Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Tinh Vũ

Cái hình chó má gì thế này!?

Nhìn hai thằng đàn ông trong hình "liếc mắt đưa tình", Quan Trí giận đến mức thiếu chút nữa thở không nổi. Cậu trăm triệu lần không nghĩ tới vụ này còn có thể được đăng lên báo! Càng không ngờ tới việc lên báo còn có thể bị Tô Hòa nhìn thấy.

Cấp tốc lật tờ báo trong tay một lượt, những tin tức khác đều chỉ liên quan đến mấy minh tinh lớn nhỏ về mấy mẩu tin đồn, nếu không phải là chuyện ngoại tình của nam minh tinh này thì cũng là nữ minh tinh kia bị nghi ngờ là đang phá thai gì đó, song so với những thứ này, tin tức của cậu và Hạ Quân Uyên xem như là đứng đắn nhất. Nói gì thì nói đây cũng chẳng phải là đài báo chủ đạo gì, xem mòi là lấy mấy thứ bát quái làm chủ đề, lượng phát hành cũng không cao, song vấn đề là thế, nhưng sao Tô Hòa vẫn có thể đọc cơ chứ!

Bình thường cái tên này cũng đọc mấy loại báo như vầy sao?

Lúc này trong đầu Quan Trí đang loạn oành oành, không biết tức vì hình trên báo hay tức vì mình quá yếu, mới hôm qua còn "thanh tình tịnh mậu"* biểu diễn này nọ, sớm hôm sau liền bị thọc mặt, cậu có chút sợ nên không dám ngẩng đầu nhìn Tô Hòa.

*Thanh tình tịnh mậu: Thành ngữ chỉ biểu cảm (thường là giọng nói) rất động lòng người.

Truyền thông chó chết sao hiệu suất lại cao như thế!

"Y là, người cậu nói "cả người toàn máu" – bạn ấy hử?" Ban nãy vừa bước vào cửa thì sắc mặt của Tô Hòa là tái mét, còn bây giờ thì gần chuyển sang đen như đáy nồi rồi. Khuôn mặt đẹp trai rốt cuộc có một chút sát khí trào ra ngoài.

Ấy ─── Ở một mức độ nào đó mà nói, đích xác cả người toàn máu mà. Quan Trí trưng khuôn mặt không cười phủi phủi Hạ Quân Uyên trên tờ báo, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Hòa trước mắt.

"Tin tôi đi, một giờ sau khi bức hình này được chụp, y xác thật cả người toàn máu." Chỉ chút này là cậu không nói xạo.

"Tin?" Tô Hòa nhìn chăm chăm cậu, chầm chậm rời khỏi ghế.

"Cậu cảm thấy, tôi còn có thể tin cậu được nữa sao?"

Tui cảm thấy ─── hẳn là không. Quan Trí thầm trả lời.

Liên quan tới tựa đề bài báo ngày hôm đó, nội dung chủ yếu là vì Hạ Quân Uyên muốn đầu tư công ty điện ảnh, định tiến quân vào giới truyền hình điện ảnh. Tính chất chơi phiếu đầu tư này không được tính là tin tức mới lạ, chẳng khác nào người có tiền lại mua thêm xe vậy. Nhưng trong tiệc rượu tối hôm qua của Hạ Quân Uyên, người tham dự không chỉ có người trong giới đó. Có thể nói, người bước vào buổi tiệc tối hôm qua, không hẳn là có quan hệ quen thuộc với Hạ Quân Uyên.

Có câu gọi là "Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề nhìn rõ đường". Đăng lên báo chí, có vài người cho đây là tin tức bát quái, nhưng có vài người lại có thể từ mớ tin này tìm ra vài điểm khác biệt. Quan Trí đại khái xem như là một trong số đó.

Bởi thân phận nhạy cảm của Quan Trí.

Trong mắt người khác, hai người Hạ Quân Uyên và Niếp Phong Vũ một mực tính như "nước sông không phạm nước giếng", mà bây giờ Quan Trí – người bên cạnh Niếp Phong Vũ, xuất hiện trong tiệc rượu của Hạ Quân Uyên, thật không khỏi khiến người khác suy đoán quan hệ của hai người này không biết có thay đổi gì không. Hơn nữa thân là cảnh sát, cho dù chức vụ có hơi nhỏ đi chăng nữa, nếu đã có liên hệ gì ấy với Hạ Quân Uyên thì luôn có cơ hội làm người ta phải suy nghĩ.

Tấm hình của Quan Trí và Hạ Quân Uyên, thật ra có thể nói là tấm tuyên truyền hình ảnh cảnh sát theo luôn.

Ở Hạ Quân Uyên bên kia, Quan Trí là cảnh sát, nhưng lại cùng Hạ Quân Uyên ─── không minh bạch. Ở Tô Hòa bên này, quan hệ của cậu và Hạ Quân Uyên làm thế nào cũng sẽ khiến người khác hiểu lầm. Quan Trí biết, lúc này cậu đã thành Trư Bát Giới soi gương, ngàn dặm không phải là người.

Nghĩ đến đây, Tô Hòa đã bước tới trước cậu rồi. Trước kia hai người gặp nhau, đây là lần đầu tiên mặt đối mặt lại ở khoảng cách gần như vậy. Quan Trí theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng phát hiện sau lưng mình là cánh cửa.

"Anh muốn gì?" Cậu nâng tờ báo chắn trước ngực, cứ tưởng Tô Hòa không định động khẩu mà trực tiếp động thủ luôn.

"Cậu thế mà có quan hệ với Hạ Quân Uyên, tôi thật sai khi xem thường mạng lưới quan hệ của cậu ha!" Từ sắc mặt đến biểu cảm của Tô Hòa mọi thứ đều khó coi, lúc nói chuyện còn để lộ một vài ý tứ châm chọc.

Quan Trí không thích nghe kiểu đó. Cứ cho là cậu thật sự có quan hệ với Hạ Quân Uyên đi, nhưng cũng không tới phiên hắn để ý đâu!

"Tôi chẳng qua chỉ ăn bữa cơm với y, không tính là làm trái kỷ luật chứ?"

Tô Hòa lạnh lùng bỉu môi, "Cơm của Hạ Quân Uyên không phải người nào cũng có thể tùy tiện ăn được."

Nếu hắn biết mình đập Hạ Quân Uyên cho chảy máu, không biết có tha cho cậu không nhỉ? Quan Trí đột nhiên nghĩ.

"Cậu hình như quên thân phận của mình rồi, thân là một cảnh sát, cậu lại xuất hiện trong tiệc rượu của lão đại hắc bang, chẳng lẽ không phải đang công khai nói cho mọi người biết y có dây rễ mớ má với cảnh sát sao?"

Tô Hòa gầm xong một tiếng, Quan Trí có phần hiểu tại sao hắn lại không có duyên với người trong trường rồi. Cái đầu óc này chẳng khác nào một khúc gỗ cả, ngay cả thông cũng chả thông được. Bữa nhớ tên này hồi trước còn bình thường chán mà, chả lẽ bị đá rồi uất ức na?

"Tôi nói, anh có phải suy nghĩ nhiều rồi không?" Quan Trí có hơi lúng túng cười cười. Hình này tuy có hơi mắc ói, nhưng cũng chưa đến nổi làm người ta nghĩ tới phương diện cấu kết cảnh sát này ha?

"Cậu thì biết cái gì!" Lại một tiếng rống giận, cơn tức của Tô Hòa hình như là loại hình chậm nhiệt, càng về sau càng rõ ràng.

"Người trong trường đọc tờ báo này nhìn thấy cậu cậu có biết không? Bây giờ có thể toàn trường đã có một phần ba người biết cậu có quan hệ với Hạ Quân Uyên, mà hôm nay bọn họ sẽ biết cậu chính là thầy giáo mới của bọn họ!"

Hắn trái một câu "quan hệ", phải cũng là một câu "quan hệ", Quan Trí cảm thấy rất oan uổng, cậu cùng Hạ Quân Uyên căn bản không tính là có quan hệ mà!

"Anh cứ bình tĩnh trước cái đã, tôi ───" Quan Trí còn chưa nói hết, liền bị Tô Hòa lạnh lùng cắt đứt.

"Không bằng cậu trực tiếp nói với mọi người mình là tiểu bạch kiểm Hạ Quân Uyên bao nuôi luôn đi!"

Không nói thì không sao, mà đã nói thì lửa giận của Quan Trí "phừng" một phát rồi bùng cháy luôn. Vốn dĩ cậu còn có chút chột dạ, dẫu sao cậu cũng gạt người ta trước, bây giờ bị vạch trần cũng chỉ có nước ăn mắng. Nhưng hiện tại đã không còn là vấn đề vì nói xạo nên bị mắng nữa, ba chữ "tiểu bạch kiểm" nhất định là đang vũ nhục nhân cách của cậu!

Nhưng Quan Trí không phải là người ham biện hộ cho nhân cách của mình, phải nói là so với bào chữa, cậu càng thích phản kích.

"Đúng! Tôi chính là tiểu bạch kiểm! Thì sao? Anh hâm mộ hay ghen tị thế?" Cắn răng, Quan Trí chìa tay chọt ngực Tô Hòa, nhe răng trợn mắt nói: "Cái điều luật kia quy định tôi không thể làm tiểu bạch kiểm sao? Tôi cùng Hạ Quân Uyên mắt đi mày lại đấy! Sống chết dính nhau đấy! Anh quản được há?"

Loài người có lẽ vì thế mà sa đọa, khi Quan Trí ý thức được mình phải gánh bao nhiêu "tội danh", Tô Hòa đã trắng mặt, khuôn mặt luôn lạnh tanh bây giờ lại ngập tràn tức giận.

Tay duỗi ra, một phát túm lấy cánh tay Quan Trí, sau đó Tô Hòa hơi dùng sức đem Quan Trí đẩy tới cửa.

"Phắc! Mi làm gì đó!"

Cái ót bỗng chốc đụng phải cánh cửa, bên tai Quan Trí ầm vang một tràng. Chờ khi mở mắt ra, trước mặt là khuôn mặt phóng đại của Tô Hòa, mũi đối mũi, mắt đối mắt, đang xoắn mi nhìn chằm chằm cậu. Cục diện này dường như rất quen thuộc, nếu nói tối hôm qua Hạ Quân Uyên nhìn cậu là nhìn với ánh mắt có hơi do dự, thì bây giờ Tô Hòa còn trắng trợn hơn nhiều, hắn tựa như đang muốn ăn thịt người vậy.

"Mắt đi mày lại? Sống chết dính nhau?" Tô Hòa nhếch mép, trong lãnh khốc mang theo một tia âm hiểm, thấy thế nào cũng khác xa vị hiệu trưởng bình thường luôn tuân thủ nguyên tắc nọ.

"Cậu nói rõ cho tôi, thế nào gọi là sống chết dính nhau?"

Quan Trí "xì" một tiếng, trợn mắt nhìn hắn mắng to: "Tôi nói cho ông nội mi! Buông ra!" Cổ tay của cậu còn bị Tô Hòa kiềm đó.

Bây giờ cậu khẳng định, họ Tô sau khi thất tình tiện thể điên luôn rồi!

Xem ra, hôm nay cậu đã định trước phải luyện một chút! Nghĩ xong, Quan Trí từ từ siết bàn tay còn lại thành đấm ───

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro