Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Mạc Ngôn không quá rõ ràng công tác của Lục Nghiêu, chỉ là biết hắn rất có tiền sự nghiệp làm rất lớn, có lẽ sẽ có rất nhiều người hâm mộ loại người có tiền như Lục Nghiêu, thế nhưng hắn ngược lại không có gì hâm mộ, một người có càng nhiều tiền sẽ càng gánh chịu trách nhiệm rất lớn, hơn nữa sau đó thấy được Lục Nghiêu bận rộn, Lý Mạc Ngôn đối với người ở tầng lớp có tiền lại càng không có cảm giác.

Hắn là một người rất an ổn hoàn toàn không có dã tâm, không có bao nhiêu theo đuổi, mỗi ngày khoái khoái lạc lạc thanh thanh thản thản sinh hoạt cũng rất tốt, cho nên hắn cùng thoả mãn với sinh hoạt hiện tại.

Hơn nữa mỗi ngày còn có một tiểu hài tử bồi tiếp hắn giải buồn, quả thực tốt không thể tốt hơn. Dĩ nhiên tihỉnh thoảng tiểu không điểm Lục Vũ cũng sẽ rối rắm, cũng sẽ thỉnh thoảng đùa giỡn tính khí sinh cái hờn dỗi.

Ngày này, từ tiếp Lục Vũ về nhà mãi cho đến ăn cơm, tiểu không điểm Lục Vũ đều im lặng không lên tiếng, một mặt rất dáng dấp khổ não.

"Lục Tiểu Vũ đồng học, làm sao một mặt dáng vẻ tâm sự nặng nề, có chuyện gì muốn nói sao?" Không muốn nhìn Lục Vũ tiếp tục rầu rĩ không vui sổ hạt cơm, Lý Mạc Ngôn hỏi.

Lục Vũ đầy đủ đem vô cùng đáng thương muốn nói lại thôi này hai cái từ ngữ giải thích rõ ràng, ủ rũ ủ rũ mở miệng, "Hai ngày nữa chúng ta muốn khai họp phụ huynh, Lý thúc thúc ngươi nói ba ba hắn có thời gian đi không?"

Lúc trước số lần Lục Nghiêu tham dự họp phụ huynh là số không, mỗi lần nhìn những bạn nhỏ khác có cha mẹ phụng bồi, tâm linh nhỏ bé của Lục Vũ cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, hy vọng Lục Nghiêu cũng có thể bồi hắn đi, chẳng qua là hắn không thể nào cùng Lục Nghiêu nói, bây giờ quan hệ cha con ấm lên kỳ vọng của Lục Vũ cũng từ từ dâng lên, rất hy vọng Lục Nghiêu sẽ bồi hắn đi.

Bị ánh mắt mong đợi của Lục Vũ nhìn tới, Lý Mạc Ngôn không khỏi than thầm, quả nhiên hắn không hâm mộ người có tiền là đúng, giống như Lục Nghiêu ngay cả thời gian bồi con trai cũng không có, đây là ở trong tuổi thơ của Lục Vũ lưu lại bao nhiêu tiếc nuối, vẫn là hắn một tiểu nhân vật lại tương đối tự tại.

Đem Lục Vũ ôm lên đùi, Lý Mạc Ngôn cân nhắc một chút nói, " Ngươi rất hy vọng ba ba ngươi đi?"

Lục Vũ dùng sức gật đầu.

" Nếu ngươi hy vọng hắn đi cùng vậy thì mau nói với hắn, ta nghĩ Lục tổng nhất định sẽ đi, dẫu sao Tiểu Vũ vẫn là con trai hắn thương yêu nhất."

" Thật?" Lục Vũ không xác định hỏi, không thể nào tin nổi chuyện sẽ đơn giản như Lý Mạc Ngôn nói.

" Dĩ nhiên!" Lý Mạc Ngôn trả lời khẳng định vô cùng, " Điểm nho nhỏ này ngươi yêu cầu nhất định sẽ không cự tuyệt."

Sau khi nói xong Lý Mạc Ngôn lại có chút không quá chắc chắn, vì vậy nhỏ giọng nói, " Tiểu Vũ, ta nói cho ngươi, nếu như Lục tổng không đồng ý liền khóc cho hắn xem, thấy ngươi khóc hắn nhất định sẽ đi."

Đầu nhỏ lắc lư, Lục Vũ nghiêm túc suy nghĩ lời Lý Mạc Ngôn, cảm thấy rất có thể sẽ thành công, " Hảo, vậy ta sẽ khóc thử xem."

" Được rồi, giải quyết vấn đề ăn cơm đi." Cầm đũa lên, Lý Mạc Ngôn đem cải xanh đưa tới miệng Lục Vũ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mới vừa giản ra nhất thời lại nhăn lại thành một nhúm, Lục Vũ ghét bỏ nhìn cải xanh đem mặt vùi trước ngực Lý Mạc Ngôn, biểu đạt mình không muốn.

" Đồng chí Lục Vũ, kén ăn là không đúng, tới ăn một chút." Đem mặt Lục Vũ kéo ra, Lý Mạc Ngôn lại đem cải xanh đưa đến miệng hắn.

Ăn xong nuốt xuống, Lục Vũ lập tức chứng tỏ lập trường của mình, " Ta xác định chỉ ăn một cái rau cải."

" Hảo, chỉ một cái rau cải." Nhịn không được cười lên, Lý Mạc Ngôn xoa đầu Lục Vũ, hắn chỉ muốn trêu trọc Lục Vũ một chút, bất quá mỗi lần Lục Vũ phản ứng đều vô cùng thú vị." Ăn nhanh lên một chút, ăn xong chúng ta ra ngoài chơi một hồi."

" Tốt quá, vậy chúng ta ăn nhanh lên một chút." Nghe được có thể ra ngoài , Lục Vũ rất kích động, lập tức cùng thức ăn đấu tranh.

" Các ngươi muốn đi đâu chơi?" Thanh âm của Lục Nghiêu truyền tới, đi tới trước bàn ngồi xuống, nhìn con trai trong ngực Lý Mạc Ngôn lần nữa có chút ê ẩm.

Bất quá không thể không thừa nhận một màn trước mắt này rất hữu ái, ít nhất Lục Nghiêu tự nhận là hữu ái này để cho hắn làm cảnh đẹp ý vui, hắn cho tới bây giờ còn chưa uy con trai ăn cơm nhìn không ra Lý Mạc Ngôn có dáng dấp sủng nịch đó, Lục Nghiêu không khỏi nghĩ nếu người nào gả cho Lý Mạc Ngôn nhất định sẽ rất hạnh phúc, người này tuyệt đối là mang danh đàn ông tốt sống qua ngày.

" Ba!"

" Lục tổng ngươi về, ngươi đã ăn cơm chưa?" Mặc dù tài xế như hắn không nên xuất hiện ở trên bàn cơm của chủ nhà, ai có thể để cho Lục Vũ một mình một người ăn không thấy quá đáng thương sao, không tránh khỏi Lục Vũ cầu xin hắn chỉ có thể như vậy, bất quá lần đầu tiên ngồi cùng một bàn cơm với Lục Nghiêu lúc ăn cơm hắn khẩn trương thiếu chút nữa nuốt không trôi, khá tốt là qua nhiều ngày như vậy đã hình thành thói quen, chẳng qua là sẽ còn một chút không được tự nhiên.

" Ta ăn rồi, các ngươi cứ từ từ ăn." Lục Nghiêu nói, tiếp tục xem Lý Mạc Ngôn uy Lục Vũ, có lẽ lần sau có thể thử nghiệm như vậy uy nhi tử.

Sau khi ăn cơm xong Lục Vũ không quên lời Lý Mạc Ngôn kéo hắn đi chơi, đi mấy bước đột nhiên nghĩ tới Lục Nghiêu bị quên mất, lại trở lại một tay kéo Lục Nghiêu một tay kéo Lý Mạc Ngôn sãi bước đi, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.

Ban đêm gió lạnh phơ phất, sau khi ăn xong đi tản bộ có một phen tình thú, Lục Vũ chê bọn họ quá chậm, mình ở đằng trước chạy chậm.

Nhìn dáng dấp vui vẻ của Lục Vũ, thân là một người phụ thân cảm giác phá lệ mãnh liệt, cũng sâu sắc cảm nhận được cái gì là máu mủ tình thâm, Lục Nghiêu trong lòng có chút cảm khái, sau này đối với Lục Vũ nhất định phải tốt hơn một chút.

Bên cạnh Lý Mạc Ngôn cũng giống Lục Nghiêu nhìn Lục Vũ cười đến ôn hòa, Lục Nghiêu không khỏi hỏi, " Ngươi tại sao lại thích trẻ con như vậy? Không cảm thấy chúng nó rất phiền sao?"

" Không có a, trẻ con rất khả ái, cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm được điểm chung cùng phương pháp nhất định sẽ không phiền." Ánh mắt rơi vào trên người Lục Vũ, Lý Mạc Ngôn, " Giống như là Tiểu Vũ, sẽ có người cảm thấy hắn phiền sao?"

" Đó là ngươi chưa thấy qua dáng vẻ hắn khóc lúc còn nhỏ." Lục Nghiêu nghĩ đến Lục Vũ lúc bé trong lòng vẫn còn sợ hãi, sức chiến đáu của tiểu hài tử có thể so với máy bay chiến đấu vô cùng cường hãn, cho nên hắn cũng không phải là quá thích trẻ con.

" Ai khi còn bé sẽ không khóc nháo, đều giống như nhau." Lý Mạc Ngôn đối với lời nói của Lục Nghiêu thực xem thường, nhìn một cái liền biết Lục Nghiêu không có chăm sóc qua hài tử, hắn thật vì Lục Vũ trong lòng chua sót.

Tiếng khóc của tiểu hài tử quá có thể chọc thủng thính giác, hắn mới không chịu nổi, Lục Nghiêu nhìn Lý Mạc Ngôn, " Ngươi khi còn bé hẳn rất nghe lời đi?"

Như nghe phải chuyện rất buồn cười, Lý Mạc Ngôn quả thật nhịn không được cười lên, " Ta khi còn bé chính là cấp bậc Hỗn Thế Ma Vương, chuyện gì cũng làm ra, không ít lần bị ba ba ta đánh."

" Không nhìn ra a, ngươi bây giờ ngược lại rất chững chạc." Lục Nghiêu không quá tin tưởng, có muốn cũng giống không được bộ dáng Lý Mạc Ngôn khi còn bé.

" Ai khi còn bé không có phạm phải hồ đồ, trưởng thành thì tốt rồi." Thật ra bây giờ nhớ lại đối với trước kia thật hoài niệm, chẳng qua đó là chuyện cũ không muốn nhìn lại, bởi vì trong đó lẫn quá nhiều đau đớn.

" Ngươi mấy tuổi thì tự lập?"

Suy nghĩ một chút, Lý Mạc Ngôn trả lời, " Mười lăm tuổi đi."

Lại sớm như vậy? Lục Nghiêu có chút kinh ngạc " Tại sao lại không đi học, khi đó người còn chưa trưởng thành đi? Là cha mẹ ngươi không muốn ngươi đi học sao?"

Người trước mặt không phải là đem hắn thành nhi đồng bị cha mẹ ngược đãi đi? Lý Mạc Ngôn nhịn cười nói, " Không phải, là chính ta muốn, sống chết cũng muốn ra ngoài đi làm, ba ba ta còn đánh ta một trận, hơn nữa ở nông thôn mười bốn mười lăm tuổi ra cửa đi làm là chuyện rất bình thường."

Từ não bổ sung vùng ra, Lục Nghiêu vì chính mình vô căn cứ sâu sắc tỉnh lại một chút, " Ngươi đi ra ngoài luôn luôn làm thủy điện?"

"Ta là hai năm qua tài cán thuỷ điện, trước đây tiến vào nhà xưởng, buông tha bảo an, làm qua bếp sau, đánh qua việc vặt, ngược lại trải qua rất nhiều, kinh nghiệm làm việc phong phú."

" Là rất phong phú." Lục Nghiêu gật đầu, Lý Mạc Ngôn so với hằn càng có tư có vị, cho nên nói tiền bạc không hề đại biểu cái gì, qua cao hứng mới là trọng yếu nhất. " Ta đều có chút hâm mộ ngươi."

Đây tuyệt đối không phải là đang khen hắn, Lý Mạc Ngôn quay đầu, " Lục tổng ngươi đây là đang châm chọc ta đi, ta chính là một người không có theo đuổi một chuyện không thành người, nơi nào so được với ngươi, ngươi mới là đối tượng được hâm mộ."

" Đừng nói mình như vậy, ngươi rất giỏi." Đây là lời nói thật lòng của Lục Nghiêu.

" Ba, Lý thúc thúc các ngươi đang nói gì đấy?" Lục Vũ chạy một vòng rồi lại quay trở về, mặt đều là mồ hôi.

" Không có gì, chạy gấp như thế làm gì, nhìn ngươi thật nóng." Lục Nghiêu ngồi xuống, nhận lấy khăn giấy Lý Mạc Ngôn đưa tới, lau mồ hôi cho hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Vũ đỏ bừng, thở mấy hơi, nhớ tới mình còn chuyện rất trọng yếu chưa có nói, " Ba ba, ngày mai bắt đầu họp phụ huynh, ngươi đi có được không?"

Họp phụ huynh? Hắn từ trước tới giờ chưa từng đi, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của Lục Vũ, Lục Nghiêu mềm lòng, đây cũng là phương pháp bồi dưỡng quan hệ cha con đi? Suy nghĩ hành trình của mình một chút, Lục Nghiêu gật đầu đáp ứng, " Hảo, ta ngày mai đi."

" Thật? Quá tốt !" Lục Vũ dùng sức hôn Lục Nghiêu một phát, quả nhiên Lý Mạc Ngôn nói đúng, chỉ cần hắn nói Lục Nghiêu sẽ đáp ứng, hắn ngay cả khóc đều không cần dùng Lục Nghiêu cũng đồng ý.

Lục Vũ lặng lẽ nhìn Lý Mạc Ngôn, hai người ngầm hiểu nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro