Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Tinh Vũ

Xét mọi phương diện mà nói, việc làm vừa rồi của cậu không hề phù hợp với thân phận hiện tại, Quan Trí đang chột dạ, bây giờ bị Tô Hòa hù cho một phát, cậu mới ý thức được mình có bao nhiêu ─── chột dạ!

Đập Hạ Quân Uyên thành như thế, cho dù Niếp Phong Vũ có trói cậu ném đến trước mặt Hạ Quân Uyên mời người ta xử lý, cậu cũng chẳng có gì để nói. Cơ mà hiện tại không phải lúc suy xét những điều này, chuyện Hạ Quân Uyên hỏi tội cậu vẫn nên xếp sau đi, trước mắt phải giải quyết cái vị này đã!

Quan Trí nhìn Tô Hòa đang ngồi trên giường, trên mặt người sau không có biểu cảm gì cả, nhưng tuyệt đối không thể cho là "hòa nhã".

Một chiêu hét điên cuồng vừa nãy của Quan Trí mà Tô Hòa cũng không phản ứng gì nhiều, hết thảy đều so với Quan Trí còn "chàn chường" hơn. Dù không nói chuyện, nhưng vẫn lạnh lùng chăm chăm nhìn Quan Trí.

Hai người nhìn nhau không nói, bầu không khí thật khiến người ta nghẹt thở. Cuối cùng Quan Trí không nhịn được nữa, cậu không chịu nổi loại trầm mặc chèn ép này nhất.

"Nè ~ Anh muốn đánh hay mắng thì ít nhất phải mở miệng đi chớ!"

Tô Hòa nhíu mày, "Cậu đã đi đâu?" Tuy không chửi té tát, nhưng thái độ của hắn ngược lại càng làm người khác bất an.

Quan Trí cúi đầu xuống, ủ rũ nói một câu: "Có chuyện."

"Có chuyện?" Mi khều một cái, Tô Hòa chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm cậu hỏi: "Một câu có chuyện là có thể kháng lệnh? Một câu có chuyện là có thể không chút tin tức liền mất tích vài giờ? Một câu có chuyện là có thể đem lời cấp trên hóa thành 'gió thoảng ngoài tai'? Quan Trí, cần tôi nhắc lại thân phận của cấp dưới không? Cậu hiện tại không phải là gã cảnh sát có tiếng không có miếng lăn lộn ăn không ngồi rồi ở chỗ đó, nơi này không phải là nơi có thể để cậu tùy ý làm bậy, nếu cậu lại tiếp tục ───"

"Đủ rồi!" Quan Trí bất ngờ kêu một tiếng, gắng gượng cắt lời hắn. Cơn tức giận trên mặt Tô Hòa càng thêm rõ ràng hơn.

"Bớt vác cái bọc đường đường chính chính nói chuyện với tôi đi! Cũng đừng mẹ nó thả rắm!" Cắn răng, Quan Trí hung ác trợn mắt nhìn Tô Hòa, "Những câu đó mi giữ lại mà nói cho người khác trong quan trường nghe đi! Tôi Quan Trí không phải cái người có văn hóa gì đó, nhưng ít ra còn biết cái gọi là nặng nhẹ. Anh hôm nay mắng gì cũng được, tôi đây không dám nói. Tôi không phục tùng mệnh lệnh đúng là tôi sai, nhưng so với phục tùng, tôi biết cái gì đối với tôi quan trọng hơn ───" Vừa biên vừa diễn, cậu cúi đầu nhìn mặt đất có chút thất bại than thở một tiếng, bước qua cạnh Tô Hòa nặng nề ngồi lên giường.

"Tôi chỉ muốn đi nhìn mặt anh em của mình lần cuối, có gì sai sao!"

Lúc vùi đầu xuống hai tay, hai cùi chỏ của Quan Trí chống lên đầu gối, không thấy rõ biểu cảm trên nét mặt lúc này của cậu.

Tô Hòa nhìn cái kẻ đột nhiên thay đổi tính tình, không lên tiếng.

Bầu không khí nhanh chóng chạy xuống một mạch, mới vừa rồi còn vắt vưỡn mùi thuốc súng nồng nặc, bị một hành động của cậu, bất thình lình vô cớ sinh ra vài phần thê lương.

Bỗng nhiên lại vang lên mấy tiếng khóc thút thít, bờ vai Quan Trí hơi run hai cái.

"Má nó! Cả người toàn là máu y như quỷ ─── sớm biết vậy không đi cũng được!"

Tô Hòa đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ nhìn Quan Trí. Chỉ chốc lát sau, hỏi: "Bạn cậu?"

"Bạn chó má!" Không ngẩng đầu lên, Quan Trí rống một tiếng, trong giọng nói mang theo nức nở.

"Bạn cái quỷ! Lúc đi đã nói sẽ chăm sóc mình thật tốt, kết quả không đến mấy ngày thì trở thành cái ươn ươn kia! Khốn kiếp! Chết sớm sớm siêu sinh!" Lại là một hồi khóc thút thít, kèm theo tiếng chửi rủa của Quan Trí. Bi thương và oán hận trộn lẫn cùng nhau, là thời điểm chịu đựng khó khăn nhất.

Tô Hòa lại trầm mặc. Lúc này Quan Trí không chỉ có bờ vai thỉnh thoảng run run hai cái, mà cả người đều đang run rẩy.

"Anh biết không ─── mặt hắn đầy máu, ngay cả tôi cũng suýt chút nữa không nhận ra được." Nói xong câu cuối này, Quan Trí cũng không lên tiếng nữa.

Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng hô hấp của hai người, yên lặng đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.

Mãi đến khi Quan Trí hít mạnh một hơi, sau đó nghe được âm thanh thở dài nhẹ nhàng của Tô Hòa.

"Chuyện hôm nay cứ thế đã. Cậu nghỉ ngơi đi."

Quan Trí thả tay xuống, vẫn cúi đầu, khàn giọng hỏi: "Cần tôi viết kiểm điểm không?"

Vừa định xoay người Tô Hòa nhìn cậu một cái, bất đắc dĩ nói: "Không cần. Chỉ lần này thôi, lần sau không được viện cớ này nữa."

Nâng tay xoa xoa hai mắt, Quan Trí rụt hai vai, lại hỏi: "Vậy, hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì?" Động tác này cộng thêm giọng điệu của cậu, để lộ bộ dáng đáng thương.

Nhìn cậu lần cuối, Tô Hòa xoay người vươn tay mở cửa.

"Tính sau. Trong thời gian này cậu tốt nhất nên điều chỉnh tâm tình chút đi, cậu sẽ không ở luôn chỗ này, khi thời cơ đến, sẽ có nơi mới cho cậu đi."

Quan Trí còn chưa kịp hỏi cái gì, cửa đã truyền tới tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân dần dần cách xa.

Lại một lát sau, cho đến khi không còn nghe được bất cứ tiếng động nào, chắc chắn người đã đi xa. Quan Trí bật dậy khỏi giường, trong hốc mắt lóe lên vài vệt nước mắt, những giọt nước mắt này là hàng thật giá thật ─── bị ép ra ngoài.

Thiệt ngu ngốc, vậy mà cũng tin kìa!

Quan Trí không thể không bội phục khả năng diễn xuất của mình, mới ban nãy cậu còn nói Hạ Quân Uyên có thể nhận được giải Oscar, bây giờ nhìn lại mình ít nhất cũng có thể đi đề cử chứ bộ.

Đưa ngón tay lau lau khóe mắt dính nước, Quan Trí nhìn cửa một chặp. Xem ra cửa ải tên Tô Hòa tạm thời vượt qua được rồi, còn chuyện hắn vừa mới nói, ngày mai phải tìm cơ hội hỏi cho rõ mới được. Nghĩ xong, cậu tạm thời thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cởi quần áo.

Chất lượng hoàn hảo của chiếc áo khoác trên người sờ sờ thì có cảm giác thật tuyệt, cũng nhắc nhở cậu chủ nhân vốn dĩ của bộ quần áo này là ai. Vốn chẳng cảm thấy ra sao, bây giờ nhớ lại quần áo trên người là của Hạ Quân Uyên, cả người Quan Trí không tự nhiên nổi.

Tội làm hại còn chưa tính xong, bây giờ lại thêm tội trộm đồ, lần này muốn thoát thân cũng chả thể giống như ban nãy, bịa vài ba chuyện là qua.

Nghĩ vậy, Quan Trí lại cảm thấy nhức đầu. Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, quần áo trên người lại tỏa ra mùi của Hạ Quân Uyên, hiệu quả có thể sánh bằng hơi ga.

Buổi tối hôm đó, Quan Trí nằm mơ. Trong mơ Hạ Quân Uyên đè trên người cậu, lộ ra hàm răng trắng âm trầm cười với cậu. Xem chừng đây là đang chuẩn bị uống máu không thì chuẩn bị ăn thịt cậu. Cậu giãy dụa kiểu gì cũng vô dụng, hoặc là nói cậu căn bản không có giãy dụa, mà giống như đã biết rõ sẽ có ngày này từ lâu rồi.

Thật ra Quan Trí còn cảm thấy có tí vui mừng, "ngày có chút nhớ đêm có chút mơ", cậu nghĩ về Hạ Quân Uyên suốt đêm rồi bây giờ còn nằm mơ thấy luôn, tính ra cũng hoàn thành nguyện vọng. Hơn nữa trong mơ Hạ Quân Uyên vẫn là dáng vẻ bình thường đó, nếu là một đầu đầy máu thì ước chừng y có thể dọa cậu nhảy dựng khỏi giường luôn.

Tiếp đó Hạ Quân Uyên đè cậu không bao lâu, nhân vật và cảnh tượng liền thay đổi. Hình như là trở về nơi ở trước, Quan Trí thấy mình gối lên chân của một người nào đó, vẫn là dáng vẻ trước kia, chẳng qua là người nọ, giống như có chút khác biệt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ───

Sáng sớm ngày thứ hai, Quan Trí còn đang ngủ, đột nhiên bị loa phát thanh bên ngoài đánh thức. Mới ngủ không đến mấy giờ, buổi tối lại ngủ không ngon, không phải tự nhiên mà tỉnh nên đầu nhức đau nhức đớn. Quan Trí vực dậy vài phần tinh thần, rốt cuộc nghe rõ loa phát thanh bên ngoài hình như là đang tìm người.

[Mời thầy Quan Trí sau khi nghe loa phát thanh ngay lập tức đến phòng hiệu trưởng. Mời thầy Quan Trí sau khi nghe loa phát thanh ngay lập tức đến phòng hiệu trưởng ───]

Loa phát thành một lần rồi một lần lặp lại. Cả người Quan Trí đều chui rúc vào trong chăn, một phút sau mới rề rề ngồi dậy.

"Biết rồi biết rồi! Được chưa hả! Phắc!" Tính cách của học sinh trường cảnh sát thật hay ho, nếu là trường phổ thông mà mới sáng đã làm cái kiểu này, khẳng định rằng Quan Trí hoặc phát thanh viên sẽ có một tên nhất định sẽ ăn đòn.

Không biết não họ Tô lại rút cái mọe gì nữa! Tối hôm qua không phải đã giải quyết xong sao? Chẳng lẽ tối qua ngủ một đêm mới phát hiện có cái gì sai sai na, hay vẫn cảm thấy không công bằng nên bắt cậu viết bản kiểm điểm?

Qua loa rửa mặt, Quan Trí mặc áo quần ra khỏi cửa. Quần áo Hạ Quân Uyên trăm triệu lần không dám mặc nữa, cậu lượm vài món đồ cũ mặc vào. Kiểu áo khoác ca rô lỗi thời không phải một năm hay hai năm, bên ngoài là một vùng nhăn nheo không được tự nhiên, cẩn thận còn có thể ngửi thấy mùi mốc nhàn nhạt nữa.

Quan Trí cứ như vậy rời khỏi ký túc xá cao ốc của nhân viên, tỉ lệ quay đầu cứ mồn một cao như thế.

Theo đường cũ đi thẳng tới phòng hiệu trưởng, lần này Quan Trí coi như có chút khách khí, đứng trước cửa chìa tay gõ cửa hai cái. Chờ khi người bên trong cho cậu vào, mới đẩy cửa bước vào.

Một giây kế tiếp sau khi vào cửa, ngay cả bóng dáng của Tô Hòa còn chưa kịp nhìn, Quan Trí chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, có vật gì đó bay thẳng vào mặt cậu. Cơ thể tự làm ra phản ứng, cậu theo bản năng đưa tay tiếp lấy, cúi đầu nhìn một cái, là tờ báo.

Chả hiểu gì nên ngẩng đầu, khuôn mặt xanh mét của Tô Hòa ngồi sau bàn đang giương mắt nhìn cậu.

Coi mòi là bảo cậu đọc báo đi. Quan Trí cũng lười hỏi, nghi ngờ mở báo cúi đầu nhìn thoáng qua, trong nháy mắt 囧 luôn.

Trong tờ báo, hình cậu và Hạ Quân Uyên bất ngờ đập vào mi mắt.

Hai người cùng xếp hàng đứng chung một chỗ, Hạ Quân Uyên hơi cúi người như đang nói gì đó với Quan Trí, Quan Trí cũng là đang nhìn y. Hạ Quân Uyên thì khỏi phải bàn, Quan Trí nhuộm tóc đen toàn thân diện quần áo hưu nhàn, lại bất ngờ ăn ảnh đến phát lạ. Ánh đèn trong bức này, góc độ và thời cơ nắm bắt rất chính xác, đem biểu cảm của hai người chụp rõ ràng ràng không nói, còn giống như hơi thấp thoáng để lộ một bầu không khí mập mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro