Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08: bị tinh dịch bắn đầy bụng nhỏ / cắm thịt hành trong lồn ngủ / chịch một đêm / tiểu Diêm La chạy trốn

      (*☻-☻*)

      Hai người nhìn nhau một lúc lâu, trước giây cuối cùng khi Minh Đàn Yến mím môi định rút ra, Diêm Mặc vừa khéo gật đầu.

      "Vậy ngươi........ Nhẹ chút........" Diêm Mặc đưa tay che mặt, thanh âm cực nhỏ.

      Minh Đàn Yến ngay lập tức thu hồi động tác, tay ôm lấy thắt lưng Diêm Mặc, cúi người ngập ngừng ấn một nụ hôn lên ngực cậu, trước kia y chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ cùng cậu ở trên giường làm loại sự tình này, rõ ràng ngay từ đầu chỉ muốn kết giao bằng hữu.

      Diêm Mặc bị hôn đến run lên, nổi cả da gà.

      Lồn của cậu chưa bao giờ bị ai tiến vào giờ phút này lại bị căng mở, miệng lồn màu hồng nhạt chung quanh một cọng lông cũng không có, sạch sẽ lại xinh đẹp.

      Minh Đàn Yến nhớ lại những hình ảnh sắc tình trong lúc vô ý y nhìn thấy trong sách ảnh lúc trước, bắt đầu học theo động tác bên trong đem thịt hành rút ra bên ngoài một chút, lại nhẹ nhàng cắm vào, lặp lại động tác này, đầu nấm qua lại vuốt ve thịt lồn, hai người triền miên cùng một chỗ, kéo ra rất nhiều dâm thủy.

      Diêm Mặc cắn môi, cảm giác được độ cong của thịt hành nam nhân, điểm mẫn cảm bị vô ý như cố ý cọ qua, quả thực so với lúc lấy tay chơi nơi này thì sướng hơn.

      Thân là một người song tính, Diêm Mặc từ nhỏ liền không quá thích với thân thể dị dạng này của mình, vì thế còn hung hăng phản nghịch một khoản thời gian, sau này càng lúc càng lớn, trong lúc vô tình tìm được phương pháp tự an ủi mới, liền thường xuyên lấy tay đùa bỡn miệng lồn mình một chút, so với chơi thịt hành còn nhiều hơn.

   Cậu còn nhớ rõ khi bế quan từng định dùng hai ngón tay cắm vào lồn, tưởng tượng bộ dáng mình bị nam nhân đâm sâu, lúc ấy cậu mất thật lớn sức lực cũng không có thể nhét hai ngón tay vào, một ngón trỏ đã là cực hạn, cậu thử qua hai lần liền buông tha cho ý niệm này.

      Không nghĩ lần này mình lại lợi hại như vậy, trực tiếp đem vật lớn như vậy nuốt vào trong thân thể.

      Minh Đàn Yến thời khắc đều chú ý tới phản ứng của cậu, mỗi tiếng rên rỉ của cậu đều chạm đến điểm mềm mại trong lòng y, Minh Đàn Yến sau khi nếm được ngon ngọt động tác bắt đầu chậm rãi nhanh lên, nhấp nhô dậy sóng, khoái cảm càng ngày càng khoan khoái khiến cho y cảm thấy chân thật.

      "Ư......." Diêm Mặc cắn chặt răng nuốt một ngụm nước bọt nhỏ, thân là Diêm La cậu vẫn không bỏ xuống thể diện mà rên rỉ phóng đãng, nhưng cũng không khống chế được những thanh âm nhỏ vụn thoát ra, trong lòng rối bời, còn cố gắng chịu tra tấn.

      Trong phòng đều là tiếng thân thể va chạm bạch bạch bạch.

      Minh Đàn Yến thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy, một khi khai trai, giờ phút này tựa như một con sói đói đòi hỏi vô độ, thời gian càng lâu, động tác chỗ giao hợp càng càng kịch liệt.

      Thiên hạ dưới thân nhan sắc như tiên, thân mình thơm ngát mềm mại như không có xương, giờ phút này bị nện sợi tóc tán loạn, không còn thấy dáng vẻ nghịch ngợm lúc ban ngày, má Diêm Mặc ửng hồng, kèm thêm vẻ e thẹn cùng sự quyến rũ trời sinh. Rất câu người.

      Thịt hành không biết mỏi mệt ở bên trong làm vận động pít-tông, dương vật lộ ra một nửa cắm vào một nửa, thịt hành màu đỏ tươi mặt trên gân xanh nhô lên, thô lớn có chút khiến người ta sợ hãi.

      "Ư......... Ưm......... Chậm một chút..........."

      "Mặc nhi không chịu nổi?"

      Diêm Mặc khép hờ con ngươi quan sát, tiếng Mạc nhi của y bị xem nhẹ, nghĩ thầm Thượng Đế đối với việc quan hệ hai người chuyển biến không khỏi có chút quá tự nhiên. Bất quá trong lòng cậu không có cảm giác bài xích.

      "A......." Diêm mặc rên rỉ một tiếng: "Không......... Không có............"

      "Thoải mái sao?"

      Diêm Mặc ngượng đến không ngẩng đầu dậy nổi: "Ngươi đừng hỏi............"

      Minh Đàn Yến bị cậu chọc đến tâm ngứa, do dự vẫn rút thịt hành ra, nhẹ nhàng ôm lấy cậu lật người lại, bàn tay to nắm lấy mông cậu: "Quỳ cho tốt."

      Tư thế quay lưng làm cho Diêm Mặc trong lòng dễ chịu hơn một chút, cậu cảm thấy được ánh mắt của người phía sau thực chất vẫn luôn dừng trên người cậu, nhưng cậu không ngại, mặt chôn vào trong chăn, ai cũng không quan tâm.

      Minh Đàn Yến đỡ thịt hành từ phía sau cắm vào, hai tay giống như nhào bột đem mông Diêm Mặc nắm trong tay vuốt ve, mông nhìn từ phía sau cảm giác đầy đặn mười phần, vừa tròn vừa vểnh, tách cánh mông ra có thể thấy được cúc huyệt ở mặt sau, gắt gao mấp máy, theo động tác cắm rút co rụt lại.

      Khi cắm rút phát ra tiếng nước òm ọp, lồn chảy nước càng ngày càng nhiều, tí tách chảy xuống, để lại mấy vết tích mơ hồ xấu hổ trên ra giường.

      Diêm Mặc lại vì vậy mà hoàn toàn thả lỏng, cũng không ngượng ngùng nữa, cậu lắc lư mông phối hợp động tác của Thiên Đế, Thiên Đế quy đầu cứng rắn không ngừng va chạm ở cửa tử cung mềm mại, mấy chục cái đã đem cửa tử cung hơi hơi mở cái cái miệng nhỏ ra, một cỗ nhiệt triều trào ra, Diêm Mặc sướng đến phát ngốc.

      "Quá nhanh......... Không được........ A........ Không........."

      "Thật sự không......... Không được............ Ư a..........."

      "Đỉnh tới rồi........... Sâu quá......... Thật lớn......... Ưm........ Chậm một chút............"

      Cậu cầu xin tha thứ, đổi lại nam nhân nện càng thêm kịch liệt.

      Hai tay cậu túm lấy ra giường bò đến phía trước, rồi lại bị nam nhân kéo cổ chân túm trở về tiếp tục đâm sâu vào.

      Không biết thời gian trôi qua bao lâu, sắc trời bên ngoài cũng đã sẫm tối, Diêm Mặc vừa sướng vừa mệt, ghé vào trên giường yên lặng thừa nhận, lồn nhỏ nguyên bản có hồng nhạt hiện tại đã hoàn toàn biến thành màu đỏ thẩm, bắp đùi cũng bị mài đỏ, hai chân mở rộng ra, hoàn toàn không khép được.

      "Ô........ Ngươi chậm một chút........ Minh Đàn Yến! Ta muốn tới........ Ưm a........." Đây không biết là lần thứ mấy Diệm Mặc cao trào trong hôm nay, cơ thể non nớt phản ứng đặc biệt lớn, lồn nhỏ đem dương vật ngậm chặt dùng sức mút, thịt lồn ướt sũng mấp máy .

      Minh Đàn Yến sướng rồi cũng không kìm nén, cắm rút nhanh hơn mười cái trực tiếp bắn vào trong, còn ác ý đem thứ mình vừa bắn trừu sáp đỉnh vào chỗ sâu nhất, rút ra cắm vào, cắm vào lại rút ra, lặp đi lặp lại.

      Cả căn phòng toàn là mùi hương kiều diễm không tan đi được, Diêm Mặc vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong cao trào, Thiên Đế giống như không biết mệt lại kéo chân cậu, dùng dương vật mở lồn cậu ra.

      "Đừng làm....... Xin ngươi....... Thiên Đế........ Chúng ta lần sau lại làm được không.......... Ư........." Diêm Mặc hoàn toàn không có sức phản kháng lúc này thập phần muốn khóc.

      Minh Đàn Yến cắn một ngụm trên bờ vai cậu, nhẹ nhàng kích thích: "Làm lần cuối cùng."

      Diêm Mặc hốc mắt đỏ lên: "Ngươi lúc nãy cũng nói như vậy........"

      "Lần này là thật."

      Diêm Mặc không hề tin y: "Ngày mai được không...... Ta mệt mỏi quá...... Không có khí lực......" Trong lồn nhỏ tồn không biết bao nhiêu tinh dịch, bụng Diêm Mặc cũng có chút căng.

      "Vậy........." Minh Đàn Yến tham luyến ấm áp bên trong không muốn rút ra, nghĩ nghĩ, nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn: "Được, vậy đêm nay Mặc nhi cứ ngậm như vậy ngủ được không?"

      Diêm Mặc chật vật gật đầu, khàn giọng đáp ứng: "Được......."

      Minh Đàn Yến thỏa mãn, thu dọn đơn giản một chút liền ôm cậu ngủ, khóe miệng còn lộ ra vẻ tươi cười.

      . . . . . .

      Ngày kế, mặt trời đã lên cao ba sào.

      Đem thịt hành ngậm suốt một đêm Diêm Mặc rốt cục cũng từ trong mộng tỉnh lại, cậu đầu tiên là cẩn thận thở dài một hơi, tiếp theo bắt đầu chậm rãi dịch thân mình về phía trước.

      Hừ, trước kia cậu còn tưởng rằng Minh Đàn Yến là người tốt, không nghĩ tới lại là cái dâm ma không biết tiết chế. Nơi đây không nên ở lâu, bằng không dựa theo niệu tính của vị Thiên Đế này, hôm nay khẳng định còn có thể ôm cậu làm mấy phát. Chịu không nổi thật sự chịu không nổi, phải trốn thôi.

      Thịt hành đem miệng lồn căng lâu như vậy, Diêm Mặc đã sớm thích ứng kích cỡ này, cậu dịch về phía trước, thịt hành trượt ra bên ngoài một chút, rốt cục, sau khi nghe thấy tiếng "póc" giòn vang, chỗ giao hợp của hai người rốt cuộc cũng tách ra.

      Diêm Mặc cẩn thận từ trên giường đứng lên, thi triển tiểu pháp mặc quần áo vào, cũng không quản tinh dịch đang chảy từ trong lồn ra, đi từng bước một từ trong phòng gian nan đi ra ngoài, cả thân mình cậu tựa như bị đâm tan thành từng mảnh, vừa chua xót vừa đau.

      Chết tiệt, chờ cậu pháp lực khôi phục, nhất định phải cùng tên dâm ma này đại chiến cái mấy trăm hiệp!

      . . . . . .

      Diêm Thời Ung lúc này ở trong nhà Bạch Nghiêu vài ngày cũng chưa chịu rời đi, khi thì thì đỏ mặt khi thì mặt mày trắng bạch, khiến Bạch Nghiêu hoàn toàn không hiểu tính tình hắn, chung quy thấy hắn âm tình bất định, không biết lúc nào thì sinh khí, ngày trôi qua kinh hồn bạt vía.

      Diêm Thời Ung cũng không phải rảnh rỗi không có việc gì làm đi dọa Bạch Nghiêu, chẳng qua tiểu thỏ bạch thỏ này cho ít thuốc màu đã muốn mở phường nhuộm, hắn sợ mình dễ chịu với Bạch Nghiêu thì nó sẽ không sợ hắn, không chịu cùng hắn kết hôn thì làm sao bây giờ?

      Trời đất bao la trước mắt lập gia đình là lớn nhất, nếu thỏ bạch thỏ này mà chạy trốn thì mất nhiều hơn được.

      Kết hôn trước cái đã, về sau lại trói chặt rồi sủng thật tốt.

      "Điện hạ, Địa phủ không có việc bận gì sao? Không cần đi theo ta, ta ở trong này một mình cũng được........" Bạch Nghiêu bày ra bộ dáng yếu ớt, mỗi ngày biến đổi đa dạng xin vị Diêm La này nhanh chóng rời nhà mình.

      Lần trước tứ điện Diêm La kia khá tốt, ít nhất là cũng là người đúng đắn, lễ độ, bộ dạng còn đáng yêu, sẽ không tự nhiên chui vào nhà người ta ngủ như chủ nhà.  

      "Mấy chuyện bận gần đây đều làm xong hết rồi, ngươi cứ đuổi bổn vương đi như vậy, là muốn bổn vương quay về Địa thu xếp hôn sự nhanh hơn sao?"

      Bạch Nghiêu: "............"

      Rất kỳ quái, Bạch Nghiêu không rõ nó rốt cuộc có điểm đáng giá gì để được đến vị Diêm La này ưu ái, nó tự biết thân biết phận, nói đến cùng thì nó cũng có chút vẻ ngoài mềm trắng ngọt thôi, lăn lộn ngoài xã hội vào năm, trên người còn có chút vẻ chợ búa, rốt cuộc vì sao lại theo đuổi nó, vì cái gì vậy?

      Cái loại tình yêu hư vô mờ mịt này, Bạch Nghiêu hoàn toàn không tin, với nó mà nói, trên thế giới chỉ có tiền cùng tranh vẽ mới là bảo vật nhân gian, tình yêu đều là chó má.

      Diêm Thời Ung nhìn chằm chằm một bên khuôn mặt nhỏ nhẳn của vị hôn thê, không nhịn được đi tới xoa nhẹ một phen, nắm hai bên má nó, hung tợn: "Không được đuổi ta đi."

      Bạch Nghiêu cúi đầu khom lưng: "Không dám không dám............"

      "Không dám hay là không đuổi?"

      Bạch Nghiêu vốn nhỏ bé tự hạ mình: "Không dám cũng không đuổi."

      Bạch nghiêu người này, trời sinh nhát gan, không có tâm lý phản nghịch, Diêm Thời Ung tính cách cường thế như vậy, nó hoàn toàn không có năng lực phản kháng, cũng không có ý định phản kháng.

      Nó thậm chí còn lười chạy trốn, dù sao cuối cùng cũng bị chộp về, làm gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ?

      Nếu muốn thành hôn, nó có thể làm tình hay không không quan trọng, dù sao nó cũng không có khả năng cầm mạng nhỏ này đấu với Diêm Vương.

      Đi đi bước nào xem bước ấy, Diêm Thời Ung chán nó liền tự do .

      Còn trước mắt, cứ theo nhu cầu đi.

      【Tác giả có lời muốn nói:】

   Minh Đàn Yến: ngủ một giấc tỉnh lại đã không thấy vợ đâu...............

      ( Chương tiếp theo  thỏ nhỏ phát hiện ra mình mang thai~~~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro