Tập cần một ai đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều lúc, chỉ khi hết một ngày và mình không còn làm được gì khác ngoài việc nằm một chỗ nhìn trần nhà, mình mới nhận ra rằng mình không ổn đến mức nào.

Rằng việc mình gồng gánh được một thứ nào đó không có nghĩa là nó không nặng. Tình huống không khá lên, chỉ là con người ta tập làm quen hơn. Con ngươi mắt bị giữ lâu trong điều kiện thiếu sáng sẽ tự điều chỉnh, rồi dần dà quên mất xung quanh là bóng tối.

Và rồi mình đánh đồng "thích nghi" với "ổn thoả". Mình xem thường những trục trặc, những dấu hiệu tâm trí đang kêu gào mình ngừng lại. Mình đã nghĩ việc luôn có thể kiên cường chống chọi như thế là đáng tự hào.

Nhưng rốt cuộc thì đấy là kiên cường, hay là luôn mệt mỏi vì phải cố gắng?

Mình kiệt quệ vì sức bền của bản thân. Mình cần kêu cứu. Mình cần người hỗ trợ. Mình cần được bao vây trong những cái ôm vỗ về.

Và mình thiết tha được gục ngã một lúc.

Mình gồng gánh được, nhưng nó nặng quá chừng.

Nhưng mình không có thói quen, hoặc nói đúng hơn là không biết cách nhờ cả người khác.

Có lẽ đó là cách mình đã lớn lên, đã được dạy, rằng những người trong cuộc đời mình đều đã đủ khổ vì mình rồi, rằng đừng đem thêm phiền phức bằng việc nhờ vả những thứ bản thân có thể thực hiện được nữa.

Một đứa trẻ ngoan là một đứa trẻ hiểu chuyện và tự lập sớm, ai cũng bảo thế mà. Mình cố hiểu chuyện đến mức không mở miệng yêu cầu những thứ mình thật sự cần, chứ chưa nói đến nũng nịu hay vòi vĩnh một điều gì đó.

Và rồi, mình lại giỏi đủ thứ linh tinh, đủ để tự thực hiện những thứ mình cần. Hoặc không, mình sẽ đủ cố chấp để tự mày mò học hay thử đi thử lại cho bằng được. Lòng tự tôn (hay tự ti nhỉ?) của mình cũng lớn đến mức mình sẽ không bao giờ mở miệng nhờ ai đó một lần nào nữa nếu họ có ý không vui.

Ừ thì một là mình sợ họ phiền, còn hai là mình sợ sẽ lại tự tổn thương mình. Nếu vòng an toàn của những người khác chỉ đơn giản là một vạch kẻ, thì vòng an toàn của mình lại là những lớp gai xen lẫn và đan vào nhau. Mình đã từng bị tổn thương và đó là cách mình phòng vệ, đồng thời cũng để ngăn chính mình giải dột bước ra và mạo hiểm thêm lần nữa.

Nhưng mình thương họ quá và tình thương đó lại thôi thúc mình thử cố gắng thêm vì cả hai.

Và rồi một lần nữa, mình nhắm mắt xuyên qua từng lớp gai. Mình thành công bứt ra khỏi vòng tròn, nhưng chẳng còn nguyên vẹn. Sắp người mình không có nơi nào lành lặn sạch sẽ. Mình cũng choáng váng vì thiếu máu và có lẽ sẽ không trụ được lâu nếu để mất thêm nữa.

Cả đám bạn, chưa ai dám kể về hành trình của mình, vì trông ai cũng trầy xước đủ đường hết. Ai cũng cần một điểm tựa, cần được an ủi, nhưng lại chẳng ai được lớn lên trong yêu thương mà học được cách yêu thương người khác cả.

Biết là mỗi đứa không trầy trật thì đã chẳng tìm đến nhau, nhưng nhiều lúc mình chỉ ước mình ổn hơn một chút, lành lặn hơn một chút để chính mình không trở thành một gánh nặng, và để còn cứu lấy nhau trong đời.

Ước gì mình và họ chỉ cần ôm nhau thôi, thì vòng tay của mỗi đứa cũng đã đủ an yên hơn tất cả lớp vòng an toàn trước đó.

Ước chi mình biết cách thả lỏng và buông bỏ được nỗi ám ảnh, rằng nguy hiểm lúc nào cũng cận kề, để tập nhờ vả, tập tựa vai, tập chia bớt vài mảnh trong cuộc sống cho họ, tập cần. Cần họ.

Nhưng mình sợ, sợ chứ. Thật sự mình không bỏ được nỗi sợ - sợ một đứa trẻ không hiểu chuyện, rồi sẽ sớm bị bỏ rơi. Mình sợ mình tập cần rồi, thì người mình cần đã không còn là chỗ dựa nữa.

Những vòng kẽm gai, dù mình đã thoát ra, vẫn cứ ám ảnh mình mãi. Có khi chúng không còn là một thực thể riêng biệt nữa, mà là một phần của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro