Chương 29: Biến dị (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chung Viễn Thanh đang rất sốc bởi tinh thần lực biến dị của mình, nên y không nhận ra tinh thần lực 'cường tráng' này vẫn đang kiên trì không ngừng đánh về phía hố đen.

Dùng tinh thần lực đánh lại hố đen?

Loại chuyện này, nếu chỉ nghe thôi sẽ khiến người ta cảm thấy rất khó tin, Chung Viễn Thanh cũng chỉ cho rằng đây là phản ứng đấu tranh tự nhiên cuối cùng của cơ thể.

Nhưng khi tinh thần lực kiên trì đánh về phía hố đen, y chợt nhận ra toàn bộ không gian bắt đầu phát sinh biến hóa.

Ban đầu hố đen rất tĩnh lặng, bây giờ lại bắt đầu biến dạng một cách nhanh chóng, nó không còn là hình xoắn ốc lõm xuống như ban đầu mà đã xoay ra ngoài, hơn nữa tốc độ xoay tròn cũng càng lúc càng nhanh, với tốc độ như vậy những tinh cầu bị hút vào hố đen trước đó đã bị nhổ hết ra ngoài, các vì sao cũng dần xuất hiện trở lại.

Chung Viễn Thanh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, sau khi hố đen nhả những thứ kia ra, như là nó đã phát hiện ra một con mồi mới, tạo một cỗ áp lực cường đại, ùn ùn ép về phía Chung Viễn Thanh.

Áp lực cường đại tới đột ngột, Chung Viễn Thanh chưa chuẩn bị gì đã bị tập kích, y gần như không thở được, cả khuôn mặt đỏ lên, hai tay không khống chế nổi vươn ra, muốn chống đỡ một chút, nhưng áp lực hố đen tạo ra rất lớn, lại vô hình, hai tay y căn bản không thể chạm đến.

Trong chớp mắt Chung Viễn Thanh suýt chút nữa nhịn không được thổ huyết.

Mấy sợi tinh thần lực ban đầu còn hung hăng đánh về phía hố đen, lúc này như bị xì hơi, tất cả đều mềm nhũn rũ xuống, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng co đầu rút cổ trở về thân thể Chung Viễn Thanh.

Như hùng hài tử* biết mình phạm sai liền lập tức trốn đi, dù có được dạy dỗ tốt hơn nữa cũng vẫn để lại ấn tượng mạnh mẽ với người ta, Chung Viễn Thanh nhịn không thầm chửi một câu trong lòng.

*hùng hài tử: từ này thường dùng để nói về những đứa trẻ nhỏ tuổi nghịch ngợm, không nghe lời

Sau khi chửi xong, Chung Viễn Thanh vẫn phải đối mặt với áp lực cường đại đang kéo tới.

Áp lực càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần, nó gần như sắp chạm vào da đầu Chung Viễn Thanh, hơn nữa áp lực này còn khiến người ta hít thở không thông.

Bị đè ép đến nghẹn thở khiến Chung Viễn Thanh càng ngày càng khó chịu, đối mặt với thứ vô hình, dù trong đầu y có mấy chục năm chiến lược cũng đều vô dụng.

Việc bị ép vào tuyệt cảnh vô hình này không giống bất kì việc gì y đã từng trải qua trong quá khứ.

Chung Viễn Thanh hít một hơi thật sâu như thể đây là lần cuối cùng, lợi dụng một khe hở nhỏ, điều động tất cả tinh thần lực trên người khiến chúng ngưng tụ thành một cỗ cường lực, sau đó đánh về phía cỗ áp lực vô hình kia.

...

"Ầm!"

Âm thanh nổ lớn khiến Tần Phi Tương tỉnh giấc, tuy hắn cố tình ở lại canh giữ bên người Chung Viễn Thanh chờ y tỉnh lại, nhưng dù sao hắn cũng vừa mới trải qua một trận đấu, cơ thể mười sáu tuổi không thể chịu nổi gánh nặng này, hắn cũng nhịn không được lười biếng một chút.

Đâu biết rằng, hắn vừa mới nhắm mắt, đã xảy ra chuyện này.

Tần Phi Tương đứng đó, vẻ mặt phức tạp vươn tay về phía trước, Chung Viễn Thanh đứng đối diện vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn khoang điều dưỡng hóa thành mảnh vụn.

Chung Viễn Thanh: ...

Tần Phi Tương: ...

Chung Viễn Thanh yên lặng thu tay về, muốn hướng Tần Phi Tương cười một cái, cuối cùng lại thành co giật khóe miệng, y cố tỏ vẻ vân đạm phong khinh* nói "Thật khéo, sao cậu cũng ở đây."

*vân đạm phong khinh: mây gió điềm nhiên, ý chỉ thanh thản và điềm tĩnh 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro