Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


05: Diêm La ép hôn / cưỡng bách tiểu thỏ yêu nằm trên ghế chịu chịch / ngồi trên sô pha chịch lồn / vay tiền Thiên Đế

Diêm Mặc sau khi tỉnh lại nhận ra mình đang ở Thiên Đình, mặc dù có hơi ngơ ngác, nhưng lực chú ý rất nhanh lại bị đồ vật khác hút đi, nhóm tiên hầu của Thiên Đình lớn lên so với đám dưa vẹo táo nứt ở Địa Phủ đẹp hơn rất nhiều, lần cuối đến đây đã là hai trăm năm trước .

Minh Đàn Yến đến chỗ Thái Thượng Lão Quân đi một vòng, trở về chỉ thấy Diêm Mặc đã cùng nhóm tiên hầu tẩm cung mình tán gẫu, cười đến cảnh xuân đầy mặt.

Hừ, không biết vì sao trong lòng có chút khó chịu.

Y xua tay để nhóm tiên hầu nhóm rời đi, giả vờ bộ dáng trăng phong tế nguyệt, đứng tại chỗ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Diêm Mặc đang ngồi trên giường.

Diêm Mặc nhìn bộ dáng đó của y, có chút không hiểu, bụng dạ thẳng thắn nói: "Thiên Quân ngươi đem ta chộp tới đây để làm gì? hình như ta cũng không vi phạm chuyện gì."

"Cô..." Minh Đàn Yến tiến lên một bước, cùng là Quân Chủ, y cũng không bày vẻ Thượng Đế ta đây , trực tiếp giải thích cho cậu y ở giữa núi rừng hoang vắng phát hiện ra cậu như thế nào.

"Làm sao có thể..." Diêm Mặc vẻ mặt không tin, cậu cũng không tin tiểu bạch thỏ dám nửa đêm ném cậu ra ngoài đâu, hơn nữa, chỉ bằng chút pháp lực của tiểu bạch thỏ, sẽ không có chuyện nó ném cậu ra ngoài mà cậu không biết.

Vị Thiên Đế này ngay cả nói dối cũng không hẳn hoi nữa, xấu tính, xấu tính, không biết trong lòng còn đang chứa loại ý xấu gì.

Bất quá lớn lên thế này, thật ra khá xinh đẹp, Diêm Mặc quyết định không chấp nhặt cùng y bất hòa, từ trên giường đứng dậy tính toán rời đi.

Thiên Đình cho dù có nhiều người xinh đẹp cũng không thú vị bằng nhân gian, cậu ở nhân gian chơi còn chưa đủ đâu, không thể ở thiên đình trì hoãn thời gian, đợi lâu dài nếu bị phụ vương phát hiện sẽ không có quả ngon để ăn.

Minh Đàn Yến sau khi nghe xong ngăn cậu lại: "Thiên đình cũng có rất nhiều chỗ chơi, nếu không để ta mang ngươi đi một vòng."

"Thiên Đình quá nhỏ, đi đều là tẩm cung vị này tẩm cung vị kia, chung quy ta cùng không thể vào nhà người ta đi dạo được, ta không quen." Diêm Mặc nói chuyện từ trước đến nay trời sinh thẳng thắn, cậu vuốt vuốt tóc, tròng mắt chuyển động: "Ngài có tiền không? Nhân dân tệ ấy, có không? Cho mượn chút."

Minh Đàn Yến lần đầu tiên được người khác vay tiền, vẻ mặt lờ mờ nói: "Có mấy trăm."

Diêm Mặc: "Chỉ có mấy trăm? Cụ thể là mấy trăm?"

Một Thiên Đế như thế nào mà lại không có tiền bằng cả con thỏ kia vậy?

Minh Đàn Yến tỉ mỉ một chút: "Bốn trăm năm mươi mốt."

Chủ yếu là hiện tại không thể dùng pháp thuật biến thành tiền, cách dùng thuật biến thành tiền bị gọi là in tiền giả, mệnh lệnh của tam giới rõ ràng là cấm. Châu báo pháp khí của Thiên Đình cũng không thể đem ra bên ngoài bán, hiện tại chỉ có ở nhân gian làm công mới có thể kiếm nhân dân tệ, mấy trăm đồng này là do các tín đồ của y trong lúc đốt tiền giấy cho y vô ý đốt sai, đã lâu lắm rồi. Thời điểm ngày lễ ngày Tết hạ phàm mua cây kẹo mút khao bản thân đã là một điều xa xỉ rồi.

"Có thể cho ta mượn một trăm được không?"

Minh Đàn Yến: "...." Công phu sư tử ngoạm.

"Năm mươi?"

"Khi nào thì trả?"

Diêm mặc: "Lần sau gặp lại liền trả lại ngươi."

"Lần sau gặp là khi nào?"

Diêm Mặc nghẹn họng: "Ta cũng không phải không trả ngươi, hai ta trước kia tốt xấu cũng từng liên thủ bắt yêu thú, cũng không cần thiết nhỉ?"

Minh Đàn Yến gật đầu: "Cần thiết."

"...."

"Nếu không ta cùng đi nhân gian với ngươi? Thuận tiện ngươi tùy lúc có thể trả ta tiền."

Diêm Mặc vẻ mặt hắc tuyến, Đế ngày nay không chỉ nghèo, còn còn rảnh nữa....

. . . . . .

Tiểu bạch thỏ nơm nớp lo sợ ở nhà đợi bốn năm ngày, ngủ cũng không dám ngủ, sợ vị nhị điện Diêm La kia lại chạy tới làm chút chuyện một lời khó nói hết với mình.

Lần trước sau khi làm xong lồn nó sưng đỏ cả hai ngày, vừa đi liền bị cọ sát đến đau, ngay cả khi nhắm mắt cảm giác bị chịch đã ngấm vào trong xương tủy, nghĩ đến bộ dáng Diêm Thời Ung, lại không hiểu sao cả người lại tê dại.

Nó cảm thấy mình bị chịch hỏng rồi, tâm lý cũng bị phá hư.

Một mặt sợ hãi, một mặt lại muốn, thập phần muốn, lồn trốn trãi khó chịu, muốn bị lấp đầy.

Mấy ngày gần đây còn đặc biệt kỳ quái không thể biến trở về nguyên hình, ăn cái gì cũng nhiều, rất nhiều, đối lập với lượng cơm ăn trước kia, hiện tại quả thực giống như là rượu chè ăn uống quá độ, trên bụng đều có thịt, cũng không biết khi nhị điện Diêm Vương kia quay lại có thất vọng không.

Phì phì phì. Thất vọng hay không thất vọng cái gì. Suy nghĩ cái gì a...

Bạch nghiêu căm giận, tay vẽ lên bản vẽ một Diêm La xấu xí, cảm thấy mình thật sự không biết cố gắng, bị chịch một lần đã nhớ người ta rốt cuộc là sao thế này! Lớn lên đẹp cũng không thể che dấu việc hắn đối với nó làm... chuyện bẩn.

Vị nhị điện kia nói thế nào cũng một ngàn tuổi rồi, trâu già gặm cỏ non, nó mới mười tám. Nhiều hơn bao nhiêu là con giáp.

Càng nghĩ càng giận, lại không khống chế được vẫn muốn nhớ.

Diêm Thời Ung mới vừa bỏ xuống công việc của mình ở Minh giới, có thời gian mấy ngày nghỉ ngơi đã ngay lập tức chạy lại đây, lấy hình dạng trọng suốt ngồi bên cạnh tiểu bạch thỏ.

Trong bức tranh của tiểu bạch thỏ, có vẻ bức tranh là vẽ hắn, bôi xấu sau lưng hắn.

Mặc quan phục nhị điện Diêm La, lại có cái mặt ếch, xấu đến không đành lòng nhìn thẳng.

Đây là thế nào, nếu nhớ không lầm thì lần trước tiểu bạch thỏ đã nhìn thấy bộ dáng hắn rồi mà, lúc đó hắn không có trông như vậy mà? ! Diêm Thời Ung đột nhiên có chút không tự tin .

Sao lại thế này...

Hình tượng của hắn trong mắt tiểu bạch thỏ chính là như vậy sao?

Diêm Thời Ung lấy tay để lên môi cố ý ho khan hai tiếng, sau đó trực tiếp hiện hình.

Con thỏ Bạch Nghiêu gan lớn, không bố trí phòng vệ, chỉ một chút như vậy trực tiếp bị dọa đỏ mắt.

"...." Diêm Thời Ung xin lỗi cười cười, lại gần, đem cằm hắn đặt ở bả vai, nhẹ giọng nói nhỏ: "Trong tranh là cái gì?"

Bạch Nghiêu tránh né qua bên cạnh, co rụt cổ lại: "Là... Là bản thảo..."

Đến đây lúc nào vậy? Vừa rồi lúc mình nói xấu hắn có phát ra tiếng không nhỉ? Không thể nào hẳn là không phát ra tiếng, vạn nhất nếu phát ra tiếng thì nó còn mạng sống đến kì động dục sau không aaaaa.

Cứu mạng!

Diêm Thời Ung nhìn thấy bộ dáng Bạch Nghiêu hoảng sợ đến đổ mồ hồi lạnh đầy người, thập phần khó hiểu, không chút nghĩ ngợi đã đem nó từ ghế trên ôm lên, ôm hắn, để nó tách mở hai chân ra ngồi trên đùi hắn, hai người cùng nhau ngồi mặt đối mặt trên chiếc sô pha nhỏ bên cạnh.

"Có nhớ ta không?"

Bạch nghiêu mở to đôi mắt thỏ tròn tròn cùng hắn đối diện, nhãn lực mười phần, kiếm lời dễ nghe nói: "Nhớ ngài."

"Ta không thấy vậy." Diêm Thời Ung ôm thắt lưng nó: "Ngươi rất sợ ta?"

"Không có, không, không sợ."

Diêm Thời Ung sờ sờ đầu nó, không thích lừa gạt, nói thẳng: "Ta sau khi trở về đã suy nghĩ một chút, lần trước ở nhà tắm làm chuyện kia với ngươi có chút quá mức lỗ mãng, không có hỏi qua ý kiến của ngươi, hẳn là nên ở ngày thành thân mới làm, chính là ta ngày đó thật sự không thể nhịn xuống, có thể tha thứ ta không?"

Bạch Nghiêu đầu óc loạn vù vù, tự động tóm được một tin tức trọng yếu trong những lời này: "Ai thành thân?"

"Ngươi cùng ta."

"A?" Vì cái gì? Dựa vào cái gì?

"Ngươi không muốn sao?" Diêm Thời Ung thoạt nhìn rất kinh ngạc, giống như hiện tại Bạch Nghiêu nuốt lời trong phút chót.

Nhưng Bạch Nghiêu rõ ràng nhớ rõ mình hoàn toàn chưa đáp ứng cùng vị Diêm Vương này kết hôn, hoàn toàn không có. Nếu đáp ứng rồi, chuyện lớn như vậy, nó không thể nào không nhớ rõ.

Diêm Thời Ung rất cô đơn: "Ta cho rằng ngày ấy ngươi chủ động như vậy, là muốn cùng ta lập gia đình..."

Bạch Nghiêu trợn mắt há hốc mồm: "Ta... Chủ động?" Ngươi nói chuyện có trái với lương tâm không?

"Ngươi hút ta chặt như vậy, còn dùng chân cọ thắt lưng ta, còn bị ta chơi bắn nhiều như vậy, ngươi không muốn cùng ta lập gia đình ngày ngày đều hoan ái sao? Không muốn sao?"

Bạch Nghiêu bị hắn nói đến mặt đỏ tim đập, trong tiểu huyệt cư nhiên bị vài câu như vậy liền chảy nước, nó ở trong lòng điên cuồng hò hét: Diêm Vương ngài ooc* rồi.

(*)Out of character

Ngoài mặt lại một bộ đáng ôn nhuyễn nhát gan: "Quỷ yêu khác biệt..."

"Hiện tại yêu đương tự do."

Bạch Nghiêu nghẹn một hồi, lại nói: "Ta chỉ là một tiểu bạch thỏ mới vừa biến hóa vài năm, không có thế lực không có pháp lực, thật sự không trèo cao lên đại nhân, đại nhân ngài sẽ tìm được người càng..."

Diêm Thời Ung sắc mặt lạnh lùng, đánh gảy nó: "Ngươi phải đối ta phụ trách."

Bạch Nghiêu vẻ mặt dấu chấm hỏi: "Không phải ngài chủ động sao?"

"Ngày ấy ngươi cũng không cự tuyệt."

"Ta cự tuyệt mà, ngài không có nghe."

Diêm Thời Ung nghĩ lại, hình như là có chuyện như vậy, nhất thời trên mặt có chút không nén được giận, liền lại biến trở về bộ dáng trong suốt, thanh âm đông lạnh: "Vậy là ngươi chướng mắt bổn vương?"

Bạch Nghiêu ngượng ngập nói: "Tiểu yêu không dám..."

"Ai hỏi ngươi dám hay không dám, bổn vương là hỏi ngươi có vừa ý hay không."

"Có... vừa ý vừa ý" Này mẹ nó ai dám nói chướng mắt. Bạch Nghiêu rất muốn sờ sờ cái đầu của mình xem nó còn an ổn sinh trưởng trên người mình không, đầu thỏ kho tàu tuyệt đối ăn không ngon! ! !

"Ngươi không thật tâm."

Bạch Nghiêu muốn khóc, ngươi còn muốn ta thế nào ~ muốn như thế nào ~~~

UU

Nghe mọi người nói Diêm La điện giết người không chớp mắt, vì cái mạng nhỏ của mình, Bạch Nghiêu cảm thấy nó không thể ngồi chờ chết, nó run rẩy bắt tay vào làm, sờ soạng đặt lên bả vai trong suốt của vị trước mặt này, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi lại gần, nhắm mắt lại, dựa theo trí nhớ tìm đến môi của nam nhân, thật cẩn thận hôn qua, chạm một cái lại nhanh chóng rời đi.

Cúi đầu giải thích: "Tiểu yêu thật sự cảm thấy mình không trèo cao nổi đại nhân, nhưng là nếu đại nhân nhìn trúng tiểu yêu, thật sự là phúc ba đời của tiểu yêu...."

Diêm Thời Ung bị hôn cả người đầy bong bóng phấn hồng, bất quá hắn tốt xấu gì cũng sống một ngàn năm rồi, làm sao có thể bị tiểu thỏ yêu này lừa, bất quá hắn cũng không có vạch trần, mà là thuận pha hạ lư*, quyết định cho chính mình chút phúc lợi.

(*)Câu gốc 顺坡下驴: nghĩa là thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa. Là một câu ẩn dụ cho việc mượn cơ hội để xuống đài, trích từ chương 17 tiểu thuyết "Phong vân sơ ký" của Tôn Lê: "Tên mù Điền Đại thở dài, nhân tiện dựa theo sườn dốc mà xuống khỏi lưng lừa, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi. (câu này hình như Việt Nam cũng có một câu nghĩa na ná mà tui nhớ mãi không ra. Ai biết thì nhắc tui với).

Bàn tay to của năm nhân từng tấc từng tấc sờ lên thắt lưng của thiếu niên, thi chút pháp lực đơn giản đã đem quần áo trên người thiếu niên cùng hắn đồng thời rút đi, để qua một bên, bộ vị tư mật do tư thế nên dính sát vào nhau hợp cùng một chỗ.

Bạch Nghiêu trong lòng cả kinh, biết mình hôm nay không thể không bị chịch một trận, bất quá, vì cái gì lại có chút chờ mong?

Làm chuyện kia quả thật rất sướng, bị một Diêm Vương tuấn lãng như vậy chịch càng sướng đến muốn thăng thiên tại chỗ, Bạch Nghiêu coi như là con thỏ mới lớn, đối mặt loại hấp dẫn này, tâm động là chuyện bình thường.

Diêm Thời Ung ôm thắt lưng nó: "Tự mình ngồi lên?"

Bạch Nghiêu cúi đầu nhìn bụng bụng nho nhỏ do gần đây mình ăn nhiều béo lên, có chút xấu hổ đỏ mặt: "Ừm..."

Loại sự tình ngồi lên trên tự nhún này, Bạch Nghiêu trước kia hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, bất quá nếu phải làm, nó thật ra không chút băn khoăn, liền trực tiếp đỡ cái đồ chơi tráng kiện kia của nam nhân, không quá thuần thục đặt ở trước miệng huyệt của mình.

Miệng huyệt vừa mới chảy chút nước, rất trơn trượt, nó thả lỏng thân thể, cắn chặt môi, chậm rãi ngồi xuống.

Đầu nấm căng nộn huyệt chật hẹp ra, Bạch Nghiêu cảm giác thân thể hư không vài ngày qua đang bị chậm rãi nhồi đầy, tiểu huyệt ướt sũng không ngừng mấp máy, giữa cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ sảng khoái.

Diêm Thời Ung không kiềm chế được đỉnh lên trên, chỉnh lại côn thịt trực tiếp cắm toàn bộ gốc dương vật vào, trong lồn ẩm nóng gắt gao hàm chứa dương vật hắn, mỗi tấc làn da trên tính khí đều bị vây trụ, dính đầy yêu dịch trơn nhẵn.

"Ưm... ha...

Diêm Thời Ung khóe miệng nhếch lên: "Tự nhún đi."

【Tác giả có lời muốn nói:】

Thời gian mang thai của thỏ chỉ có một tháng, hiện tại đã mang thai rồi ~~~

Bất quá không cần lo lắng việc làm tình rồi đẻ non vân vân mây mây, sẽ không có đâu, nhóm thỏ con nho nhỏ rất khỏe mạnh, còn muốn sinh ra để bảo vệ tiểu bạch thỏ đấy, hiện tại sẽ không sao đâu, ừm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro