Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07: ở quán bar bị bỏ thuốc / cưỡi lên khai bao / lồn nhỏ tiểu thụ cưỡng gian chim bự công.

Không khí trong quán bar huyên náo, Minh Đàn Yến đi vào không quá thích, khẽ nhíu mày.

Diêm Mặc thích ứng rất nhanh, giống như Lưu bà bà tiến vào sân nhà quan lớn*, nơi này nhìn nơi đó xem, hai người ngồi ở trước quầy bar, mỗt người gọi một ly rượu trái cây.

(*)Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên 刘姥姥进大观园 là một cảnh trong" Hồng Lâu Mộng" của Tạ Tuyết Cần ý chỉ những người quê lên tỉnh, thứ gì cũng mới lạ đẹp đẽ.

Diêm Mặc ở Minh giới thường xuyên uống rượu, trong hầm rượu của cậu còn tồn không ít Nữ Nhi Hồng, tửu lượng rất tốt, loại rượu trái cây này uống vào miệng chẳng khác gì nước ngọt, cậu vẫy vẫy tay gọi một ly rượu có độ cồn cao nhất.

Bartender là một nữ sinh rất xinh đẹp, nhìn cùng lắm cũng không quá hai mươi tuổi, Diêm Mặc cho rằng ly rượu đến tay cô liền thay đổi hình dạng, những kỹ năng trang trí này rất đáng ngạc nhiên, Diêm Mặc nhìn chằm chằm tay cô nàng không chớp mắt.

Bartender làm ở quán bar cũng rất lâu rồi, số lượng soái ca cô gặp nhiều không đếm hết, nhưng đỉnh cấp soái ca giống như thiếu niên trước mặt, cô thực chưa thấy qua mấy, giống như bước ra từ truyện tranh vậy, rất xinh đẹp rất tinh xảo .

Cô lặng lẽ nhìn về phía nam nhân tiên khí phiêu phiêu bên cạnh thiếu niên, đẹp giống nhau, rực rỡ giống nhau, chẳng qua khuôn mặt lại có thêm một tia sắc bén xâm lược, đang nhìn chằm chằm vào môi của thiếu niên.

Bartender thấy thế nghĩ đến cái gì, mặt bỗng chốc liền đỏ lên, đôi mắt mang theo nồng đậm phấn khích.

Đệch đệch đệch! Nhìn thấy mỹ công mỹ thụ ngoài đời thật!?

Diêm Mặc nhìn một hồi, đôi mắt liền chuyển tới sàn nhảy chính cách đó không xa, Minh Đàn Yến ngồi gần cậu, ngữ khí là lạ: "Không được đi."

"Cảm giác rất thú vị." Thói quen không nghe người khác nói của Diêm Mặc lại bắt đầu, đứng dậy muốn chạy đến chỗ kia.

Minh Đàn Yến tức đến đau gan, đứng dậy đuổi theo cậu.

Trong sàn nhảy rõ ràng nam nhân so với nữ nhân thì nhiều hơn, mấy nữ nhân dáng người nóng bỏng bị vây ở chính giữa, nhảy múa xung quanh cây cột.

Diêm Mặc đứng ở bên ngoài sàn nhảy, ánh mắt nhìn chằm chằm cặp mông được bọc dưới lớp quần áo của mấy nữ nhân, hiện giờ mông người ai cũng vểnh như vậy à........

Minh Đàn Yến kéo cậu một phen, nghiến răng nghiến lợi: "Đừng nhìn --"Diêm Mặc bị y kéo lảo đảo, khó hiểu liếc y một cái: "Ngươi làm gì vậy?"

"Nơi này chơi không vui, chúng ta đi."

"Ta không đi, ngươi tự đi đi."

Minh Đàn Yến hít một hơi: "Có đi hay không?"

Diêm Mặc không muốn đi, mím miệng nói thầm: "Mới vào có một chút......"

Minh Đàn Yến nhìn cậu một cái, cũng không khuyên, quay đầu bỏ đi, bóng dáng rất dứt khoác.

Diêm Mặc khó hiểu, nhưng cũng không có tâm tình muốn xem nữa, trở lại quầy bar, tìm chỗ ngồi vừa rồi, chán nản nhấp một ngụm rượu.

Người của Thiên giới có tật xấu gì vậy, trước đó Thiên Đế kêu đánh kêu giết với cậu, rồi cũng không hiểu sao lại đột nhiên hung dữ, cái gì a, cậu mấy ngày nay có phải có ân oán gì với Thiên Đế không! ? Thật là bực mình.

Minh Đàn Yến đi rồi, Diêm Mặc cũng không còn hứng thú ở nhân giới chơi nữa, tức giận thanh toán tiền, định dẹp đường hồi phủ.

Nhân giới chơi không vui. Cậu sẽ không bao giờ đến đây nữa.

Đi một mình trong hẻm tắt nhỏ, Diêm Mặc đỡ tường, vừa rồi có thể là uống rượu quá mạnh, đầu cháng váng não căng ra, cả người cũng không tốt lắm.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân không quá rõ ràng, Diêm Mặc còn tưởng là Minh Đàn Yến, có chút kinh hỉ quay đầu lại, lại thấy được một gương mặt hoàn toàn xa lạ, lớn lên xấu giống như mấy địa thần ở Địa Phủ.

Diêm Mặc chịu đựng khô nóng kỳ quái trong thân thể, đôi mắt sóng sánh đầy nước nhìn gã, nhẹ nhàng hỏi: "Có việc gì không?"

Nam nhân xấu xí không nói gì, đầu lưỡi liếm liếm môi, bộ dáng sắc khí dâm loạn.

Diêm Mặc nhíu mi, không đợi phản ứng lại, nam nhân kia trực tiếp đã bị một cỗ kiếm khí mãnh liệt vứt qua một bên, lập tức miệng phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Diêm Mặc ở một mảnh mê muội thấy khuôn mặt Minh Đàn Yến, hành động nhất thời cũng quên trước sau, thân hình loạng choạng muốn đi kiểm tra hơi thở nam nhân xấu xí, nếu nam nhân này chết, công đức Minh Đàn Yến sẽ bị giáng xuống, mất nhiều hơn được.

Minh Đàn Yến tức giận ngăn lại cậu lại: "Không chết được, đừng quan tâm vớ vẩn."

"Cảm ơn, ngươi không đi sao?" Diêm Mặc đỡ tay Minh Đàn Yến, thái dương chảy ra mồ hôi, cậu cảm nhận được cơ thể mình khác thường, nếu vậy thì chính là nam nhân xấu xí này bỏ thuốc cậu, muốn nhân cơ hội làm chút chuyện gì đó.

"Ngươi sao lại yếu như vậy, thuốc của nhân loại cũng không chịu được?"

"Ngươi làm sao vậy? Nói chuyện cứ thích đâm chọc." Diêm Mặc lắc lắc đầu, sắc mặt ửng hồng: "Thương thế của ta vẫn chưa khỏi hẵn, pháp lực còn không mạnh bằng mấy địa thần trong điện ta đâu, ngươi có thể đưa ta về Địa Phủ không, bọn họ hẳn là có biện pháp......"

"Quá xa, không đưa."

"Ta đây làm sao bây giờ........."

Minh Đàn Yến cúi đầu đem cậu ôm lên, nháy mắt vận công phu, trực tiếp phi thân tới Thiên Đình.

Diêm Mặc: ".........." Không ngờ Thiên Đình gần như thế.

Diêm Mặc: "Cho ta đan giải độc bình thường là được, ngày khác trả lại ngươi, cảm ơn Thiên Quân........."

"Không cho." Minh Đàn Yến đem cậu đặt trên giường mình, nghiêm mặt lạnh lùng a một tiếng: "Trí nhớ ngươi thật là lâu."

Diêm Mặc nằm ở trên giường lăn một cái, mềm giọng làm nũng: "Xin ngươi......."

Minh Đàn Yến vẫn không nhúc nhích, nhìn thấy Diêm Mặc ở trên giường bị tình dục tra tấn, sắc mặt lãnh đạm, thờ ơ.

Hơn bốn trăm tuổi một chút ý thức phòng nhân cũng không có, rượu không ở trước mắt mình mà cũng dám uống, Minh Đàn Yến cũng không biết cậu như thế nào mà sống lớn được như vậy, sao mà lại đơn thuần giống một đứa trẻ như thế được.

Nam nhân kia bỏ thuốc liều cũng không nhỏ, Diêm Mặc vừa rồi còn có một chút thần chí, hiện tại còn lại hoàn toàn là mơ hồ , theo bản năng xé rách quần áo, đem mình từ đầu đến chân cởi lộ thiên.

Minh Đàn Yến lúc đầu vẫn không cảm thấy gì, tất cả mọi người đều là nam nhân, y nhìn Diêm Mặc cởi quần áo hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng khi ánh mắt y thấy rõ nhũ tiêm anh hồng trước ngực trắng nõn của Diêm Mặc, thân thể cư nhiên lập tức sinh ra phản ứng, dưới háng động đậy nháy mắt đứng lên.

Đây không phải là phản ứng bình thường đối với huynh đệ!

Minh Đàn Yến quay người sang một bên, không dám nhìn Diêm Mặc nữa, trong lòng niệm thanh tâm chú, lại hoàn toàn không có tác dụng gì.

Diêm Mặc bên kia ở trên giường rên rỉ, tiếng rên rỉ tiếng trước so với tiếng sau lại mềm hơn, ngón tay Minh Đàn Yến bắt đầu run rẩy, có chút hối hận bản thân vừa rồi vì cái gì lại không trực tiếp lấy đan giải độc cho cậu, thế nào cũng phải tra tấn cậu, giờ thì hay rồi, phản phệ đến trên người y.

Minh Đàn Yến muốn đứng dậy đi ra bên ngoài lấy đan giải độc, cũng không ngờ rằng Diêm Mặc cư nhiên trực tiếp từ trên giường nhào về phía y, y theo bản năng đưa tay đỡ lấy Diêm Mặc, hai tay ôm lấy thắt lưng, vừa mềm vừa nóng.

"Giúp giúp ta......Thật là khó chịu....... Sắp nổ tung........" Diêm Mặc nắm lấy quần áo y, nhẹ nhàng đong đưa.

"Ngươi.... Ngươi.... Bỏ ra! Buông ra!" Minh Đàn Yến ôm thắt lưng Diêm Mặc, kêu giống như phụ nam thanh bạch bị phi lễ.

Minh Đàn Yến bất đắc dĩ phải dùng lực đẩy cậu ra, hai tay đẩy đến đẩy đi, lúc này nếu tiên thị nào không rõ chân tướng bước vào, có khi còn tưởng rằng Thiên Đế cố ý ăn đậu hủ Diêm La.

Hai người ở bên giường "vuốt ve cho nhau" một lúc lâu, Minh Đàn Yến ý chí không kiên định, cuối cùng vẫn bị "ép" phải lăn giường.

Diêm Mặc nửa đường có thanh tỉnh một chút, nhưng động tác tay cũng không dừng, nôn nóng lột quần Thiên Đế, không chút nghĩ ngợi cứ thế ngồi lên trên.

Chỉ một chút như vậy nhưng đã làm Minh Đàn Yến sợ không nhẹ, nhưng y vẫn cứ cứng, lại không biết hai nam nhân đè nhau thì làm như thế nào, cứng như vậy tiến vào sẽ làm tiểu Diêm La bị thương.

Cơ thế Diêm Mặc không chịu cậu khống chế, cậu rất muốn, nước trong hoa huyệt chảy càng ngày càng nhiều, nam căn của Thiên Đế tráng kiện như vậy, cậu bị đâm một phát tới đáy.

"Ưm -- ha --" Diêm Mặc còn chưa kêu Thiên Đế đã kêu trước .

Không chỉ vậy, Thiên Đế còn nhạy bén phát hiện phía dưới Diêm Mặc cư nhiên lại thừa ra một cái lồn, là người song tính.

Vừa hẹp lại vừa chặt, đại khái cái lồn nhỏ này chưa bao giờ có người đi vào, chặt đến bất khả tư nghị, mút mút lấy thịt hành y, làm cho y không cần động vẫn có thể cảm nhận được khoái cảm to lớn, nhưng loại chuyện này chỉ có bạn đời mới có thể làm, y tự nhận trước kia đối với Diêm Mặc chỉ là tình cảm bằng hữu (?) sau tối nay, sợ là không thể ở chung giống như bình thường được.

Thiên Đế đối với thân phận mới nhận của mình thập phần hài lòng, thậm chí còn có chút đắc chí.

Ban đầu Diêm Mặc bị tình dục lấn đầu, nhưng ngay lúc thịt hành cắm vào trong, pháp lực Thiên Đế trong lúc vô ý tiết ra ngoài toàn bộ chảy tới trên người cậu, Diêm Mặc nháy mắt cảm thấy gân cốt mình đều thông suốt, đầu óc thoáng cái liền thanh tỉnh.

Nhưng cậu vẫn như trước đem mặt chôn ở lồng ngực Minh Đàn Yến, trong lồn ngậm gốc rễ y, không biết nên lấy hình thức gì chấm dứt trận khôi hài này.

Rất dọa người đấy được không, cậu cư nhiên cưỡng gian Thiên Đế, dùng cái lồn khác người kia của cậu.

Cứu mạng, cậu sẽ không bao giờ chê mấy người ở Địa phủ xấu nữa, hiện tại có ai tới cứu cậu không, xin đấy --

Minh Đàn Yến nghĩ đến Diêm Mặc bất động lâu như vậy là vì đau, vì thế y cũng không động, cứ như vậy chờ Diêm Mặc thích ứng .

Nhưng y không chờ được Diêm Mặc động đậy, ngược lại lại nghe thấy một câu ngữ khí cực kì phức tạp của Diêm Mặc.

"Ta..... Ta tỉnh rồi....... Thiên Quân ngươi....... Chúng ta........" Diêm Mặc không dám ngẩng đầu, giống như con đà điểu nhỏ.

Ở trong mắt Minh Đàn Yến, cơ thể Diêm Mặc giống như là trái đào mật chín mọng, ai thấy cũng muốn ăn.

"Ngươi đốt lửa thì ngươi phải dập." Minh Đàn Yến cố ý lạnh giọng, bất quá không biết tại sao, y càng thích tiểu Diêm La thanh tỉnh như vậy, trong lòng vui đến nở hoa rồi, hoàn toàn không có phản ứng của một thẳng nam bị ép buộc nên có.

Diêm Mặc đặc biệt thấy có lỗi, một câu cũng không dám nói.

Minh Đàn Yến ôm thắt lưng cậu, ôm cậu thay đổi tư thế, đặt ở dưới thân, thịt hành bởi vì động tác này hơi hơi rút ra một chút, lại bị Minh Đàn Yến trực tiếp cắm vào.

"Ứm a........." Diêm Mặc nhất thời không nhịn xuống được kêu lên tiếng, trợn tròn mắt, không tin âm thanh như vậy cư nhiên là từ miệng mình phát ra.

Ngoài mặt Minh Đàn Yến bộ dáng vẫn thản nhiên, môi căng thành đường thẳng tắp, kì thực trong lòng đối phản ứng của cậu lại cực kỳ kinh hỉ, nhưng xấu hổ không dám thể hiện.

Sau khi bị lật lại Diêm Mặc hoàn toàn bị vây ở thế yếu, hai người tuy rằng một người là vương Minh giới một người là vương Thiên giới, nhưng thực lực rốt cuộc vẫn kém xa nhau, Diêm Mặc không có khả năng cùng y cứng đối cứng, nhưng ngoan ngoãn chờ bị chịch cũng không phải chuyện hay.

"Ta lấy tay giúp ngươi được không? Ta lấy tay!"

"........." Minh Đàn Yến nhìn cậu không nói một lời, rõ ràng là muốn làm tình.

Cảm giác côn thịt nhồi đầy dũng đạo thật sự rất xa lạ cũng rất thoải mái, Diêm Mặc bị y nhìn đến mặt đỏ tim đập, tâm nói nếu không thì thử xem đi, dù sao cũng có hại ai đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro