Chương 3: Chung gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đế quốc Harper.

Nghìn năm trước, con người không bị hủy diệt bởi ngày tận thế như trong lời tiên tri, mà bởi lòng tham không đáy và sự phá hoại ngày càng lớn lên sự sống của hành tinh mẹ, vì thế con người bắt đầu để mắt đến vũ trụ mênh mông rộng lớn.

Ngay sau khi khai phá vũ trụ, cuộc sống của con người cũng bắt đầu trở nên không ngừng xáo trộn.

Trải qua nhiều năm phân chia lãnh thổ giữa các thế lực. Cho đến nay, phạm vi hoạt động của con người, lấy tinh vực Harper cùng tinh hệ Leiden làm chủ, hình thành hai quốc gia chính, là Đế quốc Harper và Liên minh Tự Do.

Đế quốc Harper có diện tích lãnh thổ rộng lớn, kéo dài mười mấy tinh hệ lớn nhỏ, là vương quốc được thành lập sớm nhất.

Mà Liên minh Tự Do, được thành lập vào khoảng một trăm năm trước, vì bất mãn sự độc tài của hoàng thất Harper mà tự tách ra khỏi Đế quốc.

Tuy Liên minh Tự Do thành lập sau, nhưng lại có được nhân tài đông đúc. Cho nên chỉ trong vòng một trăm năm, sự phát triển của nó đã có thể chống lại Đế quốc Harper cường đại.

Dù vậy, cũng không ai có thể phủ nhận sức mạnh vương giả của Đế quốc Harper.

Mà Chung gia của Chung Viễn Thanh, cũng là một phần của sức mạnh đó.

Chung gia. . .

Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn vào trong gương, trên người y đang mặc bộ trang phục được cắt may khéo léo nổi bật trên đó là hình khổng tước lam. Vì Chung Viễn Thanh vẫn đang trong dáng vẻ thiếu niên ngây ngô tuấn tú nên khi mặc lên người lại càng có vẻ thích hợp, dọc hai bên cổ áo thêu hình âm dương bát quái bằng chỉ bạc.

"Có thái cực, tức sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái*."

*đây là một câu trong nguyên lí âm dương của Kinh dịch (sách triết học cổ của người Á Đông)

Tương truyền ở phương đông địa cầu cổ, có một dân tộc cổ đại, thật lâu trước kia đã dùng câu nói này, để lý giải sự hiểu biết của họ đối với vạn vật trong thiên địa vũ trụ.

Ngày nay, rất nhiều người vẫn cho rằng đó chỉ là thần thoại, nhưng với Chung Viễn Thanh, thậm chí đối với toàn bộ người Chung gia đều biết những lời này, kí hiệu này đối với bọn họ rất có ý nghĩa.

Chung gia chính là hậu nhân của dân tộc phương đông cổ đại đó.

Kỳ thực, gia tộc phương đông ở toàn bộ tinh tế này có rất nhiều, như gia tộc của Tần Phi Tương, người luôn đối nghịch với Chung Viễn Thanh trong một thời gian dài.

Thế nhưng, chỉ có Chung gia, chính xác hơn là chỉ có dòng chính Chung gia, mới có thể kiêu ngạo nói rằng bọn họ có huyết mạch phương đông thuần khiết nhất.

Huyết mạch thuần khiết, tạo ưu thế lớn cho Chung Viễn Thanh, chính là sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ.

Thể thuật, tinh thần lực và kỹ thuật là ba lưu phái lớn trong lĩnh vực điều khiển quang giáp hiện nay, mà Chung gia là gia tộc có nhiều nhân tài sở hữu tinh thần lực kiệt xuất nhất.

Trong gương hiện lên hình ảnh Chung Viễn Thanh tóc đen mắt đen được thừa hưởng từ dân tộc phương đông cổ đại kia, con mắt chăm chú ngắm nhìn huy hiệu trên cổ áo. Chỉ có con cả dòng chính Chung gia mới có tư cách đeo huy hiệu này, chính bởi sự ngu xuẩn của y trước kia, mới bị người tính toán, bị cướp đi huy hiệu này.

Nở một nụ cười nhạt, Chung Viễn Thanh đột nhiên nói "Ta đã trở lại."

Vì để đoạt lại tất cả những gì vốn thuộc về y, vì để những kẻ hãm hại y phải xuống địa ngục, y đã từ vực sâu thống khổ nhất, leo trở về!

. . .

"Thật không ngờ, thằng bé đã lớn đến vậy mà vẫn khóc như con nít trước mặt ta." Chung Minh dựa lưng vào chiếc ghế mềm mại, nhấp một ngụm trà, có chút cảm khái* nói.

*cảm khái: cảm xúc hơi buồn buồn, ngậm ngùi, thương cảm

Quản gia Chung Văn hai bên tóc mai đã có chút hoa râm cười híp mắt lên tiếng "Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiểu thiếu gia rời khỏi ngài đi đến một nơi xa như vậy, nhất định sẽ rất luyến tiếc. Nhớ ngày ấy, ngài ôm tiểu thiếu gia trở về, khi đó tiểu thiếu gia còn không chịu nói lời nào đâu."

Nghe Chung Văn nói vậy, cảm xúc trên mặt Chung Minh dần biến mất, trên mặt thoáng hiện lên chút buồn bã "Thì ra, đã qua nhiều năm như vậy, cũng đã mười sáu năm rồi."

Chung Văn là một lão quản gia, ngay cả Chung Minh cũng đã được ông nuôi lớn, Chung Minh rất tín nhiệm ông, ông cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Chung Minh lúc này, không khỏi hạ giọng nói "May mà, tiểu thiếu gia lớn lên tương đối giống ngài, lại sở hữu tinh thần lực cường đại như vậy, bằng không. . . "

"Bằng không cái gì?" Chung Văn còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng của Chung Viễn Thanh từ nơi không xa truyền đến. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro