trời chưa sáng,
anh ơi,
trời chưa sáng,
em sợ ánh chạng vàng sẽ nuốt cả đời người
nuốt luôn cả bầy chim vừa cất cánh, vừa rơi
mến thương ơi,
em sợ giữa nền trời mình mãi không biết nên lao về phương nào hết
mình chưa chết,
người ơi,
mình chưa chết,
sao đêm ngày phân biệt mà ta chẳng phân minh
em đứng giữa lằn ranh của hai án cực hình
mến thương ơi,
em sợ nửa phần đời mình mãi không biết nên nghiêng về bên nào hết
ta khác gì những cánh chim mỏi mệt
chẳng hiểu mình đang cất cánh hay rơi
chẳng biết mình đang sống hay đã sớm bỏ đời
ta chết trong từng hơi vừa tràn vào lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro