Chương 22 + 23 - Phản công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22 - Phản công

Hơn một năm trước, ngay sau khi vừa xảy ra sự kiện 829, Bùi Cánh Hữu đã lập tức cử người đến bảo vệ Mạc Doãn trong bệnh viện, ngăn cản hắn có cơ hội tiếp xúc với giới truyền thông.

Mãi cho đến khi sự việc lắng xuống và Mạc Doãn được chuyển đến bệnh viện tư nhân, lực lượng bảo vệ xung quanh mới được rút đi, chỉ để lại hai người hộ lý chăm sóc hắn.

Ngày hôm đó, sau khi tiến hành kiểm tra thăm khám như thường lệ, Mạc Doãn trở lại phòng bệnh thì đã thấy trong phòng có thêm một người.

Người đó chính là Trương Hoa Siêu, đại diện cho Hợp Đạt đến "thăm hỏi" Mạc Doãn.

Hợp Đạt là đối thủ của Hữu Thành, xét về bối cảnh thì Hợp Đạt không bằng Hữu Thành, đối phương chỉ là một công ty sáng giá đang trên đà phát triển nhưng tham vọng thì có thừa, lúc nào cũng chờ đợi cơ hội để đánh bại Hữu Thành.

Mòn mỏi chờ đợi mới chứng kiến được cảnh ​​Hữu Thành phạm phải sai lầm lớn như vậy, Hợp Đạt đương nhiên là muốn tận dụng cơ hội bỏ thêm đá xuống giếng, vận dụng hết tất cả các cơ quan truyền thông dưới trướng mình ra tay. Vốn dĩ, danh tiếng của Hữu Thành đã tụt dốc, Hợp Đạt đang muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng thật không ngờ tình hình sau đó lại xuất hiện "vở kịch nhận con nuôi", danh tiếng của Hữu Thành đột nhiên tăng lên.

Vở diễn hết lên rồi lại xuống, tâm trạng của ban lãnh đạo cấp cao Hợp Đạt cũng giống như giá cổ phiếu của Hữu Thành, cứ như đang ngồi trên chuyến tàu lượn siêu tốc, đồng thời cũng cực kỳ không cam lòng.

Trương Hoa Siêu cố gắng bày tỏ cho Mạc Doãn thấy Hợp Đạt sẵn sàng giúp hắn lấy lại công lý, nhất định sẽ khiến Hữu Thành phải ăn trọn cho hết.

Thế nhưng Mạc Doãn lại chẳng chút dao động, hắn thản nhiên nói: "Nhà họ Bùi đã nhận nuôi tôi."

Trương Hoa Siêu nói: "Đây chỉ là biện pháp giải quyết tạm thời của bọn họ thôi. Sau khi lợi dụng cậu xong thì sẽ đuổi cậu đi ngay."

Mạc Doãn liếc ông ta, cười nói: "Không phải mấy người cũng muốn lợi dụng tôi sao?"

Trương Hoa Siêu trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, trong đầu đang nghĩ cách tiếp tục thuyết phục thì Mạc Doãn quay người nhìn ra ngoài cửa sổ: "Để lại thông tin liên lạc đi, khi thời cơ đến tôi sẽ liên lạc với ông."

Trương Hoa Siêu sửng sốt, lập tức hỏi: "Khi nào?"

"Kiên nhẫn chờ đi."

Khi đó, Mạc Doãn còn chưa hoàn toàn bình phục sau vụ tai nạn xe, trông hắn gầy hơn bây giờ rất nhiều, gò má lõm xuống, vẻ mặt có phần lạnh lùng.

Trương Hoa Siêu nhất thời nghẹn lời, thế mà không nói gì được nữa. Ông ta cẩn thận quan sát biểu hiện của Mạc Doãn, sau đó để lại danh thiếp của mình.

"Vậy tôi sẽ đợi tin tốt của cậu."

Sau đó, Mạc Doãn rất lâu không liên lạc với ông ta, Trương Hoa Siêu cũng từ bên ngoài biết Mạc Doãn sống khá tốt ở nhà họ Bùi, nên dần dần quên mất cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó.

Cho đến dịp kỷ niệm sự kiện 829, Hữu Thành và Hợp Đạt đấu đá nhau kịch liệt, sự kiện 829 lại được lợi dụng để tăng độ nóng, Trương Hoa Siêu cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ Mạc Doãn.

"Hòa giải với Hữu Thành đi."

Suýt chút nữa là Trương Hoa Siêu nghẹn thở.

Đầu bên kia điện thoại, Mạc Doãn nói tiếp: "Con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, cho dù bây giờ các người đang tạm thời chiếm thế thượng phong, nhưng với bối cảnh của Hữu Thành, qua một thời gian nữa vẫn có thể Đông Sơn tái khởi, huống gì các người có chiếm được thế thượng phong hay không còn chưa chắc."

Trương Hoa Siêu hít một hơi, cảm thấy thật buồn cười, "Cậu định làm thuyết khách cho gia đình mới của mình à?"

Mạc Doãn cười.

"Tổng giám đốc Trương không biết sao?" Hắn nhẹ giọng nói: "Người nhà tôi đã chết hết từ lâu rồi."

"......"

Đã qua khoảng thời gian dài như vậy, Trương Hoa Siêu không xác định được lập trường của Mạc Doãn là thế nào, ngay lúc ông ta đang do dự, Mạc Doãn cúp điện thoại, gửi cho ông ta một đoạn video.

Két sắt mở toang, một bàn tay mảnh khảnh thò vào, xấp văn kiện mật cứ vậy mà bị hắn tùy ý lấy ra để vào, lật hết trang này đến trang khác, rồi mở ra đóng lại, sau đó lại ném trở về chỗ cũ, "cạch" một tiếng, két sắt đóng lại.

Đồng tử của Trương Hoa Siêu co rút, ông ta lập tức gọi lại ngay.

"Tổng giám đốc Trương, làm người phải biết kiên nhẫn, nghe tôi, hòa giải đi."

Một đứa nhỏ mới thành niên chẳng được bao lâu lại nói chuyện với ông ta bằng giọng điệu cứ như già hơn ông ta gấp mấy lần, càng kỳ lạ hơn là Trương Hoa Siêu lại nghe lọt tai.

Thật ra Mạc Doãn nói cũng rất có lý, bọn họ cũng đang do dự có nên tạm thời đình chiến hòa giải hay không, dù sao Hữu Thành có căn cơ sâu xa, Hợp Đạt hiện tại vẫn chưa có tự tin cùng thực lực có thể hoàn toàn áp đảo Hữu Thành. Nếu không chắc thắng lợi hoàn toàn thì chưa thể gọi là chiến thắng, sau khi hòa giải lấy lui làm tiến thì may ra có thể sẽ tìm được kế sách hay hơn.

Chủ yếu là vì đoạn video vừa rồi đã khiến Trương Hoa Siêu cực kỳ sốc nặng.

Hắn mơ hồ cảm thấy Mạc Doãn muốn "Nội ứng ngoại hợp" với mình, chỉ là không nói ra lời thôi, ông ta cũng biết ý không hỏi thêm nữa.

Người thông minh sẽ không dò hỏi tới cùng.

Ký ức ngắn ngủi kết thúc, Trương Hoa Siêu nhìn Mạc Doãn đánh giá: "Khí sắc cậu không tồi."

Mạc Doãn nói: "Nhờ phúc cả thôi."

Trương Hoa Siêu cười nói: "Lần trước tôi gửi video cho cậu, đã xem chưa?"

"Xem rồi, trình quay kém quá, nhìn chẳng thấy rõ gì hết."

Trương Hoa Siêu nói: "Không biết cậu muốn xem cái gì, cứ tưởng cậu chỉ muốn nghe nội dung cuộc họp."

Mạc Doãn vuốt ve tập hồ sơ bên dưới, "Muốn xem mấy anh đẹp trai kìa."

Nụ cười của Trương Hoa Siêu cứng ngắc.

Mạc Doãn ngẩng đầu lại mỉm cười với ông ta: "Gần đây tổng giám đốc Trương hợp tác với Hữu Thành thế nào rồi? Có phải đã quên dã tâm ban đầu của mình rồi phải không?"

Trương Hoa Siêu theo bản năng trả lời: "Làm gì có!"

Ông ta buột miệng nói xong thì nhíu mày, tự trách mình tại sao trả lời lại quá mức vội vàng, nghĩ bụng cứ đứng trước thằng nhóc này là lại không thể giữ được kiên nhẫn.

"Vậy thì tốt rồi."

Mạc Doãn thấp giọng nói: "Sức khỏe của Bùi Cánh Hữu rất tệ, mọi việc đều giao cho hai đứa con trai của ông ta."

Trương Hoa Siêu hơi ngồi dậy, "Đúng vậy, quả đúng là hổ phụ vô khuyển tử, ông ta có hai cái đứa con ngoan, đứa nào cũng xuất sắc."

"Ừm, quả thật là hai con mãnh hổ," Mạc Doãn nghiêng mặt cười, "Nhưng chắc tổng giám đốc Trương cũng nghe câu 'Một núi không thể có hai hổ' rồi phải không."

Trương Hoa Siêu hiểu ý hắn ngay lập tức.

Đây là văn phòng của Bùi Thanh, hai người ngồi công khai thảo luận làm thế nào để lợi dụng mâu thuẫn giữa hai anh em để đối phó với Hữu Thành nên Trương Hoa Siêu có chút lo lắng, vừa nói vừa nhìn ra cửa suốt. Còn ngược lại Mạc Doãn vẫn cứ thản nhiên như không, cứ như cho dù Bùi Thanh bất thình lình xuất hiện thì hắn cũng chẳng chút sợ hãi.

"Tôi thấy quan hệ giữa hai anh em họ không tệ đâu, cư xử cũng rất đúng mực khiêm tốn." Trương Hoa Siêu nói, "Nhưng mà tôi tò mò một chuyện, sao cậu lại biết hôm đó Bùi Minh Sơ sẽ bỏ quyền?"

Mạc Doãn cười nói với Trương Hoa Siêu: "Tôi đoán được."

Trương Hoa Siêu cũng cười, ông ta đương nhiên biết việc này làm sao mà đoán được, Mạc Doãn nhất định đã làm gì đó.

Đứa nhỏ này không chỉ có quyền truy cập một số tài liệu bí mật của Hữu Thành mà còn có thể ảnh hưởng đến hành vi hai con trai của Bùi Cánh Hữu, điều này khiến Trương Hoa Siêu không dám coi thường Mạc Doãn.

Mạc Doãn đặt tập tài liệu xuống, liếc nhìn Trương Hoa Siêu, "Đôi khi ở càng gần thì càng nhìn rõ. Tôi thấy dạo này hai anh em họ có mâu thuẫn rất sâu sắc đấy."

"Ồ?" Trương Hoa Siêu tỏ vẻ hứng thú nói: "Dù cho anh em có mâu thuẫn thì cũng chỉ là chuyện gia đình, sẽ không ảnh hưởng đến công việc."

"Nếu tôi nói mâu thuẫn bắt đầu từ công việc thì sao?"

Trương Hoa Siêu nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của Mạc Doãn, nhất thời không biết phải nói sao, màng nhĩ phồng lên vì nóng.

"Hơn nữa, chuyện công và việc riêng sao có thể phân biệt rạch ròi như vậy? Nói không chừng trong lòng bọn họ, việc công không quan trọng bằng một phần mười việc riêng." Mạc Doãn mỉm cười, "Hai người họ đều tâm cao khí ngạo, coi trọng cảm xúc của bản thân hơn bất cứ thứ gì khác. Đôi khi để tranh giành một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà sẵn sàng trả bất cứ giá nào cũng không quan tâm."

Tim Trương Hoa Siêu đập nhanh.

Muốn trực tiếp đánh bại một con quái vật như Hữu Thành thì phải lớn mạnh hơn nó gấp mấy lần, nếu không cả hai bên đều bị thương thì rõ ràng là mất nhiều hơn được.

Nhưng nếu có biện pháp phá hủy nó từ bên trong thì tự nhiên sẽ làm ít mà ăn nhiều.

Chỉ không biết là làm thế nào mới xâm nhập vào nội bộ.

Mặc dù hai bên đã đạt được sự hợp tác, nhưng sự hiểu biết của Hợp Đạt đối với Hữu Thành vẫn chưa đủ sâu, khó có thể tìm ra điểm yếu thực sự ngay lập tức.

Trương Hoa Siêu nhìn Mạc Doãn, ông ta không nhận ra trong mắt mình đầy ắp sự tò mò, bản thân hoàn toàn bị Mạc Doãn dắt mũi kéo đi.

Mạc Doãn nhìn ông ta mỉm cười, nói thay câu trả lời: "Thật ra tình hình tài chính của Hữu Thành không lạc quan như bề ngoài đâu."

Trương Hoa Siêu giật mình, báo cáo tài chính của Hữu Thành luôn rất tốt, nhưng đúng như Mạc Doãn nói, bọn họ vẫn chưa đủ gần trung tâm, chưa thể nhìn sự việc "rõ ràng" bằng người thân cận. Hai mắt của Trương Hoa Siêu từ từ sáng lên, "ý cậu là ..."

Mạc Doãn nói đến đó thì ngừng, hắn chỉ gợi ý cho Trương Hoa Siêu thế thôi.

"Cấp bậc hiện tại của Bùi Thanh đã có thể tiếp cận được những thứ cốt lõi của Hữu Thành. Nếu tổng giám đốc Trương muốn biết nhiều hơn thì có thể chú ý ủng hộ anh ấy, biết đâu sẽ xuất hiện kỳ tích?"

Trương Hoa Siêu chăm chú nhìn hắn.

Mạc Doãn cúi đầu mở tập tài liệu ra, ánh mắt của Trương Hoa Siêu dừng lại ở tập tài liệu trên tay hắn.

Dựa vào sự hiểu biết hiện tại của ông ta về Hữu Thành, trong văn phòng của Bùi Thanh không thể xuất hiện những tài liệu cơ mật nhất được.

Nhưng chắc chắn Bùi Thanh có quyền xem.

Trương Hoa Siêu cũng là một người rất thông minh, sau khi cẩn thận cân nhắc mấy câu nói của Mạc Doãn trong đầu, ông ta lập tức hiểu được ý của Mạc Doãn.

—— Nếu giữa hai anh em xảy ra mâu thuẫn lớn thì có thể lợi dụng Bùi Thanh.

*

Thời điểm Bùi Thanh quay lại, Mạc Doãn đang dựa vào bàn làm việc của y ngủ gà ngủ gật.

Hắn ngủ yên bình, mái tóc đen dài không dài không ngắn bết vào trán, trông có chút trẻ con.

Bùi Thanh vuốt ve tóc mái trên trán hắn, Mạc Doãn lập tức tỉnh dậy, có vẻ là bị giật mình, trong mắt còn lộ rõ sự sợ hãi rõsau khi nhìn rõ người đến là Bùi Thanh, ánh mắt hắn mới chậm rãi thả lỏng, "Anh họp xong rồi à?"

"Ừ."

Bùi Thanh vẫn đang dịu dàng vuốt tóc hắn, Mạc Doãn mỉm cười, sau đó cau mày, "Vừa rồi có tổng giám đốc Trương tìm anh đó, hình như là người của Hợp Đạt."

"Tôi biết rồi, ông ta có tới phòng họp."

"Tôi đang xem tài liệu của anh thì ông ta bước vào, có hỏi tôi vài câu nhưng mà tôi trả lời qua loa thôi, có ảnh hưởng gì đến anh không?"

"Không đâu."

Tay Bùi Thanh dán lên một bên mặt của Mạc Doãn, vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ như một chiếc mặt nạ, nhưng đồng thời hiển hiện một bóng đen mờ nhạt, khó đoán, y nói với Mạc Doãn: "Ông ta đang hợp tác với chúng tôi."

Chuyện của công ty Bùi Thanh không muốn nhiều lời với Mạc Doãn, Mạc Doãn cũng giả vờ thấp thỏm không biết gì, đợi Bùi Thanh xong hết việc thì về nhà cùng y.

Trở lại nhà Bùi, lúc Mạc Doãn được Bùi Thanh cõng ra khỏi xe, hắn mơ hồ cảm giác được phía trên đầu mình hình như có tầm mắt, ngẩng mặt lên nhìn thì không thấy gì cả.

Bùi Minh Sơ gần đây không đến công ty nhiều, anh chỉ ở nhà, cũng không làm việc ở nhà.

Thật ra Bùi Minh Sơ không quan tâm lắm đến quyền sở hữu Hữu Thành.

Thân phận cậu chủ nhà họ Bùi đối với Bùi Thanh là xiềng xích, là tội lỗi, nhưng đồng thời cũng thực sự là một sự vinh quang.

Còn đối với Bùi Minh Sơ, từ khi còn nhỏ anh đã sống ở Anh, nhận được nền giáo dục hàng đầu, phương diện tinh thần và vật chất dồi dào, phong phú hơn hẳn so với Bùi Thanh, hoàn toàn không cần bất kỳ sự phô trương tô vẽ thêm nữa. Nếu anh thực sự quan tâm việc kinh doanh của gia đình đến mức đó thì sẽ không để muộn màng thế này mới bước chân vào công ty.

Thay vì nói Bùi Minh Sơ muốn kế thừa Hữu Thành, không bằng nói Bùi Cánh Hữu yêu cầu Bùi Minh Sơ kế thừa Hữu Thành thì đúng hơn.

Mạc Doãn đã thấy rõ điều này khi quan sát Bùi Minh Sơ làm việc ở nhà.

Nhưng người trong cuộc như Bùi Thanh thì không thấy rõ ràng như vậy được.

Nhưng cho dù Bùi Thanh biết Bùi Minh Sơ không quan tâm Hữu Thành, cũng không muốn tranh giành với mình, thì chỉ càng kích thích lòng tự trọng của y mà thôi.

Bùi Cánh Hữu thà để Bùi Minh Sơ, một người chẳng quan tâm gì đến Hữu Thành, nắm giữ Hữu Thành còn hơn là cho Bùi Thanh dù chỉ một cơ hội nhỏ nhất.

Tưởng tượng mà xem, một thứ mà cho dù bạn có cố gắng đến đâu cũng không thể có được, nhưng trong mắt người khác lại là có cũng được không có cũng xong, mới đau đớn như thế nào kia chứ?

Mạc Doãn không nói cho Bùi Thanh biết.

Loại chuyện này nếu để Bùi Thanh tự mình phát hiện ra, chẳng phải sẽ càng thú vị hơn sao?

Kẻ lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao kiêu ngạo một khi bị đánh nát đi lớp vỏ thanh cao, dù là bị động, cũng sẽ trở nên khác trước. Bởi vì y sẽ phát hiện ra, thì ra con người trước đây của mình đã hoàn toàn sai lầm, thể diện và sự thanh cao mà y luôn cố gắng duy trì từ trước đến nay không đáng một xu.

Khóe miệng Mạc Doãn nở một nụ cười như có như không, trong tay cầm một cuốn sách, chú ý tới Bùi Thanh đang nghe điện thoại trước cửa sổ.

Bùi Thanh hoàn toàn tin tưởng Mạc Doãn, mặc dù y không nói gì với Mạc Doãn nhưng lúc làm việc không bao giờ tránh né hắn.

Tuy hai người cách xa nhau, Mạc Doãn cũng không nghe rõ Bùi Thanh đang nói gì với người trong điện thoại, nhưng trong lòng hắn lại hiểu rất rõ.

Suy cho cùng, đây là kịch bản do hắn viết kia mà.

Ấp ủ lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng đợi được thời cơ, từng chi tiết đều hiện rõ trong đầu hắn, mọi tình huống có thể xảy ra đều đã được diễn tập hàng nghìn lần trong đầu hắn.

Sau khi cúp điện thoại, Bùi Thanh vẫn có vẻ trầm tư, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Giờ đã là mùa đông, nhóm người làm vườn lại tất bật dùng những đóa hoa tươi đẹp để thay thế những loại hoa cũ không chịu được giá lạnh đang dần héo úa.

Trong thế giới này, ngay cả thực vật cũng phải chịu sự "chọn lọc tự nhiên, kẻ mạnh nuốt kẻ yếu."

Bùi Thanh rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút lạnh lùng hiu quạnh.

"Bùi Thanh."

Tiếng gọi mềm nhẹ khiến Bùi Thanh tỉnh táo lại, y nhìn Mạc Doãn, ánh mắt Mạc Doãn đầy quan tâm nhưng cũng có phần sợ hãi, "Anh sao vậy?"

Gần như trong nháy mắt đó, Bùi Thanh đã bóp chết điểm yếu còn sót lại trong lòng mình, y không có tư cách yếu đuối, còn có người đang dựa vào y.

"Không có gì."

Bùi Thanh đi tới, vuốt ve mặt Mạc Doãn, y nhìn cuốn sách trong tay Mạc Doãn chuyển chủ đề: "Em sắp thi rồi à, đã chuẩn bị xong chưa?"

"Tàm tạm rồi."

Bùi Thanh nắm lấy tay Mạc Doãn, "Vậy thì tốt."

Mạc Doãn nắm lại tay y, lo lắng nói: "Bùi Thanh, anh đang giấu tôi chuyện gì phải không?"

Bùi Thanh không trả lời, cúi đầu hôn lên tay Mạc Doãn.

"Không có mà."

*

Dự án hợp tác tiến triển được hai tháng thì Bùi Thanh bất ngờ nộp đơn lên Bùi Cánh Hữu xin chuyển giao quyền cho Bùi Minh Sơ.

Bùi Cảnh Hữu không đồng ý, giận run người: "Con cho rằng chỗ này đang chơi trò chơi trẻ con à?"

Bùi Thanh thờ ơ nói: "Không phải vừa lúc hợp ý cha sao?"

Bùi Cánh Hữu đờ người hai giây, vừa muốn phản bác lại thì nhìn thấy một nụ cười mỉa mai lướt qua trên khuôn mặt Bùi Thanh.

Tuy tính tình Bùi Thanh không tốt nhưng cùng lắm cũng chỉ là lạnh lùng mà thôi, ít nhất đối với Bùi Cánh Hữu vẫn giữ được sự tôn trọng bề ngoài, vậy mà giờ đây y lại phản ứng khiêu khích trắng trợn như vậy khiến Bùi Cánh Hữu tức giận đến mức ôm ngực ngay tại chỗ.

Bùi Cánh Hữu luôn cảm thấy mình mắc nợ Bùi Thanh, bởi thế từ khi đưa Bùi Thanh về nhà, ông đặc biệt bồi thường gấp đôi cho y, so với Bùi Minh Sơ ở Anh xa xôi, ông dành nhiều thời gian hơn cho Bùi Thanh. Thế nhưng quan hệ giữa hai cha con chưa bao giờ đủ thân thiết, Bùi Cánh Hữu biết rằng mình không trách được Bùi Thanh, tất cả đều do ông tạo nghiệt.

"Minh Sơ lớn hơn con mấy tuổi, kinh nghiệm ở nước ngoài cũng nhiều hơn con, cha nhờ nó giúp con vì muốn tốt cho con thôi." Bùi Cánh Hữu kìm nén cơn tức giận, kiên nhẫn giải thích.

"Vậy thì cứ dứt khoát giao việc đó cho anh ta đi, không phải càng tốt hơn sao?" Bùi Thanh giữ vẻ mặt lạnh lùng, "Còn con sẽ phối hợp với anh ta, học hỏi anh ta." Y nhìn Bùi Cánh Hữu, đôi mắt trong veo, "Cha tức giận gì nữa?"

Bùi Cánh Hữu không nói nên lời.

Ông nhìn Bùi Thanh, phảng phất không còn nhận ra đứa con trai út của mình.

"Con .. con đang giận lẫy à?"

"Bộ con là trẻ con sao?" Bùi Thanh hỏi ngược lại Bùi Cánh Hữu.

Bùi Cánh Hữu sửng sốt một lúc mới nhận ra Bùi Thanh đang nói nghiêm túc, ông nhất thời không biết mình nên vui mừng hay lo lắng, biểu cảm trên mặt cứ thay đổi liên tục, hồi lâu mới nói, "A Thanh, con trưởng thành rồi."

Bùi Thanh không khỏi cười lạnh trong lòng.

Hóa ra trong mắt Bùi Cánh Hữu, chỉ khi y từ bỏ việc tranh đấu những gì mình không nên có thì mới gọi là trưởng thành.

Tuy rằng y đã lựa chọn kẻ đã tung cho mình cành oliu, nhưng trong lòng vẫn luôn âm thầm trao đi cơ hội.

Nên trao cơ hội cho ai đây? Cho Bùi Cánh Hữu hay chính bản thân y?

Bùi Thanh không biết.

Nhưng phản ứng của Bùi Cánh Hữu hiển nhiên lã đã lãng phí một cơ hội.

Quả nhiên, từ trước đến nay y chưa bao giờ nằm ​​trong số những người được chọn.

Trong lòng Bùi Thanh càng tức giận thì bề ngoài càng bình tĩnh, Bùi Cánh Hữu nói chuyện với y một lúc, sau khi xác định Bùi Thanh thực sự muốn Bùi Minh Sơ nắm quyền dự án thì gọi Bùi Minh Sơ lên.

Bùi Minh Sơ bước vào vẻ mặt bình thản. Sau khi nghe Bùi Cánh Hữu truyền đạt ý của Bùi Thanh, ánh mắt anh lập tức bắn về phía Bùi Thanh phía đối diện.

Vẻ mặt của Bùi Thanh cũng lạnh lùng và thờ ơ, nhìn không biết y đang nghĩ gì.

Bùi Cánh Hữu đột nhiên cảm thấy hai anh em lại có phần nào đó khá giống nhau.

"Không tốt lắm đâu," đúng như Bùi Cánh Hữu dự liệu, Bùi Minh Sơ cũng thẳng thừng từ chối, "Lâm trận đổi soái không thích hợp."

Bùi Cảnh Hữu cười nói: "Không sao đâu, chuyện trong công ty hai anh em đều giống nhau."

Nghe cách nói thì Bùi Cánh Hữu rất hài lòng với việc Bùi Thanh chủ động nhượng quyền

Biểu cảm trên mặt Bùi Minh Sơ vẫn không hề thay đổi, không kinh ngạc cũng chẳng vui mừng, anh trầm tư một lát, nghĩ tới gần đây tâm tư của mình đang bị chuyện riêng tư trói buộc, không thể giải tỏa được, nên gật đầu đồng ý.

Bùi Cánh Hữu lúc này mới thật sự hào hứng.

Bởi do điều này hoàn toàn phù hợp với ý định ban đầu của ông nên mọi người tự nhiên vui vẻ hẳn, sau khi nghe ông nói vài câu cổ vũ thì hai anh em cùng nhau ra ngoài.

Rời khỏi văn phòng rồi, Bùi Minh Sơ và Bùi Thanh không thèm nhìn nhau nữa, vai kề vai, hành lang vô cùng yên tĩnh.

Bùi Minh Sơ nói trước: "Thật ra anh không cần cậu làm vậy đâu."

Bùi Thanh nói: "Tôi làm gì không cần anh phải dạy bảo."

Bùi Minh Sơ cười.

"Nếu đã vậy thì sử dụng phương án của anh làm gì?"

Bùi Thanh lập tức nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn sang.

Bùi Minh Sơ liếc xéo Bùi Thanh, sắc mặt nhàn nhạt, anh không phải là người không có phong độ, bởi thế cũng đã nghĩ đến việc không so đo với Bùi Thanh chuyện dự án hợp tác nữa. Nhưng dù sao anh cũng là con người chứ không phải thần thánh, không thể hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc của chính mình.

"Sau này muốn cái gì thì cứ việc nói thẳng ra, anh sẽ không tranh giành với cậu."

Bùi Thanh chậm rãi nới lỏng nắm tay, cũng cười.

"Tôi muốn anh tránh xa Mạc Doãn ra."

Nói xong liền quay người rời đi ngay, không thèm nhìn phản ứng của Bùi Minh Sơ, mãi đến khi thang máy đi xuống bãi đậu xe, y mới dùng quyền đấm mạnh vào tường.

Trong nháy mắt máu ứa ra từ trên nắm tay, hô hấp nặng nề khó tả, nỗi đau thể xác chuyển dời sự nhục nhã về tinh thần, Bùi Thanh trừng mắt nhìn vào bức tường tối tăm như đang xuất thần.

Nếu như trước kia y còn có một tia do dự, thì bây giờ, đã không còn sót lại chút nào nữa.

Nhường nhịn, ở một mức độ nhất định, đồng nghĩa với "yếu đuối".

Chính vì y chưa bao giờ chống trả lại nên họ mới coi thường y như vậy.

Họ cho rằng y chẳng có gì nên mới coi thường y như vậy.

Chờ đến khi họ mất tất cả vào tay y, liệu họ có thể duy trì được sự kiêu ngạo của bề trên như bây giờ nữa không?

Trên xe, Mạc Doãn phát hiện vết thương trên tay Bùi Thanh, hắn nắm chặt tay y, mắt tràn đầy sự đau lòng: "Sao lại bị thương rồi?"

"Không có gì đâu, vô tình chạm vào thôi."

Bùi Thanh càng nói nhẹ nhàng, Mạc Doãn càng có thể cảm nhận được những cảm xúc bị đè nén của y.

Mạc Doãn nhịn cười trong lòng, cúi đầu hôn lên vết thương của Bùi Thanh, ngước mắt lên, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng không giấu giếm: "Nhớ cẩn thận đó."

Bùi Thanh cảm thấy có lẽ Mạc Doãn mơ hồ biết y đang làm gì, nhưng vẫn lựa chọn đứng về phía y.

Mạc Doãn chọn y vào lúc nào nhỉ?

Bùi Thanh không biết.

Nhưng ít nhất, còn có một người hoàn toàn đứng về phía y.

Bùi Thanh nắm lấy tay hắn, cúi đầu hôn Mạc Doãn.

Ánh mắt chạm vào nhau, không nhịn được lại hôn lần nữa.

Mạc Doãn vòng tay ôm lấy y, cả cơ thể dựa vào y truyền đến cảm giác hoàn toàn tin tưởng cảm thông, Bùi Thanh ôm lấy eo hắn, hai người ôm sát nhau trong xe, không gian nhỏ hẹp tràn ngập hơi thở của nhau, thân mật và an toàn.

*

Dự án hợp tác nguyên bản đầy rẫy bút tích của Bùi Minh Sơ, anh tiếp quản cũng giống như vật về chủ cũ mà thôi. Chỉ có điều đội ngũ tham gia lại quá đông đúc và dư thừa, không chỉ có người của anh mà còn có người của Bùi Thanh và Hợp Đạt, ba bên tranh cãi với nhau là chuyện thường tình.

Việc thực hiện dự án hợp tác giữa hai công ty giống như cùng nhau ngồi trên một chiếc thuyền vậy, tốc độ không phải là quan trọng nhất, sự ổn định mới là ưu tiên hàng đầu. Cũng may, Bùi Minh Sơ là bậc thầy trong việc kiểm soát tình hình chung, dự án hợp tác lập tức được tiến hành đâu vào đấy rất nhanh chóng.

Công việc bận rộn đè nén cảm xúc riêng tư của anh, Bùi Minh Sơ đã quen với việc kiềm chế bản thân, anh muốn bản thân mình tê liệt để không thể nghĩ gì nữa cả.

Nhưng khi trở lại nhà Bùi trong đêm khuya, nhìn đến khung cửa sổ sát đất che kín rèm ở phía sau vườn, Bùi Minh Sơ vẫn sẽ dừng lại ở đó rất lâu.

Có lẽ Mạc Doãn cố ý tránh né, cơ hội để hai người gặp nhau là cực kỳ hiếm hoi.

Ngay cả trong giờ ăn, Mạc Doãn cũng tìm nhiều lý do để khỏi ló mặt, có khi là vì đã ăn xong, có khi là vì mệt mỏi, có khi là vì cảm thấy khó chịu.

Lúc người hầu báo Mạc Doãn cảm thấy không khỏe và không muốn ăn, Bùi Minh Sơ liền hỏi: "Em ấy bị sao vậy? Đã gọi bác sĩ chưa?"

Người hầu tỏ ra xấu hổ, do dự thấy rõ, đến lúc này Bùi Minh Sơ mới nhận ra Mạc Doãn chỉ lấy cớ vì không muốn gặp mình.

Anh không phải là người chậm hiểu, nhưng lại hỏi một câu ngu ngốc đến nỗi người hầu không biết trả lời thế nào.

Anh đối với Mạc Doãn là cảm giác gì?

Là tính chiếm hữu, cảm giác mất mát hay chỉ là sự xúc động khi theo đuổi điều cấm kỵ đầy kích thích?

Bùi Minh Sơ phân tích bản thân, càng phân tích, anh càng cảm thấy mình tràn đầy ham muốn, cũng là một con người bình thường.

Đành phải tăng gấp đôi tinh lực bản thân vào công việc.

Khi Bùi Minh Sơ xử lý công việc sẽ luôn bình tĩnh, giải quyết với hiệu suất cao nhất, không để lẫn lộn bất kỳ cảm xúc cá nhân nào. Việc sử dụng công việc để giết chết cảm xúc của mình thực sự là rất phi lý, nhưng hiện giờ anh không thể nghĩ nhiều như vậy được, chỉ có thể ưu tiên phân rõ nặng nhẹ nhanh chậm, cố ép tâm trạng của mình xuống trước.

Bùi Thanh dần rút lui khỏi dự án hợp tác, trở thành nhân vật bên lề.

Bí ẩn của cuộc thi bị rò rỉ gần như đã trở thành vụ án chưa có lời giải đáp, mọi chuyện đã trở lại bình thường, Bùi Minh Sơ cũng không muốn truy đuổi nữa. Sợ rằng nếu tiếp tục thì sẽ đi đến cục diện mà anh không hề muốn thấy.

"Tan họp đi."

Bùi Minh Sơ vặn bút đứng dậy, đám đông hai bên đồng loạt đứng lên, Bùi Thanh đứng phía cuối cùng cũng đứng dậy, thản nhiên nhìn về phía Bùi Minh Sơ, cảm thấy trong lòng bình tĩnh đến lạ thường.

Đột nhiên có ai đó trong đám đông "A" một tiếng

Bùi Minh Sơ nhìn sang, người nọ đang cầm điện thoại di động với vẻ mặt hoảng sợ, rồi gần như ngay lập tức, điện thoại di động của mọi người cũng đồng thời vang lên thông báo hoặc rung lên.

Bao gồm cả Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ lấy chiếc điện thoại đang rung của mình ra.

Đột nhiên bị tấn công mà không hề có bất kỳ cảnh báo nào trước đó.

《Có nhiều lỗ hổng và gian lận tài chính —— Hữu Thành Logistics bị nghi ngờ gian lận chứng khoán. 》

Bảy tám liên kết thuộc về các trang web khác nhau, nhưng lại được tung ra cùng lúc, đây rõ ràng là đã có chuẩn bị.

Đồng tử của Bùi Minh Sơ đột nhiên co lại, anh lập tức bước ra khỏi phòng họp, theo sát phía sau là thư ký cố vấn. Điện thoại di động trong túi anh đột nhiên rung lên, anh nhấc máy, nghe thấy giọng nói lo lắng của Đinh Mặc Hải ở đầu dây bên kia.

"Cậu chủ, tiên sinh lên cơn đau tim ngất xỉu rồi!"

Chương 23 - Trong đêm tối

Tan học rồi mà tài xế cũng không đến đón, Mạc Doãn đứng ở cổng trường vừa xem tin tức bùng nổ trên mạng vừa gọi taxi.

Lúc taxi tới nơi, nhìn thấy cậu thanh niên ngồi trên xe lăn thì không khỏi tò mò nhìn hắn: "Có cần giúp không?"

"Làm phiền anh vậy."

Tài xế bước xuống, giúp hắn cất chiếc xe lăn vào cốp sau.

Khi Mạc Doãn đọc địa chỉ đến là nhà Bùi ở lưng chừng núi, tài xế lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó lắp bắp: "Cậu... có phải cậu là cái kia...cái vụ kia ..."

Mạc Doãn tiếp lời dùm anh ta: "829."

"Đúng rồi!"

Tài xế hào hứng trò chuyện với Mạc Doãn, hỏi Mạc Doãn có thấy tin tức Hữu Thành lại xảy ra chuyện không.

Mạc Doãn vốn đang thờ ơ nhìn điện thoại, nghe giọng đầy vẻ hóng hớt của tài xế thì cũng phối hợp mở to mắt, giả vờ hoảng hốt, "Cái gì? Hữu Thành lại xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện gì?!"

Tài xế lập tức bật radio trên ô tô lên để Mạc Doãn nghe.

Xong bắt đầu luyên thuyên "Chuyện mới xảy ra đây thôi, bây giờ khắp nơi đều đang bàn tán, giá cổ phiếu giảm mạnh lắm." Anh ta lải nhải dứt lời thì quay đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện Mạc Doãn đang nhìn mình cười thầm.

Tài xế thấy hắn như vậy thì hoảng sợ, suýt nữa thì phanh gấp.

"Bác tài à, lái xe phải cẩn thận chứ," Mạc Doãn cười, "Lỡ như không cẩn thận bị đụng xe thì chết khó coi lắm."

Xe chạy một đường yên tĩnh hẳn.

Lúc xuống xe, tài xế gần như ném xe lăn xuống đất, đợi đến khi Mạc Doãn ngồi lên xe lăn rồi, anh ta lập tức tăng tốc chạy mất hút.

Mạc Doãn đẩy xe lăn về hướng nhà Bùi, nhân viên bảo vệ vẫn đang trực trước cửa, thấy Mạc Doãn thì rất kinh ngạc: "Tiểu Doãn, cậu không đến bệnh viện hả?"

"Đến bệnh viện?"

Vẻ mặt Mạc Doãn đầy vẻ khó hiểu, "Sao vậy? Ai xảy ra chuyện à?"

"Tiên sinh phát bệnh tim, nhập viện rồi."

"Vậy à?"

Mạc Doãn cau mày, "Không ai báo cho tôi biết, tài xế cũng không tới..."

"Lão Trương bị phái đến sân bay đón một vị giáo sư rồi, ủa mà ..." Bảo vệ vốn muốn hỏi là cậu chủ, cậu hai không ai báo cho cậu biết à, nhưng việc hai cậu chủ làm gì rõ ràng không phải là chuyện anh ta có thể xen vào, thế là nói, "Bây giờ tài xế ở nhà ra ngoài hết rồi, cậu vào đi, có muốn tôi đẩy giúp không?"

"Không cần, tôi đi một mình được rồi."

Cổng nhà Bùi vẫn còn cách cổng chính một khoảng khá xa, Mạc Doãn chậm rãi đẩy xe lăn đi, nhàn nhã thưởng thức khung cảnh mà bình thường hắn không có cơ hội nhìn thấy.

Phong cảnh ở đây chỗ nào cũng đẹp.

Đặc biệt là bây giờ xung quanh không có ai, yên tĩnh và đẹp đẽ.

Mạc Doãn mặc áo khoác cashmere, quấn khăn quàng cổ, thân thể nhẹ nhàng ấm áp, đẩy xe lăn khắp nơi như đang đi du lịch, cũng không có bất cứ ai gọi điện thoại tìm hắn.

Bùi Thanh có lẽ không muốn kéo hắn vào chuyện này nên không liên lạc với hắn.

Bùi Minh Sơ hiện giờ chắc là đang bận rộn xử lý tình hình chung, xem ra cũng đang sứt đầu mẻ trán.

Về phần Trương Hoa Siêu, phỏng chừng lúc này đang cười to hả hê lắm, bọn họ liên lạc với nhau không tiện, tốt nhất là không nên liên lạc với nhau.

Vì vậy, mọi thứ đã diễn ra theo đúng mong muốn của hắn.

Mạc Doãn cảm thấy toàn thân thật là sảng khoái, nhưng đáng tiếc là hắn không bao giờ có thể tận mắt nhìn thấy một số khoảnh khắc quan trọng.

Đây cũng là một trong những thiếu sót của việc hắn ẩn nấp sau màn.

Người ta thường nói, có được ắt phải có mất, nhưng hắn vẫn thích có cả hai hơn cơ.

Người hầu thấy Mạc Doãn đẩy xe lăn đi vào liền vội vàng tiến tới an ủi, Mạc Doãn khẩn trương hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

Rất nhiều người hầu đã được phái ra ngoài, những người ở lại đều là những người trẻ tuổi, "Không biết nữa, bây giờ họ đều đang ở bệnh viện, cậu có muốn đi không? Tôi gọi xe cho cậu."

"Có tiện không? Có gây rắc rối cho họ không?"

Người hầu thoáng do dự.

"Vậy trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi đi đã. Muốn ăn gì không? Trong bếp vẫn còn người đó."

"Cám ơn, ăn đại gì đó cũng được, bây giờ tôi chưa đói lắm."

Người hầu gật đầu rồi đi chuẩn bị, chẳng mấy chốc đã bưng ra hai món mặn và một món canh đều rất thanh đạm tươi ngon.

Khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Mạc Doãn không giấu được vẻ lo lắng, hắn ở nhà họ Bùi đã được một năm, lúc nào cũng ngoan ngoãn và kính trọng Bùi Cánh Hữu, đám người hầu thấy hắn đáng thương thế là nhịn không được an ủi vài câu, đại khái nói rằng đó là bệnh cũ của Bùi Cánh Hữu thôi, nhất định sẽ không sao đâu, bảo hắn cứ yên tâm ở nhà đợi đi.

Mạc Doãn gật đầu đồng ý, sau khi người hầu rời đi, vẻ lo lắng trên mặt hắn liền mất tăm mất tích, thay vào đó là cảm giác thoải mái, nhàn nhã, chậm rãi uống ngụm canh nóng, trên môi nở nụ cười, vô cùng thích thú nhìn tin tức đang bùng nổ trên mạng.

Hàng loạt hình ảnh tài liệu được làm mờ nổi bật trên trang tin tức. Những tài liệu này là tài liệu mật thuộc cấp bậc rất cao, ngay cả két sắt của Bùi Thanh cũng không có, chỉ có cấp cao nhất mới có quyền truy cập và tiếp xúc, nếu muốn lưu lại ảnh chụp thì còn khó hơn nữa.

Bùi Cảnh Hữu vừa nhìn thấy thì tim thắt lại, không tự chủ ngã quỵ xuống. Cũng may là Đinh Mặc Hải đọc được tin tức xong liền lập tức chạy tới báo cáo, kịp thời phát hiện ra rồi lấy thuốc nhét vào miệng Bùi Cánh Hữu, đồng thời vừa làm hồi sức tim phổi cho ông, vừa nhanh chóng gọi điện cho Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ không có thời gian xử lý sự kiện vừa xảy ra, mà ngay lập tức đưa Bùi Cánh Hữu đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu.

Bùi Cánh Hữu tỉnh dậy, nhìn thấy Bùi Thanh và Bùi Minh Sơ đang ngồi ở hai bên giường bệnh của mình, ông lập tức đưa tay về phía Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ nắm tay ông, "Cha, cha tỉnh rồi."

Bùi Cánh Hữu yếu ớt gật đầu, mặt nạ dưỡng khí toát ra một làn sương trắng mỏng, ông cất giọng nói thì thào, Bùi Minh Sơ nghiêng người về phía trước để lắng nghe, vừa nghe vừa gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Con biết rồi, cha yên tâm."

Chỉ sáu chữ ngắn ngủi đã khiến sắc mặt Bùi Cánh Hữu thả lỏng ra hẳn, sau đó ông quay sang Bùi Thanh ở bên kia.

Bùi Thanh nhìn ông chăm chú, Bùi Cánh Hữu vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm, tầm nhìn mơ hồ, không nhìn rõ khuôn mặt Bùi Thanh, ông đưa tay về phía Bùi Thanh, tay Bùi Thanh rũ bên người hồi lâu rồi cũng nắm lại tay ông.

Bàn tay của Bùi Cánh Hữu khô ráo và ấm áp, lòng bàn tay có chút thô ráp, có cảm giác già nua.

Thời điểm Bùi Thanh trở về nhà họ Bùi y đang trong giai đoạn dậy thì. Một cậu bé ở độ tuổi đó sẽ không làm phiền cha mình nữa, huống chi thân phận của y lại nhạy cảm như vậy nên y và Bùi Cánh Hữu chưa bao giờ thân thiết. Bùi Cánh Hữu chưa bao giờ tiếc rẻ nói lời yêu thương, quan tâm y, nhưng những hành động bộc lộ sự gần gũi thì ít ỏi đến đáng thương.

Cảnh nắm tay cha ấm áp như vậy dường như chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của Bùi Thanh.

Vẻ mặt y bình thản, lòng y cũng bình tĩnh.

Tài xế đón giáo sư phẫu thuật tim nổi tiếng từ sân bay đến thẳng bệnh viện, Bùi Minh Sơ vội vàng yêu cầu các chuyên gia kiểm tra tình trạng của Bùi Cánh Hữu, Đinh Mặc Hải đi tới đi lui trong hành lang, đợi Bùi Minh Sơ bước ra liền lập tức báo cáo, "Cậu chủ, ở công ty..."

Bùi Minh Sơ giơ tay lên: "Đổi chỗ khác nói." Anh đi được hai bước thì quay lại hỏi, "Bùi Thanh đâu?"

Tình thế hỗn loạn đến rối tinh rối mù, Đinh Mặc Hải làm gì còn tâm tư để ý tới tung tích của Bùi Thanh, đành phải nói, "Tôi không biết, chắc là đang nghỉ ngơi ở đâu đó rồi."

Bùi Minh Sơ không hỏi thêm câu nào nữa, anh cùng Đinh Mặc Hải và một nhóm thư ký cố vấn tìm một phòng bệnh trống để họp trước.

Tình hình không mấy lạc quan, chỉ số dư luận bùng nổ, giá cổ phiếu lao dốc, thậm chí còn tệ hại hơn vụ 829 trước đó.

Nhóm chuyên gia tư vấn cực kỳ tức giận, "Cậu chủ, chuyện này quá mức kỳ lạ, tại sao bí mật công ty cứ hết lần này đến lần khác bị rò rỉ? Chẳng lẽ trong ban lãnh đạo cấp cao thực sự có nội gián?"

Đinh Mặc Hải không biết chuyện phương án của Bùi Minh Sơ bị tiết lộ, nghe thấy từ "lần lượt" thì lông mày ông nhảy dựng lên, lập tức nhìn về phía Bùi Minh Sơ.

Bùi Minh Sơ sắc mặt trầm như nước, nói: "Bây giờ không phải là lúc điều tra nguyên nhân rò rỉ, trước tiên giải quyết vấn đề đã."

Gian lận tài chính nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ. Trên thực tế, khó có công ty nào dám nói mình trong sạch từ đầu đến chân, chỉ khác nhau ở chỗ ai chùi mép sạch sẽ hơn ai mà thôi. Nhưng nếu chuyện đã xảy ra thì phải tìm cách phủ sạch quan hệ, cố sống chết mà vượt qua, mọi rủi ro đều phải được cân nhắc toàn diện, Bùi Minh Sơ là người cuối cùng sẽ đưa ra quyết định.

Nhóm người đang thảo luận trong phòng bệnh thì có người đến gõ cửa thông báo, các chuyên gia và giáo sư đều đưa ra kết luận nên phẫu thuật cho Bùi Cánh Hữu ngay lập tức.

Bùi Minh Sơ lặng lẽ lắng nghe, lúc này mới biết hóa ra bệnh tình của Bùi Cánh Hữu rất nghiêm trọng.

Chẳng trách chưa đến 50 tuổi mà ông đã vội vã ủy quyền cho hai anh em.

Trong lòng Bùi Minh Sơ căng thẳng nhưng sắc mặt bình tĩnh như nước, "Tôi nghe theo ý kiến ​​của các vị chuyên gia, xin hãy cứu lấy cha tôi."

Từ chiều đến tận khuya binh hoang mã loạn, biết bao nhiêu sự việc quấn chân vây khốn Bùi Minh Sơ, cho đến khi Bùi Cánh Hữu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Bùi Minh Sơ mới có một giây phút để thở.

Không biết từ lúc nào Bùi Thanh đã ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, đầu cúi thấp, trông vô cùng chán nản.

Khoảng thời gian này hai anh em có khá nhiều mâu thuẫn, đã lâu không nói chuyện một cách bình tĩnh.

Bùi Minh Sơ khẽ thở dài trong lòng, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Bùi Thanh, nhìn bức tường đối diện lên tiếng, "Đừng quá lo lắng, những chuyên gia này có tay nghề rất cao, ca phẫu thuật sẽ thành công thôi."

Bùi Thanh nhìn chằm chằm dưới mặt đất. Vừa rồi y ra ngoài gọi điện cho Mạc Doãn, Mạc Doãn đầu dây bên kia rất bất an, hỏi y chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ Mạc Doãn biết cơn giận mà y đã tích lũy nhiều năm cuối cùng cũng sắp bùng nổ, nhưng lại không biết y sẽ làm ra chuyện gì nên rất hoảng loạn, không biết phải làm sao.

"Bùi Thanh, khi nào anh về? Tôi đi tìm anh nha, được không?"

"Em cứ ở nhà đi."

Bùi Thanh quả quyết nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu."

Y không muốn liên lụy tới Mạc Doãn.

Suy cho cùng thì đây là chuyện giữa ba cha con họ.

Nhưng ngay cả bản thân Bùi Thanh cũng không biết Bùi Cánh Hữu mắc bệnh tim nghiêm trọng như vậy...

Vào lúc này đây, y dường như mới phát hiện ra rằng, thật ra mình không phải không quan tâm nhiều đến mối quan hệ được gọi là cha con như y từng nghĩ.

Nếu thật sự không quan tâm, trong lòng y đã không tích tụ nhiều tức giận và không cam lòng đến như vậy.

Cổ họng Bùi Thanh khô khốc, y thì thầm: "Có nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu," Bùi Minh Sơ dùng giọng điệu ôn hòa nói, dù sao họ cũng là anh em ruột thịt, "Giáo sư Trần là chuyên gia lợi hại nhất trong nước. Ông ấy rất tự tin, cha sẽ không sao đâu."

Bùi Thanh vẫn im lặng.

Bùi Minh Sơ cũng tập trung suy nghĩ.

Trên thực tế, anh đã biết về vấn đề tài chính của công ty từ khi gia nhập công ty một năm trước, một số lỗ hổng cũ có thể sửa chữa, nhưng một số chỉ có thể bỏ qua. Đặc biệt là mùa hè năm nay, khi anh cùng Hợp Đạt tử chiến càng không thể tỏ ra hèn nhát, đành phải cắn răng đốt tiền đến cùng, nhưng không ngờ sau khi hai bên đạt được sự hợp tác thì cơn giông bão khác lại kéo đến.

Lẽ nào là người của Hợp Đạt...

Bùi Minh Sơ cảm thấy từ khi hai bên đột nhiên bắt tay hòa giải, dường như có một đôi bàn tay vô hình nào đó đang giở trò hô mưa gọi gió, tuy nhiên anh đang ở giữa cuộc chơi, rất khó để vượt qua mê chướng để tìm thấy kẻ đứng sau màn điều khiển tất cả.

"Anh ở lại đây còn cậu về công ty trước đi. Hiện giờ chắc chắn công ty đang rối ren, cần có người quản lý tình hình chung."

Bùi Thanh liếc nhìn Bùi Minh Sơ.

Trạng thái gần đây của Bùi Minh Sơ không hề tốt chút nào, nhưng vào những thời điểm quan trọng, trông anh vẫn đáng tin cậy và vững vàng như thường, khi ra lệnh thì người khác không thể cự tuyệt uy nghiêm của anh.

Tâm tình của Bùi Thanh vô cùng phức tạp, y khoanh tay, bình tĩnh nói: "Chờ giải phẫu kết thúc đã."

"Được."

Lại một khoảng thời gian im lặng nữa giữa hai người.

Đèn hành lang bệnh viện sáng choang đến chói mắt, chiếu sáng vách tường nhợt nhạt, Bùi Minh Sơ khoanh tay dựa vào tường, đột nhiên nói: "Em báo cho Tiểu Doãn biết chưa?"

Bùi Thanh im lặng một lúc rồi nói: "Tôi bảo em ấy ở nhà nghỉ ngơi."

Bùi Minh Sơ nói: "Cũng được, chỗ này lộn xộn quá."

Họ đã lâu không nói về Mạc Doãn, bây giờ đột nhiên nhắc tới, dường như cuộc tranh cãi mấy tháng trước chưa từng xảy ra.

Suy cho cùng hai người vẫn là anh em.

Vào những thời điểm như thế này, những mối hận thù về tình cảm và cá nhân đó nên được tạm thời gác lại.

Bùi Minh Sơ khẽ nhắm mắt lại, cảm giác điện thoại trong tay rung lên, vừa lật lại nhìn thì đôi mắt lập tức cứng đờ. Anh lẳng lặng liếc nhìn Bùi Thanh bên cạnh, Bùi Thanh hơi khom người, cúi đầu, hình như đang đang suy nghĩ gì đó.

Bùi Minh Sơ đứng dậy, đi đến cửa sổ cuối hành lang.

—— "Anh có khỏe không?"

Bốn chữ rất đơn giản.

Không biết vì sao, trong đầu Bùi Minh Sơ lại hiện lên một gương mặt do dự bất an, nhìn điện thoại di động liên tục hết nhắn rồi lại xóa, cuối cùng sau một hồi rối rắm lại vẫn quyết định gửi tin nhắn đi.

Cố gắng tự chủ lảng tránh gì đó nháy mắt liền sụp đổ.

Bùi Minh Sơ chợt cảm thấy ngực mình thắt lại, bộ phận vừa rồi còn lý trí phán đoán "dù sao họ vẫn là anh em" nhanh chóng bị một cảm xúc khác lấn át.

Bùi Minh Sơ nhìn chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay.

Bùi Thanh vẫn duy trì tư thế cúi người suy nghĩ.

Bùi Minh Sơ quay mặt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc bóng tối, những tầng lầu bệnh viện lấm tấm ánh đèn, bóng cây xanh rậm rạp mờ ảo trong đêm, như thể có đôi bàn tay ma quái giữa không trung đang chà lau vuốt ve mặt tường, vẽ vời lên đó những vết bẩn mờ tối.

Trải qua mấy giờ hội họp và đánh giá, Bùi Minh Sơ quyết định ngày mai công khai thừa nhận vấn đề tài chính của Hữu Thành, nỗi đau lâu dài không bằng nỗi đau ngắn hạn, chỉ cần vượt qua cửa ải này Hữu Thành mới có thể thực sự tái sinh.

Kinh doanh có quyết đoán thì tự nhiên tinh thần mới có phút giây thư giãn, lúc này đây, những cảm xúc vốn bị kìm nén lại dâng trào cuồn cuộn dưới tình huống áp lực cao như thế này.

Góc cạnh cứng ngắc của chiếc điện thoại trên tay anh đột nhiên trở nên cực kỳ khó chịu.

Tâm trí Bùi Minh Sơ liên tục nhớ lại dáng vẻ Mạc Doãn khóc đứt ruột đứt gan và bộ dạng tuyệt vọng khi hắn quyết tâm chia xa anh, hai gương mặt hoàn toàn khác nhau lại truyền tải cùng một cảm xúc.

Bùi Minh Sơ nhấc điện thoại lên và gọi lại.

Điện thoại reo một hồi thật lâu, mãi đến khi gần kết thúc thì mới có người bắt máy.

Bắt máy rồi lại không ai nói gì.

Bùi Minh Sơ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của Mạc Doãn, chợt nhận ra họ đã tránh mặt nhau khoảng ba, bốn tháng rồi.

Bùi Minh Sơ chưa bao giờ là người do dự, nhưng lúc này anh lại do dự không biết nên nói gì.

Chỉ có hơi thở của hai người lặng lẽ hòa quyện vào nhau trong đêm tối.

"Anh không sao."

Bùi Minh Sơ nói ngắn gọn.

Thật lâu sau, Mạc Doãn thấp giọng đáp: "Tốt."

Sau đó, cuộc gọi đã bị cúp máy.

Bùi Minh Sơ vẫn đang cầm điện thoại di động, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ không thể khống chế được.

Thật ra từ nhỏ đến lớn, xung quanh anh không thiếu người theo đuổi, nhưng Bùi Minh Sơ chưa bao giờ cảm thấy rung động trước bất kì ai. Có lẽ có người chuyện trò hợp ý anh, có người dung mạo ưu tú, cũng có người có cùng tính tình sở thích ...nhưng chưa từng có ai mang đến cho Bùi Minh Sơ sự xúc động kỳ lạ như vậy.

Tại sao lại là Mạc Doãn?

Sao Mạc Doãn lại vừa bướng bỉnh vừa đáng thương đến vậy kia chứ, thậm chí còn chưa từng bày tỏ tình cảm "yêu thích" của mình đối với anh?

Có lẽ là vì Mạc Doãn chưa bao giờ nói ra, thế nên từng chút đau đớn và áp lực của hắn đều chạm đến trái tim của Bùi Minh Sơ, khiến anh cảm thấy hắn yêu anh thích anh thật vất vả biết bao nhiêu, rồi lại từ bỏ không được, dứt bỏ không xong...

Bùi Minh Sơ đặt điện thoại di động xuống, lòng bàn tay nắm chặt lan can dưới cửa sổ.

Anh nhớ đến bộ phim mà Việt Tích Vân yêu thích nhất, bộ phim mà anh cũng đã xem vô số lần, đến nỗi có thể nhớ rõ ràng từng câu thoại của toàn bộ bộ phim.

Anh xem phim vì nhớ đến mẹ mình, muốn cố gắng tìm hiểu xem mẹ anh đang nghĩ gì trước khi bà qua đời.

Chỉ là cảm thụ của anh chưa bao giờ sâu sắc đến thế.

Nhưng đêm nay, một câu thoại trong phim chợt thoáng hiện lên trong đầu anh.

"Trong vô vàn quán rượu ở mọi thành phố trên khắp thế gian này, cô ấy lại tới đúng chỗ của tôi".


O7/O3/2O24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro