Chương 4: Nặng nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe tiếng Chung Viễn Thanh, trên mặt Chung Minh và Chung Văn đều hiện lên chút bối rối, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại vẻ bình thường.

Chung Minh mỉm cười đứng lên, nhìn Chung Viễn Thanh đã thay quần áo, thoả mãn gật đầu. Chung Văn dứt khoát cúi đầu không nói thêm gì nữa.

"Lại đây, để cha nhìn kỹ một chút nào." Chung Minh hướng Chung Viễn Thanh vẫy tay.

Chung Viễn Thanh không nghe theo lời Chung Minh, mà đứng yên ở đó nhìn chằm chằm Chung Minh. Cảnh tượng này, y nhớ rõ năm đó cũng đã xảy ra. Chẳng qua vì khi đó sắp nhập học, y vô cùng hưng phấn, muốn nhanh chóng đi báo danh, hơn nữa Chung Minh còn có ý lờ đi, sau lại phát sinh chuyện không vui, y liền quên luôn chuyện này.

Bây giờ, lại trải qua lần nữa, Chung Viễn Thanh cảm thấy có chút khác thường. Dường như nếu lần này y lại bỏ qua, có khả năng sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến sau này.

Thấy Chung Viễn Thanh mím môi theo thói quen, tay trái vô thức nắm chặt, trong lòng Chung Minh thầm kêu một tiếng không ổn, đối với các động tác của con trai, Chung Minh thật sự hiểu rất rõ, con trai đang biểu đạt bất mãn vì bị ông giấu giếm đây mà.

Chung Minh thở dài một hơi, vẫn nở nụ cười như cũ đi tới trước mặt Chung Viễn Thanh, giơ tay lên chỉnh lại mấy sợi tóc rối cho y "Chuyện này liên quan đến con, không phải cha cố ý giấu con. Chỉ là con vẫn nên suy nghĩ kĩ một chút, cha ở trong thư phòng chờ con."

"Không cần." Chung Viễn Thanh không chút nghĩ ngợi, không chút do dự nói "Giờ chúng ta lập tức vào thư phòng!!"

Chung Minh không khỏi cười ra tiếng, Chung Văn thì bất đắc dĩ lắc đầu.

Đúng lúc này, một người hầu trẻ từ bên ngoài chạy nhanh vào, thấy Chung Minh và Chung Viễn Thanh đều ở đây, chợt vô thức ngẩn người, cuối cùng vẫn chạy đến trước mặt Chung Văn, nhỏ giọng bẩm báo.

"Có chuyện gì?" Chung Viễn Thanh liếc mắt qua Chung Văn, thấy ông nhíu mày, lập tức hỏi.

Trên mặt Chung Văn lộ ra vài phần bối rối, thậm chí có chút tức giận bất bình nói "Là trưởng lão Chung Dương Bình tới, ông ấy nói có việc cần gặp lão gia, đồng thời dẫn theo hai người khác đi cùng."

Chung Văn vừa nói vậy, Chung Viễn Thanh lập tức nhớ tới hai người Chung Dương Bình mang đến là ai, đương nhiên y biết, còn nhớ rất rõ hai người này, Chung Kiệt và Chung Lam, hai anh em này, đến chết y cũng sẽ không quên.

Hơn nữa, cũng vì hai người này, lần đầu tiên y và cha cãi nhau.

Khi đó, vì thi đậu Ares tiền đồ tương lai rộng mở, y không nhận ra khó xử trong lời nói của cha, chỉ nghĩ cha thiên vị hai người kia. Vì vậy trong cơn tức giận, y đã ở lại trường học mười năm, một lần cũng không quay về. Khi trở lại lần nữa, chờ đón y lại là tin dữ cha đã qua đời, đây là việc khiến Chung Viễn Thanh hối hận nhất đời.

"Chú hai đưa ai tới?" Chung Minh hỏi thêm.

"Mặc kệ là ai cũng không gặp." Chung Viễn Thanh mặt mày âm trầm, không chút khách khí nói.

Chung Viễn Thanh không phải không muốn gặp mấy người này, y chỉ lo khi nhìn thấy họ y sẽ không nhịn được muốn giết chết bọn họ.

"Điểm Điểm!" Chung Minh hơi bất đắc dĩ vuốt lông con trai "Nếu chú hai đã tự mình đến cửa, nhất định có chuyện quan trọng. Cho dù con chán ghét thế nào, cũng phải gặp mặt một lần. Chúng ta không nên thất lễ, hơn nữa phải biết nguyên nhân rõ ràng, chúng ta mới có thể từ chối."

Nghe Chung Minh nói vậy, Chung Viễn Thanh không khỏi ngẩng đầu nhìn người cha tính cách có chút không quả quyết này hỏi "Cha thực sự sẽ vì con không thích mà từ chối họ sao?"

"Sao lại không?" Chung Minh có chút kỳ quái nhìn Chung Viễn Thanh "So với bọn họ, con mới là con trai cha, mới là người thân nhất của cha, bên khinh bên trọng, lẽ nào cha lại không rõ?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro