Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

09: dùng lồn non ẩm ướt chặt khít ăn dương vật / đầu lưỡi liếm bi / thượng đế ở giữa đường khi dễ tiểu Diêm La!

Mấy ngày nay gần đây, Bạch Nghiêu ban ngày vẽ tranh buổi tối làm tình, vô cùng bận rộn, Diêm Thời Ung đòi hỏi vô độ, mỗi đêm đánh giáp lá cà cùng hắn, khiến cho nó thận hư huyệt hư, vành măt thâm đen.

Thỏ thỏ thở dài: khó khăn!

"Có muốn theo ta đi Minh giới chơi vài ngày không?" Diêm Thời Ung đem nó ôm vào trong ngực, ngón tay nhéo nhéo cằm nó, gãi ngứa.

Bạch Nghiêu né tránh tay nam, nhấp môi không nói lời nào.

Tâm tình nó mấy ngày nay rất dễ nổi cáu, thắt lưng cùng bụng càng ngày càng béo, rõ ràng trước kia nó không ăn đồ có nhiều chất béo mà, là yêu quái còn muốn giảm cân, cũng quá khôi hài.

Nó đã biến hóa nhiều năm như vậy rồi, vẫn chưa gặp qua con thỏ nào cần giảm cân cả.

"Ta không thể biến về nguyên hình hai tuần rồi....." Bạch Nghiêu cúi đầu: "Có thể là do quá mệt mỏi, điện hạ gần đây có thể đừng làm thường xuyên như vậy được không?"

Ngữ khí ủy khuất tràn ngập oán niệm, vừa nhìn đã biết chuyện này nhịn đã lâu giờ mới mở miệng.

"Ngươi không biến trở lại nguyên hình được?" Diêm Thời Ung nhíu mi: "Không biến về nguyên hình được không phải việc nhỏ, ngươi sao lại không nói sớm?" Trách không được gần đây tiểu bạch thỏ không ngủ trong cái ổ nhỏ màu xanh, hắn còn tưởng Bạch Nghiêu muốn ở cùng mình, nguyên lai là vì như vậy.

Bạch Nghiêu bị ngữ khí của hắn dọa sợ, giải thích nói: "Vì trước kia cũng thường xuyên xảy ra tình huống như này, ta nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi là có thể biến đổi, thật luôn."

Diêm Thời Ung kiến thức rộng rãi, ngược lại lại chú ý cẩn thận, không chủ quan như Bạch Nghiêu, hắn ôm Bạch Nghiêu đứng dậy: "Thay quần áo, ta mang ngươi đi Minh giới tìm minh y kiểm tra xem."

Bạch Nghiêu thấy bộ dáng này của hắn, cũng không dám cự tuyệt, ngoan ngoãn đi xuống thay quần áo, tìm bộ quần áo hợp quy củ nhẹ nhàng mặc vào, một đầu tóc trắng đã lâu không để ý nên có chút dài, nó lấy dây buộc tóc buộc tóc thành một búi tóc nhỏ, sau đó đã bị Diêm Thời Ung dắt tay mang đi Minh giới.

Minh giới so với nhân gian lạnh lẽo hơn rất nhiều, đêm tối vĩnh viễn nhiều hơn ban ngày, màu sắc hoa cỏ cây cối cũng có chút trầm, trên đường còn có âm binh cùng âm hồn bay vọt qua, nhìn thấy Diêm Thời Ung thì toàn bộ đều hơi quỳ hành lễ.

Sau khi Bạch Nghiêu có thể tự biến hình thì đều lớn lên ở nhân gian, căn bản không hề gặp qua loại trận địa như thế này, cũng chưa bao giờ gặp qua ai xấu..... ừm, diện mạo quái dị như vậy, nhất thời núp sau lưng Diêm Thời Ung không dám lên tiếng, sợ mấy thứ quỷ quái đó chú ý tới mình.

Càng đi vào trong càng náo nhiệt, Bạch Nghiêu trăm triệu không nghĩ tới cư nhiên ở Minh giới cũng có chợ giống nhân gian, đến họp chợ có rất nhiều quỷ, có mấy người mặt mày đều đã thối rữa hết còn đi mua son phấn trang điểm, Bạch Nghiêu nhìn thấy không biết tư vị gì trong lòng. Chị gái đây hẳn là đi mua mỹ phẩm dưỡng da ha.

Diêm Thời Ung nắm tay Bạch Nghiêu không cho nó đi đâu nửa bước, đi được một lúc lâu sau lại ngại quá chậm, trực tiếp ôm lấy Bạch Nghiêu từ không trung bay qua, trong chớp mắt đã tới Diêm La điện.

Diêm La điện còn quạnh quẽ hơn bên ngoài rất nhiều, chỉ có lèo tèo thưa thớt mấy quỷ sai, trong mỗi gian phòng đều đốt ngọn nến, cửa phòng đóng chặt.

Đi vào tẩm cung, Diêm Thời Ung triệu quỷ tư trong điện mình đến, để hắn kêu minh y kêu tiến vào trong điện.

Bạch Nghiêu ban đầu không cảm thấy nó có vấn đề gì lớn, nhưng phản ứng quá mức của Diêm Thời Ung khiến cho hiện tại nó cũng cảm thấy sợ hãi, vạn nhất mình bị bênh nan y gì của Yêu giới thì sao? Yêu giới có mấy thứ bệnh nan y này không nhỉ? Có lẽ nó sẽ là người đầu tiên bị.

"Đừng sợ, nếu thật có chuyện gì ta cũng sẽ hộ ngươi chu toàn."

Bạch nghiêu mất chủ kiến, mềm nhũn nhào vào trong lòng Diêm Thời Ung, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc thảm thương: "Ngươi đừng nói, ngươi nói như vậy ta càng sợ hãi . . . . . ."

Diêm Thời ung ôm lấy nó, đầu ngón tay ở trên lưng nó điểm nhẹ, Bạch Nghiêu không ở Yêu giới lớn lên nên không biết, chuyện Yêu giới kiêng kị nhất chính là thân thể của yêu không biến trở về nguyên hình được, rất nhiều Yêu vương có năng lực của các chủng tộc cũng là vì vậy mà chết bỏ mạng.

Bạch Nghiêu đoán già đoán non, chỉ trong một lúc ngắn ngủn, tất cả các chứng bệnh kỳ quái của Yêu giới nó đều nghĩ qua một lần, nhưng khi minh y đến đây khám ra được bệnh, quả thực làm cho nó ngũ lôi oanh đỉnh.

"Không thể nào, ta làm sao có thể mang thai, ngươi khẳng định là lầm rồi, không có khả năng! Ta là thỏ đực mà, không thể nào!" Bạch Nghiêu hai mắt kinh ngạc, vẻ mặt bối rối hoài nghi không thể tin.

"Tiểu công tử quả thật đã có thai hai tuần, thời gian thỏ yêu mang thai là một tháng, còn hai tuần nữa là sẽ lâm bồn, người lưỡng tính cũng có một tỷ lệ thụ thai nhất định, trong lúc mang thai không biến trở về nguyên hình được cũng không có gì nguy hiểm, tiểu công tử không cần sợ hãi." Hai tuần..... Không phải là lần ở phòng tắm sao.....

Trách không được gần đây bụng béo lên, nguyên lai không phải là do béo phì.

Bạch Nghiêu đỡ ván giường ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn về hướng Diêm Thời Ung, hốc mắt đỏ lên, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như giờ phút này.

Nó thà rằng mình bị bệnh nan y, cũng không muốn lấy thân nam nhi sinh đứa nhỏ cho người khác.

Diêm Thời Ung so với Bạch Nghiêu cũng kinh ngạc không ít, đối với kết quả như vậy hiển nhiên cũng không dự đoán được, hắn nhìn ra Bạch Nghiêu đối với chuyện này rất bài xích, há mồm hỏi minh y; "Có biện pháp nào xoá sạch không? Dưới điều kiện là không được tổn thương thân thể."

Minh y ăn ngay nói thật: "Tốt nhất không nên phá đi, thần thú yêu tộc nghiêm cấm phá thai, người làm trái quy định sẽ tổn thất vài thập niên thu hành, vị tiểu công tử này còn chưa vượt qua hai mươi, trực tiếp phá thai chỉ sợ..... Yêu thân khó bảo toàn."

Diêm Thời Ung phun ra một hơi: "Lui ra đi."

"Vâng." minh y đứng dậy cáo lui.

Bạch Nghiêu chờ minh y đi xa, hai mắt đẫm lệ liếc mắt nhìn Diêm Thời Ung một cái, miệng một chép cái liền nức nở ra tiếng: "Ngươi làm chuyện tốt! huhu --"

Diêm Thời Ung bị rống lên cũng không sinh khí, ngược lại thấp thỏm không xong, hắn nhiều hay ít đi một đứa nhỏ đều không sao cả, chỉ sợ Bạch Nghiêu bởi vì chuyện này mà luẩn quẩn trong lòng.

"Làm sao bây giờ a....." Bạch Nghiêu hai tay che mặt, cả người bao quanh một tầng mây mù âm u.

Diêm Thời Ung ngồi xuống nhéo nhéo thịt phía sau cổ nó, trấn an nói: "Kỳ thật có đứa nhỏ cũng không sao, sau khi sinh hạ thì tìm cho nó một bà vú, chờ bọn nó trưởng thành, chỉ cần nghe bọn nó kêu chúng ta là ba ba là được."

"Nhưng mà sinh đứa nhỏ rất đau....."

"Chúng ta sinh đứa nhỏ không giống với nhân loại, không thống khổ như vậy."

Bạch Nghiêu sợ hắn lừa mình, vội truy vấn: "Vì sao?"

Diêm Thời Ung cố ý dùng một loại ngữ khí ngã ngớn chọc nó vui vẻ: "Bởi vì chúng ta có pháp thuật nha, trực tiếp làm cho đau đau biến mất là tốt rồi."

Bạch Nghiêu: "....."

Việc đã đến nước này, Bạch Nghiêu cũng không còn biện pháp nào khác, nó có dự cảm đời này của mình thật sự bị người gian ác này trói buộc rồi. Không tuyệt vọng như nó nghĩ, Bạch Nghiêu nhéo nhéo ngón tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Diêm Thời Ung một lúc lâu, nghĩ thầm chắc đại khái là do vị Diêm Vương này lớn lên đẹp trai ha.....

Dưỡng thai gì gì đó hai người đều không biết, lúc trước đã trì hoãn hai tuần, sau này phải bổ sung dinh dưỡng lại, Diêm Thời Ung còn muốn trước khi Bạch Nghiêu lâm bồn cử hành hôn lễ, nếu không Bạch Nghiêu không danh không phận cũng không tốt lắm, chàng vợ thỏ nhỏ của hắn thiện lương thanh khiết như vậy, nói không chừng sẽ bị các yêu quái khác khinh thường.

Minh giới gần đây đang cử hành mấy hoạt động liên giới, một đống chuyện toàn bộ dồn thành một cục, Diêm Thời Ung xoay vòng như con quay, cơ bản ban ngày không rảnh để nán lại trong điện.

Diêm Mặc mới từ Thiên giới trở về vài ngày không biết từ nơi nào biết được Diêm Thời Ung đem bụng một nam hài tử làm lớn, tính nhiều chuyện hừng hực nổi lên, thừa dịp Diêm Thời Ung ra ngoài, trộm chuồn vào trong nhị điện, muốn liếc mắt xem nam nhân truyền kỳ có thể mang thai kia.

Tẩm cung nhị điện, hai con mắt tròn xoe đụng phải hai con mắt tròn xoe khác, hai người đều sửng sốt.

"Bạch Nghiêu! ? Sao lại là ngươi? !" Diêm Mặc nhảy lên đi quanh nó hai vòng, ánh mắt dừng lại trên cái bụng gồ lên của nó: "Ngươi sao lại cùng cái đồ ngốc Diêm Thời Ung..... Có quan hệ vậy? Thảo nào vài ngày rồi mà vẫn chưa có bản thảo cho ta, ta vẫn đang chờ đấy."

Bạch Nghiêu cũng nhớ tới chuyện bản thảo, thân là họa sĩ nó biết việc trễ hạn là hành vi không ai thích, Bạch Nghiêu trước kia chưa bao giờ làm chuyện này. Nó có chút băn khoăn nói: "Thật có lỗi, sắp tới hẳn là không vẽ được rồi, sao khi ta vẽ xong sẽ giảm hai mươi phần trăm cho ngài được không?"

"Kia thật ra không cần....." Diêm Mặc chỉ là không đoán ra: "Không phải, ngươi sao lại mang thai a? Ta nhớ rõ ngươi là thỏ đực mà."

Có vài lời trong lòng Bạch Nghiêu đã sớm không nhịn được, mấy người ở Địa phủ bộ dạng đều rất quái dị, khiến cho nó không có cảm giác an toàn không dám nói với bọn họ, tứ điện Diêm La lớn lên môi hồng răng trắng, vừa nhìn đã biết là một người kín miệng.

Hai người ghé vào góc, khoảnh khắc Diêm Mặc nghe thấy chuyện hình người của tiểu thỏ đực là người song tính, cả người liền hóa đá.

"Người song tính có thể mang thai? ? ?" Diêm Mặc không tin, lúc ấy mình trở về Địa phủ không có dùng biện pháp tránh thai, lỡ như..... lỡ như.....

Đệch, không có lỡ như, không có lỡ như!

Diêm Mặc cắn chặt răng, ý bảo Bạch Nghiêu tiếp tục nói.

Hai người hận gặp lại nhau quá muộn, từ hừng đông cho tới lúc trời sẫm tối, cuối cùng Diêm Mặc sợ mình gặp phải Diêm Thời Ung, trước khi trời tối đen liền chuồn trước .

. . . . . .

Ban đêm chợ quỷ càng thêm náo nhiệt, tiếng người bán hàng rong rao hàng vang lên liên tiếp, Diêm Mặc mua một xâu kẹo hồ lô, vòng qua đường nhỏ, chậm rì rì đi về phía điện của mình.

Mấy ngày nay thân thể cậu khôi phục không ít, bắp đùi cuối cùng cũng không đau nữa, nhưng vẫn có chút vô lực, lần trước làm quá độc ác, thật sự không thể không tiết chế như vậy, thận dễ hư lắm.

Kẹo hồ lô chua ê răng, bên ngoài bọc một lớp đường mỏng hoàn toàn không có vị ngọt, nhưng Diêm Mặc vẫn ăn nó, lại nhớ tới mấy ngày trước ở Nhân giới ăn nửa viên kẹo mút kia, rất ngọt, đặc biệt ngọt.

Vừa định cắn miếng thứ hai, kẹo hồ trong tay đã bị người trực tiếp cướp đi, Diêm Mặc cắn hụt, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.

Diêm Mặc tức giận quay đầu nhìn lại, muốn nhìn một chút là tiểu quỷ nào lớn mật dám trêu chọc cậu, không nghĩ tới lại thấy một gương mặt quen thuộc. Vẻ mặt Minh Đàn Yến âm u, như là hận không thể thiên đao vạn quả cậu.

Cậu quay đầu bỏ chạy, còn chưa chạy được hai bước đã bị Minh Đàn Yến ôm thắt lưng túm lại.

Diêm Mặc: "Ngươi hiện tại nếu muốn đánh ta thì có thể thương lượng đừng đánh vào mặt của ta được không?"

"Vì sao lại chạy?" Bàn tay to của Minh Đàn Yến chế trụ cái ót, buộc cậu phải ngẩng mặt lên: "Nói."

"Không..... Không có....." Diêm Mặc mềm giọng xuống: "Gần đây Minh giới rất nhiều việc, ta bận quá , lức trở về thấy ngươi đang ngủ nên không muốn quấy rầy, không phải cố ý đi không từ giã, thật đấy....."

Minh Đàn Yến có quỷ mới tin cậu: "Thật không, ta thấy ngươi hiện tại rất nhàn hạ đấy."

"Không có, ta rất bận đấy."

"Bận ăn kẹo hồ lô?"

Diêm Mặc kiên quyết phủ nhận: "Không có. Chỉ là hiện tại ta có chút đói bụng, dù sao cũng không thể làm việc liên tục như vậy, ta sẽ rất mệt."

Nói giống y như thật, nếu không phải Minh Đàn Yến nhìn chằm chằm cậu một ngày, có thể sẽ tin đấy.

Minh Đàn Yến hừ nhẹ một tiếng: "Đói bụng a, có muốn ăn gì khác không?"

Trời đã tối, đêm đã khuya, vợ nên thay chống làm ấm giường .

Diêm Mặc giống như con gà con bị Minh Đàn Yến túm đi về điện của cậu.

Nếu trước đây có người khi dễ cậu, cậu có thể tìm phụ vương xin giúp đỡ, cũng có thể tìm các ca ca khác xin giúp đỡ, chỉ là, chỉ là hiện tại không được, rất dọa người! Bị nam nhân..... Như vậy, cậu không nói nổi, cậu ước tất cả mọi người đều không biết việc này.

Quần áo bị đều cởi ra, Diêm Mặc túm chăn run rẩy: "Cái kia, Thiên Quân..... Mặc dù phần lớn người ở Địa phủ ta có chút xấu, nhưng vẫn có người đẹp đấy, Nếu không ta tìm cho ngươi người khác nhé? Ta..... Ta không tiện lắm....."

Hôm nay sau khi chứng kiến tiểu bạch thỏ mang thai, nói thật hiện tại cậu hơi sờ sợ, Lỡ như mình cũng mang thai thì làm sao bây giờ? Cậu chính là Diêm Vương, nếu mang thai thì biết giấu mặt vào đâu.

"Ngươi muốn tìm người khác cho ta?" Minh Đàn Yến chặn cậu, răng nanh kề vào trên cổ cậu cắn một miếng: "Ta càng không muốn."

"Ta thật sự không được..... Ta, ta lấy tay giúp ngươi được không?"

"Nơi đó bị thương? Ta xem xem." Tay Minh Đàn Yến sờ xuống chỗ miêng huyệt của cậu nhẹ nhang xoa, sau đó cúi người, trực tiếp giơ tay tách đùi cậu ra, nhẹ nhàng tách mở miệng lồn đầy thịt, ánh mắt nhìn chằm chằm miệng lồn đã khôi phục lại vừa hồng vừa mềm.

Diêm Mặc bị sờ run lên: "Không bị thương....."

Lồn nhỏ chặt khít lại sạch sẽ, Minh Đàn Yến hầu kết giật giật, không nhịn được để sát vào, vươn đầu lưỡi liếm láp miệng lồn.

Diêm Mặc hoảng sợ, vội đưa tay giãy dụa, đẩy trán Thiên Đế: "Không được, đừng liếm, bẩn....."

Cậu càng cự tuyệt Minh Đàn Yến càng mạnh hơn, y ngẩng mặt lên cho cậu một cái thuật định thân, tiếp theo càng thêm quá phận liếm lên trên, đầu lưỡi khuấy động theo hình tròn.

Lồn nhỏ không chịu nổi dày vò, dâm thủy ồ ạt từ bên trong chảy ra, đầu lưỡi Minh Đàn Yến vói vào trong lồn, thịt non mềm mại bao bọc lấy y, y khuấy nhiễu đầu lưỡi bắt chước động tác cắm rút khi giao hợp.

"Ưm..... Không cần..... A....." Diêm Mặc bị định thân giờ phút này chỉ có miệng là có thể hoạt động, cậu cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại kia liếm rồi lại duỗi ra tiến vào lồn, tiếng rên rỉ không thể kiềm được phát ra, Thiên Đế cao cao tại thượng như vậy, cư nhiên lại vì cậu làm loại chuyện này.

Kỹ xảo của Thiên Đế có chút không thạo lắm, may mà thân thể Diêm Mặc rất mẫn cảm, chỉ vài phút dồng hồ đã đến cao trào, dâm thủy chảy càng nhiều.

Minh Đàn Yến liếm liếm môi buông cậu ra, đỡ quy đầu ở miệng lồn cậu ma sát vài cái, rồi nhẹ nhàng đâm vào, một chút rồi một chút, cắm vào rút ra rồi lại cắm vào rút ra, mỗi lần so với lần trước tiến vào càng sâu hơn, cho đến khi toàn bộ dương vật đã cắm vào Minh Đàn Yến mới đem thuật định thân giải trừ.

Thân thể Diêm Mặc xụi lơ, hai bên má ửng hồng: "Ngươi...... Ngươi..... Không thể như vậy....."

Minh Đàn Yến một đầu tóc đen như mực để rối tung tùy ý, dùng sức đĩnh thắt lưng: "Không vui sao."

"Ngươi còn không hỏi ta có đồng ý không, ngươi, ngươi đây là bắt nạt ta......"

Minh Đàn Yến hoàn toàn đồng ý, Cong môi cười: "Là ta muốn bắt nạt ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro