Phiên ngoại: Nếu như chọn lại (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xích Ngạo sau khi không lưu tình tống đi Khải Địch, giống như mất hết sức lực một dạng ngồi phịch trên giường, thái dương thình thịch nhảy lên.


Lại là Phượng Vân Đoạn! Lại là Phượng Vân Đoạn!


Này ba chữ giống như trầm trọng đại sơn đè lên lưng, khiến hắn thở một hơi cũng đau đớn, khiến hắn xương cốt đều cong.


Hắn cũng là có suy nghĩ, làm sao có thể đối Phượng Vân Đoạn lãnh đạm rồi lại không tiếng động trách cứ không để ý?


Giống như đối phương đối hắn yêu, chỉ là một loại ban ơn, thậm chí không bằng đối kẻ khác quan ái. Mà Xích Ngạo, lại phải giống con chiên ngoan đạo một dạng, nỗ lực trả giá tất cả, để lấy được chút tình cảm kia.


Hắn bỏ đi của hắn thế giới, hắn chấp nhận Phượng Vân Đoạn cùng nam nhân khác lên giường, thậm chí chấp nhận cùng hai kẻ khác cùng nhà. Hắn bỏ đi của mình kiêu ngạo, cũng bỏ qua quá khứ của Phượng Vân Đoạn. Thứ hắn quan tâm, chỉ là hắn yêu người này, yêu đến khắc cốt minh tâm, mặc kệ là thứ gì cũng sẽ giúp đối phương có được, mặc kệ đối phương phạm cái gì sai lầm cũng sẽ lui bước.


Chẳng lẽ, này còn không đủ hay sao?


Chí ít, Xích Ngạo trước kia là nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình sẽ có loại này hoang đường bác ái.


Loại này đơn phương trả giá, loại này mệt mỏi quan hệ, giống như sâu bọ một dạng, chầm chậm đục khoét của hắn lục phủ ngũ tạng, cho tới chỉ còn lại vỏ ngoài trống rỗng.


Xích Ngạo không khỏi nhớ tới Tạp Tư, cái kia tôn quý xinh đẹp nam nhân. Nhớ tới lời người kia từng nói.


Tạp Tư ngước lên nhìn hắn, trong đôi mắt đầy ngập bi thương cùng giễu cợt chua xót.


_ Ngạo, ngươi biết không? Tình yêu, vốn chính là một hồi đánh cược. Yêu càng nhiều, thua càng lớn...


_ Là ngươi đã lôi ta xuống vũng lầy này. Mà ta, lại càng lún càng sâu, đem tất cả đều đầu nhập đi vào, tới nỗi không thể quay đầu được nữa...


Bỏ ra hết thảy, nhưng là dù hắn cố gắng thế nào, cũng không thể thay đổi Xích Ngạo căn bản không yêu hắn sự thật.


Lúc đó, hắn không hiểu Tạp Tư nói gì, bởi vì hắn vốn không có khái niệm về đánh bạc. Nhưng bây giờ, Xích Ngạo cảm thấy, dường như mình cũng đang rơi vào hoàn cảnh đó...


Đầu càng ngày càng đau nhức, lồng ngực cũng trở nên khó chịu, giống như bị người đào rỗng một dạng.


Có phải khi đó, ngươi cũng cảm thấy như vậy không, Tạp Tư?


Thậm chí là tệ hơn, bởi vì trái tim của người kia...


... là bị hắn tự tay móc ra.


Xích Ngạo đặt tay lên trán mình, nhắm mắt lại, để bản thân chìm trong bóng tối. Giống như chỉ có như vậy, hắn mới có thể phần nào buông bỏ.


Ngươi nói đúng, Tạp Tư.


Chuyện đã xảy ra, chẳng thể nào quay đầu được nữa.


***


Lại một đêm Xích Ngạo không hề cùng Phượng Vân Đoạn cùng nhau ngủ. Phượng Vân Đoạn nằm ở giữa Khải Địch và Tuyệt, trong đầu không ngừng nghĩ về cử chỉ của Xích Ngạo dạo gần đây.


Có phải hắn đã chán ta không? Hắn có phần hốt hoảng nghĩ đến.


Nếu như bây giờ có người tới nói với hắn, Xích Ngạo đã thích người khác, hắn sẽ tin tưởng. Bởi vì Xích Ngạo quá mức ưu tú, mà hắn so với đối phương là cái gì cũng không có, giống như một cái nhà nghèo so với một đại tài phiệt, cái gì cũng không phải. Nhưng là như thế một người, lại phủ phục ở hắn dưới chân, cầu xin của hắn tình yêu, này khiến hắn trở nên tự tin, cuối cùng là ỷ lại. Ỷ lại đối phương sẽ không rời đi, ỷ lại đối phương đối hắn yêu say đắm.


Hắn muốn tới gần đối phương hơn, nhưng thật sự trong quá khứ đối phương quá ác liệt, quá đả thương người, hắn không thể vượt qua được cái đó ranh giới. Có lẽ là có hắn một phần lỗi lầm, nhưng tại sao muốn đổ hết tất cả lên đầu hắn? Này không công bằng!


Càng nghĩ càng buồn bực, một cổ ủy khuất xông lên đầu, thế nào cũng không thể ngủ. Nhưng hắn lại không muốn đi tới tìm Xích Ngạo. Vốn là lỗi của người kia, tại sao hắn phải chủ động đi tìm đối phương!


Chưa từng mất đi, liền sẽ hoang phí tiên xài, đây là người tính xấu. Không ngừng trách cứ, không ngừng đem sai lầm đẩy lên người khác. Cho tới khi bừng tỉnh, mọi chuyện đã không còn cách vãn hồi. 


***


Buổi sáng thời gian, bốn người ngồi chung bàn ăn. Phượng Vân Đoạn vẫn luôn là mặt mày âm trầm. Xích Ngạo cố ý nhường cho Khải Địch cùng Tuyệt ngồi vị trí bên cạnh đối phương, chính mình thì ngồi ở một bên.


Ting ting


_ A lô.


_ Được rồi, tôi sẽ đến ngay.


Đợi Phượng Vân Đoạn tắt máy, Tuyệt ở một bên đầy mùi dấm chua nói.


_ Là tên kia?


Ý hắn là trợ lý của Phượng Vân Đoạn, là một nam nhân. Nam nhân kia phi thường anh tuấn, lại sáng sủa, hơn nữa đối Phượng Vân Đoạn cực kì thân cận.


Phượng Vân Đoạn liếc hắn một cái.


_ Hắn là của ta trợ lý, ngươi suy nghĩ cái gì?


Xích Ngạo chỉ im lặng dùng bữa, không nói cái gì. Trước đó hắn đã từng tra hỏi Phượng Vân Đoạn, cuối cùng lấy đối phương khó chịu cùng hắn nhún nhường kết thúc. Lúc đó hắn không hiểu, bởi vì hắn để ý đối phương nên sẽ ghen, đối phương tại sao sẽ không thích hắn ghen, chỉ trích hắn lòng dạ hẹp hòi? Tới giờ hắn vẫn không hiểu, nhưng lại đã sớm không muốn đi quản.


Không biết Phượng Vân Đoạn nghĩ thế nào, hắn đối ba người nói.


_ Các ngươi có muốn đi cùng ta đến công ti hay không? Ân, tất nhiên là chỉ đến cửa, tài xế sẽ đưa các ngươi trở về.


Dạo gần đây công ti liên tục thua lỗ, các cổ đông đã bắt đầu rút vốn, khiến Phượng Vân Đoạn lâm vào stress. Những cái kia hợp đồng, báo cáo tài chính vân vân, đều không phải trong phim truyền hình một dạng mỏng tang một trang giấy, lướt qua một chút liền thôi, mà là xếp thành từng chồng, mỗi bản dày tới vài chục trang, đủ loại điều luật khiến người ta thái dương nổi gân từng đợt.


Nhưng là Phượng Vân Đoạn cũng không tin, mình làm còn không so Phượng Tử Ngọc tốt. Chẳng lẽ hắn cùng đối phương là kém đến như thế nhiều hay sao?


Khải Địch tất nhiên đồng ý, bọn họ hận không thể đem mặt dán lên Phượng Vân Đoạn cái mông. Xích Ngạo trầm mặc, ý tứ rõ ràng. Trái lại là Tuyệt, hắn lắc đầu.


_ Các ngươi đi đi, ta cái này ở nhà.


Thế là, hai người vào xe, hai người còn lại nhìn chiếc xe đi ngày càng xa.


***


Khi Phượng Vân Đoạn tới đến công ti, bởi vì theo sau là một nam nhân vô cùng đẹp trai, vô số ánh mắt đổ lại đây, khiến cằm của hắn có phần hất lên. Dù sao thì, như thế được hâm mộ một người, còn không phải là đối hắn chết mê chết mệt?


Cuối cùng, Khải Địch chỉ có thể ngậm ngùi trở về, còn Phượng Vân Đoạn bước vào trong.


Vừa vào văn phòng, thư kí Lâm đã lại đây. Hắn tóc vuốt ra sau, đeo kính, trên tay còn cầm theo tập tài liệu, rất có loại trí tuệ mị lực. Thấy được Phượng Vân Đoạn, hắn vui vẻ mỉm cười.


_ Phượng tổng, chào ngài.


Phượng Vân Đoạn đáp lại hắn bằng nét cười nhẹ, sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc.


_ Ngươi vội vàng gọi ta tới công ti, là có việc gấp?


Chỉ thấy thần sắc Lâm Hạo chuyển sang lo lắng.


_ Đúng vậy. Thu vào của chúng ta đang liên tục sụt giảm, giá cổ phiếu cũng đang tụt dốc, Phượng tổng ngài xem.


Phượng Vân Đoạn cầm lấy bản báo cáo, đọc kĩ càng một lần, giật mình nói.


_ Sao lại như vậy? Không phải chúng ta Hồng Liệt thương hiệu vẫn luôn được ưa chuộng hay sao?


Lâm Hạo hai mày nhíu lại, chần chờ một lát, sau đó giống như hạ cái gì quyết tâm nói ra.


_ Phượng tổng, ta nghĩ, chúng ta nên tăng thêm tiền vào quảng cáo, đồng thời hạ thấp giá thành, chắc chắn sẽ thu hút được khách hàng. Đợi tới khi những cái kia công ti nhỏ bởi vì không có lãi mà phá sản, chúng ta lại nâng giá lên như cũ.


Phượng Vân Đoạn càng nghĩ càng có lý, liền gật gật đầu.


_ Ngươi nói có lý. Vậy cứ như thế mà làm.


Nãy đến giờ, bọn họ là đang đứng ở ngoài hành lang nói chuyện, cũng may tầng này không có người ngoài. Phượng Vân Đoạn liếc nhìn đồng hồ, tạm biệt Lâm Hạo, sau đó quay đầu đi về phía văn phòng của mình.


Lâm Hạo nhìn theo bóng lưng của đối phương, khuôn mặt vui vẻ lúc nãy đã sớm không tồn tại. Hắn lạnh lùng cong môi, ánh mắt tràn đầy hận ý. Bàn tay còn buông lỏng, không biết từ khi nào đã nắm lại thật chặt.


_ Phượng tổng? Bằng ngươi cũng xứng?


Nét mặt hắn nhanh chóng trở nên u buồn, sau đó trở lại như cũ. Lâm Hạo đi về theo hướng ngược lại, tiếng giày da nện trên đá hoa cương mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương.


------còn tiếp-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro