Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng ba cỏ mọc én bay, thời tiết ấm dần.

Đối với Lý Mạc Ngôn đang ở trên công trường mà nói lúc này không lạnh không nóng, chính là thời tiết công tác tốt, một năm cũng chỉ có ba bốn thời điểm như vậy phải làm thêm mấy ngày.

Trên công trường cùng nơi khác bất đồng, chính là làm một ngày cầm một ngày tiền lương, làm ở đây đều phải dựa vào sức lực tốt, chỉ cần không sợ chịu khổ tiền lương tự nhiên cũng cao, bất quá tiền lương cao cũng chỉ là đối với quần chúng tầng dưới chót, sinh ra ở nông thôn, trình độ học vấn lại thấp mà nói phần tiền lương này đã rất khả quan.

Buổi trưa có nửa giờ để ăn cơm, sau khi ăn xong cùng nhân viên tạp dịch tán gẫu một hồi đã đến giờ làm việc, Lý Mạc Ngôn làm là công việc điện nước, ở trên công trường tuy không phải tiền lương tốt nhất ngành nghề, nhưng là một công việc tương đối ung dung, hắn cũng hài lòng với trạng thái công việc bây giờ, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ nhớ nhà.

Làm xấp xỉ hai giờ, tất cả mọi người đều nóng đến cả người đầy mồ hôi, vừa khát vừa nóng, Lý Mạc Ngôn được đề cử đi ra ngoài mua nước.

Kỳ thực Lý Mạc Ngôn cũng không muốn đi, chủ yếu là bởi vì lười chạy bộ, tầng lầu vừa mới xây xong không có gì cả, thang máy thì càng không cần phải nói, bọn họ bây giờ ở tầng mười lăm gắn điện, đến lúc này làm một hồi rất mệt mỏi, lại không tiện từ chối, đành phải quên mình vì mọi người một phen.

Bọn họ làm công trường ở ngoại thành, rất ít người, bất quá coi như ở ngoại thành ít người nên không có ai đến làm loạn, Lý Mạc Ngôn nhìn một chút công trường hoang vu, nhận lệnh hướng một dặm quầy bán đồ lặt vặt bên ngoài đi tới.

Chậm rãi mang theo một túi nước lớn trở về, Lý Mạc Ngôn chú ý cách đó không xa có một đám người âu phục giày da giống như đến dò xét, người như thế giống nhau không chuyện gì làm chính là đến để làm dáng. Lý Mạc Ngôn cười khẽ một cái, quả nhiên người và người chính là không giống nhau.

Đây cũng không phải là hắn hâm mộ, cũng không phải là hắn có mối thù với giàu có, chẳng qua chỉ đơn thuần cảm khái một chút.

Tiếp tục hướng mục tiêu của chính mình đi, Lý Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn tầng lầu thật cao, vừa nghĩ tới còn phải leo đến mười lăm lầu liền không nhịn được than thở.

Lúc này đám người kia cách Lý Mạc Ngôn không quá ba mươi thước, Lý Mạc Ngôn ngẩng đầu than thở khoảng cách của họ lại gần thêm đôi chút.

Hết thảy cũng chỉ phát sinh ở trong giây lát đó, Lý Mạc Ngôn ngẩng đầu còn chưa lấy xuống, đột nhiên thấy tầng lầu bên ngoài một cây giá rớt xuống. Nếu " may mắn " bị đập trúng không chết cũng vơi đi nửa cái mạng.

Cơ hồ không nghĩ, Lý Mạc Ngôn ném nước vào đám người kia, sau khi kêu một tiếng liền lùi về sau, hơn nữa nhanh chóng đem người đi đằng trước đẩy một cái.

Chỉ tiếc tai họa vẫn hạ xuống, Lý Mạc Ngôn thật giống như nghe được âm thanh cánh tay mình gãy lìa, đến nỗi ngưởi bị hắn đẩy ra thật sự không có tâm tình chú ý, trên tay đau đớn làm cho hắn khó khăn kiềm chế liền rơi xuống mấy giọt nam nhi mệt mỏi, thật sự là quá đau!

Không biết làm sao đến được bệnh viện, cho đến khi bị đưa đến phòng cấp cứu chữa trị kết thúc Lý Mạc Ngôn mới cảm giác mình sống lại, nhưng hắn một chút cũng không cao hứng nổi, bởi vì thuốc tê hết hiệu nghiệm tay càng đau.

Điều may mắn duy nhất chính là bệnh viện điều kiệu rất tốt, hắn ở phòng bệnh cao cấp, đương nhiên là do hắn dính ánh sáng cứu người kia rồi.

Cuộc sống dưỡng bệnh rất nhàn nhã, cái gì cũng không cần làm. còn có người bao ăn bao uống, trừ cánh tay đau ra thì thật không thể tốt hơn, Lý Mạc Ngôn không khỏi thở dài: Từ tiết kiệm đi vào xa hoa thật dễ dàng a!

Ước chừng qua nửa tháng, Lý Mạc Ngôn rốt cuộc gặp được người hắn đã cứu, lúc này hắn tay cầm điện thoại di động xem tiểu thuyết quên trời đất.

Thấy có người tới, Lý Mạc Ngôn vội để điện thoại xống.

" Đa tạ ngươi đã cứu ta." Lục Nghiêu mỉm cười, rất lịch sự, đối với ân nhân của hắn lộ ra mười phần thiện ý.

Lý Mạc Ngôn đồng dạng đáp lại bằng mỉm cười, tuy người đối diện mặc dù rất hiền hòa, nhưng hắn vẫn có cảm giác bị áp bách, Lục Nghiêu là người tai to mặt lớn cùng hắn chính là người của hai thế giới.

" Không có gì giúp người là niềm vui mà, ta khoảng thời gian này cũng nhờ có ngài chiếu cố."

" Thương thế của ngươi sao rồi?" Lục Nghiêu hỏi, người trước mặt hắn rất chất phác. cũng khó trách sẽ bỏ mình cứu người.

" Không có chuyện gì, thương tổn gân cốt một trăm ngày, nuôi một khoảng thời gian là tốt rồi." Lý Mạc Ngôn cười nói.

" Vết thương của ngươi thế nào?"

" Thương thế của ta không sai biệt toàn bộ tốt lắm, cái này còn phải cám ơn ngươi, nếu không có ngươi mạng ta sợ là không giữ được." Hồi tưởng lại lúc ấy trong lòng vẫn còn kinh hoảng, Lục Nghiêu đối với Lý Mạc Ngôn lần nữa bày tỏ cảm kích.

Một lần lại ba lần bị người ta xem là lôi phong tạ tới tạ lui, Lý Mạc Ngôn rất không tự nhiên, gãi đầu một cái cười ngây ngô.

Bộ dáng này của hắn thật khờ vô cùng, Lục Nghiêu không khỏi mỉm cười:

" Mặc dù nói đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngươi dù sao cũng cứu ta một mạng." Vừa nói Lục Nghiêu vừa lấy ra một tấm thẻ.

" Trong này có một mười vạn coi như là báo đáp ngươi cứu mạng ta."

Biết Lục Nghiêu cũng không có cầm tiền đuổi hắn , Lý Mạc Ngôn trong lòng vẫn có chút không thoải mái, thật giống như hắn cứu người chỉ vì tiền.

" Không cần, ta không muốn."

Suy nghĩ của Lý Mạc Ngôn toàn bộ đều viết lên mặt, quen thuộc đối nhân xử thế như Lục Nghiêu không phải là không biết ý nghĩ của hắn:

" Ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không phải cầm tiền đi làm nhục ngươi, số tiền này là tâm ý của ta, cũng là đối với ngươi bị thương bồi thường, ngươi bởi vì ta mà mấy tháng nay không thể đi làm. cái này coi như ta phát tiền lương cho ngươi đi."

Trầm mặc chốc lát, Lý Mạc Ngôn gật đầu một cái, những lời này làm cho hắn trong lòng không vui cũng biến mất, Lục Nghiêu nói cũng có đạo lí, coi như là cho hắn tiền lương.

Cầm lấy điện thoại ra, Lý Mạc Ngôn đại khái tính một chút, cánh tay hắn ít nhất ba tháng mới hoàn toàn khỏi. ba tháng tiền lương là hai mươi hai ngàn, ngẩng đầu nhìn Lục Nghiêu lý lẽ:

" Hảo, liền như ngươi nói, bất quá ta muốn hai mươi lăm ngàn, nhiều hơn nữa liền không được."

Người này thật là một chút cũng không có lòng tham, bất quá cũng không phải kiểu người cứng ngắc, hành vi của hắn là quy tắc, Lục Nghiêu có chút bất ngờ với yêu cầu của Lý Mạc Ngôn, nhưng vẫn đồng ý, hiếm thấy chế nhạo nói:

" Được, ngươi sau này đừng hối hận a."

Lý Mạc Ngôn cười cười: "Sẽ Không."

Chuyện làm xong, Lục Nghiêu không tính tiếp tục lưu lại: "Đây là danh thiếp của ta, nếu như sau này gặp phải khó khăn cứ đến tìm ta."

 "Ân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro