Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11: nuôi nấng sói con / hai cơ thể trên giường đong đưa / ngậm lấy cái lưỡi phấn nộn của thiếu niên.

Khi tới gần kì sinh sản, Diêm Thời Ung đặc biệt đi Yêu giới tìm mấy bà đỡ có kinh nghiệm, các bà đỡ ở nhị điện ăn ngon uống tốt đợi vài ngày, bụng Bạch Nghiêu cuối cùng cũng có động tĩnh.

Thời điểm sinh Diêm Thời Ung ở ngoài cửa chờ vô cùng sốt ruột, Diêm Mặc cũng đi theo ở bên ngoài giúp vui: "Ca, lát nữa đám cháu trai nhỏ ra đời có thể cho ta xem một lát được không?"

Diêm Thời Ung đỡ trán, hiếm khi không nói lời lạnh nhạt với cậu: "Thích thì xem, mà lấy lễ gặp mặt có được không?"

"Gặp cháu trai còn đòi gặp mặt lễ hả?"

Thiên đế ngồi một bên, chậm rì rì uống ngụm nước trà: "Làm sao ngươi biết là cháu trai mà không phải là cháu gái?"

"Hai nam nhân, tỉ lệ sinh ra một bé gái hẳn là không lớn......"

Thiên đế gật đầu: "Có lý."

Diêm Thời Ung mặc kệ bọn họ, một lòng một dạ nhìn cửa, bàn tay nắm lại rồi buông ra, buông ra lại nắm lại, khiến Diêm Mặc suýt chút nữa nghĩ hắn đang mắc vệ sinh.

Yêu tộc sinh con không giống nhân loại, không đau đớn như vậy, bình thường cũng sẽ không đổ máu, bà đỡ thuần thục đem ba con sói con mới sinh trụi lủi bọc lại trong khắn, sau đó bắt đầu giúp chúng nó rửa sạch cơ thể.

Bạch Nghiêu mơ mơ màng màng nghiêng đầu nhìn thấy, cả người đều không ổn.

Một con con thỏ cũng không có, gen thỏ yếu như vậy sao......

Cũng không biết là mình đã ngủ như thế nào, khi Bạch Nghiêu mở mắt thì đang ở phòng mình ở nhân giới, trần nhà trắng bóng, đèn treo quen thuộc, nó ôm bụng, trên ngực có một con sói con đang chậm rì rì bò tới.

Hô, hù chết nó, thiếu chút nữa nó đã tưởng mọi chuyện từ trước đến nay đều là một giấc mộng.

Diêm Thời Ung từ trong phòng tắm đi ra, thấy Bạch Nghiêu nằm trên giường đang đùa với mấy con sói con, môi chậm rãi cong lên, nở nụ cười.

Minh giới quá mức mát mẻ, không thích hợp mới vừa người vừa sinh xong, vì thế Diêm Thời Ung liền dẫn nó đến Nhân giới.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, bức màn bị kéo ra một nửa, ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên giường, mấy con sói nhỏ màu xám không ngừng chui vào trong lòng Bạch Nghiêu, nghe thanh âm hẳn là đói bụng.

Diêm Thời Ung đi qua đẩy chúng nó ra, đưa tay vuốt vuốt trán Bạch Nghiêu: "Đói bụng không?"

"Có chút....." Bạch Nghiêu cúi đầu, duỗi tay vớt ba đứa chúng nó ôm vào trong ngực: "Chúng nó ăn cái gì? Hẳn là đói bụng lắm, kêu mãi."

"Cái này." Diêm Thời Ung không biết từ đâu biến ra ba bình sữa, bên trong chính là sữa bột giống như của Nhân giới, bất quá đây là loại đặc biệt dành cho Yêu tộc, hắn đem cái chai đưa cho chúng nó để chúng nó tự ôm ăn.

Bạch Nghiêu trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, mấy đứa nhỏ thật sự rất tự lập, nhỏ như vậy đã tự ăn rồi, lớn lên thì hỏng mất.

Bồi dưỡng nhân tài, trụ cột tam giới!

Diêm Thời Ung từ trên giường ôm lấy Bạch Nghiêu: "Đi, để cho chúng nó ở đây ăn, cùng ta đi ra ngoài đi, nếm thử xem đồ ăn có ăn được không."

"Ngươi còn có thể nấu ăn?" Bạch Nghiêu lại một lần nữa khiếp sợ.

"..... Không." Diêm Thời Ung đem nó đặt lên trên ghế, đồ ăn trên bàn cơm vẫn còn đang bốc khói, nóng hôi hổi: "Mua bên ngoài."

Bạch Nghiêu lấy đũa gắp một đũa khoai tây thái sợi đặt vào trong bát, nhìn thấy một bàn toàn đồ chay trước mặt, cắn đũa cười: "Ngươi không ăn thịt sao?"

"Ta đã tích cốc lâu rồi, ăn cái gì cũng không quan trọng." Diêm Thời Ung không có dục vọng ăn uống, nhưng ngẫu nhiên cũng muốn cùng Bạch Nghiêu ăn cơm, chuyện này làm lòng hắn cảm thấy ấm áp, thập phần ấm áp, hắn đặc biệt thích loại cảm giác này.

Bạch Nghiêu gật đầu, ăn hai miếng cơm lại bắt đầu thở dài: "Ta còn nghĩ ít nhất sẽ sinh ra một con thỏ, không nghĩ tới tất cả đều là sói, cái này ta hoàn toàn là một công cụ hình người*."

(*)Từ gốc ở đây là 工具人, là ngôn ngữ mạng ý chỉ người vẫn luôn phải chịu khổ chịu khó, trả giá nhiều cho người khác mà không nhận được đối xử công bằng.

Diêm Thời Ung khẩn trương: "Ngươi không vui sao?"

"Không có, đều giống nhau, cũng không biết bọn nó khi nào thì mới có thể tu luyện thành người."

"Mấy tháng là có thể rồi." Con của Minh vương, trời sinh so với chủng tộc khác đã có ưu thế hơn một chút, Diêm Thời Ung đối với điểm này vẫn rất tự tin.

Đoạn thời gian trước Bạch Nghiêu đều ở Minh giới đợi, đối với Diêm Thời Ung cũng không sợ giống như trước nữa, hai người bắt đầu ở chung giống cặp phu phu.

Thời gian từng ngày từng ngày bình yên trôi qua, Diêm Thời Ung ở Nhân giới chuyển đến một căn nhà lớn hơn, mấy con sói con ngủ một phòng, hắn cùng Bạch Nghiêu ngủ ở lầu hai, ban đêm có gây ra động tĩnh lớn cũng không sợ bọn chúng kêu.

Nhưng mấy ngày nay Diêm Thời Ung rất không vui, nguyên nhân là do mấy đứa nhỏ, phần lớn thời gian Bạch Nghiêu đều dùng để chơi cùng với chúng nó, Diêm Thời Ung trong lòng bất bình, cái loại khí tràng cao cao tại thượng của Minh vương cũng ít đi không ít, vô tình trở thành một cái máy hấp dẫn lực chú ý.

Cố tình lúc này Diêm Mặc còn lôi kéo Bạch Nghiêu chạy đông chạy tây.

Sao người nào cũng đến cướp vợ hắn hết vậy, tức chết rồi!

. . . . . .

Diêm Mặc thật ra không phải cố ý khiến ca ca mình không thoải mái, chỉ là gần đây bụng cậu không quá thoải mái, nhớ đến chuyện tiểu bạch thỏ mang thai, trong lòng liền hoang mang rối loạn, không dám tìm minh y mới đi lên hỏi Bạch Nghiêu một chút.

Bạch Nghiêu không dám xác định, hai người ở trong phòng khe khẽ nói nhỏ, sau một lúc lâu cũng không tìm ra lý do.

"Nếu không ngươi đi tìm Thiên Đế đi, Thiên giới hẳn cũng có thầy thuốc nhỉ?" Bạch Nghiêu cho cậu lời khuyên.

Diêm Mặc cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng mà, lỡ như thật sự mang thai thì làm sao bây giờ, phải sinh ra sao, cậu không dám cho Thiên Đế biết chuyện.

Bất quá cũng không thể kéo dài chuyện này, Bạch Nghiêu khuyên tốt khuyên xấu mới thuyết phục được Diêm Mặc, vừa lúc Thiên Đế lại đây đón Diêm Mặc, Diêm Mặc liền cứ như vậy đi cùng y, dọc theo đường đi vẫn cứ cau mày, khiến Minh Đàn Yến nhìn đến căng thẳng.

"Rốt cuộc là làm sao vậy?" Minh Đàn Yến đuổi một đám tiên thị đi, đem Diêm Mặc vào phòng đóng cửa, nắm cằm cậu, nhíu mi: "Nói chuyện."

Diêm Mặc lo lắng muốn chết, Minh Đàn Yến vừa hỏi như vậy cậu đã muốn khóc, hốc mắt hồng hồng ngẩng đầu lên: "Ta..... Ta cũng không biết có chính xác không, nhưng ta cảm thấy bụng ta gần đây không thoải mái......"

Minh Đàn Yến ôm cậu ngồi lên trên giường: "Sao lại thế này?"

"Trước kia ngươi không phải vẫn chưa dùng dược sao, chúng ta làm hai lần, ta cảm thấy ta có thể...... Đang mang thai......"

"A?"

"Ngươi đừng có a! Làm sao bây giờ, ta thật sự cảm thấy ta có chút là lạ, chính là vẫn luôn muốn sờ bụng, hơn nữa bụng hình như cũng lớn hơn, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Ngươi nói đi......" Diêm Mặc kéo tay Minh Đàn Yến, điên cuồng lảm nhảm: "Ngươi nói đi ngươi nói đi!"

Minh Đàn Yến vẻ mặt dấu chấm hỏi: "?"

"Ta sợ lắm, phụ vương khẳng định sẽ tức giận....

Minh Đàn Yến bật người đứng lên:"Ngươi đừng hoảng, ta tìm người tới xem cho ngươi, đừng sợ."

Diêm Mặc hai mắt đẫm lệ gật đầu.

Thiên y của Thiên giới tuổi rất lớn, ngón tay đặt ở trên cổ tay Diêm Mặc, ngừng một lúc lâu sau, lão đem ánh mắt dời về phía Thiên Đế, hơi hơi gật đầu, lưu lại một bình đan dược liền cáo lui.

Diêm Mặc nằm ở trên giường, tay đặt ở trên bụng, trợn tròn mắt không nói được một lời.

Ngón tay Minh Đàn Yến vuốt ve bình đan dược kia, phía dưới đáy bình đan dược bật ra một tia sáng, y phân biệt rõ chữ viết ở phía trên:

Cẩm -- nang -- dưỡng -- thai --

"Ta xong rồi....." Khí lực toàn thân Diêm mặc giống như bị đào rỗng.

"Minh giới bên kia ta đi giải thích, ngươi an tâm dưỡng..... Khụ, an tâm đợi ở đây, không phải sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

"Ngươi đừng quản....... Trước tiên trong khoảng thời gian đừng để lộ ra, ta ở Thiên giới đợi, phụ vương không bắt được ta đâu."

Minh Đàn Yến ngoài mặt đáp ứng, sau lưng lại tìm cớ trộm tìm Diêm Thời Ung.

Thật ra Diêm Thời Ung đối với việc Diêm Mặc mang thai không có ý kiến gì, hắn hỏi qua vài vị Diêm La khác, không nghĩ tới mấy vị Diêm La khác cũng đồng dạng không có ý kiến gì.

Mấy thập niên này Minh giới và Thiên giới tương giao rất nhiều, cho dù có bất mãn, Diêm La điện cũng sẽ không bởi vì chuyện này này mà đắc tội với Minh Đàn Yến, huống chi Diêm Mặc vốn bất hảo, có người có thể đem vị tứ điện này thu phục, bọn họ vui vẻ còn không kịp, làm sao mà có ý kiến được.

Nhất là nhất điện Diêm La, thân là phụ vương của tất cả Diêm La, hắn quả thực là người vui vẻ nhất.

Minh Đàn Yến không nghĩ tới sự việc cư nhiên lại thuận lợi như vậy, thời điểm trở về thiên đình còn có chút lâng lâng.

Diêm Mặc gần đây ngủ rất nhiều, vẫn không tỉnh, Minh Đàn Yến cởi quần áo ôm cậu ngủ một hồi, chờ lúc hai người tỉnh lại trời đã tối .

. . . . . .

Bạch Nghiêu ở Nhân giới cũng vừa mới dỗ mấy con sói con ngủ, Diêm Thời Ung đứng ở cửa vẻ mặt bất mãn, cảm giác giây tiếp theo sẽ tiến tới đem Bạch Nghiêu bế đi.

"Chúng nó không cần dỗ, tự nó ngủ được, được rồi, đi ngủ thôi."

"Suỵt, ngươi nói nhỏ chút, đợi chút nữa."

"Ta mệt rồi, nếu ngươi không ngủ thì ta không chờ đâu ." Diêm Thời Ung lạnh mặt giả bộ đóng cửa.

Không nghĩ tới Bạch Nghiêu thế nhưng đồng ý, gật đầu: "Đi đi, ngươi đi ngủ trước đi, một lát nữa ta qua."

Lông trên người đám nhóc kia vuốt rất thoải mái, nó rất thích loại xúc cảm này, rất đáng yêu .

Diêm Thời Ung khó thở, trực tiếp đi qua đem Bạch Nghiêu từ trên giường bế lên, đóng cửa đi lên lầu hai.

Bạch Nghiêu không biết Diêm Thời Ung lại bị làm sao, nó ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Diêm Thời Ung, tùy ý để Diêm Thời Ung đem nó đặt ở trên giường cởi quần áo, nó còn tách chân quấn quanh hông Diêm Thời Ung, thân thiết nói: "Ngươi không vui à? Xãy ra chuyện gì sao?"

"Ừm."

"Chuyện gì thế?"

Diêm Thời Ung hít sâu một hơi: "Ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi có cảm giác gì với ta?"

Bạch Nghiêu nghĩ nghĩ, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Diêm Thời Ung: "Ngươi có trách ta hủy hoại cuộc sống ban đầu của ngươi không?"

"..... Trước kia thì trách, nhưng ta cảm thấy hiện tại cũng không tồi." Bạch Nghiêu thành khẩn nói: "Không phải ai cũng có thể sống cuộc sống như họ mong muốn được, hiện tại ta thích ngươi, cũng cảm thấy rất hạnh phúc, thật đấy, ngươi không cần nghĩ nhiều, được không......"

"Gần đây ngươi không để ý đến ta, vẫn luôn nhìn đám tiểu súc sinh kia, chúng nó còn chưa khai trí, có cái gì vui đâu."

"Ta không có không để ý tới ngươi nha!" Bạch Nghiêu oan uổng cực kỳ: "Ta vẫn chưa trách ngươi không cố gắng với trách nhiệm của phụ thân đâu, ngươi ngay cả đứa nhỏ của mình cũng không quản, cư nhiên còn ở đây ăn bậy dấm chua."

Diêm Thời Ung sống hơn một ngàn tuổi, bị một con thỏ nhỏ nói đến xấu hổ vô cùng, cả mặt đều đỏ lên.

Bạch Nghiêu vừa đấm vừa xoa, đưa tay vuốt má Diêm Thời Ung: "Chờ bọn nó trưởng thành có thể biến thân hết, ta sẽ không quản bọn nó nữa, để cho bọn nó tự mình tu luyện đi thôi."

"Giao cho phụ vương, hắn thích nhất là dạy dỗ mấy đứa nhỏ."

Bạch Nghiêu gật đầu, bàn tay nhỏ bé ở trên người Diêm Thời Ung sờ soạng hai cái: "Muốn làm sao? Ngươi đỉnh đến ta rồi."

Làm, khẳng định là muốn làm, Diêm Thời Ung tinh trùng thượng não thời thời khắc khắc, ước gì ngày nào cũng sống trên giường.

Mấy ngày nay hai người cơ hồ mỗi ngày đều làm, miệng lồn Bạch Nghiêu bị chịch đến hơi hơi mở ra, có chút không khép lại được, nhưng đập vào mắt vẫn là một màu hồng nhạt, lúc cắm vào vẫn chặt khít giống như lúc trước, lúc cắm rút kẹp đến khiến Diêm Thời Ung rên lên.

Bạch nghiêu chủ động đón nhận động tác của Diêm Thời Ung, hai người chuyện phòng the luôn luôn hợp nhau.

Bóng đêm bao trùm hoàn toàn không thể thấy sao, trong phòng thịt hành cắm rút bạch bạch, Diêm Thời Ung một bên hôn một bên niết đầu vú nó, đầu ngón tay ở quầng vú bên cạnh nắn bóp, đem đầu vú niết đến hơi hơi sưng lên mới buông ra.

"Ngứa...... Ưm..... Ư ư..... Chậm một chút..... Phu quân..... Ưm a..... Thật thoải mái....."

Diêm Thời Ung đỉnh sâu vào, nhướng mày hỏi: "Hửm? Nơi nào thoải mái?"

"Lồn nhỏ thoải mái...... Ô..... Bị mở ra rồi..... Thật lớn....." Bạch Nghiêu ngửa đầu đòi hôn, ánh mắt ướt sũng giống như nai con sáng ngời, cái miệng nhỏ của nó thở gấp, đầu lưỡi phấn nộn vươn ra, nam nhân ăn ý cúi đầu ngậm lấy, môi răng dây dưa cùng một chỗ.

Chỗ giao hợp chảy ra dâm dịch màu trong suốt, trên giường có hai thân thể loạng choạng đang hưởng thụ khoái cảm cực hạn nguyên thủy nhất của thế gian.

Môi nam nhân chậm rãi hôn xuống, ở trên người thiếu niên để lại từng dấu hôn liên tiếp nhau, hắn dùng đầu lưỡi đùa giỡn nó, môi ngậm lấy đầu vú không ngừng hút, giống như đang bú sữa vậy.

"Đừng hút..... Ngứa quá..... Hức a..... Không cần..... Ngươi phiền muốn chết...... Ư a....." Bạch Nghiêu oán trách đưa tay che ngực mình lại, không cho hắn hút nữa, mặt cũng đỏ hết lên.

Diêm Thời Ung cười khẽ: "Nghiêu Nghiêu thật xinh đẹp."

"Ngươi không biết xấu hổ."

"Cùng phu nhân trên giường, ta ngại cái gì."

Bạch Nghiêu lấy tay che lổ tai: "Ta không nghe ngươi nói đâu......"

---------------------------

*Đôi lời của editor:

Còn một chương nữa là hết rồi mọi người ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro