Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

06: chịch mở lồn mềm chặt / bị dương vật bự của phu quân chịch bắn / cao trào thay nhau xuất hiện / lồn dâm phun nước / tinh dịch tưới đầy tử cung

Hoa huyệt Bạch Nghiêu ngậm dương vật bự, khó nhịn dùng lồn cọ xát thân thể nam nhân, thắt lưng chậm rãi đưa đẩy cao thấp.

Mông tiểu bạch thỏ vừa cong vừa vểnh, khi vuốt mềm mại lại co dãn, hai cánh mông cánh hoa bị banh mở, bên trong cúc huyệt mềm mại cũng rất mê người, nếp uốn co rụt lại chặt chẽ, một chút khe hở cũng không để lộ, không cần cắm vào cũng biết nơi này chặt đến nhường nào.

Ngón tay Diêm Thời Ung mò đến trên cúc huyệt nó, nhẹ nhàng dò xét cắm vào một ngón tay, bắt chước động tác đâm thọc khi giao phối, dương vật cùng ngón tay đem hai cái lỗ dâm của nó tất cả đều nhồi kín.

"Không được, đừng.... Đừng lộng nơi đó...." đầu Bạch Nghiêu hỗn độn, thân thể theo bản năng bài xích cảm giác dị vật trong hậu huyệt.

Diêm Thời Ung cũng không ép buộc nó, trực tiếp rút ngón tay từ cúc huyệt ra, bàn tay to xiết chặt thắt lưng nó, hai tay hữu lực cho nó mượn lực, khiến cho động tác cưỡi trên người hắn của nó càng thêm khoan khoái.

Lần này trong nhà không ai, ngay từ đầu Bạch Nghiêu đã không có băn khoăn gì, lớn lên một bộ dáng thanh thuần ngây ngô, tính cách cũng nhút nhát, nhưng trong loại sự tình này thật ra lại rất phóng túng.

Diêm Thời Ung giờ phút này đối với bộ dáng của nó rất vừa lòng, mấy ngày gần đây ở Địa Phủ bận rất nhiều việc, trong đó là việc quan trọng nhất chính là hôn sự của hai người, ở Minh giới Diêm La đại hôn là đại sự trong đại sự, Diêm Thời Ung đối với việc mình đem tiểu thỏ đực thú tới tay là thập phần xác định, còn chưa xem đến bát tự đã đem đại hôn thu xếp xong xuôi.

Chuyện Bạch Nghiêu không muốn cùng hắn đại hôn vẫn đả kích hắn một chút, bất quá không quan trọng, hắn muốn thứ gì, sẽ không có chuyện không chiếm được, người cũng vậy.

Thiếu niên cho dù yếu nhược thế nào thì cũng là một yêu, vận động pít-tông đối với nó dễ như trở bàn tay, chỉ chốc lát liền tìm ra bí quyết, hai tay nhỏ bé sờ ở trước ngực nam nhân, thân thể trắng nõn linh hoạt lên xuống, nhìn không giống con con thỏ, giống tiểu hồ ly dâm đãng hơn.

"Ưm a.... Sâu quá.... ưm....."

Diêm Thời Ung nghe thấy nó rên rỉ, thoả mãn thở dài ra một hơi, thân thể chậm rãi hiện ra, đôi mắt tinh xảo khẽ cụp xuống, cơ thể no đủ, thịt hành tráng kiện màu đỏ tươi cắm ở trong lồn tiểu bạch thỏ, bao quy đầu không ngừng thao mở, thời điểm toàn bộ cây cắm vào, tinh hoàn no đủ có khi sẽ đập vào lồn.

Trừu sáp mấy trăm cái như vậy, cơ thể tiểu bạch thỏ vẫn mẫn cảm trước sau như một, sau khi run rẩy đạt cao trào một lần, liền cùng Diêm Thời Ung thay đổi tư thế.

Diêm Thời Ung xoay người áp lại, động tác đâm chọc so với vừa rồi nhanh hơn rất nhiều, trong phòng vang lên từng tiếng ái muội lại dính nhớp bạch bạch.

Cái ghế sô pha nhỏ thật sự không chịu nổi động tác kịch liệt như vậy của hai người, Bạch Nghiêu nghe âm thanh sô pha kẽo kẹt kẽo kẹt, sợ giây tiếp theo hai người liền ngã ngửa ra, nó liền làm nũng đòi thay đổi địa phương, Diêm Thời Ung một bên chịch một bên đem nó ôm vào phòng ngủ, đặt nó lên trên giường, banh hai chân ra lại bắt đầu chịch.

"Không được.... Ưm a a..... Quá nhanh ưm a....." Cả người Bạch Nghiêu phủ một tầng hơi mồ hôi mỏng, cơ thể giống như mới từ trong lồng hấp ra, đôi môi đầy đặn cùng chóp môi rõ ràng, hiện tại đã bị cắn đỏ như màu son.

Diêm Thời Ung một bên chịch một bên vươn đầu lưỡi liếm nhũ tiêm nó, thường thường mút vào một chút, lại di chuyển môi lên trên, kề miệng trên cổ đối phương kế tiếp mút ra một vệt đỏ ái muội: "Nước của cục cưng chảy đầy giường rồi, có phải rất thoải mái không?"

"Thoải mái....Thật thoải mái..... dương vật bự đỉnh đến tận cùng bên trong..... Nghiêu nghiêu chịu không được...... Ưm a a..... Thật lớn....."

"Gọi phu quân."

Bạch Nghiêu bị chịch đến thần chí mơ hồ, bắt gọi gì kêu nấy, hoàn toàn không phản kháng, thanh âm quyến rũ lại mang theo sắc dục: "Phu quân..... Phu quân thật là lợi hại....... Lão công...... Không được a ha..... Ứm........."

Diêm Thời Ung hôn lấy môi nó, chặn lại âm thanh, dưới háng lại đưa đẩy bạch bạch bạch, giống như môtơ không biết mệt không hề dừng lại, động tác nhanh phảng phất như xuất hiện ảo ảnh, đem cả lồn Bạch Nghiêu ma xát đến nóng rực run lên.

Theo động tác càng ngày càng kịch liệt của hai người, giường phòng ngủ cũng giống như sô pha vừa rồi, bắt đầu lay động.

Bạch Nghiêu ở ranh giới cao trào cố gắng thả lỏng thân thể, ngón tay đang bấu lấy ga giường run lên nhè nhẹ.

"Ta không chịu nổi......... Ha........ Chậm một chút...... Ưm a........"

Diêm Thời Ung hoàn toàn không nghe nó, không những không chậm lại tốc độ, mà ngược lại càng lúc càng nhanh .

Diêm Thời Ung nâng thẳng một chân Bạch Nghiêu dậy, đem thân thể đối phương cong thành một hình dạng bất khả tư nghị, cứ như vậy thọc vào rút ra, bộ dáng hung ác, động tác cuồng bạo, trong miệng còn thì thào "Cùng ta lập gia đình" "Thỏ nhỏ dâm đãng" linh tinh.

Thỏ nhỏ dâm đãng quả thật sướng muốn trợn trắng mắt, cơ thể lắc lư lên , lồn đều bị động tác của nam nhân đâm đỏ.

Nó thật sự không chịu nổi, ngửa đầu rên rỉ một tiếng, giống như dùng hết khí lực cuối cùng của mình, trực tiếp cao trào, bụng phập phồng, khi cắm rút lồn lại phun nước ra ngoài, ngọc hành phía trước phun ra bạch trọc, hai hỗn hợp chất lỏng khác nhau cứ như vậy đồng thời phun trên bụng Diêm Thời Ung.

Diêm Thời Ung bị loại khoái cảm quái dị này đánh chiếm, nhất thời cư nhiên không dừng việc cắm rút lại để tiểu bạch thỏ có thời gian hoàn hoãn, mà lại không kiềm chế được mà cắm rút càng thêm dồn dập.

"A a...... a ha....." Cơ thể Bạch Nghiêu căng cứng, biểu tình cũng không biết là thống khổ hay là sảng khoái, tóm lại là một câu cũng nói không nên lời .

Mục đích của Diêm Thời Ung không phải tra tấn nó, mà hắn thật sự không nhịn được, bị bản năng của động vật giống đực quấy phá, lúc này dục vọng chiếm thượng phong, thầm nảy sinh ác độc muốn chịch nó, chịch chết nó.

Quá sung sướng, tinh dịch chậm rãi có cảm giác muốn ra dũng mãnh, Diêm Thời Ung ôm cơ thân thể nó, đâm một phát thật sâu thật mạnh, quy đầu đụng tới cửa tử cung mềm mại, ngay lập tức bạch trọc nồng đậm từ trong mã mắt phun ra.

Vách trong lồn đều bị tinh dịch bắn đầy, Diêm Thời Ung bắn xong cũng không rút ra, ghé vào trên người Bạch Nghiêu, còn chậm rãi cắm rút.

Bạch Nghiêu thở lớn phì phò, giọng nói cũng khàn đi, cơ thể không ngừng run lên, tần suất lồn co rút cũng không ngừng lại.

Diêm Thời Ung bắt đầu ôn nhu liếm vành tai nó, cứ như là vì bồi tội chuyện vừa rồi, Bạch Nghiêu thật ra hoàn toàn không sinh khí, dù sao vừa rồi thực sướng, đặc biệt sướng, vui sướng đến nhễ nhại.

Diêm Thời Ung nghỉ ngơi một hồi lại ôm nó đến phòng tắm tắm rửa, ở phòng tắm nhất thời lại làm thêm một trận, cuối cùng thể lực Bạch Nghiêu không thể chịu nổi nữa, thiếu chút nữa cắm đầu vào trong bồn tắm, Diêm Thời Ung dở khóc dở cười lại ôm lấy nó, đi ra khỏi phòng tắm, hai người ở trên giường ôm nhau trầm lặng ngủ.

Một đêm không mộng.

. . . . . .

Bất đồng với thân ca bên kia ái muội, Diêm Mặc mấy ngày nay sắp điên rồi, Diêm Thời Ung không chịu giúp cậu giải quyết chuyện chân dung, hắc bạch vô thường lên đây tìm được cậu, nói chuyện này cậu phải quản, cậu hiện tại thật sự hoàn toàn không có tự do cùng tôn nghiêm mà Minh Vương nên có.

Cậu cùng Minh Đàn Yến ở nhân gian ăn chơi lêu lổng bằng tiền công quỹ của địa phủ hai ngày, họa sĩ cậu chọn không phải là người nhân giới, mà là một con cửu vĩ hồ và Bạch Nghiêu, thanh toán tiền đặt cọc bằng giá hữu nghị, kế tiếp sẽ chờ thành phẩm nữa là xong việc .

Diêm Mặc nhìn chằm chằm năm mươi đồng tiền đi mượn trong lòng bàn tay, hai ngày, vẫn không biết nên dùng cái này làm gì thì được.

"Nếu không ta mời ngươi ăn kẹo mút?" Minh Đàn Yến cùng cậu ngồi trên thềm đá, nghiêng đầu nhìn về phía cậu.

"Đó là cái gì?" Diêm Mặc tò mò: "Tên mới của kẹo hồ lô hả?"

"Không phải, chỉ là một loại kẹo thôi, vị gì cũng có, Thiên giới hay Minh giới đều không có, nghe nói Yêu giới có, ta cũng chưa thấy bao giờ, nhưng ta cảm thấy vẫn là vị ở nhân giới ngon nhất."

Diêm Mặc bị y nói đến hứng thú: "Ăn ngon lắm sao? Rất đắt hả?"

"Ta mời ngươi." Minh Đàn Yến đứng lên, nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu, rồi khi trở về trong tay có thêm một cây gậy gì đó đóng gói màu hồng nhạt, thoạt nhìn hình dạng có vẻ là lạ.

Diêm Mặc nhận kẹo mút từ trong tay y đánh giá vài lần, kinh ngạc hỏi: "Ngươi chỉ mua một cái thôi hả? Ngươi không có sao?"

Thiên Đế ở Thiên giới phú khả địch quốc lúc này ngượng ngùng lắc đầu:"Tiền mang theo không nhiều lắm."

"Ta có." Diêm Mặc quơ quơ tờ năm mươi tệ trong tay, kéo lấy cánh tay y: "Mua ở đâu, ta cũng mời ngươi."

"Không cần, đây là đồ chỉ có tiểu hài tử mới ăn."

"........" Diêm Mặc nhìn y, chung quy cảm thấy được những lời này có chỗ không thích hợp.

"Ngươi thực sự không muốn đi Thiên giới sao? Ta còn định mang ngươi đi chỗ chơi rất vui."

Diêm Mặc như đi vào cõi thần tiên, hoàn toàn không nghe Minh Đàn Yến nói, cắn cắn môi, lắc đầu nói: "Rất nghèo, không thể như vậy được."

"?"

" Tiểu bạch thỏ kia còn có nhà ở nhân giới đấy, chúng ta không thể nghèo đến nông nổi này được." Diêm Mặc xé giấy gói kẹo ra, dùng lực đem kẹo mút chia làm hai, một nửa nhét vào miệng Minh Đàn Yến, một nửa nhét vào miệng mình, sau đó lại tìm một chỗ ngồi râm mát, biến thành bộ dáng một ông lão râu bạc, bày quán xem tướng ngay tại chỗ.

Minh Đàn Yến bị hành động của cậu làm cho kinh ngạc đến không khép được miệng, trong lòng lại âm thầm vỗ tay, cảm thấy Diêm Mặc thật sự là thiên tài kiếm tiền.

Diêm Mặc biến hóa ra bộ dáng kia, có thể đặc biệt dọa người, hiện tại lại đúng vào cuối tuần, người đến công viên ăn cơm dã ngoại đặc biệt nhiều, chỉ chốc lát trước mặt Diêm Mặc liền vây quanh mấy tiểu cô nương.

"Con muốn xem nhân duyên, ông có thể xem không?"

Diêm Mặc vuốt vuốt râu, một bộ dáng thế ngoại cao nhân, lời nói lại rất khiêm tốn: "Học nghệ không tinh, chỉ tính thọ mệnh."

Mấy tiểu cô nương chỉ là hiện tại nhàm chán tìm cái gì vui vui thôi, cũng không mong là xem chính xác, nhanh chóng lấy tiền ra.

Diêm Mặc còn thật sự xem tướng cho các cô, sau đó cho biết chi tiết.

Mấy tiểu cô nương nghe xong đều rất vừa lòng, nắm tay chạy đi.

Diêm Mặc tìm được lạc thú, ngồi trên ghế nhỏ lục tục xem cho người ta mấy chục quẻ, từ lúc bình minh đến lúc bầu trời tối đen, hiện tại mọi người đều rất hào phóng, Diêm Mặc nhìn ba trăm đồng mình vừa kíếm được, vui vẻ đi theo sau Minh Đàn Yến, cảm thấy mình hoàn toàn là một người giàu có .

"Này, Thiên Quân, trả lại cho ngươi năm mươi đồng này." Diêm Mặc gom tiền lại dúi vào ngực Minh Đàn Yến, sau đó đếm số tiền còn lại.

Minh Đàn Yến thấy cậu vui y cũng vui theo, chẳng qua sờ đống tiền y lại tổng cảm thấy có chút không rõ tư vị, như vậy thì y có phải sẽ không còn lý do để đi theo cậu nữa không ?

Minh Đàn Yến là một cây gân, hoàn toàn không biết biết vì sao một ngày qua mình lại bám dính Diêm Mặc, chỉ là cảm thấy cùng Diêm Mặc ở cùng một chỗ rất vui, cho nên lúc nào cũng phải ở cùng nhau.

Diêm Mặc cũng không có ý định đuổi y đi, mà lại lắc lắc tiền trong tay: "Đi thôi. Ca mang ngươi đi quán bar."

Minh Đàn Yến kinh ngạc: "Ngươi cũng biết quán bar sao?"

"Biết chứ, chỉ là chưa đi thôi." Diêm Mặc đem tiền cất vào trong túi, khoát tay: "Mấy địa thần trong điện ta bình thường hay đi, mỗi lần đều khoe khoang với ta, chúng ta cũng đi thử xem."

Minh Đàn Yến không cảm thấy quá hứng thú, bất quá Diêm Mặc muốn đi, hắn khẳng định sẽ đi theo.

【Tác giả có lời muốn nói:】

Chương tiếp theo Thiên Đế hai người bọn họ sẽ làm chuyện xấu hổ với nhau ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro