Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên tập: Tinh Vũ

Cả đời này Quan Trí nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình có thể trở thành "thầy giáo" chỉ trong vòng một ngày!

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy những dòng chữ to tổ chảng này đầu cậu bỗng dưng choáng váng, hẳn là dưới cơn nóng giận Niếp Phong Vũ đã trực tiếp ném cậu vào trường học để "cải tạo", đứng trước cổng xoắn xuýt nửa ngày cũng không dám bước vào, đến nỗi trong thoáng chốc cậu còn có suy nghĩ định quay đầu chạy đi để từ nay lang bạc khắp chân trời xa xăm.

Kết quả là khi cậu đang tính toán thời gian mơ hồ, có người trong phòng bảo vệ hô to một tiếng: "Người nào?"

Trung khí mười phần, còn mang theo một chút "đe dọa", dọa Quan Trí giật cả mình. Lúc này ánh đèn mông lung trong phòng gác cũng sáng lên, chốc lát sau, một người từ trong bước ra, vừa gọi vừa đi về phía cậu: "Ai đó?"

Quan Trí không biết phải nói cái gì, đành phải đáp lại trước: "Tôi ───"

"Đang làm gì đó?"

Lúc này Quan Trí thật sự không biết nói cái gì, cậu cũng không biết mình đến đây làm gì. Thầm nghĩ: Lẽ nào đi lộn chỗ? Còn là do Hạ Quân Uyên dẫn cậu tới đây, người này cố ý đem cậu tới đây là để đùa cậu hả? Người đàn ông đó nhàm chán đến độ vậy luôn na?

Ngay lúc Quan Trí đang muốn lấy điện thoại đọc lại tin nhắn của Niếp Phong Vũ, người trong phòng đột nhiên bừng tỉnh hô lớn một tiếng: "A? Có phải là thầy Quan mới tới không?"

Thầy ─── Thầy Quan?!

"Đúng là thầy Quan thật sao? Uầy ~ Sao lại đến trễ như thế?" Vị vừa bước ra khỏi cửa kia trong giọng nói có chút vui mừng, cảm giác như thể "cuối cùng cũng chờ được người tới", trong tay có một chùm chìa khóa thật dài phát ra nhiều tiếng vang "leng keng".

Lúc này cả người "thầy Quan" đều ngây ngốc tại chỗ.

Cổng lớn vừa mở, một ông chú hơn năm mươi từ bên trong bước ra, trên người khoác một chiếc áo khoác thật dài, hiển nhiên là vừa mới bước từ trên giường xuống.

Giờ là mấy giờ cụ thể Quan Trí không biết, có điều dựa vào nguồn sáng trong ngôi trường này, thời gian chắc hẳn không còn sớm. Chẳng qua so với những thứ đó, cậu vẫn chưa tỉnh lại từ cơn chấn động mang tên "thầy Quan".

"Thầy Quan trên đường chắc cực khổ lắm ─── hả?" Chờ đến khi ông chú mở cổng nhìn người đứng bên ngoài, cũng sửng sốt không thôi.

Mặc dù ánh sáng xung quanh lúc này không tốt lắm, đèn đường lại cách khá xa, nhưng một đầu tóc vàng như sáp của Quan Trí vẫn khiến người khác nhìn thấy rõ ràng, màu thuốc nhuộm đó, sáng thêm chút nữa liền sánh ngang màu sắc của đèn đường.

Làm gì có thầy giáo nào lại có tài cán nhuộm đầu tóc như vậy? Huống chi còn là thầy giáo trong trường cảnh sát! Đây không phải là "cố tình vi phạm" sao! Lại thêm quần áo Quan Trí đang mặc trên người, nửa mới nửa cũ, nửa khô nửa ướt, phía sau còn có hai cái túi to tướng, tạo hình toàn thân là một đống bầy nhầy, không biết là lạ ở chỗ nào, nói chung là có cảm giác rất bất thường.

"Cậu là ─── thầy giáo mới tới?" Ông chú có lẽ đang hoài nghi mắt mình bị lão hóa, hơi gian nan hỏi lại.

"..."

Quan Trí nghĩ, cậu làm thầy giáo, xác xuất này so với việc cậu đi tới đi lui trên đường đột nhiên bị đạn lạc bắn trúng còn thấp hơn!

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Có ai tới nói cho cậu biết không?

Nói đi nói lại, nếu người đã tới rồi, muốn chạy cũng không được dễ như vậy. Bảo vệ dẫn Quan Trí đến ký túc xá trong trường học. Đừng nhìn trường này được xây ở nơi hẻo lánh hoang vu, thực ra điều kiện cũng không tệ lắm, ký túc xá của giáo viên và công nhân viên chức ở cùng một tòa nhà, giáo viên trọ trong gian phòng đơn ở lầu trên, một người một phòng, thiết bị gia dụng cơ bản đều đầy đủ, chỉ không có điều hòa mà thôi.

Vì số học sinh trong trường không đông lắm, vậy nên giáo viên trong trường cũng không quá nhiều, trong ký túc xá mỗi người một phòng ngược lại cũng không tính là quá xa xỉ. Bảo vệ nói mùa hè trong thành phố này cũng không quá nóng, dùng quạt điện quạt quạt một lúc cũng không sao, vào mùa đông thì ra cửa hàng mua chăn bông lò sưởi là ổn.

Quan Trí xách hai cái túi đi theo bảo vệ, dọc đường đều rất u mê.

"Cái kia ─── chú à! Nơi này là trường cảnh sát hở?"

"Đúng vậy!" Cũng không ngẩng đầu, bảo vệ cầm chùm chìa khóa trong tay, cúi đầu lần lượt tìm căn phòng thuộc về Quan Trí, "Sao nào? Cậu tới đây làm việc mà không biết nơi này làm gì à?"

Cậu mà biết cậu tới nơi này là làm cái gì, chắc chắn sẽ không ra đi dễ dàng như vậy.

Làm thầy giáo ─── không bằng gọi cậu đi làm zombie còn nghe hay hơn! Quan Trí nhớ đám nhóc ở trấn trên ngày ngày đều quấn lấy cậu, để cậu giúp bọn nó bắt mấy "động vật hoang dã" nhỏ bé, da đầu theo phản xạ nhói lên. Cậu thật sự không có cách nào với mấy đứa con nít, mặc dù đây là trường học, tuổi tác học sinh trong trường nhỏ hơn so với cậu không tính là bao, nhưng những tên nhóc này cậu không chắc là mình có thể giải quyết ổn thỏa không, càng miễn bàn những đứa học sinh ở đây đang trong thời kỳ "phản động" không thể khống chế.

"A! Được rồi!" Bảo vệ đứng trước cánh cửa của một căn phòng, xoay người quơ quơ chìa khóa trong tay với Quan Trí, "Thầy Quan căn phòng này là chỗ ở của thầy!"

" Ớ ─── Ồ!" Không hề có cảm giác phấn khích, Quan Trí ngoài cười trong không cười gật đầu cái rụp.

Bảo vệ mở cửa, hai người một trước một sau vào phòng. Bên trong có một cái giường, một chiếc bàn làm việc có giá sách, còn có một máy tính bàn đa năng, bên cạnh có một cái tủ TV nhỏ gọn, chỉ có cánh cửa của tủ quần áo, trong góc tường đặt hai cái phích nước, không có gì khác so với những kí túc xá thông thường khác, ngược lại bố cục xem như hợp lý, nhìn bình thường cũng rất dễ chịu.

"Hôm nay muộn rồi, ngày mai thầy hẵng đến báo danh ở bộ phận hậu cần để nhận đồ dùng cá nhân, là chăn, chậu rửa mặt vân vân. Đợi lát nữa tôi đi lấy cho thầy cái chăn, tối nay cứ dùng tạm như thế cái đã!" Bảo vệ tháo chìa khóa giao cho Quan Trí, "Nhưng mà thầy vẫn có thể tắm, có nước nóng đó! Hôm nay chạy một đường như vậy thầy hẳn rất mệt rồi nhỉ! Vậy thì tắm một phát rồi nghỉ ngơi cho tốt đi!"

Quan Trí đích xác mệt chết đi được, cho dù thân thể còn rất hăng hái, nhưng cậu lại có cảm giác tối nay mình nhất định sẽ mất ngủ. Chẳng qua cứ cảm ơn bảo vệ trước cái đã.

Bảo vệ vốn định rời đi, chỉ là trước khi đi hình như còn muốn nói cái gì đó, vẻ mặt giãy dụa nhìn Quan Trí như thể "muốn nói mà thôi".

Quan Trí cười hỏi: "Còn việc gì sao?"

"Thầy Quan, cũng không phải là tôi nhiều chuyện đâu. Đầu của thầy ─── ngày mai tốt nhất nên đi chỉnh lại chút đi!" Cái đầu thế này, cho dù trong trường phổ thông cũng được xem như là mục tiêu trọng điểm của các cuộc tấn công.

"A ─── cái này hả?" Sờ sờ cái đầu, Quan Trí cũng biết cái đầu này của mình hình như rất không phù hợp với nghề nghiệp hiện tại.

Bảo vệ lại nói một câu: "Với lại thầy tốt nhất đừng để hiệu trưởng bắt gặp, hắn ───" nói đến đây, vẻ mặt của bảo vệ hơi bối rối, dường như cảm thấy mình mà nói xấu cấp trên trước mặt người khác là không tốt, thế nhưng lại không thể không nói để giúp đỡ người khác.

Quan Trí vừa thấy mặt mũi hắn như vậy liền biết đây rõ ràng là "quần chúng lao khổ" bị chèn ép từ lâu, ông hiệu trưởng này nhất định là một tên ăn lương, riêng cậu rất bất mãn với những kẻ luôn giữ của, những kẻ như vậy chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.

"Bị hắn bắt được thì thế nào?" Quan Trí cố ý trêu chọc nói, "Hắn có thể vặt đầu tôi xuống chắc?"

Ai dè bảo vệ vậy mà dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu, chân mày nhăn thành chữ "Xuyên" (川). Quan Trí tức khắc bị dọa cho giật mình. Gì chứ? Chẳng lẽ bị vặt xuống thật à?

"Thôi quên đi! Tóm lại thầy tự tìm hiểu đi! Tôi đi lấy chăn cho thầy!" Có lẽ cảm thấy nói nhiều cũng không có lợi lộc gì, bảo vệ cầm chùm chìa khóa còn thừa rồi xoay người bước ra ngoài, âm thanh đinh đinh đang đang liên tiếp vang lên.

Mãi đến tận lúc âm thanh đó biến mất, Quan Trí vẫn đứng yên tại chỗ, một cảm giác thấp thỏm bắt đầu trào lên trong lòng. Muốn thả lỏng, nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được.

Gãi gãi đầu một chặp, lại nhìn chung quanh một lượt, bức tường trắng như tuyết, so với nơi đó còn trắng hơn. Nhưng bây giờ cậu lại bắt đầu nhớ nhung cái kính thủy tinh bị phá hư nhưng chưa từng được đổi trong cảnh cục nghèo nàn, sàn nhà nơi đó đều dùng gỗ, căn phòng lâu năm thoang thoảng mùi hương của gỗ cây, trần nhà cũng là một màu xám tro, cậu ở nơi đó, ngây ngốc nhiều năm.

Hiện tại, người ở nơi đấy lần lượt rời đi, hoặc gần hoặc xa, nhưng cuối cùng cũng để lại một khoảng cách như vậy.

Cũng không vội để ý đến những món đồ đạc kia, Quan Trí xoay người, tùy tiện ngồi lên ván giường, tâm tình có phần chán nản nhìn lên đỉnh đầu. Đột nhiên dâng lên một cảm giác như muốn hồi tưởng chuyện xưa, thế này thì phải mau chóng lợi dụng một chút. Móc điện thoại trong túi ra, điện thoại có hai vạch, chừng này gọi điện thoại chắc là đủ rồi.

Mở danh bạ điện thoại, tìm dãy số của người kia, gọi đi không bao lâu thì có người bắt máy.

Quả nhiên, thói quen của người kia vẫn không thay đổi, không phải thời gian cố định thì tuyệt đối sẽ không ngủ.

"Này? Tiểu Diệp ─── phắc! Điện thoại cá nhân của người ta mà cái đồ cặn bả nhà ông nhận làm chi hả?"

"Cái gì mà các người tuy hai là một! Họ Cận kia bớt làm tôi mẹ nó ghê tởm đi!"

"Này? Này! Má, dám cúp điện thoại của ông!" Nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại, Quan Trí ở trong lòng nguyền rủa người đàn ông vừa rồi một trăm lần. Chờ đến khi chửi đủ rồi, đột nhiên lại nhịn không được cười rộ lên.

Hiện tại bên cạnh cái người cô độc nhất rốt cuộc cũng có người quan tâm đến hắn, cuối cùng cũng chỉ thừa lại cậu, dường như chỉ có mỗi cậu quan tâm đến bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro