Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 04: dương vật  chịch bắn tiểu bạch thỏ / bị bắn tinh vào trong / đầu nấm to đút no  /thỏa mãn lồn nhỏ dâm đãng

Tiểu thỏ đực này có hơi dễ đạt cao trào quá mức, Diêm Thời Ung cảm thấy mình còn chưa bắt đầu làm đâu, nhưng mà không quan trọng, bởi vì chính mắt hắn thấy Bạch Nghiêu chỉ mới bắn được mấy chục giây, bé chim trước háng lại cứng lên.

Thực hiếm lạ.

Thật không biết đây là ưu điểm hay khuyết điểm.

Diêm Thời Ung đưa tay sờ sờ lên ngọc hành bạch nghiêu, trong không khí một cỗ mùi hương nhàn nhạt phiêu tán ra, đây là mùi hương chỉ khi thỏ đực động dục mới có thể phát ra, dùng để hấp dẫn thỏ cái.

Vừa mới bắn qua hai lần trong kì động dục, bị chịch như vậy mà cư nhiên chỉ trong có hai phút lại cứng trở lại.

Bạch Nghiêu cả người phiếm hồng, trong phòng tắm hơi bốc lên lượn lờ, nó nghe mùi hương quen thuộc kia, xấu hổ đến không ngẩng đầu lên nổi.

Diêm Thời Ung bất động thanh sắc nuốt nước miếng, thỏ nhỏ rất mê người, hắn đã chịch rồi cư nhiền còn muốn chịch nữa.

Nếu hắn có hai cái dương vật thì hoàn mỹ.

Thắt lưng chó đực rắn chắc không ngừng kích thích phía trước, dương vật màu đỏ tươi không ngừng ma sát điểm mẫn cảm của âm đạo, nơi cấm địa này chưa từng có người nào đụng vào, ngay cả bản thân Bạch Nghiêu cũng với không tới, nó cư nhiên lại để hắn đi vào.

"Ưm a... Không cần... Quá nhanh... Sẽ hỏng a a... Ưm... ư ư..."

Bạch Nghiêu lấy tay che mắt mắt, tuy rằng giờ phút này nó đang trong kì động dục, nhưng cũng không đại biểu nó có thể bị một người khác tùy tiện chịch, rất khuất nhục, chờ về sau nó có mấy trăm năm đạo hạnh, nhất định sẽ tìm người này trả thù.

huhuhuhuhu --

Cả miệng lồn bị căng đến không còn một chút nếp uốn nào, phần mép bị nhồi đầy căng mỏng ra đến trắng bạch, giống như giây tiếp theo sẽ nứt ra.

Diêm Thời Ung cẩn thận quan sát chỗ vị trí hai người giao hợp, chịch một hồi lại nghĩ tới một tư thế mới, hắn đem Bạch Nghiêu ôm lên, làm cho chân nó kẹp lấy thắt lưng mình, thịt hành cắm vào thật sâu ở bên trong, bị thịt lồn mấp máy gắt gao ngậm chặt.

Một chữ thôi: sướng.

Tuy rằng việc này không quá nhân đạo, nhưng mà thật sự thích, tiểu thỏ đực mà hắn ở Minh giới ngày nhớ đếm mong giờ phút này liền ngoan ngoãn nằm dưới thân mình bị chịch, khoái cảm tâm lý so với khoái cảm sinh lý thậm chí còn khiến hắn thỏa mãn hơn.

"Không... hu hu... Muốn ra... Phải... Phải bắn ưm a a..."

Bạch Nghiêu xiết chặt ngón tay, cánh tay ôm cổ người vô hình, hai chân thon dài trắng nõn theo tần suất đâm rút ở không trung lắc lư, bên trong lồn nhỏ bị cắm bắt đầu phân bố một lượng lớn dâm thủy, tử cung hơi hơi mở ra một cái miệng nhỏ, một tầng thịt mềm hồng nhạt lộ ra bên ngoài, dụ người càng thêm muốn đâm sâu vào.

Diêm Thời Ung càng đẩy nhanh tốc độ đâm chọc, thậm chí ngay cả gốc dương vật cùng túi tinh cũng tranh nhau muốn chen vào trong lồn hưởng một bữa no nê.

"Thật sự... Không được... A a..." Bạch Nghiêu rên rỉ một tiếng sau đó bắt đầu khống chế được run rẩy thân mình, chiếc cổ thiên nga duyên dáng ngửa cao, cao trào so với trong tưởng tượng của Diêm Thời Ung càng thêm mãnh liệt, trong lồn giống như bị nước lấp đầy, cắm xuống liền vang lên tiếng nước phốc phốc, vừa nóng vừa chặt.

"Ư... Đừng nhúc nhích... Ưm..." Bạch Nghiêu thở hổn hển cầu xin tha thứ.

Diêm Thời Ung không có kinh nghiệm gì, chỉ vừa mới khai trai, sau đó lại đem Bạch Nghiêu lơ lửng đặt lên trên tấm thảm ở phía sau, động tác dừng là dừng, dương vật vẫn còn cắm thật sâu ở bên trong không rút ra, cảm thụ khoái cảm khi tiểu bạch thỏ dùng tiểu huyệt mút dương vật hắn, thân thể trong suốt cũng bắt đầu ẩn ẩn hiện hình.

Chính hắn cũng không ý thức được có chỗ nào không thích hợp, Bạch Nghiêu lại ở giữa cơn cao trào lờ mờ thấy được diện mạo mơ hồ của hắn.

Thân cao ước chừng hơn một mét chín, tóc dài đen như mực, tám khối cơ bụng, đường nét khuôn mặt cương nghị tuấn lãng, như là tướng quân chính phái trong kịch cổ trang.

Bạch Nghiêu hô hấp đình trệ, thiếu chút nữa xem đến ngây người, diện mạo như này thật sự là đâm trúng gu của nó.

Đàn ông quá điii --

người trưởng thành như vậy, cư nhiên làm chuyện... như vậy. Mắc gì phải làm vậy? Lại đi làm một hái hoa đạo tặc bất hảo ở yêu giới. Chuyên chọn động vật ăn cỏ loại nhìn là đã biết không có nhiều pháp lực xuống tay.

"Lại nghĩ cái gì đấy?" Diêm Thời Ung theo bản năng muốn đưa xoa đầu tiểu thỏ đực, tay vươn ra được một nữa lại thu lại.

Bạch Nghiêu giả bộ không nhìn thấy tay hắn, mím môi cụp mắt, lồn nhỏ vẫn còn co rút, đem quy đầu cùng cán thân dương vật nam nhân đều ngậm ở trong thân thể.

Dư vị cao trào của Bạch Nghiêu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Diêm Thời Ung liền kiềm chế không được lại bắt đầu đâm rút, quy đầu hình nấm qua lại di động ở thịt mềm, chỉ qua vài lần, thân thể hai người đều thích đến run lên.

Diêm Thời Ung si ngốc nhìn nó, hạ thân một bên trừu sáp còn một bên ngậm đầu vú đứng thẳng ở trước ngực nó, vừa liếm vừa hút, giống như tiểu hài tử đang uống sữa, bàn tay to sờ soạng mọi chỗ trên người nó.

Hai người làm quá mức nồng nhiệt, thế nên Bạch Nghiêu lúc sau cũng quên mất trong nhà mình còn một người nữa, lớn tiếng rên rỉ, đem toàn bộ bản tính dâm đãng khi tiểu bạch thỏ động dục bày ra.

Diêm Thời Ung rút thịt hành ra để cho nó quỳ gối trên thảm, Bạch Nghiêu trong đầu mơ mơ màng màng, mới vừa quỳ xuống lại bắt đầu giống tiểu chó cái lắc lư mông cầu chịch.

Kì động dục trước kia nó luôn lấy tay qua loa giải quyết cho xong việc, chưa bao giờ trải qua tình ái sảng khoái như vậy, lúc đầu vẫn còn có thể duy trì lý trí, nhưng sau đó dục vọng mạnh mẽ nổi lên, nó liền thật sự không nghĩ được gì nữa, nó không hiểu dục cự còn nghênh tình thú, cũng chỉ nghĩ muốn bị tiến vào, bị hung hăng tiến vào.

Diêm Thời Ung bị bộ dáng này của tiểu thỏ đực trêu chọc kinh khủng, thiếu chút nữa trực tiếp bắn ra, hắn kìm ném một hồi mới đỡ dương vật cắm vào.

Sau khi cắm vào liền giống như con khỉ bắt đầu nhún đẩy, hai tay nắm lấy mông Bạch Nghiêu, nảy sinh ác độc mà đâm rút.

"Bị đâm xuyên rồi... Nghiêu Nghiêu ăn không vô... Ưm a... Thật lớn... Ưm a a... Thật nhanh... Thật thích... hức hức..."

Diêm Thời Ung đâm mạnh đỉnh: "Nuốt được, bảo bối thật chặt..."

Bạch Nghiêu nức nở lắc đầu, một trận khoái cảm truyền đến, tiếng rên rỉ của nó bắt đầu trở nên đứt quãng, tiểu ngọc hành phía trước bắn ra chất lỏng màu trắng dính đặc.

Diêm Thời Ung hung hăng trừu sáp mấy trăm cái cũng chưa ngừng, trong phòng tắm một mảnh không khí kiều diễm.

Bạch Nghiêu không chịu nổi, bắt đầu cầu nam nhân phía sau bắn nhanh chút, nước trong lồn nhỏ của nó căng đầy, ánh mắt mê ly nhìn sang một bên.

"Ta bắn vào bên trong được không?" Diêm Thời Ung hỏi.

Bạch Nghiêu không ngừng gật đầu, loại chuyện này không sao cả, chỉ cần nhanh chóng bắn, sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.

Dù sao thì nó cũng sẽ không mang thai.

Động tác chịch choạc càng lúc càng kịch liệt, Diêm Thời Ung chuẩn bị, cảm giác muốn bắn cũng dần dần ập đến

Bạch Nghiêu: "Ưm a... Ưm... Mau... Ha a... Nhanh đến....."

Giọng sữa nhỏ nhẹ rất dễ nghe, tiếng nước òm ọp òm ọp cũng rất dễ nghe

Diêm Thời Ung cả cơ thể cứng lại, hạ thân dùng sức đỉnh lên, giữa cổ họng rên lên một tiếng rên rỉ trực tiếp bắn bạch trọc tồn đã lâu vào trong huyệt, một bên chịch một bên bắn vào bên trong, tinh dịch một cỗ một cỗ phun vào bên trong tử cung nóng ẩm, hắn đã lâu rồi không giải quyết, bạch trọc vừa đặc vừa nhiều, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi mằn mặn nhàn nhạt.

Mùi hương này có công hiệu kích tình, trực tiếp đem Bạch Nghiêu lần thứ hai cao trào, bào ngư của tiểu bạch thỏ kịch liệt co rút lại, hai người lưu luyến lại triền miên ôm cùng một chỗ, lẳng lặng thở dốc.

"Không hỏi xem ta là ai sao?" Hắn hôn Bạch Nghiêu một ngụm.

Bạch nghiêu mê say mở nửa mắt, nhìn thẳng hắn: "?"

"!" Hắn sửng sốt, ngón tay ở trước mắt Bạch Nghiêu quơ quơ: "Ngươi có thể nhìn thấy ta?"

Bạch Nghiêu phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, lắc đầu.

"Còn giả vờ." Diêm Thời Ung bất đắc dĩ vươn tay nắm lấy cằm nó: "Có biết ta là ai không?"

Tiểu bạch thỏ trăng trắng, hai cái lổ tai dựng thẳng lên đến: "Mời nói..."

Để sau này ta lại tìm ngươi trả thù

"Địa phủ nhị điện Diêm Thời Ung." Diêm Thời Ung đỉnh đỉnh về phía trước, nghiêng đầu cười kề sát vào nó: "Về sau đi theo ta thế nào? Làm nhị điện vương hậu, được không?"

Được, cái gì!

Lại... Lại lại lại là họ Diêm! ! !

Mấy ngày nay mệnh phạm Diêm Vương a! ! !

Hai con mắt thỏ tròn tròn của Bạch Nghiêu trừng lên, đầu nặng trịch, ngất đi.

Diêm Thời Ung: "..."

Diêm Thời Ung mím miệng rút ra thịt hành, giúp tiểu bạch thỏ rửa sạch thân mình, bố trí ổn thỏa đặt vào trong cái tổ nho nhỏ màu xanh, sờ soạng mông nhỏ của người ta nửa ngày mới đứng dậy tính toán rời đi.

Lần này đi không xin phép, không thể ở nhân gian lâu được.

Chờ lần sau quay lại, nhất định phải làm cho tiểu bạch thỏ cam tâm tình nguyện cùng hắn quay về địa phủ.

Lúc gần đi còn không quên đem Diêm Mặc từ trên giường xách lên, thi pháp đưa đến một ngọn núi hoang vu đến không thể hoang vu hơn.

A, làm cho hắn bối rối đi, dám trộm đến ở trong nhà chị dâu tương lại.

............................

Minh Đàn Yến vừa mới thay mặt Thiên Đình giải quyết hết một ít gút mắt của hai giới Thiên Minh, kết quả xoay người trên đường hồi Thiên Đình liền thấy Minh Vương tứ nhi tử đang nằm ngủ trên đỉnh núi gần Thiên Đình.

Y nhận ra vị nhân vật truyền kỳ trong Minh giới này, diện mạo thanh thuần nhu thuận, nhưng nghe nói khi còn nhỏ liền một cước giẫm nát quỷ đuốc đã sáng mấy nghìn năm trong điện Minh Vương; còn đem Thiên Đế tiền nhiệm tức đến không màng đến mâu thuẫn của hai giới quyết phải bắt sống vị này cho cá ăn; hằng ngày ghét bỏ cấp dưới xấu, đem rất nhiều âm quân tức đến hộc máu; khiêu chiến đánh nhau với thân ca, kết quả bị một quyền đánh bay lên đỉnh Thái Sơn ở nhân gian.

Cả đời này quả thật là rất truyền kì.

Minh Đàn Yến từ khi trở thành Thiên Đế tới nay, bên người luôn luôn có người đến lải nhải nói xấu vị tiểu Diêm Vương này, không biết mục đích là gì, dù sao y dù là một câu cũng không nghe vào.

Người bên ngoài càng nói, y lại càng tò mò vị tứ điện Diêm Vương nghịch ngợm gây sự trong lời đồn này rốt cuộc có phải giống như trong lời nói của bọn họ hay không.

Trước kia may mắn có từng gặp mặt một lần, chỉ thấy rõ mặt, quả thật xinh đẹp giống như trong lời đồn, đừng nói tại Địa Phủ, chính là ở Thiên Đình cũng không tìm ra được bao nhiêu nam nhân tuyệt sắc như vậy, chẳng qua tính cách rốt cuộc là như thế nào, còn phải chờ nghiên cứu thêm.

Y đi lên phía trước, nghĩ nơi này cách Thiên Đình cũng không xa, không bằng trực tiếp mang đối phương đến Thiên Đình chơi vài ngày, vừa lúc kết giao bằng hữu, về sau ở Địa Phủ cũng thuận tiện hơn.

Ôm nhhiều ý tưởng bằng hữu hơn đường đi (?)* Minh Đàn Yến trực tiếp đem địa điểm ngủ của Diêm Mặc từ vùng núi hoang sơ chuyển dời đến trong tẩm cùng ở Thiên Đình của mình.

Thiên Đế với cái ý nghĩ đậm mùi buôn bán lúc này cũng không cảm thấy cách làm của mình có vẫn đề gì....

【Tác giải có lời muốn nói:】

Tiểu Bạch Thỏ: dù sao ta cũng sẽ không mang thai, cứ việc bắn đi.

( Mua ha ha ha ha flag ngươi lập tuyệt đối sẽ bị đảo.)

---------------------------------------

Lời của editor:

cái chỗ dấu (*) ấy, câu đấy nó lạ lắm =')), cái dấu hỏi cũng không phải của mình đâu, nó là của tác giả đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro