8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em kể nhiều về những nỗi bất an
đống cho tàn tâm em chưa bao giờ chịu vứt
em như tri kỷ của hàng trăm mối buồn bực
một quả tim chẳng có then cài

giữa những miền đau em quên mất mình là ai
hay tổn thương nào mới có tên mình trên đó
những mảnh vụn rướm đỏ
đại đa số quá nhỏ để có thể chạm vào

em tưởng ai cũng được đặt trên cao
đều dễ dàng lao đao rồi đổ vỡ
hóa ra không phải ai cũng thấy đời đáng sợ
thấy mỗi hơi thở đều phải cố gắng nhiều đến nhường này

em viết nhiều về những lúc buông tay
về những người hết hôm nay
đã không còn ở đây nổi nữa

kế bên họ là em, đã mở toang cánh cửa
em đứng giữa,
việc sống và chết đáng sợ ngang bằng

chỉ mới mười tám năm
có lẽ em nên quét sạch tro tàn tâm tưởng
có lẽ em nên thôi bầu bạn với buồn bực
thôi suy nghĩ thường trực về những thứ thế này

nhưng em vẫn chọn không lắp then cài
cũng không cần biết mình là ai giữa miền đau miên viễn
vẫn ôm nỗi bất an đổ vào những câu chuyện
mà điểm kết ở đâu chẳng quan trọng nữa rồi

sống,
cứ sống tiếp thôi
dù cả em và đời đều chán ghét nhau rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro