Vô thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình sợ một ngày sẽ trở nên vô thanh, nhưng càng sợ chủ động trong một cuộc trò chuyện.

Chẳng biết nữa, ngày xưa mình vốn là một đứa huyên thuyên không ngớt chuyện trên trời dưới bể - bởi lẽ ba mẹ tập cho mình thói quen như thế. Giao tiếp với thế giới thì mới hiểu thế giới ra sao. Giao tiếp với người thì mới biết người ta nghĩ gì.

Nhưng càng lớn lên, người ta càng cố giấu đi những suy nghĩ của họ, hoặc chỉ đơn giản là mình đủ lớn để nhận ra lời thật lòng hay lời cho có. Lời nào là tiếp chuyện lấy lệ. Lời nào là chỉ muốn mình ngừng đi, đã quá chán ngán mình.

Nên càng ngày mình càng thấy thèm và trân quý những cuộc trò chuyện có lớp lang và chủ đề, có những câu hỏi được đặt ra và những thắc mắc được giải đáp, có cái tâm được đặt xuống và cái tâm lắng nghe, có những lời có nghĩa và những ngôn từ gây thương nhớ thay vì những câu hét tiếng người.

Hét đến khản cổ để rồi ngôn ngữ của bản thân vẫn chết yểu.

Ừ thì, thực ra ngày nào mình cũng muốn nói cả, chủ đề thì vô vàn không thiếu, nhưng người chịu nghe và chịu trả lời thì rất ít. Và đó là điều khiến mình bức bối vô cùng. Cuối cùng thì mình quyết định chỉ là một tấm gương - chị trả lại đúng mức năng lượng mà người khác đem đến cho mình, nghe điều họ nói và đáp những điều phù hợp với nó, trong phạm vi chủ đề mà mình biết họ muốn nghe.

Theo một cách nào đó, mình vẫn giao tiếp, chỉ là chưa từng nói những điều mình thật sự muốn nói.

Cứ từng chút, từng chút một, giọng nói trong đầu mình bị vặn nhỏ xuống, nhỏ xuống.

Và rồi, mình trở nên vô thanh trong chính những cuộc trò chuyện của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro