Chương 22: Sức mạnh ngang nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Kỵ sĩ Thương Chi"

Chung Viễn Thanh nhìn dòng chữ bên cạnh cơ giáp hình người màu đỏ của Tần Phi Tương.

Cơ giáp ảo của đản thương, ngoại trừ dựa theo trí tưởng tượng của người dùng, nó còn có thể tham khảo hình tượng cơ giáp trong đầu người dùng mà tạo ra.

Lần đầu tiên sử dụng cơ giáp, nếu không có sự hiểu biết toàn diện về cơ giáp, hình tượng trong đầu mỗi người có thể sẽ rất quỷ dị, lúc này hệ thống của đản thương thường sẽ tạo ra cơ giáp ảo sơ cấp hình động vật.

Mà có thể tạo ra cơ giáp hình người, chứng tỏ ít nhất người sử dụng cũng có hiểu biết nhất định về cơ giáp.

Giống như Tần Phi Tương, có thể nghĩ ra cơ giáp kỵ sĩ bậc trung trở lên, ở tuổi này đã được xem là thiên tài tuyệt thế rồi.

Tuy Chung Viễn Thanh cũng nghĩ ra cơ giáp kiếm sĩ, nhưng là vì y dựa vào nhận thức tích lũy từ kiếp trước.

Mà Tần Phi Tương này, quả nhiên rất mạnh.

Tuy nghĩ vậy, Chung Viễn Thanh không những không bị đả kích, ngược lại càng thêm hưng phấn. Có thể gặp một đối thủ mạnh, hơn nữa còn có thể cùng nhau đánh một trận, đây chính là mộng tưởng của mỗi người đàn ông.

Loại hưng phấn này, làm Chung Viễn Thanh không kiềm chế được nắm chặt tay, tuy chưa chính thức bắt đầu thi đấu, nhưng lòng bàn tay y đã mơ hồ chảy mồ hôi.

Chung Viễn Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu thong thả phóng xuất tinh thần lực của mình.

Những vật chất màu trắng sữa dài mảnh, từ cơ thể Chung Viễn Thanh giương nanh múa vuốt phóng xuất ra ngoài, nhanh chóng kết nối tinh thần lực với khoang chỉ huy.

Tinh thần lực dài mảnh và dày đặc như vậy, chính là tinh thần lực thuần khiết cường đại của Chung gia, quả thực khiến người ta phải thán phục.

Nhưng Chung Viễn Thanh rất rõ ràng, tinh thần lực dài mảnh chỉ là mức thấp nhất trong tu luyện tinh thần lực, muốn tiến triển hơn nữa, y phải vượt qua bình cảnh* dung hợp, và cường hóa những thứ này.

*bình cảnh: sự vật/việc đang trong quá trình biến hóa, tiến triển thì gặp khó khăn, trở ngại; nếu có thể vượt qua nó thì sẽ nâng cao hơn trước, còn không thì sẽ trì trệ, khó vượt qua hơn

Chỉ là bây giờ tâm tư của y đã hoàn toàn đặt ở trận đấu trước mắt.

"Thi đấu, bắt đầu!"

Bard vừa dứt lời, tinh thần Chung Viễn Thanh khẽ động, chỉ thấy cơ giáp màu lam rút trường kiếm ra, không nói hai lời, công kích đối phương.

Chung Viễn Thanh biết rõ, không thể tấn công Tần Phi Tương ở khoảng cách gần, trong tình huống này, áp dụng tấn công nhanh là phương pháp hữu hiệu nhất.

Chung Viễn Thanh chủ yếu tấn công vào các bộ phận yếu nhất của cơ giáp, như là các khớp nối.

Những dao động từ trường kiếm lóe ra khí lạnh khiếp người, không ngừng vung vẩy, giống như một bức màn không thể phá vỡ, ùn ùn kéo đến tấn công Tần Phi Tương.

Đối mặt với cú đánh bất ngờ, Tần Phi Tương không loạn chút nào, hắn áp dụng thể thuật mình am hiểu nhất, cơ giáp màu đỏ, giữa đao quang kiếm ảnh này, như u linh màu đỏ, dáng người nhẹ nhàng né tránh tập kích từ các góc.

Cuối cùng, thừa dịp Chung Viễn Thanh dừng lại đợt tập kích đầu tiên, Tần Phi Tương cũng ra chiêu, trường kích ào ào vũ động như lưỡi rắn, đâm về phía cơ giáp màu lam.

Chung Viễn Thanh thấy thế, lập tức nhấc trường kiếm.

"Cạch!" hai loại vũ khí ở giữa không trung hung hăng va vào nhau, kích xoẹt tia lửa, hướng bốn phía tản ra làn sóng chấn động khiếp người, Bard và Lance đang quan chiến đều bị ảnh hưởng phải lui về sau mấy bước.

"Bọn họ rất mạnh." tuy mỗi ngày đều cùng Chung Viễn Thanh luyện tập, cho dù hiểu rõ thực lực của y, nhưng khi chứng kiến y đối mặt với cường địch như Tần Phi Tương, vẫn có thể biểu hiện ra như vậy, có thể thấy năng lực thực chiến của Chung Viễn Thanh rất cao.

Bard gật đầu đồng ý, ông biết rõ năng lực của hai người này, nhưng không ngờ hai người có thể sử dụng cơ giáp chiến đấu xuất sắc đến vậy, có thể nói không kém hơn bất kỳ một sĩ quan nào trong Ares.

Không! E rằng thực lực của hai đứa so với những sĩ quan kia còn lợi hại hơn. Nghĩ như vậy, vẻ hưng phấn trong mắt Bard ngày càng mãnh liệt, tân sinh ưu tú như vậy, ông nhất định sẽ không bỏ qua!

...

Dao động từ trường mãnh liệt từ cuộc chiến giữa hai người càng rõ ràng, khi hai loại vũ khí mạnh mẽ va vào nhau, Chung Viễn Thanh chỉ cảm thấy đột nhiên chấn động mạnh, trong đầu ong ong một trận, y cố gắng cắn chặt răng, kìm nén âm thanh lại.

Hơn nữa, y cảm giác lần này va chạm mãnh liệt này, đã làm gần một nửa số sợi tinh thần lực kết nối với khoang chỉ huy bị lỏng ra.

Tinh thần lực đột nhiên giảm xuống, thậm chí sắp đạt đến giá trị thấp nhất, Chung Viễn Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái tinh thần của mình, mấy sợi tinh thần lực đang dần rút lui lại một lần nữa gắn chặt với khoang chỉ huy.

"Tích tích, học viên 4681 xin chú ý, giá trị tinh thần lực của bạn đã vượt qua một phần ba giá trị ban đầu, tinh thần lực vượt quá hai phần ba sẽ gây tổn hại đến cơ thể, xin hãy cẩn thận phóng xuất tinh thần lực."

Không đợi Chung Viễn Thanh điều chỉnh trạng thái cho tốt, trên màn hình đã hiện ra dòng chữ này, Chung Viễn Thanh nhìn thoáng qua, ngay lập tức bỏ qua, thần sắc trên mặt cũng càng thêm ngưng trọng.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào màn hình, giọng nói thanh thúy quanh quẩn trong không gian có hạn, Chung Viễn Thanh một bên tập trung tỉ mỉ khống chế các sợi tinh thần, một bên bắt đầu tính toán xem bước tiếp theo nên làm gì.

Ngay từ đầu y đã dùng tấn công nhanh, cũng bởi vì kiêng kỵ thực lực của Tần Phi Tương. Không nghĩ tới, vẫn bị hắn chặn lại, tạo thành cục diện hiện tại.

Mất đi ưu thế tấn công đầu tiên, hơn nữa hiện tại tinh thần lực của y đã vượt quá một phần ba. Như vậy trong lần ra tay tiếp theo, muốn kiên trì đến cuối cùng, thậm chí là chiến thắng hoặc là ngang tay, Chung Viễn Thanh phải cân nhắc chuyển sang phòng thủ.

Còn phòng thủ như thế nào?

Nói chung là phải thoát khỏi cục diện giằng co này đã!

Đại khái hai người đều ôm ý nghĩ này, soạt một cái, hai người đồng thời từ trạng thái giằng co nhảy ra ngoài, cùng lui trở về phạm vi an toàn ngầm thừa nhận.

Hai người lại một lần nữa suy xét lại thực lực của đối phương, trong khoảng thời gian ngắn, hai bên vẫn chưa tiếp tục động thủ.

Bard nhìn đồng hồ, trong thoáng chốc đã qua hơn nửa giờ.

Hai người kia đều đang cực kỳ tập trung suy nghĩ, nếu như không phải thời gian có hạn, Bard không ngại xem bọn họ có thể làm được những gì cho đến khi xuất hiện thắng bại, như vậy ông có thể dễ dàng hiểu hai tân sinh này hơn.

Nhưng bây giờ, rõ ràng không đủ thời gian.

Bard suy nghĩ một chút, lớn tiếng nói "Các cậu còn hai lăm phút nữa, nếu không thể kết thúc trong thời gian quy định, như vậy cả hai đều sẽ bị phạt."

Chung Viễn Thanh: ...

Tần Phi Tương: ...

"Nếu là như vậy, tôi sẽ..." Tần Phi Tương suy nghĩ một chút, quyết định chịu thua, hắn không đành lòng để Chung Viễn Thanh bị phạt cùng mình.

"Ha ha, nếu trưởng quan đã nói như vậy, " không nghĩ tới lúc này Chung Viễn Thanh cũng lên tiếng, y nhìn về phía Tần Phi Tương, trường kiếm trong tay đã thu hồi "Không bằng chúng ta không cầm vũ khí, dùng nắm đấm quyết định thắng thua!"

Tần Phi Tương nhìn cơ giáp màu lam trước mắt, sau một hồi trầm mặc, cũng gật đầu đáp ứng "Được."

Lần này vẫn là Chung Viễn Thanh tấn công trước, kỳ thực nếu chỉ dựa vào loại vật lộn này, y hoàn toàn không thắng được Tần Phi Tương xuất thân thể thuật.

Thế nhưng, phối hợp với tinh thần lực đặc biệt của Chung gia, đã được tổ tiên Chung gia pha trộn những tinh tuý từ võ thuật phương đông địa cầu cổ, sáng tạo ra một bộ quyền pháp cương nhu* hòa hợp.

*cương nhu: mạnh mẽ mà mềm mỏng

Bộ quyền pháp này, kiếp trước Chung Minh không đưa, hoặc có lẽ chưa kịp giao cho Chung Viễn Thanh. Cũng có lẽ vì khi đó Chung Viễn Thanh đem Khang Hồng in sâu trong lòng, trong lòng có tạp niệm, nên không thể luyện tập.

Mà sống lại một đời, sau khi chặt đứt với Khang Hồng, tình cảm của Chung Viễn Thanh nay đã khác, tất cả tích lũy từ mấy chục năm kiếp trước cùng với cảm xúc bây giờ, đây là thời điểm thích hợp nhất để y luyện bộ quyền pháp này.

Chỉ tiếc, thời gian luyện tập hiện tại quá ngắn, nhưng mà, dùng loại quyền pháp kỳ dị này đi đối phó Tần Phi Tương, dù không thể thắng, cũng có thể đạt được hiệu quả ngoài ý muốn.

Ôm loại ý nghĩ này, Chung Viễn Thanh một lần nữa đánh về phía Tần Phi Tương.

Không thể không nói, quyền pháp quỷ dị của Chung Viễn Thanh, đối với Tần Phi Tương mà nói, trong lúc nhất thời cũng có chút đau đầu.

Bởi vì nó không có bất luận quy tắc nào, ban đầu nghĩ rằng đã chặn được, không nghĩ tới cổ tay hắn vừa chuyển, y lại tấn công về phía khác.

Hơn nữa, Chung Viễn Thanh biết Tần Phi Tương rất giỏi thể thuật, công kích của y hiện tại chỉ có một mục đích, đó là có thể đánh trúng là được.

Cho nên, phương pháp ra tay vừa xuất quỷ nhập thần, vừa hèn hạ vô sỉ, bởi vì y còn dùng tới mấy chiêu thức khi nãy Norman dùng để đánh lén Tần Phi Tương, trực tiếp dùng chân quét phía dưới hắn ba đường.

Tần Phi Tương bị tấn công liên tiếp này đả kích lui về phía sau, trên đầu một hàng hắc tuyến. Đặc biệt khi Chung Viễn Thanh sử dụng chiêu thức như Norman vừa nãy, hắn hận không thể lập tức chạy đi đem tên khốn khiếp đã dạy hư Chung Viễn Thanh kia đánh chết!

...

Norman đang thống khổ gào khóc trong đản thương, bỗng nhiên rùng mình một trận.

...

Chung Viễn Thanh đương nhiên không biết suy nghĩ của Tần Phi Tương lúc này, bây giờ y đang đánh rất vui vẻ, không phải lúc nào cũng có thể đem Tần Phi Tương về sau có danh xưng "Chiến thần" bức thành như vậy, thật là mãn nguyện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro