Chương 24 + 25 - Mưa rền gió dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 24 - Mưa rền gió dữ

"...Mời các vị giám sát."

Đèn flash lóe lên, màn hình tràn ngập đủ loại hoa văn màu sắc.

Đã qua một năm rưỡi, người xin lỗi đã thay đổi, các bài đánh giá sát thực cũng không còn tệ như trước.

Đối với người bình thường, gian lận tài chính nghe quá xa vời, chẳng liên quan gì đến lợi ích trước mắt của họ, bởi thế tất cả đều hi hi ha ha vui vẻ thảo luận. Chủ đề được thảo luận nhiều nhất lại là "Thái tử Hữu Thành đẹp trai quá!", hoặc "Chồng ơi, em nè!" và "Lúc đầu em cũng giận lắm, nhưng ai bảo anh đẹp trai quá làm gì, đành phải tha thứ thôi!", đại khái toàn mấy câu linh tinh đọc giải trí cho vui chứ chẳng liên quan gì đến nội dung chính.

Người ngoài nghề xem trò vui, người trong nghề mới thật sự đấu chiêu trò.

Hợp Đạt lập tức trở mặt, tuyên bố chấm dứt hợp tác với Hữu Thành. Chỉ trong tích tắc, Hợp Đạt từ bạn trở thành thù. Lần này Hợp Đạt dồn hết sức lực để đánh chìm con tàu cũ Hữu Thành, còn phải tranh thủ đốt cháy nó không chừa lại mảnh gỗ, bằng không phá thuyền rồi vẫn còn sót lại 3000 cây đinh, một khi Hữu Thành lấy lại hơi sức sẽ gặp phiền phức vô tận.

Bùi Minh Sơ dốc hết sức ứng chiến, mỗi ngày chỉ có thể ngủ ba bốn tiếng, ngày đêm bận rộn đầu tắt mặt tối, lại còn phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra tình trạng của Bùi Cánh Hữu.

Cũng may là Bùi Cánh Hữu đã hồi phục tốt sau ca phẫu thuật, Bùi Minh Sơ tỏ ý muốn ông chỉ tập trung dưỡng bệnh hồi phục sức khỏe, không cần nhọc lòng lo lắng đến việc công ty. Nhưng Bùi Cánh Hữu không nuốt trôi cục tức này được, ông vốn là người cương ngạnh độc đoán, bây giờ đột nhiên bị người khác đâm sau lưng một dao, làm sao cam tâm được chứ?

Chỉ trong vài ngày, Bùi Cánh Hữu đã yêu cầu bác sĩ cho ông chuyển giường bệnh và tất cả các trang thiết bị về nhà Bùi để ông có thể làm việc dễ dàng hơn, tiện việc kiểm soát tình hình.

Lúc trước khi Việt Tích Vân bị bệnh nặng đã ở lầu 4 dưỡng bệnh, bởi thế mà tầng 4 cũng đã được cải tạo, sửa chữa lại để thích hợp chăm sóc bệnh nhân.

Bùi Cánh Hữu nằm trên giường bệnh nơi người vợ quá cố đã nằm, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy đau xót, lặng lẽ rơi nước mắt.

Bùi Minh Sơ ngồi bên cạnh dùng khăn tay lau mặt cho ông, phát hiện phần lớn tóc của Bùi Cánh Hữu đều đã bạc trắng.

"Cha, đừng quá đau buồn," Bùi Minh Sơ thì thầm, "Đây chỉ là một trở ngại nhỏ, sẽ nhanh qua thôi."

Bùi Cánh Hữu đè khăn tay che mặt, vẫy tay nhè nhẹ.

Ông kiên cường hơn nửa đời người, nhưng bắt đầu từ năm ngoái đã dần có chút lực bất tòng tâm, sức ăn ngày càng suy giảm thì không nói, chuyện trong công ty mới làm cho ông lo lắng nhọc lòng, cứ thế tinh thần và thân thể hình thành một vòng tuần hoàn ác tính. Ông cảm giác được dường như có một thứ lực lượng đang lôi kéo mình, muốn mình phải rơi xuống vực sâu, cho đến sau khi Bùi Minh Sơ về nước ông mới cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng hơn một chút

Không ngờ, mìn chôn sâu trước đây cuối cùng cũng phát nổ.

Bùi Cánh Hữu bình tĩnh lại một lúc rồi từ từ suy nghĩ.

Đôi khi không phá đi cái cũ thì không xây được cái mới, cũng giống như cơ thể của ông vậy, cứ kéo dài đau đớn cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại, nhân cơ hội này đi phẫu thuật để có thể thực sự khỏe lại.

Bùi Cánh Hữu đặt khăn tay xuống, mắt lóe lên, "Con yên tâm, cha chưa già đến mức không đứng dậy nổi đâu."

Bùi Minh Sơ biết Bùi Cánh Hữu chưa đến mức không gượng dậy nổi nên không khuyên ông nghỉ ngơi nữa.

"A Thanh đâu?" Bùi Cánh Hữu hỏi, sau ca phẫu thuật, ông có gặp Bùi Thanh vài lần trong bệnh viện, nhưng hai cha con cũng không có cơ hội nói gì nhiều.

"Nó đang nghỉ ngơi ở tầng dưới."

Bùi Minh Sơ nói thêm, "Hai ngày nay việc nội bộ trong công ty đều do nó xử lý, cũng rất bận rộn."

Bùi Cánh Hữu gật đầu, vẻ mặt lại trở nên u sầu, sau khi nỗi buồn qua đi, ông mỉm cười yếu ớt, "Có hai đứa con trai tốt như các con thì cha không sợ bất kì lũ đầu trâu mặt ngựa nào cả."

Lời cuối dứt câu còn kèm theo phần tàn nhẫn thâm trầm.

Bùi Minh Sơ hiểu ý ông.

Lừa đảo tài chính là một vấn đề nghiêm trọng, người bình thường không thể nào tiếp xúc được với những tài liệu mật đó, tính đi tính lại số người có thể tiết lộ bí mật chưa đến mười ngón tay.

Hơn nữa, Hợp Đạt ngay lập tức phát động tấn công như vậy, xem ra đang tự tin phối hợp với ai đó.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bên trong nội bộ đã có người phản bội và đầu hàng đối phương.

Mà cấp bậc của người này nhất định phải khá cao.

Trên thương trường Bùi Cánh Hữu là một nhân vật tương đối chuyên quyền độc đoán, những người thân tín và lãnh đạo cấp cao đều do ông một tay lựa chọn bồi dưỡng, cũng đã cùng nhau trải qua rất nhiều thăng trầm mưa gió, trong đó có không ít các "chiến hữu cũ". Bất kể là ai trong những người này phản bội, đều là đả kích rất lớn đối với Bùi Cánh Hữu, bởi thế khi vừa nhìn thấy tin tức, ông mới tức giận đến ngất đi.

Sau ca phẫu thuật và trở về nhà hồi phục, Bùi Cánh Hữu cũng không hoàn toàn yên tâm chút nào, ông muốn toàn tâm toàn ý tìm ra kẻ đã đâm sau lưng trước, đương nhiên Bùi Minh Sơ cũng muốn tìm ra người này, tuy nhiên tình hình đang rất căng thẳng, lúc ấy người này không nhảy ra cậy nhờ Hợp Đạt thì lúc này nhất định sẽ ẩn nấp sâu hơn.

Bùi Cánh Hữu trải qua không ít dơ bẩn và hiểm ác nơi thương trường, bây giờ xảy ra chuyện thế này, ý chí chiến đấu của ông càng thêm sôi sục. Bẩm sinh là một chiến binh trong thế giới kinh doanh, thế nên mặc dù cơ thể vẫn đang hồi phục, và vừa rồi còn vô cùng buồn bã, nhưng bây giờ trên mặt ông đã lộ ra sự háo hức nôn nóng muốn thử sức mình.

Bùi Minh Sơ lại nói vài lời an ủi, lúc này Đinh Mặc Hải đi vào, Bùi Minh Sơ đứng dậy từ bên giường bệnh, nhỏ giọng dặn dò Đinh Mặc Hải phải cẩn thận, đừng nên kích động Bùi Cánh Hữu quá mức hoặc làm phiền ông, Đinh Mặc Hải cung kính gật đầu, "Tôi hiểu rồi cậu chủ, ngài yên tâm, hai ngày nay cậu cũng mệt mỏi rồi, xuống dưới nghỉ ngơi một chút đi."

Bùi Minh Sơ quay đầu nhìn thoáng qua.

Bùi Cánh Hữu nằm trên giường, nhìn từ xa trông rất yếu đuối, sớm đã không còn là người cha quyền lực như trong ký ức của anh nữa.

Bùi Minh Sơ thu ánh mắt lại.

Người hầu đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nóng hổi, ​​ Bùi Minh Sơ vừa xuống lầu là đã mang ra ngay.

Bùi Minh Sơ xua tay, bây giờ anh không có cảm giác thèm ăn.

"Bùi Thanh và Tiểu Doãn đã ăn gì chưa?"

Người hầu do dự một chút, nói, "Hai người đó còn chưa ra, chúng tôi mang đồ ăn đến phòng Tiểu Doãn rồi, không biết bọn họ đã ăn chưa."

Bùi Minh Sơ gật đầu, nhìn về hướng phòng Mạc Doãn.

Tình hình hiện tại rất đen tối, anh cũng không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện riêng tư nữa, Mạc Doãn nhất định cũng rất lo lắng, có Bùi Thanh ở bên thì tốt hơn, hai người có thể an ủi lẫn nhau.

Bùi Minh Sơ cúi mặt, tâm tình vẫn rất phức tạp như cũ.

Anh chưa bao giờ biết rằng có một số việc cũng khiến mình do dự như vậy.

Không muốn ăn uống cũng không muốn ngủ nghỉ, Bùi Minh Sơ tiếp tục trên lầu làm việc. Lần này Hợp Đạt bám sát sít sao quyết không chịu nhả, hiển nhiên là không còn cơ hội nhượng bộ và hợp tác nữa rồi. Thật ra lần đó, sau khi Hợp Đạt buông xuôi chịu thua, Bùi Minh Sơ đã cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng trực giác không thể thay thế kinh nghiệm đưa ra quyết định, bây giờ xem ra lúc đó Hợp Đạt nhất định đã liên lạc với ai đó, sau đó quyết định ngủ đông tê liệt trước tiên rồi sau đó mới đánh trả.

Vậy người đó là ai?

Bùi Minh Sơ cau mày nhìn tài liệu trong tay, tay kẹp thuốc đưa lên miệng hít một hơi thật sâu.

Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa.

Bùi Minh Sơ ngước mắt lên, nhìn thấy một người hầu trông rất trẻ, lông mày không khỏi nhíu chặt hơn, "Có chuyện gì vậy?"

Hỏi như vậy là vì người hầu không thể lên tầng của anh nếu không được cho phép.

Người hầu đẩy xe ăn từ phía sau ra, thận trọng nói: "Tiểu Doãn có nấu cháo ạ."

Bùi Minh Sơ khựng lại, một lúc sau mới nói, "Vào đi."

Người hầu nhanh chóng đẩy xe vào.

Cháo chỉ là loại cháo rau bình thường, hạt gạo trắng như tuyết xen lẫn vài nhúm lá xanh non mơn mởn khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái, hương vị cũng nhẹ nhàng thanh đạm, Bùi Minh Sơ múc một muỗng nếm thử, sau đó ăn không ngừng, cảm giác tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều.

"Em ấy vẫn chưa ngủ à?"

"Dạ, bây giờ chắc đang ở trong vườn."

Bùi Minh Sơ đặt thìa xuống: "Nửa đêm đi ra vườn làm gì?"

Người hầu nói, "Cậu ấy bảo ở trong bếp nóng quá nên ra ngoài cho bớt nóng trước khi đi ngủ."

Bùi Minh Sơ lại hỏi, "Bùi Thanh đâu?"

"Sáng nay cậu hai đã lên lầu rồi ạ."

Bùi Minh Sơ im lặng một lúc, lập tức hiểu ra, Mạc Doãn ăn tối với Bùi Thanh xong, đợi sau khi Bùi Thanh lên lầu thì xuống bếp nấu cháo, tiếp đó ra vườn.

Bùi Minh Sơ nói với người hầu: "Cô đi nghỉ ngơi đi."

Người hầu nhìn chén cháo trên bàn.

"Không sao đâu, để tôi tự dọn."

Đợi người hầu đi xuống hẳn Bùi Minh Sơ mới lên sân thượng, mọi thứ trong vườn vào đêm khuya đều mờ ảo, ngay cả màu sắc của những đóa hoa cũng nhuốm màu bóng tối, Bùi Minh Sơ không nhìn rõ được tình hình ở tầng dưới, không biết Mạc Doãn còn ở vườn không, em ấy đang đợi mình sao ...

Bùi Minh Sơ áp lòng bàn tay lên lan can lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào khu vườn tối tăm vô tận, khoảng mười giây, thậm chí có thể ngắn hơn, Bùi Minh Sơ quay trở lại phòng, nhặt chiếc áo khoác bên cạnh lên mặc vào, bước vào thang máy.

Dưới lầu ánh đèn mờ mịt, người hầu đang ngủ hoặc đang ẩn mình đâu đó, hình như không có ai, Bùi Minh Sơ chậm rãi đi đến vườn hoa. Anh chậm rãi đi dọc theo con đường trong vườn, vừa nhìn vừa đi, không gọi được thành tiếng nên chỉ có thể lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng gầy gò thẳng tắp ở đây.

Dọc đường đi, Bùi Minh Sơ không gặp ai, chỉ có mùi hoa lạnh lẽo và mùi cỏ thơm ngát, vừa đi vừa cảm thấy có chút hối hận, cảm thấy hành vi của mình có chút bốc đồng và mộng tưởng.

Bước chân trong bóng tối dừng lại, Bùi Minh Sơ nhìn bốn phía, trời tối, không có gió, hoa cỏ yên tĩnh, chỉ có lòng anh là hỗn loạn.

Anh tự cười nhạo chính mình rồi chậm rãi quay người lại.

Ngay khi anh vừa quay lại, âm thanh của đồ vật lăn trên mặt đất truyền đến màng nhĩ của anh, Bùi Minh Sơ quay đầu lại theo bản năng.

Mạc Doãn cách anh không xa, trước mặt là những cây mận tuyết mùa đông phủ đầy lá xanh mảnh khảnh, một tay hắn đẩy xe lăn, một tay đẩy lá xanh và cành mận trắng trước mặt sang một bên, hai mắt yên lặng nhìn chăm chú Bùi Minh Sơ trong bóng tối.

Đã lâu rồi họ không đối mặt với nhau như thế này.

Trong lúc nhất thời, hai người chỉ im lặng nhìn nhau, như không ngờ đối phương lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Mạc Doãn lại là người đầu tiên quay mặt đi, hắn buông tay xuống, để lá cây xanh thẫm che chắn, hơi cúi đầu.

Bùi Minh Sơ đứng yên một lúc rồi chậm rãi bước tới.

Mạc Doãn cúi đầu, trong vườn có đèn sàn, nhưng ban đêm rất tối, không sáng bằng trăng trên trời, ánh trăng bàng bạc chiếu vào đỉnh đầu Mạc Doãn, như phủ một lớp lụa sáng mông lung trên mái tóc đen của hắn.

Trong lòng Bùi Minh Sơ khẽ thở dài, đưa tay ôm lấy lỗ tai Mạc Doãn, nhỏ giọng nói: "Tai sắp rụng rồi này."

Mạc Doãn run rẩy, hơi quay mặt lại, vùng ra khỏi tay anh, nhưng vẫn cúi đầu không nhìn Bùi Minh Sơ.

Để bảo tồn hình dáng ban đầu của khu vườn càng nhiều càng tốt, lối đi lát đá không rộng lắm, vừa đủ hẹp để chỉ có thể đứng quay mặt vào nhau.

Bùi Minh Sơ hơi nghiêng người về phía trước, phủ lòng bàn tay mình lên tay Mạc Doãn.

Bàn tay của Mạc Doãn lạnh lẽo và gầy gò.

Hắn không vùng vẫy, cũng không lên tiếng.

Bùi Minh Sơ nắm một lúc thật lâu mới nói: "Cháo rất ngon."

Mạc Doãn vẫn không lên tiếng, cúi đầu, không nhìn Bùi Minh Sơ. Sau lần vừa nãy "bất chợt" đối diện với Bùi Minh Sơ thì hắn không nhìn anh thêm lần nào nữa.

Bùi Minh Sơ đột nhiên rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Doãn lúc này.

Anh nắm chặt tay Mạc Doãn nói: "Em đừng lo, không có chuyện gì lớn đâu."

Cuối cùng, Mạc Doãn cũng ngẩng mặt lên, vẻ mặt giống như những gì Bùi Minh Sơ mong đợi, đó là một loại bình tĩnh gượng ép, còn có rào cản dày đặc cố tình được dựng nên, "Anh chú ý giữ gìn sức khỏe."

Lời nói tuy khách sáo, không hề quá đáng chút nào nhưng lại gây ra rất nhiều sóng gió trong lòng Bùi Minh Sơ, bởi anh biết Mạc Doãn mỗi lần chủ động đều gặp khó khăn thế nào.

Mạc Doãn chậm rãi rút tay ra.

Bùi Minh Sơ nhìn hắn rời đi.

Lần trước đến trường, anh cũng nhìn Mạc Doãn rời đi như thế này.

Sau đó trôi qua mấy tháng liền.

Trong khoảng thời gian này, anh bận chuyện hợp tác dự án, sau vụ bê bối gian lận tài chính, anh lại bận dọn dẹp mớ hỗn độn, bận đến mức không có thời gian để suy nghĩ về những chuyện khác, nhưng tại sao những cảm xúc phức tạp này lại không giảm bớt mà còn tăng lên? và ngày càng dữ dội hơn?

Mạc Doãn trở về phòng cởi áo khoác dày, trong phòng rất ấm áp, hắn xoa xoa lòng bàn tay, đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, mở một góc rèm ra.

Bùi Minh Sơ vẫn đứng trong vườn.

Vóc dáng cao ráo và kiêu ngạo.

Hai anh em nhìn thì hoàn toàn khác nhau, nhưng ở một số khía cạnh, họ lại giống nhau đến kỳ lạ.

Trên môi Mạc Doãn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Sự tự chủ cũng là một vật tiêu hao.

Đặc biệt trong một môi trường hỗn loạn như vậy, muốn kiểm soát cảm xúc của mình lại càng khó khăn hơn.

Đôi khi càng muốn kiềm chế bản thân thì lại càng không thể kiềm chế.

Giống như khi một người cảm thấy khó chịu ở đâu đó trên cơ thể, càng quan tâm để ý đến nó thì cảm giác tồn tại của nó càng trở nên mãnh liệt hơn.

Mạc Doãn hạ rèm xuống, nụ cười trên môi dần dần biến mất.

——Đến lúc rồi.

Điện thoại hiển thị cuộc gọi.

"Tổng giám đốc Trương, ông ngủ chưa?"

"Lại cần tôi hỗ trợ gì phải không?"

"Tất nhiên là tôi có chuyện muốn bàn với anh."

Mạc Doãn nghịch nghịch tấm thẻ đen trắng, không nhanh không chậm nói: "Thật ra, ngoài vấn đề tài chính, Hữu Thành còn làm một số chuyện không hợp pháp cho lắm, không biết tổng giám đốc Trương có hứng thú giúp đỡ một người dân vô tội lật ngược lại vụ án hay không?"


Chương 25 - Chúc mừng năm mới

"Anh bận như vậy rồi, không cần ngày nào cũng đưa đón tôi đâu."

Mạc Doãn lo lắng nhìn Bùi Thanh ngồi bên ghế lái.

Bùi Thanh sụt cân, đường nét trên khuôn mặt ngày càng lạnh lùng, như thể đã chững chạc hơn rất nhiều chỉ sau vài tháng.

"Việc của công ty rất quan trọng," Bùi Thanh nói, "Em cũng quan trọng."

Mạc Doãn cúi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng và lưu luyến.

Việc vạch trần gian lận tài chính quả thực là một đòn nặng nề đối với Hữu Thành, nhưng cũng chính vì lỗ hổng này mà Bùi Minh Sơ mới bận rộn đối phó với các cuộc tấn công từ bên ngoài, nhiều công việc quan trọng trong công ty đã rơi vào tay Bùi Thanh, y chân chính bắt đầu có quyền lực thực sự trong tay.

Đây là kết quả đã được đoán trước, nhưng tâm trạng của Bùi Thanh lại không vui vẻ như y tưởng tượng.

Rốt cuộc y muốn gì? Dạy cho người cha bất công và người anh trai luôn tự cho mình là đúng một bài học để trả thù? Nhưng bọn họ hoàn toàn không hề biết gì cả, Bùi Minh Sơ thậm chí còn có ý định giao quyền lực cho y, để y xử lý nhiều công việc nội bộ hơn của công ty.

Bùi Thanh cảm thấy như mình đang đấm vào bông, giống như một đứa trẻ giận dỗi vì không được coi trọng, lăn lộn ăn vạ trước mặt người lớn nhưng họ lại không hề để bụng.

Y có những suy nghĩ như vậy là vì y đang trưởng thành rất nhanh, bắt đầu suy ngẫm về hành vi của mình.

Mạc Doãn cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi này.

Xe dừng lại, Mạc Doãn nắm lấy tay Bùi Thanh, thì thầm, "Bùi Thanh, anh không vui à?"

Bùi Thanh vẫn im lặng.

Mạc Doãn nói, "Chúng ta vẫn dọn ra ngoài chứ?"

Bùi Thanh im lặng một lúc lâu, sau đó mới nắm tay Mạc Doãn, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của hắn, "Qua Tết rồi tính."

Mạc Doãn cười hiền lành, "Được, tôi nghe lời anh."

Sau khi xuống xe, Mạc Doãn nhìn Bùi Thanh rời đi, nụ cười nhạt đi một chút.

Quả nhiên không hổ là một trong hai nhân vật chính, cho dù tạm thời bị cám dỗ và kích thích, cuối cùng vẫn sẽ quay trở lại "chính đạo", dù sao ba cha con mới là người một nhà thực sự.

Mạc Doãn một tay chống mặt, ngẩng đầu nhìn trời.

Bầu trời trong xanh như một tấm màn phẳng, nắng mùa đông tuy có chút ấm áp nhưng vẫn chói chang, cũng không quá nóng nực.

Lại sắp đến Tết Nguyên đán rồi.

Bất tri bất giác hắn đã đến thế giới này được 500 ngày rồi.

Có lẽ vì mọi thứ ở đây đều rất thật nên hắn không thấy cuộc sống khó khăn chút nào. Cứ nhớ lại những thế giới giả tạo mà hắn đã nghiền nát trong quá khứ mà xem, ở trong đó thêm một giây nữa thôi cũng là một cực hình.

Nơi này chân thực và thú vị như vậy, có nên ở lại lâu hơn một chút không nhỉ? Lỡ như sau khi rời đi, liên minh lại bắt hắn phải làm nhiệm vụ ở một thế giới giả tạo nào đó đến nỗi khiến người ta phải ngao ngán, thì chẳng phải sẽ rất nhàm chán hay sao?

Sau khi suy nghĩ khoảng ba giây, Mạc Doãn từ bỏ ý định đó.

So với tương lai chưa biết, thì hắn vẫn thích nắm bắt thời điểm hiện tại này hơn.

Có bao nhiêu ăn bấy nhiêu đã, no bụng rồi hẵng tính tiếp.

Huống chi ở thế giới này, hắn có thể ăn một lúc cả hai, hẳn là sẽ no bụng trong thời gian khá lâu đây.

*

Cuộc giằng co giữa Hữu Thành và Hợp Đạt vẫn đang tiếp diễn, dù Tết Nguyên đán sắp đến nhưng song phương vẫn tràn ngập mùi thuốc súng, lúc này Hữu Thành chắc chắn đang ở thế bất lợi tuyệt đối.

Gian lận tài chính, giá cổ phiếu lao dốc, quỹ bị đóng băng, khách hàng rời đi... bức tường sụp đổ, đủ loại rắc rối ập đến, nhưng đúng như Hợp Đạt dự đoán, tuy mặt ngoài Hữu Thành trông giống như một cánh cửa đã hỏng bét, chỉ cần một cú đá là có thể sập xuống, nhưng trên thực tế nó vẫn bền chắc như sắt thép, dùng búa tạ đập vào cũng chưa chắc sụp đổ hoàn toàn.

Để giải quyết vấn đề chuỗi vốn của công ty, Bùi Minh Sơ quyết định ra nước ngoài.

Khi ông ngoại của anh qua đời cách đây hai năm, ông đã để lại cho anh một tài sản thừa kế lớn, bao gồm một số quỹ đầu tư chứng khoán và bất động sản nước ngoài, v.v. Anh muốn bán hết số tài sản thừa kế đó và chuyển chúng thành tiền mặt để bơm vốn vào công ty.

Sau khi Bùi Cánh Hữu biết được quyết định của anh, ông không nhịn được bật khóc.

Hiện tại ông đã có thể xuống giường, nhưng vẫn phải di chuyển bằng xe lăn giống như Mạc Doãn, điều này khiến ông cảm thấy cơ thể mình già đi và yếu đuối hơn rất nhiều so với tuổi thật của mình. Thêm một điều quan trọng nữa là cuối cùng công ty của ông phải cần đến tài sản thừa kế của cha vợ mới cứu được, điều này khiến trong lòng ông ngập sự tiếc nuối và nhớ nhung vô hạn đối với Việt Tích Vân, đến nỗi cho dù đối mặt với Bùi Minh Sơ hay Bùi Thanh cũng không biết dùng thái độ gì để nói chuyện với họ.

"Tốt xấu gì qua Tết rồi hãy đi," Bùi Cánh Hữu phủ lòng bàn tay mình lên mu bàn tay của Bùi Minh Sơ, ấm áp và hiền từ, "Bên ngoài sóng to gió lớn, Tết nhất cả nhà phải sum họp đoàn viên thì mới tốt con à!"

Tay còn lại của Bùi Minh Sơ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của cha mình, cúi mặt nói: "Ý con cũng vậy."

Bùi Cánh Hữu lại thở dài, "Đôi khi nghĩ lại gầy dựng sự nghiệp thành công cũng không bằng cả nhà vui vẻ hòa thuận bên nhau."

Bùi Minh Sơ cười, "Cha, đừng suy nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Con đã có một số manh mối về chuyện đó rồi."

Đôi mắt của Bùi Cánh Hữu lại sáng lên, ông hạ giọng, lo lắng nói: "Là ai?!"

Bùi Minh Sơ vẫn mỉm cười, "Mới chỉ có suy đoán, còn chưa chắc chắn."

"Được, được," Bùi Cánh Hữu vừa nghe được tin tốt thì tinh thần phấn chấn hẳn. Sau ca phẫu thuật, ông đã giảm cân khá nhiều, dáng vẻ tao nhã giờ đây lộ ra vẻ già nua và nham hiểm, đôi mắt bắn ra ánh sáng hung dữ, dùng lực mạnh nắm lấy tay Bùi Minh Sơ, "Cẩn thận kẻo rút dây động rừng, nhất định phải bắt được hắn."

Bùi Minh Sơ gật đầu đồng ý, "Cha, người yên tâm đi, qua Tết mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi."

Bùi Cánh Hữu rất yên tâm về năng lực của Bùi Minh Sơ, sắc mặt trở nên thoải mái hơn một chút, ông lại hỏi, "A Thanh đâu? Gần đây chắc nó bận rộn lắm à, lâu rồi không thấy nó lên đây. "

Bùi Minh Sơ bình thản trả lời, "Công ty có rất nhiều việc, nó còn vất vả hơn cả con."

Bùi Cảnh Hữu thở dài, "Cha già rồi, không còn hữu dụng nữa."

Hai cha con nói chuyện một lúc, Bùi Minh Sơ thấy Bùi Cánh Hữu có vẻ mệt mỏi nên bảo ông nghỉ ngơi một lát còn mình thì xuống trước chuẩn bị vài việc cho năm mới. Hiện tại anh nắm quyền gia trưởng của toàn bộ nhà Bùi, mọi việc trên dưới đều phải do anh quyết định.

Dưới lầu người hầu đang dọn dẹp nhà cửa, năm mới đâu đâu cũng tràn ngập không khí mới, trong phòng khách bày mấy loại cây xanh mướt, loại nào cũng đều tượng trưng cho điềm lành.

Mạc Doãn đang buộc một sợi dây màu đỏ trên cây, hôm nay hắn mặc một chiếc áo len cashmere màu xanh nhạt, bên ngoài lộ cổ áo sơ mi màu be, tóc mới cắt ngắn nom rất trẻ trung, ngón tay múa may hai ba lần là thắt được một nút kết như ý xinh đẹp, lắc lư trên cành cây sẫm màu nhìn rất đáng yêu và vui mắt.

Mấy người hầu đang vây xem không khỏi tấm tắc khen ngợi kỹ năng của hắn, Mạc Doãn nhìn các cô mỉm cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa ngượng ngùng, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, một lúc sau, dường như hắn nhận ra gì đó, tầm mắt đang hướng về những người hầu xung quanh chếch đi, đối mặt với Bùi Minh Sơ cách đó không xa.

Mạc Doãn gần như ngay lập tức quay mặt đi, nhưng có vẻ như lo lắng sợ bị mọi người chú ý nên không rời đi ngay lập tức.

Ngược lại, Bùi Minh Sơ vững vàng chậm rãi bước tới, người hầu nhìn thấy anh liền tản ra chào đón.

Bùi Minh Sơ chúc mọi người năm mới vui vẻ, đám người hầu đoán hai người muốn nói chuyện nên tự giác rời đi.

Trên tay Mạc Doãn còn cầm một sợi dây màu đỏ, thấy Bùi Minh Sơ chủ động đến gần thì có hơi bối rối, ánh mắt dao động trong giây lát, tay thả lỏng dây rồi bắt đầu đẩy xe lăn ra xa.

Bùi Minh Sơ lên tiếng, "Quần áo rất vừa vặn."

Mạc Doãn nhìn Bùi Minh Sơ, môi mấp máy, sau đó mím thật sâu, một lúc sau mới bình tĩnh nói, "Cảm ơn."

"Em thích thì tốt rồi."

Thái độ của Bùi Minh Sơ đối với hắn đã thoải mái hơn trước rất nhiều, dường như anh dần dần không còn kìm nén điều gì nữa.

Mạc Doãn thấy anh như thế thì có chút bối rối, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua thăm dò Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ nở nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ cảm thấy hắn rất thú vị.

Bùi Minh Sơ hỏi, "Bùi Thanh đâu rồi?"

Mạc Doãn thoáng lúng túng, trong nháy mắt còn có vẻ xấu hổ, nhưng sau đó liền khôi phục lại trạng thái ban đầu, "Anh ấy đến công ty, hôm nay còn rất nhiều việc."

"Năm nay nhiều chuyện xảy ra quá."

Bùi Minh Sơ cảm thán rất bâng quơ nhẹ nhàng, cứ như cho dù Hữu Thành có bị thương nặng thì ảnh hưởng đối với anh cũng không quá sâu sắc.

Hai người đã lâu không nói chuyện như vậy giữa ban ngày, trên mặt Mạc Doãn rất nhanh lộ ra vẻ bất an, nhất là khi Bùi Minh Sơ chủ động nhắc đến Bùi Thanh, hắn không nói gì nữa quay xe lăn đi, hiển nhiên là không có ý định chào hỏi mà bỏ chạy nhưng bị Bùi Minh Sơ ngăn lại, "Anh nhớ đêm giao thừa năm ngoái em có về thăm nhà, năm nay có về nhà không?"

Lông mi của Mạc Doãn rũ xuống, nghiêng nhẹ như bị một cơn gió thổi qua, che khuất đi đôi mắt.

"Có, tôi định gọi xe về."

"Ở đây không bắt taxi được đâu."

"...Tôi đi tìm chú Trương vậy."

Bùi Minh Sơ nói: "Có anh ở đây thì tìm chú Trương làm gì nữa?"

Mạc Doãn ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút không thể tin được, hai mắt cứ mở to không chớp, Bùi Minh Sơ xoa nhẹ tóc hắn mà Mạc Doãn sửng sốt một lúc rồi mới nhanh chóng né tránh, Bùi Minh Sơ hạ tay xuống, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn cười, "Đi thôi, nếu trễ thì không về kịp ăn bữa cơm đoàn viên đâu."

*

Đêm giao thừa, cánh cửa đồng rỉ sét ở nhà cũ cũng dán đầy những câu đối đỏ tươi.

Hành lang dường như được hàng xóm quét dọn, rất sạch sẽ, góc nào cũng có cửa sổ, ánh nắng xuyên qua chiếu xuống đất rực rỡ, cứ mỗi lần Mạc Doãn lên được một tầng đều phải nheo mắt vì chói.

Mạc Doãn lấy chìa khóa trong túi nhét vào ổ, cửa mở ra, mùi bụi tràn ngập trong không khí.

"Anh đưa em xuống trước, dọn dẹp xong rồi đón em lên sau."

"Không cần đâu."

Mạc Doãn đặt tay lên vai Bùi Minh Sơ, thấp giọng từ chối.

Bùi Minh Sơ quay lại dò hỏi, Mạc Doãn cúi đầu, "Tôi ở đây dọn dẹp một chút đã, anh xuống tầng dưới đợi tôi đi."

Bùi Minh Sơ không trả lời mà bế Mạc Doãn vào nhà, nói với hắn, "Ôm chặt nhé!" Anh hạ một tay đang ôm Mạc Doãn xuống, chỉ dùng một cánh tay đỡ toàn bộ hông của Mạc Doãn, sau đó lấy một chiếc khăn tay từ trong cổ áo lau sạch chiếc ghế vuông dưới đất, vừa nói "Cẩn thận" vừa xoay người chậm rãi đặt Mạc Doãn xuống.

Mạc Doãn ngồi xuống ghế, nhìn Bùi Minh Sơ với vẻ mặt phức tạp.

Bùi Minh Sơ cởi cúc áo khoác, khoác cho Mạc Doãn, "Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Mạc Doãn không nhúc nhích, bị anh quấn áo khoác như búp bê, hắn vừa thấy anh xắn tay áo lên thì lên tiếng ngăn lại, "Tôi ở lại có một lát thôi, không cần quét dọn đâu."

"Không sao."

Bùi Minh Sơ mỉm cười với hắn, "Tết rồi, cũng nên dọn dẹp thôi."

Mạc Doãn nhíu mày thật sâu, vẻ mặt không vui chút nào, "Đã bảo không cần quét dọn đâu mà." Giọng điệu đã có chút gay gắt khó chịu.

Bùi Minh Sơ dấu ngón tay vào trong tay áo, lặng lẽ nhìn Mạc Doãn, lúc đầu Mạc Doãn vẫn có thể nhìn thẳng vào anh, nhưng chẳng mấy chốc hắn phải xấu hổ quay đi cứ như mình vừa bị đánh bại.

"Sao vậy?" Bùi Minh Sơ nhẹ nhàng nói.

Mạc Doãn nghiêng mặt, im lặng một lúc sau đó mới thấp giọng nói, "Anh không phải là người làm loại chuyện này."

"Vậy anh là loại người như thế nào?"

Mạc Doãn không trả lời, mím chặt môi, vẻ mặt căng thẳng, không nói gì, nhưng có những lời nói dù không cần nói ra Bùi Minh Sơ cũng có thể hiểu được.

Lòng tự trọng của hắn đã bị anh phá hủy hoàn toàn, nhưng hắn vẫn không thể không quan tâm đến anh.

Cũng như khi đã biết Mạc Doãn đã chọn Bùi Thanh, anh vẫn muốn yêu thương và chăm sóc hắn.

Sự hấp dẫn hai chiều này tồn tại rất rõ ràng giữa họ, nhưng họ phải giả vờ như không có gì, chọn cách trốn tránh và bóp chết cảm giác này, bởi vì cả hai đều nhận ra rằng cảm giác này không nên tồn tại.

Nhưng liệu rằng làm như vậy là đúng ư?

Bùi Minh Sơ mở cửa ra vào và hai cửa sổ để không khí lưu thông trước, sau đó đi tới kéo áo khoác Mạc Doãn lên cao che khuất luôn chóp mũi hắn, anh mỉm cười với Mạc Doãn, "Ngoan ngoãn chờ anh."

Mạc Doãn chớp mắt, chăm chú theo sát Bùi Minh Sơ.

Vòi nước ồ ạt xả nước, cây lau nhà cũ ướt đẫm, trên cẳng tay lộ ra một chiếc đồng hồ đắt đỏ, mọi thứ ở anh đều không phù hợp với những gì anh đang làm bây giờ, anh có địa vị và phong thái của một quý công tử chân chính nhưng sẵn sàng xắn tay áo dọn dẹp căn nhà cũ nát cho hắn.

Mạc Doãn nhìn bóng lưng anh một lúc, sau đó quay đầu kéo chiếc áo khoác mà Bùi Minh Sơ quấn trên người lên mình vùi mặt vào trong đó, mùi hương ấm áp đặc trưng của Bùi Minh Sơ thoang thoảng trên áo lập tức bao trùm lấy hắn.

Bùi Minh Sơ quay lại, thấy Mạc Doãn đang trốn trong áo khoác thì hơi ngẩn người, đôi mắt tập trung thật sâu vào thân hình gầy gò được bao bọc dưới lớp áo.

Anh nghĩ: Lại trốn vào trong khóc nữa sao?

Nếu hắn biết Bùi Thanh không tốt như mình nghĩ, liệu hắn có buồn hơn không?

Bùi Minh Sơ không đi tới, anh giả vờ như không nhìn thấy, lại quay mặt đi.

Nhưng ở nơi mà anh không thấy, Mạc Doãn nở nụ cười nhàn nhạt, nhấn nút gửi hai tin nhắn.

*

"Được rồi."

Thanh niên trốn trong áo khoác run rẩy, khuôn mặt từ từ nhô ra khỏi áo khoác, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt mịt mờ ánh nước, hắn nhìn Bùi Minh Sơ, muốn khóc nhưng lại không khóc.

Trong lòng Bùi Minh Sơ xót xa, thấp giọng hỏi, "Đốt hương nhé?"

Mạc Doãn khẽ lắc đầu.

Hắn nhìn Bùi Minh Sơ, khàn giọng hỏi, "Tại sao?"

Bùi Minh Sơ nói, "Tại sao cái gì?"

"Tại sao lại tốt với tôi như vậy?"

Mạc Doãn dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, "Tôi đã nói rồi, tôi không cần anh thông cảm."

"Em nghĩ tôi chỉ là đang thông cảm với em ư?" Bùi Minh Sơ nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Mạc Doãn im bặt, vẻ mặt do dự và đau khổ, hắn quay lưng về phía Bùi Minh Sơ tự lẩm bẩm, "Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết, tôi mệt mỏi..."

Bùi Minh Sơ im lặng một lúc lâu, anh hơi ngồi xổm xuống, cong một đầu gối để chống đỡ trọng tâm của mình, hai tay vòng qua eo Mạc Doãn, nói nhỏ, "Anh xin lỗi, anh đã làm em mệt mỏi."

Mạc Doãn vùi mặt vào sâu hơn, như thể muốn tránh xa Bùi Minh Sơ càng xa càng tốt.

"Xin lỗi em vì lúc đó anh đã nói như vậy," Giọng nói Bùi Minh Sơ không cao cũng không thấp, ngữ điệu nghe rất dịu dàng, "Anh chỉ sợ Bùi Thanh sẽ làm tổn thương em, anh sợ nó không thể bảo vệ được em."

Lông mi của Mạc Doãn khẽ run lên.

"Sau đó anh nghĩ lại, có lẽ anh đã thật sự quá kiêu ngạo, không nghĩ đến chuyện thật ra em cũng là một thiếu niên rất mạnh mẽ, không cần ai bảo vệ cả."

Cuối cùng, Mạc Doãn cũng quay mặt lại, đôi mắt hơi mở to, bức tường kiên cố dựng trên mặt hắn cuối cùng cũng có dấu hiệu sụp đổ.

Ánh mắt Bùi Minh Sơ dịu dàng, "Xin lỗi, anh đã đánh giá thấp em."

Đôi mắt của Mạc Doãn bắt đầu ngấn nước, hắn chớp chớp mắt, cách hắn cố gắng ngăn nước mắt khiến người ta càng cảm thấy đau lòng đáng thương, Bùi Minh Sơ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Mạc Doãn, anh thì thầm, "Có muộn quá không? Nếu bây giờ anh nói anh thích em."

Vẻ mặt của Mạc Doãn cứng đờ.

"Anh... anh thích tôi?"

Bùi Minh Sơ áp lòng bàn tay vào mặt hắn, nóng rực vô cùng, ánh mắt anh tập trung và sâu thẳm hơn bình thường, "Đúng vậy, Tiểu Doãn, anh thích em."

Mạc Doãn cúi đầu, ánh mắt hoảng loạn, lẩm bẩm: "Anh thích tôi... anh..." Hắn ngẩng đầu lên, bối rối và hoảng hốt hỏi lại lần nữa, "Anh thích tôi sao?"

Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra mình đã vô thức rơi nước mắt, từng giọt, từng giọt đều rơi cả xuống lòng bàn tay Bùi Minh Sơ, Bùi Minh Sơ cúi đầu, chạm nhẹ vào trán Mạc Doãn, "Đúng vậy, anh thích làm em."

Anh thấy lông mi của Mạc Doãn run rẩy điên cuồng, chóp mũi dần dần đỏ lên, môi cắn chặt, một chút máu đỏ tươi chảy ra từ đường trên môi, toàn thân run rẩy, hắn không trả lời tiếng nào, không biết là đang tủi thân hay đang quá hạnh phúc nữa. Ngón cái Bùi Minh Sơ chạm vào môi hắn, lau đi vệt máu nhàn nhạt, khi hai ánh mắt chạm nhau, đôi mắt Mạc Doãn đã mơ hồ, nước mắt tràn mi như sắp nhấn chìm Bùi Minh Sơ. .

"Thật xin lỗi, về chuyện phương án... Tôi cũng đã lập ra một kế hoạch, muốn giúp anh hoàn thiện nó... Nhưng tôi sợ mình làm không tốt nên không dám cho anh xem. Tôi không biết tại sao Bùi Thanh lại có thể... ...Tôi không biết......"

Tính tình rõ bướng bỉnh như vậy, sao lại luôn khóc trước mặt anh kia chứ?

Trái tim Bùi Minh Sơ xoắn lại rối nùi, trong lòng thở dài nặng nề, anh quay mặt lại, dịu dàng áp môi lên, lập tức nếm được mùi máu mặn ngọt, có lẽ còn hòa lẫn với nước mắt của Mạc Doãn.

Bùi Minh Sơ cảm thấy sự áp lực dai dẳng trong cơ thể mình đang dần sụp đổ.

Bùi Thanh có thể hèn hạ, có thể lợi dụng anh làm tổn thương Mạc Doãn để kích thích hắn rơi vào vòng tay của y, lợi dụng tình cảm của Mạc Doãn, hoặc cũng có thể vì tranh đoạt tài sản gia đình mà bất chấp lợi ích của công ty, nội ứng ngoại hợp để bán đứng cơ mật công ty.

Còn anh vĩnh viễn phải làm một Bùi Minh Sơ chính trực thẳng thắng.

Lui từng bước một, lui đến cuối cùng, để rồi ngay cả những người anh thực sự quan tâm cũng không thể bảo vệ được.

Như vậy còn ý nghĩa gì kia chứ?

Chiếc áo khoác trên người hắn bất tri bất giác tuột xuống, không biết lúc nào Bùi Minh Sơ đã ôm Mạc Doãn vào lòng và hôn hắn thật sâu, họ hôn sâu như muốn tan hòa vào nhau, như lực hấp dẫn bị kiềm nén và cắt đứt giờ đây nháy mắt bùng nổ. Tay Mạc Doãn bấu chặt vai Bùi Minh Sơ, hắn nghiêng mặt qua lại, không ngừng thay đổi góc độ để chìm đắm vào nụ hôn da diết của anh.

Nhiệt độ xung quanh dường như ngày càng tăng cao, tiếng gió luồn qua khe cửa sổ cũng trở nên rất xa xôi, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập mãnh liệt và tiếng nuốt nước bọt của hai người.

Bùi Minh Sơ ôm siết lấy eo của Mạc Doãn, trượt miên man dọc theo thắt lưng của hắn, gương mặt Mạc Doãn đỏ bừng nóng hừng hực, bàn tay vuốt ve dọc theo vai Bùi Minh Sơ về phía trước, những ngón tay luồn lung tung vào giữa mái tóc anh.

Ý loạn tình mê, đất trời sụp đổ.

Nhà ngang cũ nát, gió gõ cửa mang theo những tiếng vang lịch kịch, hai người không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, trong mắt và tai chỉ toàn là nhau.

Cho đến khi vang lên tiếng kêu đau đớn đầy kìm nén.

"Minh Sơ——"

Bùi Minh Sơ và Mạc Doãn đồng thời quay mặt lại, hai người vẫn ôm nhau thật chặt, gương mặt kề sát vào nhau.

Ngay cửa.

Bùi Thanh mặt không cảm xúc cõng Bùi Cánh Hữu trên lưng.

Sắc mặt Bùi Cánh Hữu trông thật đáng, ông run rẩy chỉ tay vào hai người đang ôm nhau.

Bùi Minh Sơ theo bản năng giật mình, anh đứng phắt dậy, Mạc Doãn đang dựa vào anh theo đó lảo đảo ngã xuống, anh vội vàng quay người lại đỡ Mạc Doãn rồi ôm lấy hắn, Mạc Doãn hoảng sợ nắm lấy cổ áo anh, vùi sâu vào trong vòng tay anh để trốn tránh vì sợ hãi.

Cảm nhận được người trong ngực run rẩy, Bùi Minh Sơ bình tĩnh lại không ít, anh đón lấy ánh mắt của Bùi Cảnh Hữu, "Cha..."

Tay Bùi Cánh Hữu run lẩy bẩy, nhìn cảnh tượng trước mắt mà có nằm mơ ông cũng chưa bao giờ nghĩ tới, trái tim đập thình thịch dồn dập nặng nề như một tảng đá lớn đè lên ngực ông, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, một cảm giác ngột ngạt mãnh liệt lập tức bao phủ lấy ông, cơ thể kiệt sức như muốn ngã xuống, những ngón tay gầy guộc hướng lên trên, thứ cuối cùng mà Bùi Cánh Hữu nhìn thấy trong mắt ông là bức tường ố vàng——

Trên đó có một bức ảnh đen trắng chụp hai người đang nở nụ cười lặng lẽ.


12/O3/2O24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro