Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10: Minh Vương đại hôn / đong đưa mông cầu chịch / quy đầu hình nấm tùy ý xỏ xuyên vào trong lồn

Diêm Mặc hiện tại rất hối hận vì sao lúc trước cậu không tu luyện pháp thuật cho thật tốt, ban đầu tư chất kém, lại còn không cố gắng. Giờ thì hay rồi, ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có. Tốt xấu gì cũng là Minh vương, rất mất mặt.

Hai chân cậu mở ra một tư thế rất khuất nhục, bị Thiên Đế nắm lấy thắt lưng, từng chút từng chút ra vào trong cơ thể.

"Ngươi..... ngươi còn nhớ con thỏ kia không? Là con mà mấy ngày trước thuê bản thảo ấy....." Ngón tay Diêm Mặc nắm lấy ga giường, muốn nói rõ ngọn ngành với vị Thiên Đế này trước.

Minh Đàn Yến vùi đầu tận lực làm, thuận miệng hỏi: "Nó làm sao?"

"Nó mang thai....."

"?" Cái gì?

Diêm Mặc mím môi "Mang thai đứa nhỏ của nhị ca ta....."

"Ta nhớ nó là thỏ đực mà?"Minh Đàn Yến nhớ lại một chút, phỏng đoán nói: "Chẳng lẽ nó là nữ giả nam?"

"Không phải, nó với ta giống nhau..... Là người song tính....." Diêm Mặc nhíu chặt mi: "Ta sợ ta sẽ có thai giống nó. Ta đáp ứng chuyện hôm nay, nhưng lần sau ta sẽ không làm cùng ngươi nữa."

"Có thai thì sao, sinh ra rồi nuôi là được."

"Ngươi sinh hả?" Trong nháy mắt Diêm Mặc cảm giác mình nghe lầm, cậu kinh ngạc nhìn Minh Đàn Yến: "Ngươi đừng đứng nói chuyện thắt lưng không đau được không*. Phiền lúc ngươi có thể sinh rồi nói những lời này sau được không? Ngươi đứng ở vị trí của ta rồi tự hỏi một chút được không?"

(*) Phải nhìn từ góc độ của người khác, phải hiểu mới được nói, không nên đặt điều cho người khác.

"......" Minh Đàn Yến giật mình, thành khẩn nói: "Thực xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn."

"Dù ta có là phế vật thì cũng là Minh vương, Minh vương mang thai, chuyện này biết nói ra thế nào?"

Minh Đàn Yến ghé vào trên người Diêm Mặc bất động, thanh âm mệt mỏi: "Thực xin lỗi mà......"

Diêm Mặc nghe vậy liền xoay đầu sang một bên, hai má ửng hồng, y làm nũng với cậu kìa.

"Dù sao ta và ngươi cũng không chỉ có một việc này là có thể làm." Minh Đàn Yến mấy ngày nay ở Thiên giới cũng hiểu được một chuyện, đối với Diêm Mặc, y không thể chỉ đơn thuần dùng quan hệ bằng hữu ở chung với cậu.

Diêm Mặc nghe ra ẩn ý trong lời nói của y, có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời, trong lòng an ủi mình chỉ làm vài lần hẳn là không dễ dàng trúng chiêu như vậy, liền nhéo thắt lưng y: "Ngươi có làm nữa không?" Minh Đàn Yến đương nhiên là gật đầu, y nghiêng đầu ở chỗ cạnh mặt Diêm Mặc hôn hôn, sau đó liền đứng thẳng dậy, từng chút từng chút ra ra vào vào ở bên trong.

Thịt hành vô cùng cứng rắn cọ quá thịt lồn mềm mại, quy đầu hình nấm tùy ý xỏ xuyên ở bên trong, tình ái kịch liệt mấy ngày hôm trước cũng không làm cho lồn sinh ra biến hóa gì, nó vẫn chặt như trước, nhiều nước như trước, vẫn mút như vậy.

Hai tay Minh Đàn Yến cũng không thành thật, vuốt ve lên xuống trên thân mình mềm mại của thiếu niên, một hồi lại niết cặp nhũ tiêm, một hồi lại sờ lên cánh mông, ăn đậu hủ đến sung sướng.

Diêm Mặc nhắm mắt lại, cảm thụ từng tia khoái cảm đang thẩm thấu tiến vào cơ thể, cánh môi anh đào hé mở, mi mắt khẽ run, cậu căn bản không thể ngăn được tiếng rên rỉ tràn ra.

Tiếng rên rỉ nhỏ vụn vừa quyến rũ lại vừa tức giận tựa như chú mèo con vừa mới cai sữa, Minh Đàn Yến động thắt lưng, cơ bắp cả người căng lên, cực kỳ sung sướng.

"Ưm a..... Sâu quá...... Không được....."

"Về sau không tìm ta cũng không được tìm người khác."

"Dựa vào cái gì...."

Vẻ mặt Minh Đàn Yến nghiêm túc: "Về sau ta chỉ có một mình ngươi thôi."

"Ta không làm thụ cũng không thể đi làm công sao..... Ư a...... Đừng nhanh như vậy Ư...... Làm, làm công cũng sẽ không mang thai....." Diêm Mặc cố ý đùa giỡn y: "Này, đúng vậy..... Ngươi cũng có thể làm thụ a."

Minh Đàn Yến không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Ta có thể lấy tay giúp ngươi, miệng cũng được, chỗ khác thì không được."

Diêm Mặc ghét bỏ liếc y một cái, lại âm thầm so sánh kích thước của hai người, đầu ngón tay bấu chặt ga giường, cũng không nói gì nữa.

Chỗ giao hợp bị đâm kịch liệt, dâm thủy chảy ra ồ ạt, miệng lồn trơn nhẵn ẩm ướt nước văng khắp nơi, lỗ tai Minh Đàn Yến rất thính, có thể nghe rõ tiếng nước rất nhỏ phát ra khi cắm rút, hắn làm không biết mệt vẫn duy trì động tác cắm rút giống vậy, tiếng nước càng lúc càng lớn, tiếng rên rỉ Diêm Mặc cũng dần dần buông thả.

"Ha..... To quá....... Không được...... A a......"

"Đỉnh tới rồi..... A a a......"

Lần này Minh Đàn Yến không làm điên cuồng giống như lần trước, ít nhất cũng biết để ý cảm thụ của Diêm Mặc, coi như là có tiến bộ.

Sau khi bắn qua một lần, hai người lại ở trên giường thay đổi mấy tư thế nữa, Diêm Mặc cả người như nhũn ra tùy ý y đùa nghịch, một hồi thì vểnh mông bị Thiên đế cắm từ phía sau, một hồi lại từ phía trước đem dương vật ngậm chặt.

Mông thiếu niên bị đâm ửng đỏ, mê người như trái mật đào.

"Thích không?" Minh Đàn Yến ôm cậu từ dưới đỉnh lên trên, ỷ vào lực thắt lưng mình tốt mà tự cho phép làm bậy.

"Thích...... Á a...... Ư...... Thật thoải mái......"

Trong phòng là một mảnh không khí kiều diễm, hai người dây dưa cùng một chỗ, cậu ôm y, y hôn cậu.

Diêm Mặc là nhan khống, đồng thời cũng là người rất mềm lòng, cậu không biết vì sao Minh Đàn Yến lại đột nhiên lại có loại cảm tình này với mình, nhưng nếu đã có, Diêm Mặc kì thật cũng muốn cố gắng cùng vị Thiên Đế này thử xem.

Bộ dạng đẹp, lại có quyền có thế có thực lực, mỗi thụ đều đối loại công này hoàn toàn không có sức chống cự, Diêm Mặc tự nhiên cũng vậy, đặc biệt là cậu ngay từ đầu đã cảm thấy loại tính cách này của Minh Đàn Yến vừa chân thật vừa đáng yêu.

Chẳng qua chuyện tiểu bạch thỏ mang thai thật sự là một cây gai trong lòng cậu, cậu không bài xích chuyện bản thân đứa nhỏ, cũng không bài xích chuyện mang thai này, chỉ là thân phận hiện tại của cậu là tứ điện Diêm La, Diêm La mang thai, kia thật là trò cười của tam giới, vô cùng nhục nhã, hơn nữa vài vị Diêm La khác sẽ ăn sống cậu.

Diêm mặc thở dài, cánh tay nhỏ bé ôm sát cổ Minh Đàn Yến.

"Làm sao vậy? Không thoải mái ?"

"Không có....."

Tay Minh Đàn Yến sờ trên cánh mông cậu, nhẹ nhàng tách ra một ít, bóp nhẹ một chút: "Có cái gì không thoải mái muốn nói với ta, hửm?"

"Haiz......." Mắt Diêm Mặc sáng lên, bỗng nhiên đứng thẳng dậy, thịt hành vẫn đang cắm ở trong huyệt cậu, cậu kẹp chặt nói: "Chúng ta đừng dùng phía trước, dùng phía sau làm không phải là tốt rồi sao? Những đạo lữ đồng tính khác cùng dùng phía sau, chúng ta cũng có thể nha."

Minh Đàn Yến nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng ở chỗ miệng cúc huyệt cậu sờ sờ: "Đúng, ta không nghĩ tới cái này. Ngươi nguyện ý ở bên ta ?"

Diêm Mặc gật đầu, lại hơi xấu hổ quay mặt đi: "Đúng rồi, kỳ thật ta còn nghe nói nơi đó của Nguyệt Lão có đồ gì đó."

Minh Đàn Yến thở ra một hơi, tươi cười muốn ngừng cũng không được, cười giống như con chó Shiba: "Cái gì?"

"Hình như là thảo dược gì đó, phụ vương ta ăn qua, từ đó về sau cũng không thấy có đứa nhỏ nữa ."

Một thế hệ này của Diêm gia có mười bảy đứa nhỏ, Diêm Mặc ở nhà vừa lúc đứng hàng thứ mười bảy, theo như Thiên Đế đời trước nói, là phụ vương nhìn thấy cậu rất bất hảo, cho nên mới ăn thảo dược Nguyệt Lão cho, sợ sẽ lòi ra thêm một đứa thứ hai giống cậu.

Lời này tuy rằng nghe không hay, nhưng Diêm Mặc biết việc này rất có khả năng là sự thật, cậu trước đây quả thật là Hỗn Thế Ma Vương, thích nhất là đi khiêu khích người Thiên giới, phụ vương cũng có thể là trông đứa nhỏ quá mệt mỏi rồi, trong lòng nhất thời luẩn quẩn liền ăn dược kia.

Minh Đàn Yến gật đầu, nảy lên hứng thú "Chờ ta trở về hỏi Nguyệt Lão một chút."

Diêm Mặc cười hì hì: "Nếu có dư thì phiền ngươi giúp ta mang đến đây một chút, ta sẽ tặng một ít cho tiểu bạch thỏ."

"Được, nghe ngươi."

"Ta thật sự là đầu gỗ, hiện tại mới nghĩ đến." Giải quyết hoàn đại sự trong lòng, cả người Diêm Mặc khôi phục lại thành bộ dáng mềm mại gọt ngào trước kia, cậu có chút ngạo kiều, thời điểm có người lạ căn bản không làm nũng, nhưng một không có người lạ, cậu liền dính người đến lợi hại.

Cậu lắc lư phần eo di chuyển cùng Minh Đàn Yến, tóc dài đen như mực rối tung ở sau người trải trên nền da trắng nõn, đẹp đến kinh người.

Minh Đàn Yến bị cậu trêu chọc kinh khủng, y ấn cái ót hôn môi cậu, đầu lưỡi luồn mở cánh môi và răng cậu, một bên đỉnh lên trên một bên mút đầu lưỡi cậu.

Diêm Mặc ngửa đầu, nước miếng chưa kịp nuốt theo cằm chảy ra, ở trong không khí kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài.

Dương vật lần lượt đỉnh vào điểm mẫn cảm của Diêm Mặc, mỗi một tấc da thịt đều dính sát vào nhau, động tác cắm rút của nam nhân càng ngày càng dồn dập càng ngày càng mạnh, cuối cùng thời điểm bắn cư nhiên lại quên rút ra, tàn nhẫn bắn vào miệng tử cung đang hơi hơi mở kia.....

Minh Đàn Yến: "......"

Đôi mắt Diêm Mặc lập tức đỏ lên, ủy khuất nói: "Ngươi vẫn chưa uống thuốc đâu..... Ta thật sự không muốn mang thai....."

Thiên Đế đuối lý, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho tiểu bằng hữu nhà mình đừng khinh địch mà trúng chiêu.

Ban đêm y ôm Diêm Mặc ngủ một đêm, ngày hôm sau rời giường phải đi cung của Nguyệt Lão.

Thảo dược kia tên là Đàm Phong, tính hàn, chỉ dùng cho nam nhân ăn, ăn một lần có thể mười năm không sinh, đối thân thể vô hại, đối với chất lượng của tinh trùng cũng không ảnh hưởng.

Nguyệt Lão tìm người luyện thành đan dược, một viên giá trị thiên kim, vừa vặn Thiên Đế không thiếu tiền, trực tiếp mua hai viên về.

Y đưa cho Minh giới, thuận tiện lại cùng tiểu Diêm La nhà mình làm chuyện xấu hổ một buổi sáng, cả người đều thư sướng.

. . . . . .

Ba ngày sau, nhị điện Diêm La đại hôn.

Tân khách tam giới lui tới, tiểu bạch thỏ mơ mơ màng màng đươc đưa vào động phòng.

Kỳ thật hiện tại Bạch Nghiêu cùng Diêm Thời Ung quen biết bất quá cũng chỉ ba tuần mà thôi, ngay cả một tháng cũng không đến, bất chợt kết hôn bất chợt mang thai chuyện này ở trước kia có thể tính là ác mộng của nó, nó hiện tại cư nhiên cam tâm nguyện đồng ý như vậy, thật sự rất khó tin.

Minh giới đại hôn không có nhiều quy củ thất thất bát bát như vậy, Diêm Thời Ung lười bồi một đám hán tử thô kệch uống rượu, chỉ đơn giản đi dạo một vòng rồi theo sát mà vào động phòng.

Bạch Nghiêu không có ngoan ngoãn ngồi ở bên giường chờ hắn, mà lại ôm một mâm mứt hoa quả ăn đến ngon miệng, thấy Diêm Thời Ung trở về còn cười cười, răng nanh nhỏ lộ ra, vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.

"Hôm nay có mệt không?" Hắn ngồi bên cạnh sờ sờ bụng Bạch Nghiêu: "Lại lớn hơn một chút rồi."

"Nơi này cũng không có kiểm tra thai sản gì gì đó, ta sẽ không sinh một ổ thỏ đấy chứ?" Bạch Nghiêu cảm giác nếu là như vậy, thì bụng mình không nên nhỏ như thế, này căn bản không phải bộ dáng sắp phải lâm bồn: "Nguyên hình của người là cái gì a?"

"Sói." Phụ vương là Minh vương, không có nguyên hình, nhưng mẫu hậu là tộc sói, cho nên nguyên hình hắn cũng là sói. Không riêng hắn, trước mắt ở Diêm La điện nguyên hình của tất cả Diêm La đều là sói.

Bạch nghiêu sửng sốt, sói cùng thỏ.....

Quên đi, không quan trọng.

Mang thai phải chung phòng cũng có chút khó khăn, Diêm Thời Ung không dám động vào nó, sợ sinh non, hai người thuần túy ngủ một đêm, thật ra như vậy cũng rất hài hòa.

【Tác giả có lời muốn nói:】

Ngoài bộ này ra, tôi cũng đã viết hai bộ sinh tử văn nữa, sẽ không có bộ nào có nhân vật chính sinh con là thai một cả.

Hiện tại liền thì xem Diêm Mặc đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro