Chương 50 + 51 - Chấp nhận thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi sự việc kết thúc, Mạc Doãn không hề giải thích nguyên nhân với Trình Võ và Trương Chí, hai người bọn họ ngược lại trước sau cũng chẳng thèm hỏi han một câu, thế nên hắn tạm thời bỏ qua ý định giết người diệt khẩu. Hai người này chỉ là những người dân đen bình thường, sau này lỡ như bị thẩm vấn chịu hình phạt chắc chắn sẽ khai ra mọi chuyện. Mạc Doãn có vô số cơ hội để ra tay nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm. Đối với một kẻ phản diện xấu xa độc ác như hắn, Trương Chí và Trình Võ chẳng qua chỉ là hai nhân vật qua đường, thật sự không đáng để hắn phải giết chết họ.

Mạc Doãn ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống mặt, trong lòng suy nghĩ như vậy đấy, mãi một hồi lâu mới hờ hững tự nhủ: "Ta chỉ đang tìm một cái cớ mà thôi, thật ra ta không muốn giết bọn họ."

Nhưng vì sao chứ?

Chẳng lẽ hắn đã nảy sinh tình cảm với hai nhân vật trong thế giới nhỏ này nên không muốn giết họ?

Mạc Doãn nhíu mày.

Suy cho cùng, thế giới nhỏ bé này chỉ là một đống dữ liệu cấp thấp, thậm chí còn không phải là một thực thể sống, sao hắn lại có thể cảm thông với dữ liệu đó được?

Hắn đang thoái hóa rồi ư? Bởi vì ảnh hưởng của thế giới nhỏ bé này? Hay là do hắn đã mang tinh thần lực của mình vào thế giới nhỏ bé này dẫn đến xảy ra phản ứng nào đó với năng lượng hoặc cơ thể ở thế giới này?

Điều này rất đáng báo động, có lẽ bây giờ hắn nên đi tìm Trình Võ và Trương Chí, sau đó giết chết cả hai người đó để chứng tỏ sự kiên định của mình.

Ý định giết chóc chợt lóe lên trong mắt hắn, sau một lúc tập trung ngắn ngủi lại biến mất theo cái chớp mi của Mạc Doãn.

Nếu hắn thực sự không hề dao động thì tại sao hắn lại cần phải làm gì để chứng minh điều đó? Hơn nữa hắn cũng không thích ép buộc chính mình, tại sao phải giết người hắn không muốn giết?

Ngón tay Mạc Doãn nhẹ nhàng xoa xoa làn da mềm mại dưới mắt, vẻ mặt lạnh lùng và ngạo mạn.

Thoái hóa ư?

Đối với một người có bản chất hoàn hảo như hắn, cho dù có thay đổi thì mọi thay đổi cũng chỉ hướng tới sự tiến hóa cao hơn. Nếu phương hướng tiến hóa này khác với những gì hắn biết thì chắc chắn có một bên đã sai.

Ngón tay gõ nhẹ nhàng và nhịp nhàng dưới mắt.

Những gì hắn biết đều được đều thông qua sự tiếp nhận từ thế giới bên ngoài, còn sự biến hóa của hắn là do chính bên trong bản thân xảy ra thay đổi. Nếu có một bên sai, thì rõ ràng là thế giới bên ngoài sai chứ hắn không sai!

Đương nhiên, không thể loại trừ sự biến hóa hiện giờ của hắn chỉ giới hạn trong thế giới nhỏ bé này.

Ví dụ như ở thế giới trước, hắn sống rất "hưởng thụ nhục dục", nhưng vừa ra khỏi thế giới nhỏ bé, hắn lại mất đi hứng thú đó.

Mạc Doãn nhìn xuống đôi chân bắt chéo của mình.

Bây giờ, hắn không còn hứng thú với chuyện đó nữa kể từ khi đến thế giới này.

Nhưng khi hồi tưởng lại trong đầu, có vẻ như cũng không phải là không dấy lên một đốm lửa nào như trong thế giới hiện thực.

Hình như làn da mơ hồ có chút nóng lên.

Tất cả ký ức về thế giới trước đó dường như quay trở lại trong đầu hắn chỉ trong một cái chớp mắt, cháy bùng lên từ đống tro tàn trong cơ thể của hắn ở thế giới nhỏ bé này.

Mạc Doãn kéo áo choàng xuống, giữa lạnh lùng và ham muốn, hắn quyết đoán lựa chọn sự nhượng bộ trước. Ầy .. thôi bỏ đi, loại chuyện này hai người làm cùng nhau thì mới có thú vị.

Ngón tay gõ nhẹ trượt từ mắt đến môi, Mạc Doãn vô thức rơi vào trạng thái xuất thần.

Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang sáng lạn, mỗi cây cỏ trong thành phô mình dưới ánh nắng thật rõ ràng, tiếng bước chân bên ngoài dần dần đến gần, đồng thời Trình Võ bất đắc dĩ kêu to: "Hạ tướng quân đến rồi ——"

*

Mạc Doãn từ xa đã thấy Hạ Huyên đang ôm ngựa ở dưới tháp thành, dáng người cao lớn, bờ vai thẳng rộng, đang vuốt ve một bên tai ngựa. Hình như phát hiện ra có người đang quan sát, y hơi nghiêng trán, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Mạc Doãn. Mạc Doãn lập tức cảm giác bản thân mình như rơi xuống đáy hồ sâu thẳm, nhưng chẳng bao lâu, mặt nước liền gợn sóng lăn tăn, Hạ Huyên mỉm cười.

"Tướng quân."

Mạc Doãn chậm rãi đi tới, chắp tay hành lễ, cử chỉ cung kính của cấp dưới không chê vào đâu được.

Nụ cười trên mặt Hạ Huyên dần dần nhạt đi.

Họ đều là những người thông minh.

Mạc Doãn đột nhiên trở về Dung Thành chứng tỏ hắn nhận ra mình đang bị nghi ngờ nuôi binh riêng, nên mới cố ý rời khỏi quân doanh một thời gian chờ mọi việc sáng tỏ.

Rõ ràng là sau khi vào quân doanh, hắn liền lập công liên tục, cũng chưa bao giờ phạm phải sai lầm nào. Đã an phận thủ thường mà vẫn bị tình nghi như vậy, Liệu Mạc Doãn có oán hận không?

Mà Mạc Doãn lại càng không biết chuyện rằng y đang âm thầm nghi ngờ hắn.

Roi ngựa trong tay như đâm vào tay đau nhói, Hạ Huyên nói: "Ngươi đã ở Dung Thành mấy ngày rồi, khi nào thì trở về quân doanh?"

Mạc Doãn buông tay xuống, đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào Hạ Huyên, nói thẳng rất ngang nhiên: "Điều đó còn tùy vào ý muốn của tướng quân."

"Ý ta là..." Sắc mặt Hạ Huyên hơi thay đổi, y đón lấy ánh mắt của Mạc Doãn, cũng cởi mở và thành thật hơn nhiều, "Hôm nay hồi doanh với ta, ngày mai điểm binh mở rộng quân doanh."

Vẻ lạnh lùng trên mặt Mạc Doãn dần dần tan biến, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt hai người chạm nhau, như thể mọi cám dỗ và nghi ngờ trước đó đã hoàn toàn biến mất.

"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

Trình Võ vừa nhìn thấy Hạ Huyên tới liền biết Mạc Doãn phải trở về quân doanh, hắn ta cũng chẳng để lộ chút lưu luyến không nỡ rời xa nào, chỉ dẫn ngựa đến chỗ Mạc Doãn, vẻ mặt lộ ra một tia u sầu: "Bảo trọng. "

Mạc Doãn không trả lời, hắn kéo dây cương rồi lên ngựa, sau khi ghìm ngựa thì đáp lại: "Bảo trọng."

Trong sa mạc, hai con ngựa thong thả cất bước, Hạ Huyên nói: "Lúc đó hắn ta đã cứu ngươi?"

"Ừm."

"Ngươi có bản lĩnh như vậy, sao lại rơi vào tay bọn mọi rợ?"

Hạ Huyên đã từng hỏi vấn đề này một lần. Bây giờ hỏi lại, giọng điệu không hề uy nghiêm hay áp bức mà giống như một người bạn hơn, thậm chí còn có vẻ chân thành, y hỏi như vậy vì hy vọng Mạc Doãn sẽ thành thật với mình.

"Bị hãm hại," Câu trả lời của Mạc Doãn cũng giống như lần trước, nhưng trong lời nói lại có chút lạnh lùng và buồn bã, "Đôi khi, một người dù có bản lĩnh đến đâu cũng sẽ bị hãm hại."

Cuộc trò chuyện dừng lại vài giây, Hạ Huyên đột nhiên nói: "Còn cách quân doanh rất xa, hay là chúng ta đua ngựa đi? Xem ai đến quân doanh trước?"

Mạc Doãn có chút kinh ngạc nhìn y, "Tướng quân, ngài nghiêm túc à?"

Sắc mặt Hạ Huyên vẫn rất nghiêm túc, nhướng mày nhìn hắn: "Trông ta giống người thích đùa lắm à?"

Vừa lúc đó một cơn gió thổi qua làm tung lên một ít cát bụi, Mạc Doãn giơ tay áo che mặt ho khan hai tiếng: "Gió cát mạnh quá, tướng quân tha cho ta đi."

Hạ Huyên lúc này mới nhớ đến bệnh ho của Mạc Doãn, ngay sau đó có vẻ xấu hổ: "Xin lỗi, ta quên mất, chúng ta vẫn nên trở về từ từ thôi..."

Lời còn chưa dứt, Mạc Doãn ở bên cạnh đột nhiên giơ roi lên, áo choàng bị gió thổi bay, lưu lại một câu "Binh bất yếm trá" cùng nụ cười khi ngoảnh đầu lại. Một người một ngựa trong tích tắc đã chạy xa không còn thấy bóng dáng.

Hạ Huyên sững sờ tại chỗ, trong gió chỉ còn lại một chấm đen nhỏ, một luồng hơi thở thoải mái dâng lên trong lồng ngực, y cười lớn một tiếng, đuổi theo ——

*

Sau lần chia tay này, Hạ Huyên âm thầm quyết định không nghi ngờ Mạc Doãn nữa, sau khi trở về quân doanh, y bổ sung thêm một nghìn người khác cho Mạc Doãn theo thỏa thuận, toàn bộ đều được cấp ngựa giao cho Mạc Doãn huấn luyện.

Sau khi man tộc bị tổn thất nặng nề, những bộ tộc còn lại đều sợ hãi, kể từ mùa đông đó không dám hành động liều lĩnh thêm nữa.

Trong quân doanh, Hạ Huyên không hề thư thả lấy một giây một phút nào, vẫn đang thu thập lương thực và huấn luyện quân đội. Nhưng rồi một ngày nọ, cuối cùng cũng xuất hiện một thứ khiến cuộc sống nhàm chán trong quân doanh trở nên thú vị.

Hôm đó y đang đùa nghịch mấy quân cờ trong lều mình thì Mạc Doãn đến bàn chuyện, hắn nhìn thấy cờ trên bàn thì "Ồ" một tiếng, hỏi: "Tướng quân biết chơi cờ à?"

Kỹ năng chơi cờ của Hạ Huyền là do chính cha y dạy. Cha y Hạ Thanh Tùng, từng là một cao thủ chơi cờ nổi tiếng trong nước, kỳ nghệ chỉ thua quỷ thần và hoàng thượng. Hạ Huyền học được chân truyền từ cha mình, chín tuổi đã đánh bại Hạ Thanh Tùng, Hạ Thanh Tùng cười lớn nói: "Nước cờ của con trai ta quỷ thần khó lường."

Quỷ thần khó lường, nhưng Mạc Doãn lại có thể đoán trước được.

"Tướng quân," Mạc Doãn cầm hai quân cờ trong tay nói: "Có muốn nhận thua không?"

Hạ Huyên lắc đầu, nhìn chằm chằm bàn cờ, "Nhất định còn có cửa sống."

Mạc Doãn cười cười, duỗi tay sờ soạng lò sưởi tay một hồi, thấy Hạ Huyên nhìn chăm chú quá liền đưa tay chỉ vào bàn cờ —— "Cái này!" Hai ngón tay chạm vào nhau, băng lạnh cùng ấm áp, ánh mắt nhìn nhau, con ngươi va vào nhau, dường như cũng có nóng có lạnh.

Mạc Doãn thu tay, "Tướng quân tinh mắt, tìm được cửa sống rồi."

Hạ Huyên cũng rút tay lại, nhìn thoáng qua bàn cờ, "Nhưng cuối cùng vẫn thua," y hào phóng nói, "Kỳ nghệ của ngươi tốt hơn ta rất nhiều, ta nhận thua."

Mạc Doãn cười nhạt, ném hai quân cờ trong tay xuống, hai tiếng "lạch cạch" vang lên, hắn gấp gáp đút hai tay vào trong ống tay áo.

Hạ Huyên dọn dẹp bàn cờ, nhìn thấy hai tay Mạc Doãn đút chặt vào ống tay áo, chẳng để lộ chút da thịt nào, liền nói: "Sao tay ngươi lúc nào cũng lạnh vậy?"

"Bệnh cũ thôi."

"Bệnh ho cũng vậy à?"

"Ừm."

"Gặp đại phu chưa?"

"Bị bẩm sinh rồi," Mạc Doãn thầm nghĩ, sau khi tiến vào thế giới nhỏ này thì thân thể hắn đã bị như vậy, nói bẩm sinh cũng không ngoa chút nào, "Chữa không hết."

Hạ Huyên đổ quân cờ vào hộp, "Nếu không chữa được tận gốc thì vẫn luôn có phương pháp điều trị."

"Ở đây thì điều trị như thế nào? Tới đây đánh giặc chứ có phải hưởng phúc đâu." Môi Mạc Doãn mấp máy khẽ khàng, Hạ Huyên phát hiện màu môi của hắn hình như cũng nhạt hơn so với người thường.

Hạ Huyên trầm ngâm nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ về nhà một chuyến, ngươi có muốn trở về cùng ta không? Ta biết một vị danh y, có thể giúp ngươi chữa trị."

"Không cần."

Mạc Doãn trực tiếp từ chối, nói: "Sao tướng quân đột nhiên muốn về? Chuyện trong quân doanh thì sao..."

"Cứ giao cho ngươi và các tướng quân."

"Vậy được."

Hạ Huyên không nói cho Mạc Doãn biết tại sao mình lại đột nhiên trở về nhà. Sau khi Hạ Huyên rời khỏi quân doanh, Mạc Doãn mới biết được sự thật từ các tướng lĩnh khác.

"Tướng quân còn trẻ, sao có thể lãng phí tuổi thanh xuân của mình ở nơi cát bụi đầy nắng gió như mấy lão già thô lỗ chúng ta được?"

"Lão thái sư nôn lắm rồi, bảo y phải trở về xem mắt."

"Xem mắt?"

"Trong nhà cứ gửi hết thư này đến thư khác, trong quân doanh ai mà chẳng biết."

Để tránh cho Hạ Huyên nghi ngờ, Mạc Doãn rất ít tiếp xúc với những người này, nhưng thật sự lại không ngờ cả doanh trại đều biết chuyện này.

Thì ra Hạ Huyên về nhà là đi xem mắt.

Mạc Doãn ở trong lều mải miết suy nghĩ, nhỡ đâu Hạ Huyên vừa ý cô nương nào đó, vậy thì y lại có thêm một thế lực ủng hộ mình hay sao?

Mạc Doãn phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm hiển nhiên. Nhân vật chính có thêm tình yêu cũng giống như được buff thêm vậy, độ khó khi giết chết y sẽ tăng lên, chưa nói đến việc buff này là do chính bản thân hắn tạo ra!

Nếu Hạ Huyên nhận được buff này từ người khác, đến lúc đó, muốn phá hủy nhân vật chính thì hắn cũng phải tiêu diệt người yêu của nhân vật chính, nhưng chỉ sợ là —— hận thù còn mạnh hơn cả yêu đương!

Có rất nhiều lần, khi nhân vật phản diện giết chết người yêu của nhân vật chính, nhân vật chính đột nhiên thay đổi và nhận được một buff mới tên là "Mất người yêu". Mạc Doãn cũng đã chứng kiến tận mắt lực sát thương của thứ buff này trong một số clip trong thế giới huấn luyện. Một khi mất đi người yêu, nhân vật chính lập tức phát điên, nháy mắt liền hạ gục nhân vật phản diện mạnh hơn mình rất nhiều cấp.

Lúc đó hắn cảm thấy rất buồn cười, cho rằng tình tiết giả tạo nhảm nhí đến mức phi logic. Nhưng hiện giờ sau khi trải qua thế giới trước đó, càng ngày càng hiểu biết nhiều hơn về "cảm xúc", hắn không khỏi càng thêm cảnh giác.

Mạc Doãn ôm lò sưởi tay đi đi lại lại trong lều, việc nắm quyền chỉ mới tiến triển được 25% mà Hạ Huyên đã sắp tăng cường sức mạnh của mình từ những góc độ khác.

Rất hay, rất có tính thử thách.

Mạc Doãn ngồi xuống giường, khẽ cau mày.

Hay là...

Mạc Doãn vung tay nhẹ nhàng trong không trung, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, tư thế giống như đang giơ đao chém xuống.

Một lúc sau, hắn thở dài rồi từ từ bỏ tay xuống.

Không được.

Dựa vào tình hình hiện tại, cho dù có thủ tiêu được Hạ Huyên thì cũng không chắc không ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của hắn.

Mạc Doãn nằm xuống giường.

Nghĩ tới nghĩ lui, tiến thoái lưỡng nan.

Nhân vật chính của thế giới này thật là khó đối phó.

*

Vài ngày sau, quân doanh chuẩn bị nghênh đón năm mới, các tướng sĩ không thể hồi hương mà phải tiếp tục canh gác biên giới. Để xoa dịu nỗi nhớ nhà, các doanh đều tổ chức nhiều hoạt động khác nhau, thi đấu sôi nổi, trong đó có cưỡi ngựa, bắn cung, triển khai quyền cước, còn có một số thứ không được đàng hoàng cho lắm.

Trong quân Huỳnh Hoặc đã có hai nghìn người, Mạc Doãn nghiêm khắc yêu cầu quân Huỳnh Hoặc không được tiếp xúc với các binh sĩ khác. Hắn huấn luyện họ theo tiêu chuẩn của những quân nhân chuyên nghiệp, càng lạnh lùng và tàn nhẫn càng tốt. Trên chiến trường, bọn họ phải đối xử với kẻ địch như giết mổ gia súc dê bò.

Bên ngoài âm thanh ồn ào rất lớn, nhưng quân Huỳnh Hoặc vẫn yên tĩnh, Mạc Doãn đang uống rượu trong lều, còn Chu Dũng thì đang chờ mệnh lệnh.

"Muốn vui đùa một chút không?" Mạc Doãn đột nhiên hỏi.

Chu Dũng ngẩn người ra, trong mắt lộ vẻ băn khoăn, nói: "Muốn."

Mạc Doãn ngước mắt lên, trên mặt Chu Dũng hiện lên vẻ xấu hổ, hắn ta tiếp nhận sự huấn luyện của Mạc Doãn, chăm chỉ rèn luyện bản thân mình thành một thanh đao sắc bén, loại bỏ mọi suy nghĩ xao nhãng, chỉ để lại hận thù trong đầu. Nhưng nói thế nào đi nữa thì hắn ta cũng chỉ là con người, giết chóc và phần thưởng không thể lấp đầy lồng ngực, thời tiết như vậy làm sao có thể vững tâm như sắt đá?

"Ngươi rất thành thật."

"Không dám nói nhảm trước mặt quân sư."

Mạc Doãn nhấp một ngụm rượu, hơi cong môi, "Đã như vậy, ta phải khen thưởng sự thành thật của ngươi."

Binh lính bên ngoài đang ồn ào náo nhiệt thì chợt phát hiện quân Huỳnh Hoặc đã mở quân doanh. Người của Huỳnh Hoặc trước khi gia nhập quân Huỳnh Hoặc đều đến từ nhiều doanh khác nhau, trong quân doanh cũng có thân quen nhiều binh sĩ, từ lúc vào doanh mới bị cách ly với thế giới bên ngoài. Bởi thế sau khi ra khỏi doanh, dáng vẻ dũng cảm và hung hãn của quân Huỳnh Hoặc nhìn qua có chút bất an, tiếng hò hét của các doanh khác cũng im bặt trong giây lát, dường như có một rào cản vô hình ngăn cách hai bên. Nhưng ngay sau đó, binh lính bên ngoài hưng phấn hét lớn tên các binh sĩ trong quân Huỳnh Hoặc, xua tay chạy tới đánh bọn họ.

"Tên tiểu tử nhà ngươi, từ lúc ngươi vào quân Huỳnh Hoặc đã lâu không gặp, khá quá nhỉ, cho ta xem quân phục ngươi nào ——"

"Nhanh lên, cho ta xem ngươi học được bản lĩnh gì của quân Huỳnh Hoặc, lại đây, bắn cái bánh bao này coi!!"

"Nhị Hổ, nhìn ngươi cường tráng ra nha, thức ăn Huỳnh Hoặc quân không tồi nha!"

"..."

Đám đông hai bên trộn lẫn vào nhau, nhất thời không thể phân biệt được ai với ai.

Mạc Doãn từ xa nhìn lại, gió lạnh thổi vào mặt, nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh.

"Quân sư."

Chu Dũng nóng lòng muốn tham gia, hắn ta chắp tay, thận trọng nói: "Ngài cũng qua đó bắn hai phát đi. Lần đó ở trường bắn rất nhiều người nhớ mãi không quên."

Trên trường bắn, mọi người vây quanh, Mạc Doãn cởi áo choàng, dùng một cái khăn đỏ che mắt, rút ​​cung cắm tên, bắn một mũi tên xuyên qua cái bánh bao cứng đã đông cứng, khắp nơi lập tức dậy lên tiếng hò reo.

"Quân sư ——"

"Quân sư ——"

"Quân sư ——"

Tiếng hét vang vọng khắp bầu trời, ánh đuốc bao trùm toàn quân, Mạc Doãn đặt cung xuống, lại nghe thấy có người kinh ngạc hét lên: "Tướng quân đã trở lại!" Hắn nghe thấy giọng nói, xác định phương hướng, quay đầu lại, giơ tay kéo chiếc khăn đỏ ra khỏi mắt. Nhìn thấy Hạ Huyên, mặc áo bào trắng, cưỡi ngựa đỏ, đứng ở cuối đám binh lính tản mác, phong trần mệt mỏi mỉm cười nhìn mình.

Chương 51 - Quan hệ xa gần

Hạ Huyên xuống ngựa khiến binh lính lại hét ầm lên. Trong bầu không khí như vậy, Hạ Huyên cứ như từ trên trời giáng xuống, binh lính gào to "Tướng quân" khắp nơi. Hạ Huyên giữ nụ cười trên môi, bị mọi người vây quanh, đi đến trung tâm của đám đông.

"Tướng quân?" Mạc Doãn nghi hoặc hỏi: "Sao ngài lại trở về?"

Hạ Huyên mới về nhà không lâu, không tính thời gian đi đi về về, Hạ Huyên chỉ ở nhà khoảng một hai ngày thôi ư?

Hạ Huyên không trả lời hắn mà chỉ liếc nhìn cái bánh bao bị Mạc Doãn bắn ở đằng xa, sau đó vẫy tay ra hiệu cho binh sĩ bên người, rút ​​cung lắp mũi tên, nhắm mắt bắn một phát, "vèo" một tiếng, mũi tên cắm thẳng gần vị trí mũi tên của Mạc Doãn, lực độ tinh chuẩn vô cùng, bánh bao vẫn chưa bị nứt ra, khiến toàn trường ồ lên reo hò!

Hạ Huyên mở mắt ra, mỉm cười với Mạc Doãn bên cạnh: "Trở về ăn Tết."

Quân doanh cực kỳ nhộn nhịp, ánh đuốc đung đưa sáng như ban ngày, cồn cát đối diện với quân doanh yên tĩnh hơn một chút, nhưng phía sau vẫn còn nhiều âm thanh ồn ào vui vẻ truyền đến.

Mạc Doãn và Hạ Huyên ngồi cạnh nhau, mỗi người một bầu rượu. Mạc Doãn đã uống được kha khá, bởi vì vui đùa với mọi người nãy giờ nên sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Hạ Huyên phong trần bụi bặm nhưng trông cũng khá thoải mái nhẹ nhàng.

"Thỉnh thoảng mới có cơ hội về nhà, sao tướng quân không ở nhà đón năm mới?" Mạc Doãn hỏi.

Hạ Huyên nói: "Thân là chủ tướng, quân doanh mới là nhà của ta."

Mạc Doãn cười, nhấp một ngụm rượu, trầm ngâm một lúc mới nói: "Nghe nói tướng quân lần này là về xem mắt? Xem mắt thế nào rồi?"

Hạ Huyên quay đầu lại, vẻ mặt uy nghiêm: "Ai nói vậy?"

Mạc Doãn giơ bầu rượu lên xoay vòng trước mặt: "Cả quân doanh đều biết."

Hạ Huyên khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không tức giận, nhấp một ngụm rượu, không trả lời câu hỏi của Mạc Doãn. Thấy Mạc Doãn cứ nhìn chằm chằm vào mình, y mới quay người lại trả lời: "Ta trở về nói với phụ thân là mình không có ý thành gia."

"Ngươi không muốn thành gia?"

Không biết có phải là ảo giác của Hạ Huyên hay không, nhưng y cảm thấy đôi mắt của Mạc Doãn hình như sáng lên.

"Ừ," Hạ Huyên hạ bầu rượu trong tay xuống, "Ta quên hỏi ngươi, ngươi đã thành gia chưa?"

Mạc Doãn suy nghĩ một chút rồi nói: "Rồi."

Hạ Huyên hơi nhướng mày: "Đã thành gia rồi ư?"

"Sao? Nhìn không giống à?"

Hạ Huyên quay đầu nhìn vầng trăng bạc treo cao trên bầu trời, "Cô nương ấy như thế nào?"

"Họ là một đôi tỷ muội."

Hạ Huyên quay phắt người lại, nhìn Mạc Doãn không thể tin được.

Mạc Doãn sắc mặt bình tĩnh, trong mắt tràn đầy ý cười, môi mỏng phát ra mấy chữ nhẹ nhàng: "Giật mình à."

Trong mắt Hạ Huyên, Mạc Doãn là một người lạnh lùng tẻ nhạt, không ngờ Mạc Doãn sẽ nói những lời như vậy.

Mạc Doãn hơi nghiêng mặt, một tay cầm bầu rượu lỏng lẻo, một tay đỡ mặt, cười gian xảo với Hạ Huyên, tựa như say mà không say.

Hạ Huyên mấp máy môi: "Ngươi đang đùa ta à?"

Mạc Doãn khẽ lắc đầu: "Thật sự."

Hạ Huyên nhất thời không nói nên lời, nhìn Mạc Doãn từ trên xuống dưới, khó mà tưởng tượng ra cảnh Mạc Doãn sẽ đồng thời cưới một lúc cả hai chị em. Trong đầu y vô thức nảy ra một vài suy nghĩ không đứng đắn. nhấp một ngụm rượu nói, "Sau đó thì sao?"

"Chết rồi."

Hạ Huyên lại giật mình, miệng Mạc Doãn hơi nhếch lên, nụ cười mờ ảo dưới ánh trăng: "Bọn họ đều đã chết, đều bị ta giết."

Hạ Huyên bừng tỉnh hiểu ra.

Mạc Doãn từng kể rằng cả gia đình mình đều bị bọn mọi rợ cướp bóc và giết chết, lúc đó y nửa tin nửa ngờ nhưng về sau cũng dần dần quên mất chuyện này. Y luôn cảm thấy Mạc Doãn cứ như từ trên trời rơi xuống, không có tương lai hay quá khứ, không có người thân trong gia đình ràng buộc, chỉ là một người lạnh lùng xa cách như vầng trăng cao trên trời.

"Thật xin lỗi," Hạ Huyên cụp mi xuống, nhỏ giọng nói: "Ngươi đã báo thù cho các nàng, các nàng dưới suối vàng biết được cũng có thể nhắm mắt rồi."

Mạc Doãn nhịn cười, nhấp một ngụm rượu, "Ừm" một tiếng rồi nằm ngửa ra, quay lưng về phía Hạ Huyên, cười đến nỗi vai run lên bần bật.

Hạ Huyên thấy vậy lại tưởng Mạc Doãn đang nhớ tới chuyện thương tâm nên không kiềm chế được cảm xúc, trong lòng y rất hối hận, do dự đưa tay ra, đặt lên vai Mạc Doãn một lát rồi nhẹ nhàng vỗ nhẹ: "Nén bi thương."

Mạc Doãn cắn môi dưới, cố nén cười: "Còn ngươi thì sao? Sao ngươi không thành gia?"

"Đó không phải là ý muốn của ta."

"Vậy ý muốn của tướng quân là gì?"

"Bảo vệ quốc gia, khôi phục lãnh thổ đã mất."

Hạ Huyên nói rất thản nhiên nhưng Mạc Doãn lại bắt được tin tức quan trọng, liền điều chỉnh tư thế từ nằm nghiêng sang nằm ngửa nhìn trời: "Ý ngươi là vùng đất hiện đang bị mọi rợ chiếm đóng?"

"Hơn một nửa từng là đất đai thịnh vượng của chúng ta." Hạ Huyên trầm giọng nói.

"Chắc phải hơn hai mươi năm rồi."

"Không tệ."

"Trước khi ngươi sinh ra, đại thịnh đã mất đi mảnh đất đó," Mạc Doãn chậm rãi chớp mắt, "Mảnh đất đó chưa từng có quan hệ gì với ngươi, và trong suốt hai mươi năm qua cũng chưa từng có ai cố gắng đoạt lại mảnh đất đã mất đó. Sao ngươi lại có chấp niệm với việc khôi phục chúng?"

Tiếng ồn ào phía sau vẫn tưng bừng náo nhiệt. Năm đó khi Hạ Huyên muốn gia nhập quân đội để dẹp loạn thì Hà Thanh Tùng kịch liệt phản đối, ông thà rằng Hạ Huyên vào triều làm quan còn hơn là ra chiến trường. Chiến trường vô tình, đao kiếm không có mắt, Hạ Thanh Tùng thương yêu con trai nhưng Hạ Huyên chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Những người sống sờ sờ như bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thi thể chỉ trong chớp mắt, nhưng sự tồn tại và hy sinh của họ vĩnh viễn sẽ luôn nóng bỏng ấm áp.

"Nó ở đó và ta còn sống nên ta phải làm điều đó."

Ánh mắt Hạ Huyên nóng rực: "Đây chính là sứ mệnh của ta."

Mạc Doãn quay đầu nhìn Hạ Huyên.

Sắc mặt Hạ Huyên vẫn bình thản như cũ, nhưng càng trầm tĩnh, người ta càng cảm thấy niềm tin của y thật kiên định.

Không hẳn là khó giải quyết.

Mạc Doãn mông lung nhìn Hạ Huyên, Hạ Huyên quay đầu nhìn Mạc Doãn, "Còn ngươi thì sao? Sao ngươi lại tòng quân? Chẳng lẽ chỉ vì báo thù thôi sao?"

Hắn đang tranh giành quyền lực, mượn lực vào triều để trả thù và cuối cùng là lấy oán trả ơn chứ sao.

Mạc Doãn không trả lời, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, giơ tay nhấp một ngụm rượu: "Có lẽ, ta chỉ muốn sống."

Một cơn gió lạnh thổi qua, Mạc Doãn ho khan một tiếng, khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, trước mặt xuất hiện một bàn tay, theo sau bàn tay đó, hắn nhìn thấy khuôn mặt Hạ Huyên: "Đứng dậy."

Mạc Doãn suy nghĩ một chút rồi đưa tay cho Hạ Huyên, Hạ Huyên dùng chút lực kéo hắn đứng dậy. Đợi Mạc Doãn đứng dậy, Hạ Huyên vẫn không buông tay nói: "Uống rượu nhiều như vậy mà sao tay vẫn lạnh?"

"Thật sao? Ta đã quen rồi."

Hạ Huyên buông tay ra, nói: "Theo ta."

Bên ngoài lều tướng quân, con ngựa màu hạt dẻ đang ngoan ngoãn nhai cỏ khô, Hạ Huyên cởi hành lý trên ngựa, bước vào lều thắp nến: "Ngồi đi."

Mạc Doãn không khách khí ngồi xuống ghế, cầm cuốn sách trên bàn của Hạ Huyên lên, liếc nhìn rồi đặt xuống. Hạ Huyên cầm chiếc hộp bọc tơ vàng mở ra, bên trong là một khối lụa trắng như tuyết, toát ra ánh sáng tươi tắn rực rỡ dưới ánh nến, dường như có chút lạc lõng ở vùng biên giới lạnh lẽo này. Hạ Huyên mở tấm vải lụa bọc trong ra, bên trong là năm chiếc hộp lớn nhỏ khác nhau, Mạc Doãn cười nói: "Thứ tốt gì mà đáng để tướng quân phải bao bọc cẩn thận thế này?"

Hạ Huyên liếc hắn một cái, trước tiên mở cái hộp dài nhất bên phải ra, bên trong là một cây nhân sâm còn nguyên cả râu rễ, tiếp đó chỉ vào bốn hộp còn lại: "Đều là thuốc bổ khí cường thân, ngươi cầm ăn đi."

Ánh mắt Mạc Doãn chậm rãi quét từ củ sâm quý đến bộ râu trên cằm Hạ Huyên cho đến đôi mắt điềm tĩnh của y.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Huyên cảm thấy cách Mạc Doãn nhìn mình rất lạ.

Hạ Huyên không hiểu có ý gì, nói: "Thuốc không đắng đâu."

"Thật sao?" Mạc Doãn lại rũ mắt xuống, cầm lên một chiếc hộp nhỏ mở ra, trong hộp nhỏ có một chiếc bình sứ, hắn không khỏi bật cười, ngước mắt lên nhìn Hạ Huyên lần nữa. Hạ Huyên vẫn nghiêm túc nói: "Một ngày ăn một viên, đừng nên ăn nhiều, cẩn thận kẻo hư bất thụ bổ." (*)

(*) Gốc 虚不受补 Nếu sử dụng phép bổ không phù hợp thì sẽ xuất hiện cái gọi là "hư bất thụ bổ". Nghĩa là cơ thể hư suy vẫn không thể hấp thụ được chất bổ.

Mạc Doãn rút nút chai sứ, cúi đầu ngửi ngửi, ngửi thấy một chút mùi thuốc tươi mát, hắn dùng lòng bàn tay xoa xoa chai sứ, khẽ nói: "Đa tạ tướng quân đã quan tâm."

Hạ Huyên không biết tại sao giọng điệu của Mạc Doãn lại có vẻ lạnh lùng, có lẽ là vì nam nhân không thích bị coi là yếu đuối chăng, y kiên nhẫn giải thích: "Bệnh tật bẩm sinh không thể so sánh với bệnh tật thông thường. Ngươi cứ dùng loại thuốc viên này trước đi, nếu thân thể có bất kì thay đổi nào thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ nhờ Kim đại phu điều chỉnh phương thuốc. Kim đại phu là Nam Hương thánh thủ, y thuật rất cao minh, sức khỏe của mẫu thân ta đều là nhờ vào ông ấy mới hồi phục lại đấy."

Mạc Doãn gật đầu cho có, đứng dậy nói: "Đã muộn rồi, tướng quân xin hãy nghỉ ngơi sớm."

Ánh mắt Hạ Huyên nhìn theo Mạc Doãn đứng dậy, y muốn nói gì đó nhưng lại do dự, không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn Mạc Doãn xoay người, tay ôm chiếc hộp đi ra khỏi lều.

Trận cuồng nhiệt tối nay bên ngoài vẫn chưa dừng lại, hẳn là sẽ cuồng hoan thâu đêm. Hạ Huyên một đường vội vã trở về, người đầy bụi bặm, cũng là muốn cùng các tướng sĩ đón Tết. Nghĩ tới đây, y cũng đứng dậy rời khỏi lều quay lại phía trước, chỉ thấy Mặc Mạc Doãn đã quay lại giữa sân, khoanh chân ngồi trên mặt đất cười tủm tỉm nhìn mấy tên lính đang ngượng ngùng nhảy múa.

Hạ Huyên từ xa quan sát một lúc rồi quay người đi về phía vòng tròn nơi đang diễn ra cuộc thi quyền cước.

*

Hạ Huyên cảm thấy Mạc Doãn dường như đang xa lánh mình.

Phải thừa nhận rằng mối quan hệ của họ không thể nói là rất thân thiết, chỉ là tướng quân và quân sư, cấp trên và cấp dưới, miễn cưỡng thì có thể tính thêm cái gọi là bạn chơi cờ.

Nhưng Hạ Huyên nhớ rõ, lần đầu gặp mặt, bọn họ đã hợp tác giết địch rất ăn ý với nhau, trên tháp cũng trao tặng vũ khí cho nhau, dù sao cũng nên coi như bạn bè thân thiết.

Nhưng sau khi Mạc Doãn vào doanh, hai người dường như ngày càng trở nên xa cách.

Đó là điều đương nhiên vì mối quan hệ của họ là cấp trên và cấp dưới, phải có một khoảng cách nhất định.

Về sau xảy ra một số chuyện khiến y phải nghi hoặc ngẫm nghĩ lại.

Sau khi vượt qua những điều đó, rõ ràng họ đã thành thật hơn trước rất nhiều, hẳn là mối quan hệ của họ cũng phải trở nên thân thiết hơn chứ?

Ngón tay Hạ Huyên vuốt ve quân cờ bóng loáng, dòng suy nghĩ miên mang đột nhiên bừng tỉnh —— vì sao y lại ngồi đây không ngừng suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Mạc Doãn?

Y rũ mắt nhìn quân cờ đen mà Mạc Doãn thường dùng trong tay, Hạ Huyên đen mặt ném quân cờ về phía sau.

Thân thiết hay không không quan trọng, sau khi Mạc Doãn gia nhập quân doanh, hắn đã cống hiến hết mình cho quân đội, cho nên dù có xa lánh y cũng không thành vấn đề.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng khi các chúng tướng nghị sự xong xuôi, Hạ Huyên lại giữ Mạc Doãn lại, nói muốn đánh một ván cờ với hắn. Mạc Doãn chắp tay nói: "Quân Huỳnh Hoặc công việc bận rộn, ta sợ là không có thời gian chơi cờ với tướng quân, ta phải về quân xử lý chuyện trước đã."

Bị từ chối một cách rất nhẹ nhàng.

Hạ Huyên sửng sốt tại chỗ, trầm mặc một lát mới nói: "Đã uống thuốc chưa?"

"Uống rồi."

Trên mặt Mạc Doãn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn không cười nhiều, nụ cười lúc này vẫn lạnh lùng quạnh quẽ: "Cảm ơn tướng quân đã quan tâm đến thuộc hạ của mình."

Thuộc hạ?

Đây là lần đầu tiên Hạ Huyên nghe Mạc Doãn gọi mình như vậy.

Sau khi Mạc Doãn rời đi, Hạ Huyên gọi Lý Viễn tới.

Lý Viễn cung kính đứng sang một bên.

Hạ Huyên do dự một chút, sau đó mới hỏi: "Ngươi có cảm thấy hình như quân sư đang bất mãn với ta không?"

Lý Viễn sửng sốt nói: "Tướng quân, là ai nói bậy vậy? Quân sư lúc nào cũng trung thành và tận tâm với ngài, tuyệt không hai lòng."

Hắn ta ở bên cạnh hầu hạ Mạc Doãn một thời gian, trước khi thành lập đội quân Huỳnh Hoặc, Lý Viễn đã tận mắt chứng kiến ​​Mạc Doãn thức khuya dậy sớm nhiều ngày liền để thử nghiệm phương pháp trồng thực phẩm trên cát. Lý Viễn rất kính nể Mạc Doãn, bởi thế cho dù cuối cùng quay về với Hạ Huyên nhưng trong lòng hắn ta vẫn tràn đầy sự bảo vệ dành cho Mạc Doãn.

Hạ Huyên nhíu đôi mày kiếm thật chặt.

Lý Viễn thấy thế lại cẩn thận tiếp tục nói tốt cho Mạc Doãn, "Quân sư chỉ có tính tình lạnh lùng, đối xử với ai cũng vậy chứ không phải là không hài lòng với tướng quân. Trong quân doanh này, ngoài tướng quân ra, có mấy ai là nói chuyện được với quân sư đâu. Quân sư đối với ngài như vậy đã xem như rất thân thiện rồi."

Hạ Huyên quay đầu lại, vẻ mặt dường như giãn ra một chút, nói: "Thân thiện như thế nào, nói rõ thêm đi."

Lý Viễn: "..."

Lý Viễn vắt hết óc, tìm kiếm xem trên người Mạc Doãn "thân thiện" chỗ nào, nghẹn nửa ngày mới nặn được một câu: "Quân sư thích uống rượu của ngài nhất đó tướng quân."

Này có được tính không ta?

Lý Viễn không biết.

"Không tệ, nói tiếp đi."

Hạ Huyên thấy chuyện này cũng tính vào được.

Vậy mà được kìa, Lý Viễn thấy thế thì nghĩ ra được chuyện khác, vui vẻ nói: "Tướng quân, ngày nào quân sư cũng mang theo cái lò sưởi tay và ống tay áo mà ngài đưa cho hắn hết."

Hạ Huyên gật đầu, ừm đúng rồi, Mạc Doãn đi đâu cũng luôn đút tay vào ống tay áo lông, điều này thực ra trong quân đội có chút không phù hợp, nhưng các tướng lĩnh cũng quen rồi. Gương mặt trắng trẻo lạnh lùng như băng tuyết của Mạc Doãn kết hợp với ống tay áo lông tơ trắng tuyết kia thực sự rất xứng đôi, nếu kết hợp với lông chồn hẳn sẽ còn nổi bật nữa.

"Còn gì nữa không?"

"Còn có... còn có..." Lý Viễn đột nhiên nảy ra một ý, nói: "Tướng quân, quân sư giữ gìn đao của ngài tặng rất cẩn thận!"

Trên mặt Hạ Huyên lộ ra vẻ ấm áp, y gật đầu, khóe miệng cũng nở nụ cười nhẹ.

Đối với những kẻ chiến đấu trên chiến trường như bọn họ thì vũ khí cũng quan trọng như mạng sống vậy.

Nếu nghĩ như vậy thì xem như bọn họ cũng có quá mệnh giao tình rồi còn gì.

Hạ Huyên suy nghĩ một chút, nói với Lý Viễn: "Ngươi tới lều quân sư, mời quân sư dùng bữa tối, nói ta đãi hắn uống rượu."

"Vâng."

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Lý Viễn vội vàng rời khỏi quân doanh, bụng bảo dạ, nếu kêu hắn ta nói tiếp thì không biết phải biên soạn kiểu gì để tâng bốc nữa đây.

Vào đến Huỳnh Hoặc quân, Lý Viễn vào lều để giải thích ý định của mình, Mạc Doãn cầm một quyển sách trong tay hồi lâu không nói gì, Lý Viễn bồn chồn kêu một tiếng: "Quân sư?"

"Chút nữa ta sẽ huấn luyện quân đội cách tiến hành đột kích ban đêm, sợ rằng không có thời gian dùng bữa với tướng quân," Mạc Doãn nhàn nhạt nói, "Đa tạ lòng tốt của tướng quân. Ta sẽ bảo Chu Dũng đi với ngươi mang rượu về."

Hạ Huyên nghe Lý Viễn hồi báo xong thì liếc nhìn bộ mặt lạnh lùng khó chịu của Chu Dũng đang đứng bên cạnh Lý Viễn, tưởng tượng như cũng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Doãn khi hắn từ chối lời mời.

Y im lặng một lúc rồi nói: "Lấy rượu cho hắn."

Lý Viễn thận trọng đưa rượu cho Chu Dũng, Chu Dũng nhận lấy, chắp tay nói: "Đa tạ tướng quân."

Đợi những người khác rời đi, Hạ Huyên liếc nhìn Lý Viễn, hắn ta vô thức đứng thẳng người lắp bắp: "Thời gian gần đây quân sư quả thật rất bận rộn..."

Hạ Huyên không muốn nghe thêm nữa, bước ra khỏi lều.

Chu Dũng mang rượu trở lại, Mạc Doãn nhận lấy, nhấp một ngụm trước.

Ầy, rượu của Hạ Huyên vẫn là ngon nhất.

Nếu Hạ Huyên không có ý định kết hôn lập gia đình, hắn không cần phải lo lắng Hạ Huyên sẽ có thêm trợ lực, cũng không cần phát sinh vướng mắc tình cảm nào với Hạ Huyên, như vậy rất tốt.

Chỉ là Hạ Huyên hình như còn ngờ nghệch về mặt tình cảm hơn cả hắn thì phải. Chẳng lẽ Hạ Huyên không phát hiện ra hắn đối xử với y như vậy là đã có ấn tượng tốt với y sao?

Mạc Doãn liếc nhìn túi rượu, lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, lại nhấp một ngụm rượu.

Rượu ngon, xem như xí xóa cho y vậy.


26/O5/2O24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro