Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Tinh Vũ

Trước nửa đêm, Quan Trí ngủ không được tốt lắm. Cậu không quen giường, cũng không có tật xấu đến nơi khác liền không ngủ được, nhưng điều này ngược lại càng không thể giải thích được nguyên nhân cậu ngủ không ngon. Cuối cùng qua sau nửa đêm mới dần thấy buồn ngủ, cái cảm giác mông lung bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê coi như vẫn khá tốt, như chỉ kém chút nữa là có thể thăng thiên. Thân thể và tinh thần cực kỳ mệt mỏi dần được xoa dịu, cũng không nên suy nghĩ thêm nhiều nữa.

Chờ đến khi Quan Trí tỉnh dậy sau giấc ngủ, trời đã sáng choang. Ngày hôm qua còn là một trời đầy mây, hôm nay ấy mà lại trong xanh vạn dặm, cậu suýt nữa bị ánh sáng chói lòa ngoài cửa sổ chiếu tỉnh. Cả người đau nhức, đầu còn chút mơ hồ, không biết có phải do hôm qua dầm mưa nên mắc cảm hay không, cảm giác rất không ổn.

Bác bảo vệ mang chăn tới quả nhiên là thừa thải, trên tấm chăn màu xanh đậm có hai mảnh chắp vá vuông vắt màu đỏ siêu bự, màu sắc phối như thế rất dễ chọc hư thị giác, còn bốc mùi long não, xông Quan Trí "dục tiên dục tử" không nói, đang đắp chăn luôn cảm thấy nóng không đồng đều, cả người bên thì nóng bên thì lạnh.

Đỉnh tóc rối bời, híp mí mắt hơi sưng bò dậy khỏi giường, tiếp đó rửa mặt qua loa một chút. Đợi đến khi Quan Trí nghĩ xong phải nên ăn sáng cái gì mới nhớ hôm nay cậu còn phải đến phòng hiệu trưởng báo danh. Nghĩ vậy, tâm tình ăn điểm tâm cũng không còn một mống.

Cái này cũng khó trách, một tên từ cảnh sát nhỏ nghiêm chỉnh không làm thoáng chốc lại trở thành thầy giáo dạy học, bước ngoặc cuộc đời có phần quá to lớn và quá cấp tốc, chắc thời gian chỉ vẻn vẹn trong vòng một đêm mà thôi, đổi người khác chắc gì đã có người lập tức tiếp nhận đâu.

Cậu làm thầy giáo, cậu có thể dạy cái gì đây? Đạo đức nghề nghiệp cảnh sát hay là dạy cách bắt người trong nước? Thật không biết Niếp lão đại nghĩ cái giống gì ───

Niếp Phong Vũ nghĩ thế nào không ai biết, chẳng qua Quan Trí càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, khăn lông trên tay hết lau qua lau lại trên mặt, chờ khi lấy lại tinh thần mới phát hiện da mặt suýt chút nữa bị mình cạ rớt một lớp.

Nếu bây giờ xin Niếp lão đại thu lại quyết định đã ban không biết còn kịp không nhỉ?

Ý niệm này vừa lóe, lại không bị khinh thường. Quan Trí ném khăn lông xuống, chạy về phòng nhặt cái quần bị ném dưới đất rồi móc di động trong túi ra, nhưng ấn nút nguồn cả buổi mà màn hình vẫn đen thui thùi lùi, cậu vốn tưởng di động hết pin, thế là đổi cục pin mới mà dấu hiệu "sống đi chết lại" cũng chả có. Xem ra ngày hôm qua dầm mưa làm ướt điện thoại, bây giờ bị hư triệt để rồi.

Sắc mặt Quan Trí thay đổi hẳn. Di động hư là chuyện nhỏ, có một thứ vĩnh viễn đáng tiền hơn so với một cái điện thoại là danh bạ trong đó, cậu một số cũng có nhớ đâu hả trời!

Không có gì đau khổ hơn so với thân ở hoang đảo mà công cụ truyền tin duy nhất trên người lại bị hỏng đó! Hiện giờ Quan Trí rất rất hối hận tại sao hồi trước mình không học thuộc cái số nào dễ dễ một chút.

Nhiệm vụ trọng yếu bây giờ là phải mua một cái di động, tuy cậu không tìm được người khác nhưng người khác vẫn có thể tìm ra cậu mà! Nghĩ xong, Quan Trí đổi một bộ quần áo, cầm chìa khóa ra khỏi ký túc xá.

Cơ mà xét cho cùng tình huống bây giờ của cậu, Quan Trí vẫn quyết định cho dù thế nào cũng phải lết thân đến phòng hiệu trưởng báo danh cái đã, nếu không để người ta tưởng mình trên đường "nhậm chức" lại xảy ra chuyện gì sẽ không tốt, lỡ lại truyền tới tai Niếp Phong Vũ, chắc chắn sẽ là một trận phê bình ác ôn.

Hai tay đút trong túi, Quan Trí nghênh ngang bước ra khỏi ký túc xá dành cho công nhân viên chức.

Tối qua khi Quan Trí tới, ngoại trừ bác bảo vệ thì cho tới hiện tại chưa ai biết thân phận thật của cậu, bây giờ lại "bước ra ánh sáng", hiệu quả đó ước chừng như có thể hú một tiếng "đáng sợ".

Hiện tại là giờ lên lớp cấp tốc, đám sinh viên vội vội vàng vàng chạy một mạch đến phòng học, lúc đến khi nhìn thấy Quan Trí, từng đứa một tất cả đều ngốc tại chỗ, vẻ mặt đầy kinh ngạc như ban ngày thấy người ngoài hành tinh, ngay cả giờ học là cái gì cũng quên tuốt.

Một cái đầu vàng chói lóa, trong trường cảnh sát nghiêm cẩn nhất định là đang "khinh nhờn" với huy hiệu cảnh sát đang lóe sáng kia!

Bất luận là nam hay nữ đi ngang qua, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn chằm chằm "ngoại tộc" trước mắt này, tựa như trong một đám đười ươi lông hồng bỗng nhảy ra một con hắc tinh tinh, trừ không hài hòa cũng chỉ có không hài hòa. Một nữ sinh nhỏ giọng hét lên chỉ chỉ Quan Trí, "Cậu nhìn tên kia ───" giống như có người xông vào nhà tắm nữ vậy.

Quan Trí nhìn bốn phía, tất cả mọi người đều dùng một kiểu mặt và ánh mắt khác thường nhìn cậu, tốp ba tốp năm bắt đầu nhỏ giọng thảo luận, len lén chỉ chỉ chõ chõ cậu.

Chưa từng được hưởng đãi ngộ này, Quan Trí hơi nghiến răng.

"Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy ma nào nhuộm tóc hả!"

Mọi người đều ném tới ánh mắt khinh bỉ, trong đó có một nam sinh thân cao vạm vỡ giơ ngón cái về phía Quan Trí, hào sảng toét miệng cười lớn.

"Người anh em! Chú thật trâu bò!" Giọng Bắc Kinh thuần thúy.

Trâu cái đầu mi! Ông đây tức khắc làm thầy giáo của bọn mi đó! Tâm tình muốn dạy dỗ đám nhóc quỷ xứ này triệt để khiến Quan Trí bốc lên một chút ý niệm làm thầy giáo, đây cũng có thể là chỗ tốt duy nhất khi làm giáo viên.

"Ê! Nhóc con, phòng hiệu trưởng ở chỗ nào?" Quan Trí hỏi nam sinh to con kia.

Vừa nghe cậu hỏi phòng hiệu trưởng, mấy người còn lại liền sửng sốt tập thể. Từ vẻ mặt của bọn họ, Quan Trí đại khái nhìn ra uy tín của vị hiệu trưởng này trong nhận thức của đám học sinh cao cỡ nào, từng đứa một vừa nghe hai chữ "hiệu trưởng" thì cả một nụ cười cũng chẳng có.

Không biết có phải bị dọa thật không, nam sinh kia liền hết sức ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay chỉ dãy lầu đối diện, nói cho Quan Trí phòng hiệu trưởng ở lầu ba.

"Anh đi phòng hiệu trưởng làm gì vậy?" Cái chỏm đầu đó mà vào phòng hiệu trưởng, hổng sợ bị vặn xuống hả?

Cái gì? Quan Trí hất cằm rồi nhìn mọi người. Một cảm giác ưu việt không biết từ đâu chui ra lặng lẽ sống dậy.

"Tìm hiệu trưởng của các cô cậu ăn điểm tâm!"

Sau đó nghênh ngang rời đi, lưu lại một đám tiếp tục sợ hãi, nhìn cái đầu vàng vàng kia dần dần biến mất trong tầm mắt.

Hiệu trưởng trường cảnh sát nên có dáng dấp ra sao, Quan Trí hoàn toàn không có ấn tượng. Nhưng cậu cho rằng với cấp bậc của hiệu trưởng, hẳn phải bốn mươi năm mươi tuổi, người đàn ông với thân thể cường tráng đồng thời mang theo mùi của giấy tờ, cho ra một loại cảm giác "văn võ song toàn". Chẳng qua tưởng tượng dù sao cũng là tưởng tượng, so với thực tế khác biệt hẳn.

Sau khi Quan Trí nhìn sơ đồ dưới tầng trệt rồi tìm được phòng hiệu trưởng, cậu đứng nhìn cửa phòng bằng gỗ lim mang theo phong thái nặng nề, bên trên treo bảng vàng "phòng hiệu trưởng". Bốn phía là một mảng yên tĩnh, ngay cả một người qua đường cũng chăng có, không có nửa điểm nhân khí, khiến cậu không khỏi hoài nghi vị hiệu trưởng này thật sự có phải có lực sát thương lớn như vậy không, đến mức không chừa manh giáp.

Không thể do dự được nữa, Quan Trí đưa tay gõ cửa hai tiếng.

Chẳng bao lâu, bên trong truyền ra một tiếng "Vào đi", vì cách một cánh cửa, âm thanh rơi vào tai hơi buồn buồn, cũng chẳng đoán được người nói chuyện là bao nhiêu tuổi.

Quan Trí đẩy của vào, đột nhiên nghĩ lại có nên hỏi thăm sức khỏe gì gì đó không? Hay là kính cái lễ chi chi đó?

Chân trước bước vào, còn chưa kịp nhìn rõ phòng hiệu trưởng này bài bố ra sao, đối diện cửa là một bàn làm việc lớn, người đàn ông đang xem tư liệu cũng không ngẩng đầu lên nói một câu: "Thầy Quan, cậu đến trễ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro