Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Tinh Vũ

Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc lật xem văn kiện cực nhanh, Quan Trí tiến vào cũng không thèm ngẩng đầu nhìn cậu lấy một cái, giọng điệu lãnh đạm như thể chẳng hề quan tâm Quan Trí đến trễ, nhưng thái độ như thế vẫn làm người khác ngấm ngầm chịu đựng một loại cảm giác bị coi thường.

Quan Trí ngẩn người, đứng trước cửa nghẹo đầu nhìn người đàn ông trong phòng, cái vị hiệu trưởng cực kỳ độc ác đó. Theo như cấp bậc của ngài hiệu trưởng này mà nói thì tuổi tác cỡ đây vẫn coi như rất trẻ, cao tay lắm cũng chỉ cỡ ba mươi, vóc người không cường tráng nhưng lại rất khỏe mạnh, khuôn mặt dáng dấp có đẹp mắt hay không tạm thời không bàn, gương mặt đó ─── Quan Trí càng nhìn càng thấy quen quen.

"Họ Tô!" Hét to một tiếng, trí nhớ còn sót lại trong đầu làm cằm Quan Trí thiếu chút nữa rớt xuống đất. Hắn là Tô gì ấy nhở?

Chậm rãi gấp văn kiện trong tay, người đàn ông ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cậu một cái, không nhanh không chậm lên tiếng: "Tô Hòa."

Đúng! Tô Hòa! Quan Trí nhớ ra rồi.

Người đàn ông trước mặt gọi là Tô Hòa, đã từng được xem là "đồng minh" với Niếp Phong Vũ.

Tô Hòa xuất thân trong gia đình cảnh sát, từ đời cha ông đồng lứa đều có rất nhiều quân hàm, điển hình cao nhất của cả nhà trung liệt, đến thế hệ của Tô Hòa, hắn được coi như triệt để cải cách đổi mới, cùng một kẻ đứng trong hắc đạo là Niếp Phong Vũ bước tới cảnh giới "cường cường liên thủ".

Niếp Phong Vũ giúp Tô Hòa trong thời gian ngắn nhất lấy được địa vị, mà Tô Hòa đương nhiên sẽ không để Niếp Phong Vũ tay không trở về, rất lâu trước kia, mèo và chuột không phải không có khả năng cùng tồn tại. Ngoài mặt là hỗ trợ qua lại, nói trắng ra là lợi dụng lẫn nhau, quan hệ của hai người chưa tới mức lập thành tình hữu nghị, nói bạn bè cũng chỉ có thể coi như rất miễn cưỡng, nhưng ít nhất vẫn xem như hợp tác vui vẻ, cho đến khi người đó xuất hiện, mới khiến bọn họ triệt để cắt đứt.

Bởi vì Tô Hòa còn có một thân phận khác, là "anh em cùng giường tầng" trong thời học sinh với "chị dâu" Nguyên Chiến Dã đương nhiệm của Quan Trí, cái này là do Quan Trí bát quái với cái mặt dày cộm mới thăm dò được từ Nguyên Chiến Dã. Chẳng qua Tô Hòa và Nguyên Chiến Dã cũng không phải là quan hệ bạn học thông thường, bởi vì mọi người đều biết, Tô Hòa từng thích Nguyên Chiến Dã, mà bây giờ chưa chắc đã hoàn toàn cắt đứt cái ý niệm này.

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Quan Trí "ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, lắc lư đi về phía Tô Hòa, mặt đầy bất kính.

"Sao lại là anh?" Nếu cậu nhớ không lầm, Tô Hòa hẳn phải làm ngục giam trưởng mới đúng. Cơ mà suy cho cùng, vốn dĩ tuổi Tô Hòa còn trẻ mà đã ngồi lên chức ngục trưởng cũng vì Niếp Phong Vũ âm thầm giúp một tay, bây giờ hắn với Niếp Phong Vũ đều lật mặt cả rồi, hiện tại mà còn lười biếng ngồi trên cái ghế đó thì cũng quá ư mặt dày hết cỡ nói.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Quan Trí hơi nhếch lên, hi hi ha ha một trận.

"Sao thế? Ngài ngục trưởng khi không lại đến đây là hiệu trưởng thế? Bước này của ngài cũng quá ư là dài đó nha?" Thấy thế nào cũng là kiểu cười trên nỗi đau của người khác.

Tô Hòa ngồi dậy, không nói một lời nhìn Quan Trí một hồi, thời điểm tầm mắt dừng lại trên chỏm đầu của người trước mặt, khẽ cau mày một cái.

"Quan Trí, thân là cảnh sát đây là thái độ của cậu với cấp trên sao?" Thanh âm mặc dù lãnh đạm nhưng trong ngữ điệu lại để lộ một sự bén nhọn, mười ngón tay Tô Hòa đan chéo đặt trước ngực, nheo mắt nhìn Quan Trí, "Thân là thầy giáo, đây là thái độ khi thấy cấp trên của cậu sao?"

Quan Trí khẽ cắn răng, đuỵt!

Mẹ nó chả lẽ còn phải kính mi cái lễ hả?

Quan Trí và Tô Hòa, thật ra cũng không được coi là quen biết gì. Hai cái tên này nếu đặt chung một chỗ cũng chỉ có thể đem đến một loại cảm giác cách biệt. Mặc dù đứng bên người Niếp Phong Vũ, nhưng Quan Trí vẫn thuộc loại hình bảo lưu, gần như không hề bước ra khỏi trấn, số lần gặp mặt Tô Hòa cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có một lần tiếp xúc đi sâu vào trong tiềm thức, đó là thời điểm bọn họ ác đấu vì Nguyên Chiến Dã, tình huống cơ bản chỉ có thể dùng hai từ "bi thảm" để hình dung.

Bây giờ đột nhiên gặp lại, mà còn gặp dưới tình huống này, Quan Trí rất rất khó chịu! Tuy bây giờ bọn họ cùng Tô Hòa coi như nước sông không phạm nước giếng, nhưng dẫu sao cũng có một đoạn quá khứ hết sức không vui, muốn quên cũng chẳng phải dễ dàng gì.

Tô Hòa nhìn Quan Trí, khuôn mặt bí hiểm khó lường, chậm rãi mở miệng: "Từ hôm nay trở đi cậu chính là giáo viên trong trường này, hơn nữa nơi này cũng không thể so sánh với trường học phổ thông, yêu cầu ở mọi phương diện cũng rất nghiêm cẩn."

Quan Trí không ngờ Tô Hòa vừa chạm mặt đã dùng thân phận "hiệu trưởng" nói với cậu cái này, hoàn toàn không có ý định dùng một lập trường khác để nói chuyện với cậu. Đây rõ ràng không phải là tình huống tốt, hiệu trưởng và thầy giáo, rõ rành rành là loại quan hệ cấp trên cấp dưới.

Một con chó có tang mà còn đứng đây sủa! Quan Trí nheo mắt quan sát người đối diện.

"Cái này hiển nhiên mà." A a cười một tiếng, Quan Trí gật đầu với Tô Hòa, "Dẫu sao chúng ta cũng có thể coi như 'quen biết đã lâu', sau này có chuyện gì đều nhờ Tô hiệu trưởng chăm sóc thêm!"

Nhìn cậu, Tô Hòa đối với lời nói mang đầy ý vị châm chọc rõ như ban ngày của cậu không tỏ bất kỳ thái độ nào.

Nói thật, dáng dấp Tô Hòa không thể coi là kém cỏi, dáng vẻ mặc cảnh phục cũng vô cùng dễ nhìn, chẳng qua càng như vậy, Quan Trí càng cảm thấy người đàn ông này thật thất bại! Dáng dấp xem như là một đặc tính của con người, nhân duyên lại thúi đến thế, quả nhiên nhân phẩm có vấn đề.

"Vậy, tôi dạy cái gì?" Cậu hỏi.

Khóa trình cơ bản của trường cảnh sát chia làm ba khóa lớn: Điều tra, quản lý trị an, hình sự khoa học kỹ thuật. Mà trong ba khóa này có giáo trình bắn súng, nắm bắt cận chiến, truy lùng chiến thuật, đạo đức nghề nghiệp cảnh sát, hiến pháp, luật hình sự, tố tụng hình sự, luật dân sự và thương mại, khoa học pháp lý, kiểm nghiệm dấu vết, phân tích thí nghiệm, đại cương về Mao Trạch Đông, đại cương về an ninh công cộng vân vân. Quan Trí nhớ mang máng hình như còn có giáo trình trói gô nữa, rất cần phải có kỹ thuật hàm lượng.

Tô Hòa không trả lời cậu ngay mà đứng lên đi vòng qua bàn đi tới bên cạnh Quan Trí. Chiều cao của Quan Trí không tính là cao, nhiều lắm cũng chừng 175cm, lùn hơn không ít so với Tô Hòa, hai người đứng gần nhau như vậy, cậu phải hơi hơi ngước cổ lên mới có thể thấy được mặt Tô Hòa.

"Làm gì đó?" Cậu lùi về sau một bước nhỏ.

Tô Hòa nhíu mày, đưa tay giữ vai cậu lại.

"Trước khi cậu nhậm chức, mau đem cái đầu hết sức tục tĩu của mình nhuộm lại thành màu đen cho tôi!" Hoàn toàn đang ra lệnh.

Tóc Quan Trí đúng là chẳng ra gì, nhưng đến nay vẫn chưa có người nào trực tiếp đem hai từ "tục tĩu" nói trước mặt cậu. Cậu không biết mình hẳn phải tức giận vì bị Tô Hòa "làm nhục", hay nên cảm động vì "sự thành thật" của hắn. Cậu cau mày, Quan Trí vừa định mở miệng, đột nhiên lại nhịn xuống. Quay đầu chỗ khác cười một tiếng, cậu gật đầu.

"Được. Cho tôi nghỉ nửa ngày, buổi chiều tôi sẽ đi ngay." Lại bất ngờ dễ đàm phán, trong lòng đang suy nghĩ để tôi xem anh còn "liệng" được bao lâu!

Buông tay xuống, Tô Hòa thả Quan Trí ra, đại khái cũng không nghĩ cậu lại nghe lời như thế.

"Thủ tục nhậm chức của cậu đã được làm xong. Công việc cụ thể ngày mai sẽ có người đặc biệt nói cho cậu, có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi hắn."

"Eh?" Quan Trí cười cười, "Là cô giáo xinh đẹp sao?"

Lờ cậu đi, Tô Hòa từ từ ngồi lại chỗ ngồi.

"Hết việc, cậu có thể đi."

Nếu đã hạ lệnh đuổi khách, vậy cậu cũng không cần ở lại nữa, trong lòng Quan Trí cười khẩy, ông đây cũng chẳng muốn nhìn mi bày cái mặt "khó ưa" kiểu đó đâu! Cơ mà trước khi ra đi, "trêu đùa" một chút vẫn rất cần phải có nha, tuy cậu là thầy, nhưng cậu căn bản không đặt cái tên hiệu trưởng Tô Hòa này vào mắt.

"Ai ô! Tôi nói ───" Quan Trí mặt đầy mỉa mai, hỏi: "Cái tính này của anh hình như so với lần trước tốt hơn rất nhiều đó!"

Tô Hòa trầm mặc nhìn cậu.

"Anh có phải vẫn chưa từ bỏ hi vọng với Nguyên Chiến Dã phải không?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tô Hòa từ khi Quan Trí bước vào cửa cho đến bây giờ rốt cuộc hơi biến đổi, nhưng tuyệt không phải biến tốt.

Ô hô! Đâm trúng chỗ đau rồi kìa! Quan Trí nhếch mép, "thân thiệt" cười tủm tỉm.

Chậc! Thiệt là si tình nha!

Âm thầm chậc lưỡi, Quan Trí nghiêm, thân thể đứng thẳng tắp kính cho Tô Hòa một cái quân lễ tiêu chuẩn.

"Vậy thuộc hạ phụng mệnh đi nhuộm đầu! Hiệu trưởng ngài thích màu gì? Đen thui hay đen đen có chút tro? Có muốn tôi kéo tóc thẳng luôn không?"

Chờ đến khi bước ra khỏi cửa phòng hiệu trưởng, Quan Trí cười đến mức ruột cũng sắp thắt lại, một đường điên loạn rời đi.

Trong phòng hiệu trưởng, Tô Hòa nhìn cánh cửa chưa đóng lại hoàn toàn khi Quan Trí rời đi, từ khe hở khép hờ truyền đến một trận cười như điên chói tai, tùy tiện vô cùng.

Cúi đầu xuống, nhìn tập văn kiện trên bàn, mở tập đó ra, trong tư liệu, trang thứ nhất bất ngờ lại là hồ sơ của Quan Trí, nhưng cũng chỉ có một trang, mà trên trang này có bao nhiêu giả dối, đại khái cũng chỉ có mình Quan Trí biết. Một phần hồ sơ, trừ tên và hình, còn lại đều là giấy vụn.

Nhìn phần ghi chép tốt đẹp và bối cảnh gia đình ở phía trên, Tô Hòa nhếch mép châm chọc cười một tiếng, kẻ bên cạnh người đàn ông kia, có bao nhiêu người xuất thân trong sạch chứ.

Nghĩ đến người kia, ánh mắt hắn hơi đổi, đưa tay xé hình Quan Trí trên tập hồ sơ xuống. Quan Trí trong hình là một đầu tóc vàng, cười đến xuân quang rực rỡ, bất kỳ người nào nhìn thấy, đều có xúc động muốn xé rách cái "nụ cười" đó.

Quan Trí ra khỏi cổng trường, chạy nhanh đến trạm xe công cộng ở tít tò lò đằng kia, lên xe chạy thẳng đến trung tâm thành phố. Sau khi tìm được tiệm mua một cái điện thoại, cầm sim cũ thử một chút, may phước còn dùng được. Vừa mở máy Quan Trí liền có mong đợi dào dạt muốn xem thử có bao nhiêu người tìm đến cậu, kết quả là một cú gọi nhỡ lẫn một dòng tin nhắn đều chẳng có, hoàn toàn là một điều thất bại.

Ước chừng chưa kịp đợi cậu thất vọng, nhạc chuông xa lạ của điện thoại mới bất chợt vang lên, tâm tình buồn bã đều bị quét sạch bách, Quan Trí ấn nút nghe cầm điện thoại áp vào lỗ tai, vô cùng xúc động nói một câu: "Alô ~"

"Sao bây giờ mới mở máy?" Giọng hấp dẫn biếng nhát từ đầu bên kia điện thoại vọng qua, giống như vừa mới rời giường, nhưng mà giọng điệu quá bá đạo, cảm giác tự cao tự đại đặc biệt rõ ràng.

Ban đầu Quan Trí hơi sững sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng.

Là tôn "đại thần" họ Hạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro