Chương 52 + 53 - Không liên quan đến chuyện tình cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52 - Áo xanh mỏng mùa hè

Mạc Doãn nếu muốn xa lánh mọi người thì có thể làm rất triệt để, khiến người ta không thể tìm ra khuyết điểm nào, tóm lại có thể nói ngắn gọn trong mấy chữ —— việc công xử theo phép công. (*)

(*) Nguyên văn 公事公办 : công sự công biện, thành ngữ

Quân Huỳnh Hoặc lại muốn thêm hai nghìn người nữa. Lúc Mạc Doãn đưa ra yêu cầu với Hạ Huyền, vẻ mặt và giọng điệu đều rất nghiêm túc. Hạ Huyền cụp mắt xuống, cẩn thận nghe xong thì đồng ý.

Sau khi Mạc Doãn nhận được sự chấp thuận thì lập tức cáo lui ngay, không hề lưu luyến, thậm chí còn không liếc nhìn Hạ Huyên lấy một cái.

Hạ Huyên đợi mọi người rời đi hết thì cắn răng, nắm chặt tay.

Rốt mình mình đắc tội hắn ở đâu?

Nghĩ đi nghĩ lại thì từ lúc y đưa thuốc cho Mạc Doãn là thái độ hắn bắt đầu khác thường, nhưng thực ra y có ý tốt mà, có gì sai cơ chứ?

Hạ Huyên cầm văn kiện trên bàn lên, nhìn chằm chằm một lúc, khóe miệng mím chặt. Mãi đến khi văn kiện gần như nhàu nát trong lòng bàn tay, y mới đặt nó xuống, trải ra, cầm bút lên phê duyệt.

Biên giới gần đây gió êm sóng lặng, thời tiết càng ngày càng nóng, năm nay nhiệt độ có vẻ đặc biệt tăng cao, hai bộ tộc mọi rợ đã bị đẩy lui trong trận sông Trường Đăng. Nhu cầu dùng nước của các quân doanh và thành thị cũng được giảm bớt, không còn thiếu thốn như những năm trước.

Sau khi huấn luyện kết thúc, binh sĩ lấy nước tắm rửa, trong quân doanh toàn là nam nhân, cởi quần áo tắm rửa giữa thanh thiên bạch nhật là chuyện bình thường. Lính Huỳnh Hoặc rất yêu ngựa, thời tiết nóng bức nên ngựa cũng cần được giải nhiệt, thế là bọn họ thường cởi hết quần áo, vừa tắm rửa cho mình vừa tắm rửa cho ngựa để đỡ nóng.

Buổi tối, mặt trời còn chưa lặn, tất cả binh lính Huỳnh Hoặc đều để trần người tập trung chải lông cho ngựa. Bộ lông óng ả trên thân ngựa cùng với thân hình và màu da thịt của binh lính hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, tràn đầy sức sống của vẻ đẹp nam tính mạnh mẽ.

Sau lần náo nhiệt trong dịp năm mới, nội quy của quân Huỳnh Hoặc không còn nghiêm ngặt như trước nữa. Mạc Doãn không hoàn toàn bắt buộc bọn họ phải cắt đứt liên lạc với các binh sĩ khác. Sau quá trình huấn luyện thông thường giữa các binh sĩ, bọn họ cũng không còn im lặng giả vờ chẳng liên quan gì nhau, mọi người vừa chải lông ngựa vừa nhỏ giọng nói chuyện qua lại.

Không dám nói quá lớn, sợ làm phiền quân sư của họ.

Trong lòng các chúng tướng Huỳnh Hoặc, bọn họ vừa kính trọng vừa sợ hãi Mạc Doãn, lòng kính sợ của họ đối với Mạc Doãn còn lớn hơn Hạ Huyên. Ít nhất lỡ gặp Hạ Huyên lúc đang trần truồng thì cũng không sao, nhưng nếu nhìn thấy Mạc Doãn, bọn họ nhất định sẽ xấu hổ che đậy lại, luôn cảm thấy mình đã làm vấy bẩn con mắt quân sư.

"Quân sư, nước đến rồi."

Chu Dũng bưng hai thùng nước nóng đặt xuống lều.

Mạc Doãn hơi nghiêng đầu sang bên phải.

Chu Dũng khẽ gật đầu, bê một thùng nước lên cẩn thận đổ vào thùng gỗ rồi khuấy đều.

Trong khi hắn ta đổ nước thì Mạc Doãn cũng bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, thân thể này khi mới đến thế giới đã bị tổn thương nặng nề, cho dù mùa hè nóng như thiêu đốt cũng không thể tắm được nước lạnh, chỉ có thể tắm bằng nước ấm.

Chu Dũng đổ cả hai xô nước xong liền cúi đầu xách chiếc thùng rỗng rời đi. Mặc dù hắn ta là người hầu hạ bên cạnh Mạc Doãn nhưng cũng không dám nhìn ngó gì nhiều hơn quy định.

Giống như những tướng sĩ khác của quân Huỳnh Hoặc, trong mắt hắn ta, Mạc Doãn hoàn toàn khác với bọn họ.

Trong quân doanh mỗi ngày đều dầm mưa dãi nắng, chưa kể gió cát đầy trời, mặt ai cũng đen đúa xám xịt, duy nhất khuôn mặt tái nhợt của Mạc Doãn là không bao giờ ăn nắng, chỉ khi uống rượu quá nhiều mới xuất hiện một chút ửng hồng mờ nhạt. Một khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều lạnh lùng băng giá như vậy quả thật vô cùng bắt mắt ở một quanh năm không thấy bóng dáng phụ nữ như quân doanh.

Nếu Mạc Doãn là một tên lính quèn thì khó mà nói mọi người sẽ không có tâm tư vẩn vơ nào khác, nhưng Mạc Doãn là quân sư của bọn họ, một tay hắn huấn luyện họ, thêm vào đó kỹ năng cưỡi ngựa và bắn cung đều rất xuất sắc. Hắn huấn luyện bọn họ tàn nhẫn như vậy, tại sao bọn họ có thể phục tùng tuân theo? ? Đó là vì nếu Mạc Doãn yêu cầu bọn họ làm gì thì hắn đều có thể tự mình làm được việc đó rất dễ dàng.

Một nhân vật giống như quỷ thần như vậy, thật sự có cho thì bọn họ cũng không dám suy nghĩ xằng bậy. Thế nên giữa mùa hè nóng bức, thời điểm mặc quần áo mỏng manh, những kẻ thô lỗ như bọn họ chỉ có thể cố ý vô tình cẩn thận lủi thật xa chỗ khác để tránh mạo phạm đến quân sư, làm cho quân sư không hài lòng.

Khác với đám lính Huỳnh Hoặc lúc nào cũng cẩn thận dè chừng, Mạc Doãn lại chẳng hề để ý gì nhiều. Hắn sợ lạnh, cũng sợ nóng, tắm xong chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, có thời gian lại ra phía sau mấy tảng đá lớn có bóng cây rậm rạp để tận hưởng sự mát mẻ. Mái tóc dài đen nhánh còn ướt đẫm xõa tung dựa người trên tảng đá, vừa nhấm nháp rượu ngon vừa ngửa đầu ngắm trăng, thật thoải mái dễ chịu và tự do tự tại biết bao.

Nơi này vốn là nơi thích hợp nhất để Huỳnh Hoặc tận hưởng không khí mát mẻ, đêm lành lạnh như nước, bầu trời đầy sao, giải nhiệt là tuyệt cú mèo. Nhưng từ cái ngày Mạc Doãn mặc một chiếc áo mùa hè mỏng manh tới đây, dựa người vào tảng đá lớn lộ ra khoảng ngực trắng nõn nà, đám lính đang tụ tập nói chuyện phiếm liền giật mình, sau đó lập tức đứng lên quỳ xuống hành lễ.

Mạc Doãn nâng tay, trực tiếp ngồi xuống tảng đá lớn, hơi cong một chân, áo mỏng trơn trượt, lộ ra bắp chân trắng nõn rắn chắc, đám binh lính nhìn một cái rồi cúi đầu, không dám nhìn thêm lần nào nữa, người toát mồ hôi lạnh vội vàng cáo lui.

Từ đó trở đi, nơi này trở thành lãnh địa của Mạc Doãn, mọi người đều tránh càng xa càng tốt.

Mạc Doãn không quan tâm có người hay không, nhưng nếu không có người thì càng không thèm cố kỵ gì nữa, hắn vén vạt áo dài lên, xem tảng đá lớn như một cái giường cứng tự nhiên để nằm nghỉ ngơi. Trời vào đêm đá lạnh như băng, nằm trên đó vô cùng thoải mái, cộng thêm bóng cây phủ trùm khuôn mặt, đung đưa trong gió, ngồi được một lát là ngủ gục lúc nào không hay.

Chu Dũng đang trấn thủ cách đó không xa, mặc dù lúc này trong quân Huỳnh Hoặc không có ai dám tới quấy rầy hắn, nhưng ai mà biết được nhỡ đâu có chuyện gì khẩn cấp, hoặc những đội lính khác bất cẩn đi tới, ngớ ngẩn đụng phải quân sư thì sao.

Hôm nay tình cờ xuất hiện một người không có mắt, chính là Lý Viễn đang hớt ha hớt hải chạy tới.

"Quân sư đâu?"

Hai người có quan hệ kế thừa, Chu Dũng đối với Lý Viễn không thân thiện gì mấy, lạnh lùng nói: "Đang nghỉ mát bên trong."

"Tướng quân có chuyện quan trọng, thỉnh mời quân sư tới bàn bạc."

Chu Dũng là người hầu hạ trực tiếp của Mạc Doãn đương nhiên hắn ta hiểu được suy nghĩ của Mạc Doãn. Mạc Doãn hiện giờ hình như đang bất hòa với tướng quân, hắn ta làm cấp dưới tự nhiên có cùng chung kẻ thù, bởi thế đối xử với tên thân vệ bên cạnh Hạ Huyên là Lý Viễn đây cũng rất thờ ơ lãnh đạm, chỉ hành lễ qua loa: "Chờ một chút."

Mạc Doãn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc Chu Dũng đi tới cũng không dám lại gần, chỉ đứng từ xa thấp giọng giải thích lý do. Mạc Doãn quay mặt lại liếc nhìn bóng người ở đằng xa, hắn đương nhiên biết Lý Viễn đang đợi mình.

"Có chuyện gì quan trọng vậy?"

"Thuộc hạ không biết."

Mạc Doãn đứng dậy, tóc vẫn còn ướt một nửa, nói với Chu Dũng: "Bảo hắn ta về trước đi, ta sẽ đến đó ngay."

Lý Viễn trở về lều, báo cáo với Hạ Huyên chốc nữa Mạc Doãn sẽ đến. Hạ Huyên trầm mặt xua tay, kiên nhẫn chờ đợi một lúc, lông mày càng nhíu chặt.

Bây giờ chuyện chính sự cũng mời không được người sao?

Cho dù bọn họ có cừu hận cá nhân, mặc dù y không biết giữa bọn họ có cừu hận gì, nhưng nếu như ảnh hưởng đến công việc chính sự, y sẽ không bao giờ cho phép.

Hạ Huyên cảm thấy trong lồng ngực có chút buồn bực kéo dài, hai tay nắm chặt, khuôn mặt uy nghiêm gần như sắp phát hỏa.

"Tướng quân."

Hạ Huyên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên cứng đờ.

Việc trong quân bận rộn, lại thêm Mạc Doãn cố tình xa cách nên hai người đã hơn hai tháng không gặp nhau. Trong trí nhớ của Hạ Huyên, Mạc Doãn lúc nào cũng mặc một chiếc áo choàng lớn, quấn chặt người từ trên xuống dưới, trên tay là ống tay áo và chiếc lò sưởi tay mà y đã đưa, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không ưa gì Hạ Huyên.

Bây giờ thời tiết trở nên nóng nực, Mạc Doãn chỉ mặc hai chiếc áo mỏng, áo trong màu nâu sẫm và áo ngoài màu xanh lam, đó là trang phục rất thông thường của nam giới. Nhưng khi Mạc Doãn khoác lên người thì khuôn mặt hắn trông càng trắng trẻo, chiếc cổ thon dài xinh đẹp nhìn vô cùng hút mắt.

"Đêm khuya tướng quân gọi thuộc hạ tới có chuyện gì sao?"

Mạc Doãn chắp tay lại, áo choàng khẽ trượt xuống, để lộ vết sẹo màu hồng nhạt trên cổ tay.

"Ngồi đi." Hạ Huyên nói ngắn gọn.

Mạc Doãn vén áo lên ngồi xuống, thái độ rất bình thản: "Tướng quân, mời nói."

Hạ Huyên cũng đè nén lửa giận trong lòng, nói: "Gần đây Man tộc có hành động khác thường."

"Hành động khác thường?"

"Lương thực."

"Khi nào?"

"Chỉ mới mấy ngày nay thôi."

"Chúng ta đánh đòn phủ đầu được không?"

"Thám tử đã chết."

Cuộc trò chuyện giữa hai người cực kỳ ngắn gọn, không cần nói nhiều nhưng đều hiểu ý của đối phương, giao tiếp vô cùng trôi chảy. Điều này cũng khiến Hạ Huyên khó hiểu, rõ ràng họ ăn ý như thế, vậy tại sao Mạc Doãn lại lạnh lùng lãnh đạm với y?

Hạ Huyên ý thức được mình đang giải quyết việc công nhưng nhất thời lại bị phân tâm, lập tức tập trung lại lực chú ý, đứng dậy đi đến bên bàn cát, ra hiệu cho Mạc Doãn đi theo.

Chiếc bàn cát trống rỗng lúc Mạc Doãn mới đến giờ đã bị phủ kín bằng các màu đánh dấu khác nhau dưới sự sắp xếp của Hạ Huyên.

Thường Tam Tư quá lười biếng, cũng không có tinh thần dám nghĩ dám làm, chỉ bằng lòng với việc giữ vững vị trí của mình, bởi thế quân đội không biết nhiều thông tin về những kẻ mọi rợ xung quanh. Điều này đòi hỏi Hạ Huyên phải thu thập từng chút một, đồng thời phải hy sinh không ít các thám tử. Đám mọi rợ cực kỳ xảo quyệt, chết rất nhiều thám tử nhưng cũng chỉ có thể thu thập tin tình báo chung chung mà thôi.

Trận đầu tiên của quân Huỳnh Hoặc đã gây ra thương vong nặng nề cho mọi rợ. Man tộc vốn có tâm báo thù nặng như vậy lại co đầu rút cổ không xuất hiện, cũng không hành động lỗ mãng. Đối với chuyện này Hạ Huyên không hề lơi lỏng, trái lại còn nhận thức sâu sắc rằng nếu các bộ lạc Man tộc phát động một cuộc tấn công khác thì chắc chắn đó sẽ là một trận chiến sinh tử vô cùng tàn khốc.

Hạ Huyền vẫn luôn giấu mình, chính là chờ đợi trận chiến này đến.

Mà bây giờ, dường như y đã ngửi được mùi vị của chiến tranh.

Hạ Huyên chỉ vào đánh dấu trên sa bàn nói: "Man tộc chia thành mười sáu bộ. Hai bộ tộc ở sông Trường Đăng đã bị Huỳnh Hoặc tiêu diệt khiến các bộ tộc khác đều khiếp sợ, một năm qua chỉ tập hợp điều chỉnh lực lượng xung quanh Ha Khách bộ, tạo thành thế chúng tinh củng nguyệt. Ha Khách bộ cầm đầu mười sáu bộ, bước đầu đã hoàn thành xu hướng thống nhất, thêm vào đó vương phi của Ha Khách bộ đến từ Di Lan quốc. Gần đây, gián điệp đã phát hiện trên tuyến đường từ Di Lan quốc đến Man bộ có rất nhiều xe ngựa tới lui, không ngừng cung cấp lương thảo cho đám mọi rợ."

Mạc Doãn cười lạnh: "Một nước nhỏ như Di Lan mà cũng dám thông đồng làm loạn?"

"Bọn chúng ở bên ngoài vòng vây của Man bộ, chắc là nghĩ mình rất an toàn, muốn kiếm lợi từ đó."

"Lại có người nằm mơ, tưởng mình là rắn nuốt voi cơ đấy."

Mạc Doãn chỉ vào vị trí cao nhất trên bàn cát: "Nếu bọn họ đã muốn tham gia, không bằng tướng quân cũng nên cho bọn họ toại nguyện, đưa bọn họ vào tròng."

Hạ Huyên cũng có ý như vậy, Man tộc lẫn Di Lan, y đều không muốn buông tha bất kỳ bên nào. Đang lúc tính toán thì nhìn thấy trên khuôn mặt thờ ơ của Mạc Doãn ẩn ẩn sát khí, một sợi tóc đen rũ xuống buông lơi bên sườn mặt, lưu lại một vệt nước nhạt nhòa như có như không. Hạ Huyên nhìn kỹ, bấy giờ mới phát hiện tóc Mạc Doãn còn ướt, tóc ướt xõa tung sau vai, thấm ướt chiếc áo ngoài màu xanh nhạt của hắn. Chiếc áo choàng dán sát vào người hắn, phác họa những đường cong ôm sát cơ thể.

Hạ Huyên giật thót mình, vội vàng quay mặt đi.

Hơi thở có chút hỗn loạn.

Mạc Doãn tựa hồ vẫn chưa chú ý tới: "Tướng quân?"

Hạ Huyên không nói lời nào, cầm chiếc áo choàng treo ở một bên ném cho Mạc Doãn: "Mặc vào."

Mặc dù Mạc Doãn tiếp nhận áo ngoài, nhưng hắn vẫn không biết tại sao, nói: "Tướng quân, ta không lạnh."

"Bảo mặc vào thì cứ mặc vào đi," Hạ Huyên quay người, rũ mắt tránh né, "Đây là quân lệnh."

Tay trái Mạc Doãn nắm chặt áo choàng, liếc nhìn áo choàng rồi lại quay sang nhìn Hạ Huyên, sau đó giơ tay ném trở về, Hạ Huyên theo bản năng liền đưa tay bắt lấy để tránh bị áo phủ vào mặt.

"Ta không chấp nhận quân lệnh kiểu như vậy."

"Nghị sự đã xong, xin cho phép ta cáo lui."

Mạc Doãn hờ hững chắp tay hành lễ, vừa quay người thì vai phải đã bị giữ lại. Hắn hơi nheo mắt lại, vươn tay trái ra nắm lấy cổ tay Hạ Huyên trên vai mình rồi vặn ngược lại. Đương nhiên Hạ Huyên cũng không để yên cho hắn muốn làm gì thì làm, y đưa tay phải lên chặn lại. Thế là hai người đang nói chuyện vui vẻ, chỉ một lời không hợp liền đột nhiên trở mặt đánh nhau.

Hai bên không ai cầm vũ khí trong tay, chỉ sử dụng tay đấm chân đá, trông thì có vẻ như đang so chiêu thức với nhau nhưng cũng có thể thấy một chút nóng giận trong đó.

Hạ Huyên không ngờ Mạc Doãn lại ra tay. Sau một hồi đón đỡ, Hạ Huyên nhận thấy Mạc Doãn ra chiêu không hề nương tay thì không khỏi cau mày, y vươn tay về phía trước xuất một chiêu Nhạn Chiết Vũ nhanh như chớp, khóa chặt hai tay Mạc Doãn sau lưng, đôi mắt đỏ ngầu như bốc cháy nhìn chằm chằm Mạc Doãn, "Mạc Tử Quy, rốt cuộc ta đắc tội ngươi ở đâu?"

Chiêu Nhạn Chiết Vũ này vốn là chiêu thức khống chế kẻ địch từ phía sau, nhưng Hạ Huyên muốn xem Mạc Doãn sẽ tấn công mình như thế nào nên đã linh hoạt chuyển thành chiêu thức trấn áp trực diện. Hai tay Mạc Doãn giao nhau như chim nhạn xếp cánh, ngực và cổ dựng thẳng, mái tóc đen nửa ướt xõa xuống, một đôi mắt như băng lạnh lùng nhìn Hạ Huyên không trả lời.

Hạ Huyên cảm thấy lửa giận toàn thân không có nơi nào để trút bỏ, sự xa lánh và thờ ơ vô lý này gần như lấp đầy mọi suy nghĩ của y ngoại trừ việc chính sự, y thực sự muốn ——

Hạ Huyên thở sâu ra một hơi, chậm rãi thả lỏng tay Mạc Doãn: "Xin lỗi..."

Ngay khi sức tay vừa được nới lỏng, Mạc Doãn lập tức phản công. Cánh tay mềm dẻo vặn ngược lại tay Hạ Huyên, cùng lúc đó lên đầu gối nhắm thẳng vào bụng y. Hạ Huyên chính là chém giết trên chiến trường mà luyện ra một thân bản năng, theo bản năng liền đỡ lấy thắt lưng, sau đó hất đối phương ngã xuống. Đến khi sực phản ứng đối phương là Mạc Doãn thì lập tức giảm nhẹ sức lực, xoay người, dùng chính mình làm đệm để bảo vệ người rơi xuống.

Bàn tay Hạ Huyên vừa đỡ vừa ôm eo Mạc Doãn, tư thế bảo vệ rõ mồn một, nhưng Mạc Doãn lại dùng một tay bóp chặt yết hầu y cứ như đang lấy oán trả ơn, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng có rất nhiều cảm xúc khó tả.

Hai đôi mắt một nóng một lạnh, dường như đều muốn biết trong mắt đối phương đang nghĩ ngợi điều gì.

Hạ Huyên ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt chỉ cách mình một lòng bàn tay, lạnh lùng quyết đoán như vậy, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra sự nghiêm nghị khó nói thành lời...

Đột nhiên, đồng tử Hạ Huyên co rút lại, sắc mặt Mạc Doãn cũng theo đó thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, lập tức đứng phắt dậy.

"Tướng quân, xin hãy tự trọng."


Chương 53 - Không liên quan đến chuyện tình cảm

Đàn ông ở tuổi sung mãn thỉnh thoảng sẽ mất kiểm soát bản thân ở chỗ nào đó là điều rất bình thường, sáng nào Hạ Huyên thức dậy cũng như thế.

Nhưng Hạ Huyên có nằm mơ cũng không ngờ, sau khi đánh nhau với Mạc Doãn mình sẽ phản ứng. Thêm vào đó nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng và chán ghét của Mạc Doãn, y cảm giác như rơi vào hầm băng, đầu óc lập tức tỉnh táo, đứng dậy liền lập tức.

Trong lều cực kỳ yên tĩnh, chỉ có một hai tiếng hoa đèn nổ lách tách.

"Đa tạ tướng quân chỉ điểm, thuộc hạ đã được lợi rất nhiều."

Vẻ mặt Mạc Doãn thờ ơ, dường như không mấy ngạc nhiên trước sự thất thố của y, "Thuộc hạ cáo lui."

Hạ Huyên không nói một, để Mạc Doãn rời khỏi quân trướng. Đợi sau khi Mạc Doãn rời đi rồi, y vẫn đứng đó thêm một hồi lâu rồi mới nhặt lại chiếc áo choàng rơi trên mặt đất.

Mạc Doãn không phải nữ nhân, quần áo sau lưng ướt đẫm thì có sao đâu, chẳng lẽ còn phải sợ người khác nhìn ngó? Khắp nơi trong quân doanh đâu đâu cũng thấy nam nhân cởi trần, áo ướt thì có to tát gì? Y đưa áo choàng của mình cho Mạc Doãn che lại, nhưng thật ra là chỉ để che đậy sự bối rối hoảng loạn trong lòng mình thôi.

Chẳng trách Mạc Doãn lại tránh xa y.

Sợ là lúc y chưa kịp nhận ra tâm ý của mình thì Mạc Doãn đã phát hiện ra điều đó.

Hắn là người thông minh kia mà.

Hạ Huyên nắm chặt chiếc áo choàng đã bị lấm bẩn.

Tại sao y lại ...

Hạ Huyên buông áo choàng xuống, vén mành lên đuổi theo người ta.

Mạc Doãn bước đi không nhanh, nửa đêm các doanh đều rất yên tĩnh, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Mạc Doãn quay người lại, Hạ Huyên cũng dừng lại, nhưng ngừng chẳng được bao lâu thì vội vàng sải bước đi tới.

Xung quanh không có ai, thế là Hạ Huyên chắp tay nói: "Vừa rồi ta đã xúc phạm ngươi, xin quân sư thứ lỗi."

Mạc Doãn không nói gì, chỉ thờ ơ nhìn y, cứ như hắn đã quá hiểu chuyện này rồi, hai tay chắp sau lưng, nhạt nhẽo nói: "Trong quân thiếu thốn, ta hiểu mà."

Tuy rằng Hạ Huyên vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tâm ý bản thân, nhưng nghe cách nói của Mạc Doãn thì nhất định là đã bị bóp méo, Hạ Huyên muốn lên tiếng phản bác nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mạc Doãn.

Hắn đã cho y cái bậc thang, muốn xuống thì xuống, không muốn xuống thì cứ xé rách mặt đi, hắn không sợ ra tay với Hạ Huyên.

Hạ Huyên mơ hồ cảm nhận được sự chán ghét và cự tuyệt của Mạc Doãn. Y xuất thân cao quý, từ nhỏ đã văn võ song toàn, chưa từng gặp phải thất bại lớn nào và cũng không có ai đối xử với y như vậy, nhưng dù sao thì trong chuyện này y là người sai, Mạc Doãn đã từng có thê tử, Hạ Huyên cúi xuống nói: "Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Trước đây y không để ý, cũng không biết từ khi nào mình lại có tà niệm như vậy, nhưng bây giờ y đã biết, cũng đến lúc phải một kiếm cắt đứt tơ tình rồi.

Đây là quân doanh, bọn họ sắp phải đối mặt một trận chiến sinh tử, thân là tướng quân, y tuyệt đối không được có bất kỳ ý nghĩ vẩn vơ nào, cũng không có lý do gì mà chủ tướng và quân sư phải xa lạ với nhau bởi vì chút tâm tư này.

Sắc mặt Hạ Huyên kiên quyết, trong khi vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Doãn dần dần dịu đi, hắn không nói gì mà giơ tay lên, Hạ Huyên cảm nhận không khí giữa hai người đã dịu lại, xem như bọn họ đã làm hòa với nhau.

Vầng trăng bạc treo cao trên bầu trời, Hạ Huyên đứng thẳng người nói lời tạm biệt, vẻ mặt lạnh lùng và quả quyết biết bao nhiêu.

Mạc Doãn nhìn theo bóng lưng của y, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc khó tả.

Hắn tìm mọi cách xa lánh Hạ Huyên, chỉ để Hạ Huyên dứt khoát xác nhận tâm tư của mình, nhưng không ngờ khi đâm thủng tầng giấy mong manh đó, Hạ Huyên lại tự tay cắt đứt tơ tình.

Ở thế giới trước, tình yêu trở thành chỗ dựa cuối cùng cho anh em nhà Bùi.

Ngược lại, trên thế giới này, đối với Hạ Huyên, tình yêu dường như chỉ là một sự tô điểm.

Nếu không thể kiểm soát cảm xúc của mình thì hãy dứt khoát cắt đứt nó.

Vẻ mặt Mạc Doãn có vẻ suy tư.

Trong lòng Hạ Huyên, có việc quan trọng hơn phải làm, cũng có việc quan trọng hơn phải bảo vệ, canh giữ biên cương, giành lại đất đai, nên hiển nhiên y không quan tâm đến thứ tình yêu nhỏ nhặt.

Còn hắn thì sao? Chẳng lẽ hắn muốn phá hủy thứ quan trọng nhất trong lòng Hạ Huyên sao?

Trong khoảnh khắc ấy, điều hiện lên trong đầu Mạc Doãn không phải là nụ cười khoái trá của hắn khi nhìn thế giới sụp đổ và bùng nổ, mà là những người dân Dung Thành, những khuôn mặt bình dị đầy ngưỡng mộ, cùng với Trình Võ và Trương Chí kêu gì làm đó mà không cần phải hỏi lý do.

Mạc Doãn đứng dưới ánh trăng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó khẽ cười một tiếng.

Ở thế giới này hắn vốn đâu có cái gọi là "nhiệm vụ", đâu có việc gì nhất thiết phải làm?

Nói đi nói lại thì cũng chỉ dựa vào hai chữ tùy tâm mà thôi.

Điều mà Hạ Huyên muốn thì hắn cũng muốn, có thể trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn cùng chung một con đường. Nhưng sau này thì phải xem hắn và Hạ Huyên sẽ đường ai nấy đi để đấu đá với nhau như thế nào đi.

Mạc Doãn phất tay áo xoay người rời đi.

*

Man bộ đã có động thái, trong quân doanh cũng trở nên căng thẳng hơn. Hạ Huyên đã chuẩn bị cho trận chiến này gần hai năm, binh mã, lương thảo đều đã sẵn sàng, cộng thêm quân Huỳnh Hoặc do Mạc Doãn huấn luyện lại càng như hổ thêm cánh, thế nên trong lòng Hạ Huyên hưng phấn nhiều hơn là hồi hộp.

Hơn nữa, lần trước Hạ Huyên và Mạc Doãn vô tình vạch trần sự việc, Hạ Huyên đã lập tức sửa lại thái độ, trấn áp mọi ý nghĩ xấu xa của bản thân, đồng thời cũng đặc biệt chú ý đến lời nói hành động của mình, đối xử với Mạc Doãn bằng lễ nghĩa rất đúng mực. Mối quan hệ giữa hai người dần dần dịu lại nhưng dường như vẫn không thể nào có được sự đồng cảm như thuở mới gặp nhau.

Hạ Huyên căn bản không quan tâm, y cũng không cần phải đồng cảm, chỉ cần đối xử chân thành với nhau là được. Hai người họ đều là huynh đệ cùng nhau ra chiến trường, nếu y còn giữ ý nghĩ như vậy nữa thì tất cả sự chuẩn bị trong nhiều năm xem như đều đổ sông đổ biển.

Cứ như vậy, mùa hè lại chuyển sang mùa thu, thời điểm trời thu mát mẻ và trong lành nhất thì Man tộc phát động tấn công!

Binh lính được phân công trấn giữ các thành, nhưng nhân số lại không đủ, muốn truyền tin về chủ tướng nhưng Man tộc không cho bọn họ cơ hội đó.

Khi Hạ Huyên nhận được tin tức thì Man tộc đã chiếm giữ ba tòa thành nhỏ ở biên giới chỉ trong chớp nhoáng. Bên trong thành chìm trong biển lửa, phe ta bị thảm sát khắp nơi, bất kể là dân thường hay quân lính, Man tộc không tha bất kỳ ai. Cũng nhờ sứ giả từ các thành thị lân cận phát hiện ra manh mối mới vội vàng báo tin về quân doanh.

Hạ Huyên nghe báo thì lập tức đứng dậy, cả khuôn mặt như bị khói đen dày đặc bao phủ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, y là chủ tướng, không thể tức giận đến mù quáng chỉ vì một câu nói. Hạ Huyên lạnh lùng ra lệnh: "Tập hợp mọi người đến lều để nghị sự."

Nếu Man tộc không có bản lĩnh thì Đại Thịnh cũng không phải mất hơn hai mươi năm mà không làm gì được chúng. Chiến thuật của bọn chúng cực kỳ linh hoạt, hầu như đều là kỵ binh, tính cơ động rất cao, nếu nhắm đánh thắng thì chúng sẽ xông lên, ngược lại thấy đánh không lại liền lui ngay lập tức, mà lui rồi sau đó vẫn tìm cơ hội quay trở lại lần nữa. Từ nhỏ bọn chúng đã sống ở nơi khổ hàn, sợ cái gì chứ không bao giờ sợ cực sợ khổ. Ngược lại các tướng sĩ nơi biên cảnh muốn bảo vệ quốc gia, muốn bá tánh muôn dân có đủ ăn đủ mặc. Hai loại ý chí này xung đột với nhau, khó mà nói bên nào sẽ giành được chiến thắng hoàn toàn.

Trong lều tướng quân, tất cả tướng lĩnh của các quân doanh đều có mặt, Mạc Doãn cũng ở một bên, nghe Hạ Huyên bày binh bố trận.

Man bộ tập kết một số lượng lớn quân binh chiếm lĩnh phía tây 3 thành chính vì sau lưng 3 thành là Di Lan quốc. Bọn chúng chiếm được 3 thành này thì không còn lo lắng bị tấn công từ phía sau nữa. Hạ Huyên dự định chia quân đánh phục kích từ hai phía bắc và nam để bao vây mọi rợ.

Chiến thuật nghe có vẻ đơn giản, rõ ràng nhưng thực tế triển khai phải cần đến ngàn vạn người tham gia, để thực hiện chiến thuật một cách chính xác và chặt chẽ là điều khá khó khăn.

Vì lý do này, Hạ Huyên quyết định đích thân dẫn quân tấn công hai thành bị mọi rợ chiếm đóng từ phía bắc, đồng thời để Huỳnh Hoặc và một số bộ cũ của Thường Tam Tư hợp nhất thành một để tấn công thành trì còn lại từ phía nam.

Các tướng lĩnh và binh lính còn lại ở lại canh giữ quân doanh và bảo vệ các thành trì để phòng ngừa quân mọi rợ tấn công.

Mạc Doãn được bố trí ở lại trong quân.

Các tướng lĩnh sau khi nhận được lệnh liền hành động, thân vệ bước tới mặc áo giáp cho Hạ Huyên. Trên người Hạ Huyên khoác bộ áo giáp nặng nề, dáng người cường tráng cao lớn, khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng rực tràn đầy sát khí.

Tiếng trống trận vang lên, tiếng động của hàng ngàn con ngựa và binh lính khiến cả doanh đều chấn động.

Hạ Huyên đích thân dẫn một vạn kỵ binh và hai vạn bộ binh, trong đó đa số đều là thân vệ đã từng cùng y đến Sơn Thành để dẹp phản loạn, sau đó đến biên cảnh gối giáo chờ sáng. Trận chiến này chính là thời khắc nhiệt huyết bùng nổ, tiếng trống trận, tiếng binh lính thét lớn vang vọng khắp bầu trời, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ giết chóc hung ác.

Đúng lúc này, Mạc Doãn đi tới.

Hạ Huyên chưa lên ngựa, y mặc áo giáp, đeo bội đao bên hông, mặt mũi trông rất nặng nề, lúc nhìn thấy Mạc Doãn cũng chẳng dậy nổi nửa phần tâm tư ướt át. Mạc Doãn đứng yên trước mặt y nói: "Tướng quân, ta đến tiễn ngài đi."

Khóe miệng mím chặt của Hạ Huyên hơi nhếch lên, gọi là tươi cười thì cũng chẳng phải, "Chờ ta chiến thắng trở về."

"Ta còn muốn xin ngài một ân huệ." Mạc Doãn cứ nhìn chằm chằm vào mắt y.

Áo choàng được cởi ra, bên trong lóe lên ánh sáng bạc chói mắt, bộ giáp khoác trên người chỉnh tề! Đồng tử của Hạ Huyên co lại, y sững sờ nhìn Mạc Doãn trong bộ giáp bạc trước mắt.

"Tướng quân, thuộc hạ nguyện ý đích thân dẫn Huỳnh Hoặc ra trận giết địch." Mạc Doãn nói: "Xin tướng quân đồng ý cho thuộc hạ xuất chiến, để Trần tướng quân lưu lại quân doanh phụ trách phía sau."

Hàng ngàn hàng vạn binh sĩ đang nhìn, Hạ Huyên nắm chặt thanh đao trong lòng bàn tay, gió thổi ầm ĩ, cát bay đầy trời, Hạ Huyên căng mặt, từ khe hở môi thốt ra một chữ —— "Được."

"Cám ơn tướng quân."

Mạc Doãn cúi đầu thật sâu, lại nghe Hạ Huyên nói: "Đao kiếm không có mắt."

Mạc Doãn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mắt Hạ Huyên: "Trân trọng bản thân mình."

*

Man bộ sau khi chiếm được ba thành cũng không hề tự mãn, thường quân hiện giờ đã không còn là thường quân lúc trước nữa. Nơi đó có một nhánh quỷ quân cực kỳ đáng sợ, cũng giống như kỵ binh của bọn chúng, vừa quỷ thần khó lường vừa giết người không chớp mắt.

Man bộ canh giữ ba tòa thành này hệt như pháo đài. Bọn chúng biết không thể chiếm được thành nên không ngần ngại hủy hoại luôn nó, giết người đốt lửa, hãm hiếp cướp bóc. Bọn chúng nói chuyện bằng ngôn ngữ mọi rợ, ủ mưu dự định chờ đội quỷ quân kia đến thì sẽ đưa bọn quỷ đó đi gặp Diêm Vương thật luôn.

Bên trong gió cát, sương khói mù mịt, dường như có một đội quân lớn đang đến. Tên phụ trách canh gác của Man bộ lập tức từ trên tháp leo xuống, hưng phấn truyền tin kẻ địch đã đến cho đồng bọn.

Bên Man bộ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, giữa bọn họ là máu và nước mắt hận thù, hoặc là ngươi chết hoặc là ta chết!

Kỵ binh Man bộ gào thét tràn ra, nhưng đối mặt với chúng lại là một đội quân xa lạ.

Một con ngựa đen, một bộ áo giáp bạc, một khuôn mặt quỷ dữ, tua rua đỏ tung bay trên ngọn giáo, một người một ngựa đi phía trước, theo sau là thiên quân vạn mã, tất cả đều là quỷ quân có ấn ký đen tuyền trên mặt trong lời đồn đại!

Thù mới hận cũ đồng thời dâng trào trong lòng, đại quân mọi rợ lao nhanh về phía trước trong tiếng la hét hung hãn ——

Đây là lần đầu tiên Mạc Doãn chân chính ra chiến trường, ngựa chiến phi nước đại, vó ngựa vang lên ầm ầm chói tai, hắn cảm thấy trong máu mình dâng lên một niềm đam mê mãnh liệt. Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, giống như hắn thật sự sinh ra và lớn lên ở đây, chiến đấu hết mình không phải để trả thù và giành lấy quyền lực, mà hiện giờ chỉ đi theo con đường giống như Hạ Huyên —— bảo vệ gia đình, đất nước và giành lại mảnh đất đã mất.

Man bộ quả thực là một mối họa lớn đối với biên giới, cả hai bên đều được trang bị kỵ binh xuất sắc, đối đầu trực diện gần như sát sao vào nhau. Quân Huỳnh Hoặc từ khi ra đời đã đã lấy cái chết làm tín ngưỡng, tất cả bọn họ đều không sợ chết. Một khi đã bước ra chiến trường, tất cả những thứ như chính diện giết địch, tâm kế mưu lược đều là giả hết, chỉ có vung đao chém xuống, không ngừng giết chóc mới là sự thật.

Tiếng vũ khí va chạm, tiếng ngựa hí vang và tiếng giết chóc chói tai liên tục dệt nên bài hát bi thảm nhất trên sa mạc.

Toàn thân Mạc Doãn đẫm máu, tóc, tai và lòng bàn tay dính đầy máu nhớp nháp. Chiến mã của hắn cũng rất hung hãn, chạy tới chạy lui giữa quân địch, dẫn đầu làm gương cho các binh sĩ, gần như lao tới trước mặt mọi người. Tiếp đó là phóng thương quét sạch giết sạch, quân lính phía sau cũng lần lượt tiến lên, những người bị bắn hạ cũng nhanh chóng lên ngựa, vai vẫn còn cắm tên nhưng vẫn huơ đao chém giết.

Mạc Doãn chưa bao giờ thích thú với việc giết chóc, đó đơn giản chỉ là dùng sức mạnh để nghiền áp và sự giải phóng bản chất thú tính. Nhưng giữa trận giết chóc này, hắn lại cảm nhận được một cảm giác khác. Sự giết chóc giờ đây nóng rẫy đến bỏng rát, không còn lạnh lẽo và vô nghĩa.

Chém giết như vậy không biết bao lâu, đột nhiên có tiếng mũi tên vù vù truyền đến từ phía bắc, đám mọi rợ nháy mắt ngã rạp xuống như rạ. Mạc Doãn né người sang một bên để tránh mũi thương đâm tới, trở tay rút trường đao từ thắt lưng ra một nhát cắt đứt đầu người! Máu nóng phụt lên khắp đầu, Mạc Doãn nhìn sang.

Hạ Huyên toàn thân đầy máu, ngồi trên lưng ngựa vung đao dẫn quân, theo khói bụi cuồn cuộn mà đến ——

Mạc Doãn lập tức giơ tay ra lệnh, toàn bộ Huỳnh Hoặc rút khỏi chiến trường, sau đó vây lại gia nhập quân đội của Hạ Huyên để tiếp ứng với y!

"Tử Quy ——"

Tiếng gầm của Hạ Huyên truyền đến.

Mạc Doãn vừa cưỡi ngựa phi nhanh, vừa quay đao cắt đứt cánh tay của kẻ địch bên cạnh, đôi mắt trong suốt và sáng ngời xuyên qua chiếc mặt nạ, nhìn về hướng Hạ Huyên đang chạy.

Hai quân gặp nhau, hai ngựa dường như đã quen biết nhau, nhanh chóng giao phía sau mình cho đối phương, Mạc Doãn và Hạ Huyên đập mạnh vai vào nhau, giơ đao chém xuống, hai mặt đồng thời cùng chém giết kẻ địch.

"Làm sao?" Hạ Huyên hét lên.

Mạc Doãn khàn khàn trả lời: "Ngươi tới sớm quá, ta còn chưa vui đủ mà ——"

Hai đội quân hội tụ, cuối cùng đã đẩy lùi được Man bộ với lợi thế áp đảo. Tàn quân mọi rợ cũng rút lui về phía Tây theo đúng suy đoán của Hạ Huyên, Mạc Doãn và Hạ Huyên mỗi người dẫn quân của mình đi đến đâu chém giết đến đó, mãi cho đến khi Man bộ thối lui đến biên cảnh của Di Lan thì đại quân mới ngừng truy kích.

Trận chiến kéo dài từ ngày đến đêm, mặt trời và mặt trăng lại xuất hiện cùng lúc trên bầu trời, Hạ Huyên ra lệnh kiểm kê nhân số tại chỗ. Y xuống ngựa, cởi mũ giáp, tóc bị thổi đến cứng ngắc dính đầy máu, nhưng y chỉ lau mặt sơ sài rồi thôi.

Mạc Doãn cũng cởi mũ giáp ra, búi tóc cực kỳ lộn xộn, đồng thời cũng cởi mặt nạ quỷ trên mặt xuống, vừa lúc đó nghe người bên cạnh gọi: "Tử Quy."

Mạc Doãn quay người lại, khuôn mặt vẫn sạch sẽ, nhìn thấy khuôn mặt đầy bụi và máu của Hạ Huyên, hắn mỉm cười, khuôn mặt trong trẻo như băng tuyết đã hòa tan.

Trên chiến trường, suy nghĩ của một người sẽ trở nên rất đỗi bình thường giản đơn, như thể mình rất nhỏ bé, mọi yêu thương, hận thù sẽ gần như biến mất, giữa đất trời rộng lớn mênh mông chỉ còn lại bản thân mình, ngựa, đao, và mạng sống.

Chém giết trên chiến trường còn khốc liệt hơn khi hắn giết vô số hắc ảnh trong phòng huấn luyện, dường như đây lần đầu tiên hắn cảm thấy mình tồn tại không chỉ vì theo đuổi thú vui khoái cảm.

"Sao lại đeo mặt nạ ra chiến trường?"

Mạc Doãn cúi đầu liếc nhìn khuôn mặt quỷ trong tay mình, bởi vì hắn chính là một con quỷ, một con quỷ ở thế giới này.

"Tại sao Lan Lăng Vương lại đeo mặt nạ quỷ?" Mạc Doãn trêu chọc, "Vì ta sinh ra đã quá đẹp trai chứ sao."

Hạ Huyên cũng mỉm cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của Mạc Doãn nói: "Tử Quy, cảm ơn ngươi đã xuất hiện ở đây." Y giơ tay lên, lòng bàn tay có một vết máu thật sâu, là kết quả của việc dùng tay không cản lại mũi thương chém xuống Mạc Doãn. Mạc Doãn chậm rãi duỗi tay ra, trên tay cũng có một vết thương rướm máu. Kề vai chiến đấu, tâm ý hợp nhất, không ai cứu ai, trên chiến trường bọn họ chính là một người.

Hai bàn tay đầy vết thương nắm chặt vào nhau.

Vào giờ phút này, không liên quan gì đến chuyện tình cảm, nhưng nguyện sống chết cùng nhau.


3O/O5/2O24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro