

Anh nhìn Đông Hải, lông mi khẽ rung động, yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, anh chậm rãi nói: "Ngôn Ca, tôi không thể không nghiêm khắc đối em ấy, bởi vì nếu vẫn cưng chiều như trước, tôi thật sự không biết, không có tôi, em ấy sẽ như thế nào. Em ấy bị tôi chiều chuộng đến hư rồi, tôi hận không thể đem em ấy giam cầm trong lòng bàn tay. Để em ấy không phải chịu đựng bất cứ thứ gì, gió mưa giông bão, hay trời cùng đất tuyệt tôi cũng sẽ che chở em ấy, cho dù chỉ một chút thương tổn tôi cũng đau lòng. Tôi rất hối hận,bởi vì trước kia có nhiều thời gian để dạy cho em ấy những thứ này. Nhưng hiện tại, tôi căm hận bản than mình tại sao không còn đủ thời gian nữa, không thể đem những gì tôi biết nói cho em ấy, dạy cho em ấy , giáo dục, dặn dò tất cả, cho nên tôi chỉ có thể ép em ấy, tôi chỉ có thể mắng em ấy, mặc kệ mà nhìn em ấy khóc, nhưng cô biết không, khi tôi nói câu nói ngày đó, giống như một con dao chậm rãi rạch từng đường từng đường lên trái tim tôi."

Mộ Ngôn Ca bật khóc , cả đời này có lẽ cô cũng không chảy nhiều nước mắt như mấy ngày nay, cô nói: "Em biết, em biết."

Lý Hách Tề lại ho khan vài tiếng, bình tĩnh lại, anh nhẹ giọng nói: "Ngày kết hôn, nhờ chị Vân chăm sóc cho em ấy, em ấy tuy rằng cái gì cũng không hiểu, nhưng lại rất nhạy cảm, Đông Hải của tôi nhất định sẽ thương tâm, nhưng tôi lại không muốn nỗi đau trong lòng em ấy do chính tay tôi tạo nên."

Vì thế, ngày kết hôn, Lý Đông Hải được gửi ở nhà chị Vân, chị Vân vì thế mà không thể tham gia lễ cưới, giả vờ tức giận với Lý Hách Tể và Mộ Ngôn Ca. Nhưng vừa nhìn thấy Đông Hải bước vào nhà, chị đột nhiên trầm mặc.

Đứa bé kia nhìn theo bóng dáng anh hai rời đi, không khóc cũng không nháo, thẳng đến khi anh đi khuất, cậu cắn răng nén lệ, trộm lấy ra chiếc hacmonica luôn giấu trong ngực .Đông Hải cuộn mình trên ghế sofa, học theo bộ dáng của anh hai, thổi lên một tiếng, nhưng chỉ có tạp âm phát ra.Vì thế cậu cầm hacmonica gõ gõ xuống bàn, thổi lên lần nữa, vẫn toàn là tạp âm. Lý Đông Hải nhìn chiếc hacmonica trong tay, rốt cuộc bả vai run lên, nước mắt ào ạt trào ra.

Tuy rằng cậu không hiểu gì cả, nhưng trái tim đau đớn như thiếu đi một mảnh, dù có bao nhiêu miếng băng keo cá nhân cũng không thể lành lại.

___________

Hôm sau, Lý Hách Tể mang theo Mộ Ngôn Ca tiến vào ngôi nhà mới của hai người, Lý Đông Hải được sắp xếp ở phòng bên cạnh.

Mộ Ngôn Ca đối với Lý Hách Tể, là vợ, lại giống như bạn bè, hai người tương kính như tân, khách khí chăm sóc lẫn nhau, nhưng vẫn thiếu sự thân mật của vợ chồng, của tình yêu.

Nhưng với Đông Hải, bọn họ rất gần gũi thân mật. Cậu tựa hồ hiểu được rằng bản than mình không thể xen vào giữa hai người , vì thế cậu luôn bảo trì sự im lặng, không dám quấy rầy.

Đông Hãi như trước thích đi chân trần trên mặt đất, hoặc nằm trên ghế sofa, cậu rất thích xem TV, tuy thật ra cậu xem cũng không hiểu gì cả. Những lúc cậu ngồi trên ghế sofa xem TV, Lý Hách Tể thường ngồi ở phía sau cùng Mộ Ngôn Ca nói chuyện phiếm về việc nhà. Đông Hải thường trộm liếc nhìn một cái, sau đó giống như sợ bị phát hiện mà nhanh chóng quay đầu đi, ánh mắt nhìn chằm chằm TV, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cậu ôm thật chặt đầu gối, đem móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Từ sáng đến tối, Hách Tể sẽ giúp Đông Hải chuẩn bị một chậu nước ấm, một cái khăn mặt. Anh đã dạy cậu tự tắm rửa cho mình, nhưng Đông Hải vẫn như trước không học được.

Rốt cục ngày đó, anh ho khan một trận dữ dội, thậm chí không thể đứng lên được, trên tay áo che miệng, thấm đầy máu. Cảm giác tuyệt vọng như thác đổ, anh vô lực nhìn cổ tay áo, sau đó nhìn Đông Hải đang cầm khăn mặt như trước không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy thâm tâm đau rát như muốn nứt ra.

Anh đột nhiên giữ lấy khuôn mặt Đông Hải, không một chút ôn nhu, nhìn chăm chú vào ánh mắt vô tội của cậu, không để ý đến sự sợ hãi kích động bên trong đôi mắt ấy, lớn tiếng nói: "Tự mình tắm rửa! Đến những việc này em cũng học không xong! Sau khi anh chết em muốn làm như thế nào! Em sống thế nào!"

Đông Hải bị dọa khóc, ném khăn mặt trên tay.

Đôi mắt Hách Tể bỗng dưng đỏ lên, tương lai trước mắt chỉ duy nhất màu đen tuyệt vọng, anh trầm giọng nói: "Lý Đông Hải, anh chưa bao giờ hận em như lúc này, hận em là một tên ngốc."

Bả vai Đông Hải đột nhiên run lên, sau đó co rúm người cuộn tròn trên ghế sofa, mở to đôi mắt trống rỗng chỉ có nước mắt lũ lượt như thác cuốn ào ạt.

Lý Hách Tề đột nhiên nhớ tới, Đông Hải khi còn nhỏ thường bị bọn trẻ con nhà hàng xóm mắng là kẻ ngốc, ngu dốt, sau đó bị bọn chúng ném đá vào đầu chảy đầy máu. Hối hận giống như thuốc độc quấn lấy trái tim, Lý Hách Tể trong mắt hoảng loạn sợ hãi, anh nghiêng người ôm lấy Đông Hải, âm thầm ân hận, nhưng dù đau xót đến mức nào cũng không thể nói nên lời. Thực xin lỗi, là do anh nóng vội, anh chỉ không muốn khi anh mất đi em ngay cả sinh hoạt của mình cũng không thể làm được.

Đông Hải, anh chỉ không biết phải làm thế nào để em hiểu được, anh không phải muốn mặc kệ em, nhưng bản thân anh quá bất lực.

Sau này, số lần phát bệnh của Lý Hách Tể càng ngày càng nhiều, anh thường xuyên ho đến mức không thể khống chế được, nhưng lại không muốn cho người khác thấy được hình ảnh đó của mình. Rốt cục có một ngày, lúc anh đang muốn ôm Đông Hải đứng lên, giúp cậu mang tất, đột nhiên ngã xuống, rất lâu, rất lâu không thể đứng lên lại.

Khi Mộ Ngôn Ca đẩy cửa vào nhà, thấy Lý Hách Tể nằm trên mặt đất, mà Lý Đông Hải vây quanh anh không biết làm sao, khóc đem băng keo cá nhân dán đầy người Hách Tể.

Mộ Ngôn Ca đột nhiên liền phát điên, một bước đi đến đẩy ngã Lý Đông Hải, cô chạy vội đến tủ đựng thuốc lấy vài viên cho Lý Hách Tể uống, sau đó dìu anh lên giường nghỉ ngơi.

Lý Hách Tể sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy băng keo cá nhân dán đầy trên tay mình liền giật mình, đau đớn không rõ từ buồng phổi hay trái tim dâng đầy.

Sau đó anh nghe thấy tiếng Mộ Ngôn Ca lần đầu tiên mắng Đông Hải bên ngoài cửa phòng ngủ, cô hét lên: "Cậu rốt cuộc có phải là người hay không sao có thể vô dụng đến vậy!? Không phải cậu muốn chính tay hại chết anh ấy mới vừa lòng chứ! Nói với cậu bao nhiêu lần rồi! Thấy anh hai khó chịu thì đem thuốc này cho anh ấy! Chỉ biết lấy một đống băng keo cá nhân dán như vậy có ích lợi gì! Vứt hết đi cho tôi!"

Ngoài cửa rầm một tiếng, là Mộ Ngôn Ca ném hộp băng keo cá nhân của Lý Đông Hải. Băng keo cá nhân rơi đầy trên sàn nhà. Cô vừa muốn mắng tiếp, thì thân thể đột nhiên bị đẩy mạnh ra. Thời điểm hoàn hồn nhìn lại, thì ra là Lý Hách Tể, anh hung hăng đẩy cô ra, sau đó yên lặng đem từng miếng băng keo cá nhân nhặt lên, đặt vào hộp. Hách Tể cầm lên đưa cho Đông Hải, sau đó quay đầu lại nhìn Mộ Ngôn Ca, trong đôi mắt đen kịt chỉ có sự lạnh lẽo làm cô cứng người, anh nói: "Em ấy chỉ có thể học được khi tôi dạy, cũng chỉ có tôi mới có thể mắng em ấy. Cô luôn miệng nói sẽ chăm sóc Đông Hải, cô như vậy làm sao tôi có thể tin cô?"

Anh nói xong, bế Đông Hải lên, đưa cậu vào phòng ngủ. Để lại Mộ Ngôn Ca hốc mắt đỏ bừng đứng yên bên ngoài. Hách Tể ôm lấy Đông Hải, bọn họ đã lâu lắm rồi chưa cùng nhau nằm trên một chiếc giường.

Nhưng Đông Hải lại không quen, bật dậy nhìn xung quanh rồi chớp chớp đôi mắt đỏ hoe.

Một lúc lâu, cậu mở hộp, cầm vài miếng băng keo cá nhân, kéo vạt áo ra, hướng vào vị trí trái tim mà dán lên. Dán rất nhiều, sau đó cậu đột nhiên chớp chớp mắt, nước mắt từng giọt chảy xuống, Đông Hải thút thít nói nhỏ: "Anh hai gạt em... Dán lên rồi, nhưng sao vẫn còn đau, vẫn còn đau quá ..."

Lý Hách Tể nhìn lồng ngực trắng nõn của Đông Hải, những miếng băng keo cá nhân bị dán lộn xộn trên đó, trong đầu anh đột nhiên trống rỗng. Anh cuống quít che miệng lại, sợ tiếng khóc của mình phát ra. Chỉ có nước mắt rơi xuống nào biết được trong lòng anh thống khổ đến thế nào.

Ngày hôm sau, lúc ăn sáng Lý Hách Tể nói với Mộ Ngôn Ca "Ngôn Ca, đem Đông Hải đến viện phúc lợi thôi."

Anh không ngẩng đầu lên, khiến cô cũng nhìn không thấy vẻ mặt của anh, thanh âm không có bình tĩnh đến lạnh lùng, nhưng Mộ Ngôn Ca cảm giác được sự bất lực, vô vọng trong từng chữ. Cô đặt đũa xuống, trong long khổ sở, lắp bắp nói

"Ở nhà chăm sóc không tốt hơn sao, ngày hôm qua em là em sai, anh đừng trách em."

Lý Hách Tể ngẩng đầu, Mộ Ngôn Ca bị sắc mặt trắng bệch của anh làm cho đáy long cô run lên, sau đó nghe anh nói: "Tôi chỉ không muốn em ấy thấy bộ dạng lúc nào cũng có thể ngã xuống của mình, tuy rằng em ấy là đứa ngốc không làm hài lòng người khác, mặc dù bề ngoài em ấy cái gì cũng không hiểu, nhưng em ấy thấy tôi như thế thì khó chịu, em ấy hiểu cái gì gọi là đau khổ."

Hết chương 7.

Hụ hụ bữa giờ bận chuẩn bị cho event sinh nhật cho anh Lee nên quên mất phải đăng chương mới lên 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro