Chương 16: Đào chân tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Này cậu em, anh chỉ muốn làm quen chút thôi mà, cậu có cần nghiêm túc thế không, ha ha." Norman hồi phục tinh thần, mỉm cười nhìn Tần Phi Tương, còn làm bộ muốn vỗ vai hắn.

Tuy trông Norman vẫn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng lại không ngừng kêu khổ, dù Norman có không đáng tin đến thế nào, cũng biết đến Tần Phi Tương, biết đến cha Tần Phi Tương, cũng như biết đến Tần gia.

Người cầm quyền cao nhất Đế quốc là đại nguyên soái Barrow đồng thời là Hoàng đế Đế quốc, dưới đại nguyên soái là nguyên soái, chức vị nguyên soái là mộng tưởng mà những tướng lĩnh quân đội Đế quốc truy cầu cả một đời, người có thể trở thành nguyên soái, là người có thực lực cường đại không ai sánh bằng và có sức hấp dẫn khiến người khác phải nghe theo mình.

Mà cha Tần Phi Tương, Tần Trấn chính là người như vậy, với sức mạnh kinh người đã đưa Tần gia lên thành thế gia đứng đầu.

Chỉ có điều, bất đồng duy nhất là, nếu trước đó Norman vẫn cho rằng Tần Phi Tương không có thực lực mà dựa vào cha chú để được vào được đây, thì hiện tại đã thực sự lĩnh hội thực lực của Tần Phi Tương thế nào rồi.

Anh không hề cảm nhận được Tần Phi Tương đi đến trước mặt mình từ lúc nào, lại ngăn cản tay mình như thế nào.

Norman tốt xấu gì cũng có thực lực được xếp vào top đầu, đối với anh nếu không đánh giá được thực lực đối thủ, anh quyết định sẽ lùi một bước.

Không ngờ Tần Phi Tương cũng không hề muốn phản ứng lại anh, bỏ móng vuốt của Norman ra, Tần Phi Tương không mấy vui vẻ đứng chắn trước mặt Chung Viễn Thanh, đối diện Norman, lặp lại lời hắn vừa nói "Cậu ấy bảo, anh biến ngay."

Sao tân sinh năm nay lại đáng ghét thế chứ? !

Nụ cười trên mặt Norman co quắp lại "Các cậu thật là, ở trước mặt nhiều người như vậy, không thèm cho anh đây chút mặt mũi nào sao."

Norman còn chưa dứt lời, tay liền tập kích vị trí trọng yếu của Tần Phi Tương.

Lần đầu tiên Chung Viễn Thanh chứng kiến có người mang khuôn mặt tươi cười đứng trước mặt nhiều người, lại sử dụng chiêu thức nham hiểm như vậy. Cho dù y và Tần Phi Tương là kẻ thù cũ, nhưng người quang minh chính đại như hai người họ, sẽ không bao giờ dùng đến mấy loại thủ đoạn thấp hèn này.

Thật là làm cho y mở rộng tầm mắt.

Bên này Chung Viễn Thanh khoanh tay, tràn đầy hứng khởi đứng xem, bên kia Lâm Dược lại không có tâm tình nhàn nhã như vậy.

Nếu biết tên này sẽ đắc tội hai tân sinh cùng đứng hạng nhất, anh nhất định sẽ đem tên khốn này nốt trong khoang chỉ huy!

Tạm không nói đến thực lực Tần Phi Tương như thế nào, Lâm Dược nhìn Chung Viễn Thanh đang hứng thú đứng một bên xem, anh thật lo lắng vị thiếu gia này đột nhiên thấy thú vị mà nhảy vào tham dự cùng.

Cho dù Norman có bị đánh thành đầu heo, anh cũng không lo lắng, mấy vụ đánh đấm kiểu này sẽ không gây ảnh hưởng xấu đến các tân sinh.

"Cậu ấy lợi hại thật." Lance đang đứng một bên xem bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói tràn đầy sự sùng bái.

"Cậu nói ai?" Chung Viễn Thanh có chút ngạc nhiên nhìn Lance, lúc này trong ánh mắt người bạn cùng phòng vẫn luôn cuồng điên luyện tập cùng y, đang lóe ra ánh sáng cuồng nhiệt nhìn chằm chằm người nào đó.

"Đương nhiên là cậu tân sinh kia rồi, cậu biết tên cậu ấy là gì không? Cậu ấy thực sự rất mạnh!" giọng của Lance lúc này rất giống đám người kiếp trước sùng bái Tần Phi Tương.

Chung Viễn Thanh cảm thấy rất khó chịu.

Y và Lance mới tiếp xúc không lâu sau, y nhớ kiếp trước, Lance là một trong những tùy tùng trung thành nhất của Tần Phi Tương ở Ares, sau khi bọn họ tốt nghiệp, Lance cũng trở thành một mãnh tướng dưới tay hắn.

Mà bây giờ, đổi lại Chung Viễn Thanh là người đầu tiên quen biết Lance, đã có một khoảng thời gian ở chung với nhau, Lance đối với vị tiểu thiếu gia Chung gia Chung Viễn Thanh này đã có hảo cảm, quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn nhiều.

Về sau khi Lance nhập ngũ sẽ trở nên dũng mãnh hơn, Chung Viễn Thanh biết rõ điều này, mà bây giờ Lance đã thân với y hơn, Chung Viễn Thanh không chút ngại ngùng đào chân tường của Tần Phi Tương.

Dù sao bọn họ đã được định trước sẽ là kẻ thù của nhau, sớm đào chân tường để tăng nền tảng cho thế lực của mình cũng rất bình thường.

Chung Viễn Thanh nghĩ như vậy, đào không chút áy náy nào.

Nhưng chỉ mới xem một cuộc ẩu đả nhỏ, cái "chân tường" này đã không chịu yên rồi, Chung Viễn Thanh không khỏi có chút khó chịu.

---- Tiểu kịch trường ----

Hậu trường

Chung Viễn Thanh: Cho anh thể hiện này, cho anh dám câu dẫn chân tường của em này, anh là tên khốn nạn!

Tần Phi Tương: Em yêu, anh đã là của em rồi, em cứ tùy tiện đào đi!

Chung Viễn Thanh: Cút! Em không thèm đào tên to xác anh đâu, vừa nặng vừa ngu ngốc! O( ̄ヘ ̄o#)

Người nào đó: Đừng tú ân ái trước mặt tui nữa, chói mù mắt chó này rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro