Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bệnh viện tuy rằng không dùng tiền của mình, Lý Mạc Ngôn vẫn đi làm thủ tục xuất viện, thương tổn của hắn cần tĩnh dưỡng, dù có ở bệnh viện hay không vẫn có thể hồi phục, đã như vậy liền tiết kiệm một chút mới tốt.

Khoảng thời gian bị thương ở cánh tay này không có cách nào công tác, ở lại trên công trường rất không thích hợp, dù sao bây giờ có tiền, Lý Mạc Ngôn dứt khoát ở bên ngoài mướn nhà, còn khoảng thời gian này phải làm gì, Lý Mạc Ngôn quyết định đem những địa phương hảo ngoạn đi một lần.

Mỗi ngày đều ở trên công trường cần cù lao động, thời gian lâu như vậy hắn vẫn chưa từng hảo hảo đi dạo qua, lần này coi như cho bản thân một kì nghỉ dài hạn.

Nghĩ qua chính là rất tốt, chân chính thay đổi hành động tại thời điểm nào đơn giản như vậy, Lý Mạc Ngôn đích thực là một con lộ si ( mù đường =)) tuy không đến nổi tự dẫn mình đi lạc nhưng phải làm thế nào ở cái thành phố giao thông phức tạp này, trong lòng muốn thực hiện ý tưởng đi dạo quả thật là một vấn đề.

Hoàn hảo Lý Mạc Ngôn có rất nhiều thời gian, dùng khoảng một tháng để ghi nhớ rốt cuộc cũng đem con đường toàn bộ " nuốt trôi", tiếp theo lại dùng nửa tháng đem địa phương chơi vui nhớ kỹ.

Lại qua hơn nửa tháng, Lý Mạc Ngôn tay hảo thất thất bát bát, rốt cục quyết định kết thúc sinh hoạt say mê trở về công tác.

" Mạc Ngôn, có người tìm ngươi." Đồng hương Lý Hưng chưa vào cửa đã hô to.

Nhìn người mới tới, Lý Mạc Ngôn có chút khó lí giải: " Xin hỏi ngươi là..."

Cố Hàm trên mặt mang nụ cười khéo léo, đưa tay ra nói:

" Xin chào, ta là Cố Hàm, cấp dưới của Lục Nghiêu."

Lục Nghiêu...Lý Mạc Ngôn suy nghĩ kỹ một hồi mới nhớ Lục Nghiêu là ai, vội vàng nắm tay Cố Hàm hỏi:

" Xin hỏi ngươi tìm ta có việc gì không?"

Vốn không phải là người của cùng một thế giới, hai ba tháng Lý Mạc Ngôn đã đem Lục Nghiêu vứt ra sau đầu quên không còn một mống, đột nhiên có người tìm hắn thật khó mà hiểu được.

Không quanh co nhiều lời, Cố Hàm nói thẳng ý đồ:

" Là như vầy, Lục tổng hiện tại cần một tài xế, muốn ngươi đi, lương một tháng sáu ngàn, bao ăn bao ở, ngươi nguyện ý không?"

Loại chuyện nhỏ này căn bản không cần Phó tổng đến, chỉ là Lý Mạc Ngôn đối với Lục Nghiêu chính là ân nhân cứu mạng, Lục Nghiêu đối với người này rất có hảo cảm, nếu không phải Lục Nghiêu ở ngoại địa nhất định sẽ tự đến, cho nên nhiệm vụ này liền rơi xuống đầu hắn, trước khi tới Lục Nghiêu còn dặn dò nhiều lần phải đối với Lý Mạc Ngôn ôn hòa một chút.

Có thể do Lục Nghiêu thưởng thức người khác không nhiều, ôm tâm tình tò mò gặp Lý Mạc Ngôn, người này cho hắn ấn tượng đầu tiên chính là thật thà biết điều, nhìn qua rất thực tế, là loại người không làm cho người ta chán ghét.

Nghe Cố Hàm nói, Lý Mạc Ngôn liền ngây ngẩn cả người, trên trời rơi đĩa bánh sao, hắn lúc này vừa muốn ra ngoài làm việc thì có người tìm tới cửa, cho ra đãi ngộ cực hấp dẫn, Lý Mạc Ngôn rất động tâm.

Cố Hàm đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi:

" Đúng rồi, ngươi có bằng lái chứ?"

" Có" Lý Mạc Ngôn gật đầu, dự định tiếp thu công việc này " Ta khi nào thì nhận việc được?"

" Hôm nay là thứ bảy, thứ hai là có thể bắt đầu đi làm được, ngày mai ngươi thu thập một chút đồ vật, ta sẽ cho người đến đón ngươi." Cố Hàm lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Lý Mạc Ngôn: " Phía trên này có số điện thoại của ta, nếu như có chuyện gì cứ liên lạc cho ta."

" Hảo, cảm tạ."

Buổi tối mời các nhân viên tạp dịch ăn một bữa tiệc lớn, dùng để cám ơn bọn họ đã chiếu cố trong khoảng thời gian này, ngày thứ hai Lý Mạc Ngôn thu thập hành lí của chính mình đến một khu dân cư.

Đối với thân phận của Lục Nghiêu, Lý Mạc Ngôn không quá để ý, chỉ biết hắn là một ông chủ lớn rất có tiền, còn tưởng Lục Nghiêu cho hắn làm một tài xế bình thường, hóa ra không phải.

Buổi tối Lý Mạc Ngôn gặp được Lục Nghiêu, còn có một nam hài khoảng sáu bảy tuổi, Lý Mạc Ngôn đoán bọn họ là quan hệ phụ tử.

" Đều thu thập xong?" Lục Nghiêu cười, kéo Lục Vũ ngồi trên salong

" Vâng" Ông chủ ở trước mặt, Lý Mạc Ngôn rất khó buông lỏng, đặc biệt là Lục Nghiêu vẫn còn cho hắn cảm giác áp bách kinh người.

Nhìn Lý Mạc Ngôn có chút khẩn trương, Lục Nghiêu biểu hiện càng bình dị gần gũi, ôn hòa mở miệng:

" Ta mời ngươi đến chủ yếu là nhờ ngươi đưa đón Tiểu Vũ đi học, ta bình thường không có thời gian, ngươi sau này giành thời gian bồi nó, ta liền giao Tiểu Vũ cho ngươi."

Ánh mắt chuyển hướng Tiểu Vũ, hài tử này thật đẹp, nhìn qua rất an tĩnh, có chút hướng nội, ngại ngùng, Lý Mạc Ngôn luôn yêu thích trẻ con, huống chi lần này lại là một tiểu ca xinh đẹp, "Lục tổng yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt Tiểu Vũ."

"Ân, ta tin tưởng ngươi." Lục Nghiêu gật đầu, hắn biết nhân phẩm Lý Mạc Ngôn tốt, là đáng giá đầy đủ khẳng định, đối nhân xử thế cũng rất tốt, hắn cũng hướng người nghe qua cho nên mới dám đem nhi tử giao cho một cái người xa lạ.

"Hảo ngươi nghỉ sớm một chút, ngày mai bắt đầu đưa Tiểu Vũ đi học, hắn tại tiểu học Lăng Vân, ngươi biết đường không?"

Vào giờ phút này Lý Mạc Ngôn rất vui mừng vì hai tháng trước đã đem đường sá thành phố này lần mò rõ ràng, bằng không thật muốn mất chức, "Ta biết, Lục tổng yên tâm đi."

Ngày đầu tiên đi làm Lý Mạc Ngôn dậy rất sớm, cùng bảo mẫu Lưu thẩm đồng thời sau khi ăn cơm xong ở trong viện chờ Lục Vũ.

Khoảng chừng bảy giờ hai mươi Lục Nghiêu mang theo Lục Vũ ra cửa, Lục Vũ nhỏ giọng mở miệng, "Lý thúc thúc chào buổi sáng."

Nhìn tiểu hài tử manh manh , Lý Mạc Ngôn không nhịn được sờ đầu hắn, "Tiểu Vũ sớm." Đối Lục Nghiêu cười nói, "Lục tổng sớm."

" Sớm." Lục Nghiêu gật đầu, có thể nhìn ra được Lý Mạc Ngôn thích trẻ con, cái này làm hắn càng yên tâm giao nhi tử," Tiểu Vũ sau này làm phiền ngươi."

" Lục tổng yên tâm, ta sẽ chiếu cố thật tốt Tiểu Vũ." Lý Mạc Ngôn lập tức bảo đảm nói.

" Ân, xe để trong gara, sau này ngươi xử dụng chiếc kia." Lục Nghiêu đem chìa khóa xe giao cho hắn, nhìn cánh tay của Lý Mạc Ngôn lại hỏi," Tay ngươi đã tốt chưa?"

" Sớm đã tốt lắm, Lục tổng yên tâm ta sẽ không lấy sinh mạng của mình cùng Tiểu Vũ coi thường." Mặc dù lúc làm việc nặng có điểm đau, nhưng lái xe thì không thành vấn đề.

Không nói gì nữa, Lục Nghiêu nhìn Lục Vũ cùng Lý Mạc Ngôn rời đi.

" Tiểu Vũ, ngươi học năm thứ mấy?" Vừa lái xe, Lý Mạc Ngôn một bên cùng Lục Vũ nói chuyện phiếm.

" Năm thứ nhất." Lục Vũ trả lời, thanh âm như cũ không lớn, mắt to đen láy chớp chớp hai cái.

" Trong lớp ngươi thích nhất lão sư nào? Cùng người bạn nào chơi thân nhất?"

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Lục Vũ nói, " Ta thích nhất lão sư số học, nàng đối với ta rất tốt, còn người bạn nhỏ ta thích nhất là Từ Hân."

" Từ Hân? Là một nữ hài sao?" Lý Mạc Ngôn tò mò, nghe nói tiểu hài tử bây giờ phát triển rất sớm a~

" Mới không phải, Từ Hân là nam sinh, ngồi cùng bàn với ta."

Nguyên lai là mình suy nghĩ nhiều, Lý Mạc Ngôn cười cười, dọc theo đường đi không ngừng tìm đề tài cùng Lục Vũ nói chuyện/

Hắn phát hiện Lục Vũ không hề giống như hắn cho là hướng nội ngại ngùng, ngược lại rất thông minh, chỉ cần cảm thấy hứng thú liền thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, tiểu hài tử ý nghĩ đều rất hỗn loạn nói câu trước câu sau không biết đã chạy đi đâu, nhưng Lục Vũ rõ ràng mạch lạc, nói chuyện không quá lạc đề, cũng rất lễ phép, là một đứa trẻ khiến người gặp người thích

Đem Lục Vũ đưa đến phòng học, Lý Mạc Ngôn lái xe trở về., công việc này quả thực rất dễ dàng, đưa xong Lục Vũ sau đó thì không còn gì để làm, muốn làm gì đều được.

Nhưng quá thanh nhàn rãnh rỗi cũng không tốt, rất nhàm chán, chỉ có thể tìm cho mình chút việc để làm, vì vậy Lý Mạc Ngôn giúp Lưu Thẩm đem nhà từ trên xuống toàn bộ quét một lần, chọc cho Lưu thẩm không ngừng khen hắn. làm cho hắn rất không tiện.

Lục Vũ buổi trưa cũng không cần quay về nhà dùng cơm, cho nên chỉ cần xế chiều đi đón là được, này trung gian một ngày thời gian không thể mỗi lần cũng quét vệ sinh, do vệ sinh cũng không cần mỗi ngày đều quét dọn, vì giết thời gian, Lý Mạc Ngôn quyết định đi mua máy vi tính.

Chờ làm xong hết thảy vừa vặn đúng năm giờ Lý Mạc Ngôn đến tiểu học Lăng Vân, tiếng chuông tan học reo lên, Lý Mạc Ngôn xuống xe đi đến phòng học của Lục Vũ.

Mấy ngày sống chung hắn đã cùng Lục Vũ vô cùng thân thiết. cơ hồ đến mức không có gì giấu nhau, thế giới của hài tử vô cùng đơn giản, ngươi đối với hắn hảo hắn liền thích ngươi, không có như người trưởng thành quanh co luẩn quẩn, đây cũng là lí do Lý Mạc Ngôn yêu thích hài tử.

Thấy Lý Mạc Ngôn, Lục Vũ cao hứng mang cặp sách hướng hắn chạy đến, Lý Mạc Ngôn ôm lấy Lục Vũ, " Hôm nay như thế nào? Lão sư dạy cái gì?"

" Hôm nay học bính âm* cùng con số, ta cũng học được." Lục Vũ đắc ý ngẩng đầu nhỏ lên, chờ Lý Mạc Ngôn đến khen.

Đương nhiên không phụ sự kỳ vọng của hắn, Lý Mạc Ngôn tán dương, " Tiểu Vũ thật thông minh, so với ta trước kia ưu việt hơn nhiều!"

" Hôm nay lão sư còn khen ta, nói chữ viết ta đẹp mắt, Lý thúc thúc ngươi nhìn đây là lão sư thưởng cho ta tiểu Hồng hoa*." Lục Vũ lấy tiểu Hồng hoa ra khoe khoang một chút.

" Tiểu Vũ thật là quá tuyệt vời." Lý Mạc Ngôn không chút nào keo kiệt khen, trên gương mặt nhỏ nhắn của Lục Vũ hôn một cái, " Hôm nay lão sư có cho bài tập về nhà không?"

" Có, muốn chúng ta viết chữ, về nhà ta liền viết." Lục Vũ nói, trầm mặc một chút lại nói," Lý thúc thúc, hôm nay trường học cơm ăn không ngon."

" Phải không?" Cho dù Lăng Vân là trường quý tộc, nhưng thức ăn ở trường học không thể đảm bảo tốt. cùng nhà mình không cách nào so sánh được, hơn nữa Lục Vũ tiểu hài tử này rất kén ăn, không thích cơ hồ sẽ không động, chính là đang tuổi lớn, dinh dưỡng không đủ không thể được.

Suy tư một chút, Lý Mạc Ngôn nói, " Tiểu Vũ, bằng không mỗi ngày ta đến đón ngươi đi ăn trưa thế nào?"

Lục Vũ rất là không thích thức ăn ở trường học, nghe được Lý Mạc Ngôn nói như vậy nét mặt liền tươi cười, " Có thật không? Vậy ta sau này về nhà ăn cơm, thực cao hứng."

Chuyện này liên quan đến Lục Vũ nên Lý Mạc Ngôn không thể tự tiện quyết định, vẫn là nên đi thông báo cho Lục Nghiêu một chút, nghe theo ý kiến của hắn, vì vậy gọi cho Lục Nghiêu một cú điện thoại.

" Lục tổng, ta là Lý Mạc Ngôn."

" Ân, có chuyện gì?" Đầu dây bên kia Lục Nghiêu nói.

" Là như vầy, Tiểu Vũ không thích cơm ở trường học, muốn buổi trưa về nhà ăn, Lục tổng ngươi xem..."

Lục Nghiêu run lên một cái. từ lúc Lục Vũ ra đời đến bây giờ, cha con họ thời gian ở chung đều rất ngắn. cho đến nay quan hệ của họ không phải quá thân cận, thời gian Lục Vũ đối mặt với hắn luôn trầm mặc ít nói, đây là lần đầu tiên Lục Vũ hướng hắn nói yêu cầu, " Tiểu Vũ đâu? Ngươi để cho hắn nghe điện thoại."

Lý Mạc Ngôn đưa điện thoại cho Lục Vũ, Lục Vũ khiếp sợ kêu một tiếng, " Ba."

" Tiểu Vũ, ngươi không thích thức ăn ở trường học phải không?" Lục Nghiêu tận lực ôn nhu mở miệng.

" Ân, thật khó ăn." Lục Vũ dùng sức gật đầu/

" Ba, Lý thúc thúc nói sau này buổi trưa đều đưa ta về nhà ăn cơm, có thể không?"

Nghe thanh âm thận trọng của con trai. Lục Nghiêu đáy lòng mềm thành một mảnh, không khỏi mỉm cười, " Dĩ nhiên có thể, chỉ cần Tiểu Vũ cao hứng là tốt rồi."

" Rất cao hứng!" Lục Vũ kích động cười nói," Cảm tạ ba ba."

" Ân." Bị Lục Vũ làm ảnh hưởng, tâm tình của Lục Nghiêu cũng khá lên rất nhiều, con trai từ nhỏ liền đem giao cho ông bà nội, cùng hắn tự nhiên không thân cận, đem Lục Vũ về cũng là muốn bồi dưỡng tình cảm, nhưng hắn công việc bề bộn, hiếm có thời gian bồi Lục Vũ, cho nên quan hệ cha con cơ hồ không tiến triển, đây là lần đầu tiên Lục Vũ cao hứng kêu hắn ba ba, cảm giác thật tốt.

Nguyên nhân có sự thay đổi này, Lục Nghiêu nghĩ đến Lý Mạc Ngôn, từ sau khi hắn đến Lục Vũ thay đội không ít, tâm tình sáng sủa hơn rất nhiều, quả nhiên hắn không có tìm sau người. Trong điện thoại nghe được thanh âm Lý Mạc Ngôn, Lục Nghiêu cười nói, " Mạc Ngôn, ngươi đem Tiểu Vũ chiếu cố rất tốt, đa tạ ngươi."

" Đây là việc ta phải làm, Tiểu Vũ cũng rất khả ái, rất làm cho người khác yêu thích."

" Vậy sau này làm phiền ngươi buổi trưa đón Tiểu Vũ về ăn cơm."

" Ân, Lục tổng không cần khách khí, đây là bổn phận của ta."

*bính âm: học ghép vần.

*tiểu Hồng hoa: Hy nghĩ chắc là hoa điểm mười hoặc là hoa bé ngoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro