Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lý thúc thúc, ta viết xong bài tập ngươi bồi ta chơi trò chơi nha?" Đang ăn cơm Lục Vũ mãnh liệt yêu cầu.

Sống chung hơn một tháng, Lục Vũ rốt cuộc bộc lộ dáng vẻ đáng yêu của tiểu hài tử, càng dính người, mỗi ngày đều muốn Lý Mạc Ngôn làm này làm kia, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Đối mặt với tiểu soái ca đáng yêu Lục Vũ, Lý Mạc Ngôn bị manh ngã không dậy nổi ý định cự tuyệt, cơ hồ là nói gì nghe nấy, một mặt Lý Mạc Ngôn rất đau lòng cho Lục Vũ, khoảng thời gian này Lý Mạc Ngôn biết Lục Nghiêu đã li dị, coi như đứa trẻ đơn độc, không có mẹ yêu thương, cha lại rất bận bịu thường xuyên không ở nhà bồi hắn, Lục Vũ chính xác là tương đối thiếu yêu thương, đây cũng là một trong những nguyên nhân Lục Vũ lúc trước trầm mặc ít nói, hiện tại cuối cùng cũng có người quan tâm khó trách Lục Vũ sẽ dính người, mà hắn cũng nguyện ý cưng chiều Lục Vũ.

Ngoài ra Lục Vũ rất hiểu chuyện, cho đến bây giờ không có yêu cầu quá đáng, mỗi lần nói lên đều là ở trong phạm vi hắn có thể chấp nhận, hiểu chuyện lại thông minh như vậy sẽ có ít người yêu mến sao?

Còn có một mặt chính là công việc của hắn rất thanh nhàn rãnh rỗi, trong ngày thường có một chút nhàm chán, có Lục Vũ ở bên hắn cũng sẽ cao hứng rất nhiều, Lục Vũ đối với hắn mà nói giống như một cái gia vị vui vẻ trong sinh hoạt.

Xoa đầu Lục Vũ một chút, Lý Mạc Ngôn sảng khoái đáp ứng," Được, vậy ngươi nhanh làm bài tập, ta lấy máy vi tính, chúng ta một hồi thi đấu."

" Được, ta bây giờ làm bài tập." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phát ra nụ cười sáng chói, Lục Vũ nhún nhảy chạy đi làm bài tập.

Tiểu học năm thứ nhất nội dung học tập Lý Mạc Ngôn biết, dạy kèm Lục Vũ học tập sau đó hai người bắt đầu vào game thi đấu.

Bọn họ chơi game trí tuệ thích hợp với trẻ nhỉ, sẽ không quá khó khắn nhưng củng không quá đơn giản, Lục Vũ rất thích loại trò chơi này, mặc dù không muốn thừa nhận, Lục Vũ so với Lý Mạc Ngôn chơi còn tốt hơn, rất lâu hắn cũng sẽ thua.

Lại một lần nữa thắng cuộc, Lục Vũ vui vẻ nhảy lên, " Lý thúc thúc ngươi lại thua rồi, ngươi lại thua rồi, ngươi thực ngốc a!"

Bị một đứa trẻ sáu tuổi trêu ngốc nghếch, Lý Mạc Ngôn dở khóc dở cười, gõ Lục Vũ đại ngôn bất tàm nói, " Không phải ta ngốc, là Tiểu Vũ của chúng ta quá thông minh, chẳng qua là ta không giỏi cái này, những game khác ta rất lợi hại nha!"

" Lý thúc thúc ngươi đang gạt người phải không?" Lục Vũ không tin bỉu môi," Ta sao chưa thấy qua thời điểm ngươi lợi hại, lão sư nói hài tử nói dối đều là bé hư."

Hắn đây là bị khinh bỉ? Lý Mạc Ngôn khó mà chịu đựng, đem Lục Vũ ôm lên đùi bắt đầu cào nó ngứa ngáy, " Tiểu tử thúi, ánh mắt đó có ý gì, ngươi hiểu ta còn chưa đủ, một ngày nào đó ngươi sẽ biết Lý thúc thúc ta có rất nhiều chổ lợi hại."

Bị cù lét Lục Vũ không chịu nổi cười lớn, cả người không ngừng lăn lộn, bắt đầu cầu xin tha thứ, " Lý thúc thúc, ta sai rồi, ngươi tha ta đi!"

" Bây giờ mới biết sai? Muộn rồi, ngươi liền nhận hình phạt đi!" Lý Mạc Ngôn cười nói, làm bộ dáng hung tàn, tiếp tục ở trên người Lục Vũ giở thủ đoạn.

Tiếng cười của hai người vang đầy nhà, còn chưa vào cửa Lục Nghiêu đã nghe được tiếng cười lớn, bất giác cong môi, gần đây quan hệ giữa hắn và Lục Vũ tiến triển rất nhiều, tin tưởng không bao lâu nữa Lục Vũ sẽ thích hắn.

" Thế nào cao hứng như thế? Các ngươi đang làm gì?" Lục Nghiêu buông đồ trong tay xuống, hướng bọn họ đi tới.

Lời vừa dứt, cả nhà lâm vào một mảnh bóng tối, cúp điện. ( =_= )

" Cúp điện rồi!" Lục Vũ thanh âm non nớt vang lên, hướng Lục Nghiêu oán hận nói " Ba, ngươi vừa đến liền cúp điện, nhất định là ngươi nhân phẩm có vấn đề."

Bên trong phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, Sau đó Lý Mạc Ngôn cùng Lục Nghiêu đồng thời bật cười, Lý Mạc Ngôn vừa cười vừa nghĩ, sau này hắn ở cùng Lục Vũ phải chú ý lời nói, đề phòng Lục Vũ học theo.

" Tiểu tử, nhân phẩm ba ngươi chổ nào có vấn đề?" Lục Nghiêu nhéo mũi nhỏ Lục Vũ một cái, không khỏi bắt đầu liên tưởng tiểu hài tử quá hoạt bát cũng không được tốt lắm đi?

" Vậy tại sao thời điểm ta cùng Lý thúc thúc ở chung với nhau đều hảo, ngươi vừa đến liền bị cúp điện nhỉ?" Lục Vũ không phục hít mũi một cái, tin chắc bản thân đã chính xác.

Chẳng lẽ mình ở trong mắt con trai thật sự là nhân phẩm có vấn đề? Lục Nghiêu bỏ ý nghĩ này, nghiêm túc giải thích, " Đây chẳng qua là tình cờ, có lẽ nó vốn sẽ cúp điện, chẳng qua là lúc ta đến vừa vặn ngừng, ngươi không thể dùng tình cờ thay thế tất nhiên, biết không?"

Cái gì tình cờ tất nhiên, Lục Vũ căn bản nghe không hiểu, bất quá vẫn cảm thấy Lục Nghiêu nói có lí, " Hảo, ngươi nói đúng."

Nhìn con trai cố sức gật đầu, Lục Nghiêu hoàn toàn không còn cách nào, chẳng lẽ còn phải cùng con trai so đo sao?

Một bên xem cuộc chiến Lý Mạc Ngôn từ đầu đến cuối duy trì nụ cười, sức chiến đấu của Lục Vũ quả nhiên rất mạnh, vừa mới khinh bỉ qua mình lại chất vấn Lục Nghiêu, thật cường hãn !

Bất quá cười thì cười, vẫn phải giải quyết chính sự, Lý Mạc Ngôn lấy điện thoại ra chiếu sáng, " Lục tổng, ta đoán đường dây xảy ra vấn đề, ta đi xem một chút."

" Cùng nhau đi." Lục Nghiêu ôm lấy Lục Vũ, bởi vì Lục Vũ nên ấn tượng của hắn dành cho Lý Mạc Ngôn càng ngày càng tốt, người này bản tính thành thật, hoàn toàn quen thuộc chững chạc, càng yêu thương hài tử, tóm lại nơi nào cũng đều là ưu điểm.

Một hồi có thể cần giúp đỡ, Lý Mạc Ngôn không cự tuyệt Lục Nghiêu, dựa theo ánh sáng hướng tổng áp.

Kiểm tra một chút Lý Mạc Ngôn tìm được nguyên nhân cúp điện, hắn đoán không sai, là dây cầu chì bị cháy, " Lục tổng, nhà có dây cầu chì không?"

" Dây cầu chì?" Lục Nghiêu suy nghĩ một chút, không biết làm sao vì hắn cho đến bây giờ không đặt chú ý lên những thứ này, chỉ có thể lắc đầu, " Ta cũng không biết, bất quá ta nhớ trong nhà kho thật giống như có các loại đèn, chúng ta đi xem một chút."

Cũng chỉ có thể như vậy, vì vậy bọn họ ở trong nhà kho lục soát, may mắn tìm được một dây cầu chì, Lý Mạc Ngôn thuần thục thay đổi một cái.

Từ trong ngực Lục Nghiêu nhảy vào trong ngực Lý Mạc Ngôn, Lục Vũ bắt đầu tự kiểm điểm mình, " Lý thúc thúc, ta sai rồi, ngươi nói đúng ngươi cũng rất lợi hại, ta không nên nói ngươi ngốc."

" Biết sai biết sửa mới là bé ngoan, Lý thúc thúc tha thứ cho ngươi." Lý Mạc Ngôn rất hào phóng nói.

Ở trên mặt Lý Mạc Ngôn hôn một cái, Lục Vũ vui vẻ nói, " Ta cũng biết Lý thúc thúc tốt nhất !"

Lục Nghiêu nhìn hai người đối diện hỗ động, đột nhiên có chút chua xót, con trai cùng người khác ( người khác cái gì -.- là má tương lai đó!!) so với mình càng thân hơn, quả nhiên hắn người phụ thân này rất không xứng chức, bất quá may mắn có Lý Mạc Ngôn, nếu không bọn họ có thể vẫn giống như lúc trước lạnh nhạt, vừa nghĩ thế chút vị chua trong lòng cũng không còn.

" Hảo, đã trễ lắm rồi, ngày mai hai người còn phải đến trường đi ngủ sớm chút đi." Vỗ vỗ đầu Lục Vũ, Lục Nghiêu mỉm cười nói.

Nhìn Lục Vũ trở về phòng, Lục Nghiêu nháy mắt mềm mại vô cùng, rồi sau đó quay đầu nhìn Lý Mạc Ngôn, " Tiểu Vũ so với trước kia hoạt bát sáng sủa hơn không ít, Mạc Ngôn đều là công lao của ngươi a !"

" Làm gì có chuyện đó, Tiểu Vũ vốn hoạt bát, hài tử đều như vậy, chỉ cần quen thuộc nhất định sẽ quấn ngươi, đây cũng là phương thức tụi nhỏ dùng để biểu đạt thích một người."

" Phải không?" Lục Nghiêu suy tư, cảm thấy Lý Mạc Ngôn nói rất có lí, " Không nghĩ đến ngươi đối với hài tử hiểu như vậy, Mạc Ngôn, ngươi có con rồi sao?"

Lý Mạc Ngôn cũng sắp ba mươi tuổi, bất luận là tướng mạo hay tính cách đều không tệ, hẳn là phải nên kết hôn sinh con, Lục Nghiêu cho là Lý Mạc Ngôn đối với hài tử nhất định là rút kinh nghiệm từ trên người tổng kết thành.

Nhắc đến vấn đề cá nhân, Lý Mạc Ngôn có chút lúng túng, " Ta vẫn chưa thành thân."

Năm nay hắn đã hai mươi tám, thông thường độ tuổi này của hắn ở nông thôn đã sớm kết hôn sinh con, nhưng hắn vẫn một thân một mình, còn nguyên do trong đó, Lý Mạc ngôn chỉ muốn nói ông đây có nổi khổ riêng.

Có chút bất ngờ nhíu nhíu mày, Lục Nghiêu nghiêm túc dò xét dáng dấp Lý Mạc Ngôn quả thật không tệ, vóc người khá tốt, tính khí cũng tốt không có chổ chê, không nên vẫn là đang độc thân a ( -.- quan tâm vậy thì rướt người ta về đi a ~) " Mạc Ngôn, có phải hay không ngươi yêu cầu quá cao?"

Hắn không có yêu cầu còn không ai muốn, thế nào mà dám nói ra yêu cầu? Lý Mạc Ngôn cười cười, " Không có người thích hợp."

Những lời này rõ ràng là nói cho qua loa lấy lệ, may mắn Lục Nghiêu cũng không thích tìm tòi nghiên cứu chuyện riêng của người khác, liền không tiếp tục đề tài này, " Đều sẽ có, đúng rồi, ngươi trước kia làm thủy điện?"

" Ân, làm được hai năm." Lý Mạc Ngôn gật đầu, Lục Vũ nói cũng có phần đúng, thật ra thì hắn cũng không thông minh, cho nên làm công việc đơn giản, giống như thủy điện cũng không cần kỹ thuật, chỉ cần quen thuộc thì ai cũng biết làm.

" Khó trách thuần thục như vậy." Lục Nghiêu duỗi người, " Ta thấy sau này sửa chữa điện nước đều giao cho ngươi, có thể tiết kiệm một chút tiền đây."

Nhìn Lục Nghiêu một ông chủ lớn tự nhiên sẽ không quan tâm một chút tiền nhỏ, Lý Mạc Ngôn biết hắn đang nói đùa, liền cười trả lời," Dù sao cũng nhàn rỗi, có một chút việc làm cũng không tệ."

Thật đúng là người trung thực nói, một chút cũng không lười biếng, nụ cười trong mắt Lục nghiêu càng sâu," Hảo, ngươi cũng sớm đi ngủ, ngày mai còn phải đưa Tiểu Vũ đi học."

" Ân, Lục tổng vậy ta đi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Đại ngôn bất tàm: QT ca ca dịch là nói khoác mà không biết ngượng, nhưng trong tình huống này ta nghĩ Tiểu Vũ chỉ đùa vui thôi, không có hổn đâu a~

Tổng áp: -.­-...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro