Chương 7: Cực phẩm (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Khụ khụ"

Trong bầu không khí giằng co căng thẳng, Chung Kiệt bỗng nhiên ho khan dữ dội, vốn thân thể đã thon gầy, bây giờ lại hơi run rẩy, làm người ta nhìn vào càng thêm thương xót hơn.

Ban đầu Chung Dương Bình vì lợi ích của lão, mới bằng lòng đưa hai người này trở lại Chung gia.

Nhưng lão trăm lần không nghĩ tới Chung Viễn Thanh miệng còn hôi sữa đã không cho lão chút mặt mũi nào, miệng lưỡi bén nhọn, đối nghịch lão khắp nơi.

Mà Chung Kiệt cúi đầu, không nói lời nào, ra vẻ đàng hoàng, lại có bệnh trong người, đã vô tình làm Chung Dương Bình càng thêm thương xót gã, cán cân trong lòng càng nghiêng về phía Chung Kiệt và Chung Lam nhiều hơn.

Chung Dương Bình suy nghĩ một chút, quyết định bỏ qua Chung Viễn Thanh, trực tiếp đối mặt Chung Minh nói "Tiểu Minh tử, cũng đã qua nhiều năm rồi, Chung Kỳ đã sớm chết vì bệnh, giữa các cháu dù có nhiều xích mích đi nữa, cũng không thể vì thế mà để đời sau ưu tú của Chung gia ta lưu lạc bên ngoài không quan tâm chút nào được. Cháu là gia chủ, mọi việc phải nhìn đại cục, không nên đặt nhiều tình cảm cá nhân vào, cũng không cần đem loại chuyện này nói cho bọn tiểu bối nghe, tránh cho chúng nó không hiểu quy củ, không coi ai ra gì, không có giáo dưỡng, đi ra ngoài chỉ tổ làm mất mặt Chung gia ta."

Chung Minh nghe Chung Dương Bình nói vậy, cho dù ông có hiền lành thế nào thì lúc này sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Mà sắc mặt Chung Viễn Thanh càng thêm khó coi, kỳ thực nếu Chung Dương Bình không gây sự, cho dù y có ghét Chung Kiệt và Chung Lam đến đâu, cũng sẽ không thể không cho Chung Dương Bình chút mặt mũi nào.

Chỉ là, Chung Dương Bình vừa mở miệng, không chỉ gọi thẳng nhũ danh của gia chủ Chung gia - Chung Minh ngay trước mặt tiểu bối, lại còn cậy già lên mặt, thật sự càng làm cho người ta thêm chán ghét.

Hiện tại lão còn dám nói y làm mất mặt Chung gia, Chung Viễn Thanh cảm thấy rất nực cười.

Chung Viễn Thanh không chút nghĩ ngợi, đang muốn mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên Chung Minh vỗ bả vai y, sau đó đi qua bên người Chung Viễn Thanh, đứng ở trước mặt y, nhìn thẳng ba người kia.

"Chú hai, trước đây các trưởng lão đã quyết định, tất cả con cháu của Chung Kỳ, vĩnh viễn không được nhập vào gia phả Chung gia. Quyết định này mới được hai mươi năm, hẳn là chú hai vẫn còn nhớ rõ đi. Hiện tại, chú mang theo hai người xa lạ này tự tiện bước vào nơi ở của cháu, việc này, xem như chú đã lớn tuổi, cháu sẽ không truy cứu gì hết."

Chung Minh chậm rãi nói "Nếu chú thực sự muốn cho họ nhập gia phả, vậy mở cuộc họp với các trưởng lão đi, xem ý kiến các trưởng lão thế nào."

"Cháu." Ban đầu Chung Dương Bình định khi dễ* Chung Minh vì Chung Minh có tính cách mềm yếu*, lão muốn lợi dụng điểm này ra tay từ chỗ Chung Minh trước, đã có gia chủ đồng ý, các trưởng lão khác sẽ dễ đối phó hơn. Không ngờ lần này Chung Minh lại cứng rắn như vậy, thật là làm cho lão mất hết mặt mũi.

*khi dễ: bắt nạt, ức hiếp

*mềm yếu: dễ bị tình cảm chi phối, thiếu cương quyết

"Tốt, tốt lắm, cánh cứng rồi, liền không đem lão già khọm này để vào mắt nữa." Chung Dương Bình cầm quải trượng, gõ mạnh lên sàn nhà, nếu đã làm lão mất mặt vậy lão cũng phải kéo hai cha con này xuống nước cho bằng được "Năm đó vì anh cả qua đời quá sớm, nếu không có bọn tao hỗ trợ, mày nghĩ mày có thể dễ dàng ngồi lên vị trí gia chủ này sao? Tao không ngờ, thiên tân vạn khổ* như vậy, lại nuôi ra một con bạch nhãn lang*. Được, bây giờ tao sẽ đi gặp các trưởng lão."

*thiên tân vạn khổ: trăm cay nghìn đắng, ý là chịu rất nhiều đau khổ, tủi nhục

*bạch nhãn lang: chỉ những người vô tình, vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn

Nói xong, lão liền xoay người muốn đi.

"Đợi đã." Chung Viễn Thanh đứng một bên bỗng lạnh giọng nói "Ông chú hai đúng là khỏe thật đấy, sàn nhà nhà cháu không chịu nổi bị ông đập như vậy đâu, nơi này chính là tổ trạch Chung gia, mỗi một viên ngói, một viên gạch ở đây đều là tổ tiên khổ cực xây dựng nên, ông đã đập phá như vậy, thì ông nhớ bỏ tiền ra đền đấy."

"Hừ." Chung Dương Bình tức giận nói không nên lời.

"Hiện tại không tiền không quan hệ, Chung Văn, chú nhất định phải nhớ kỹ tiền sửa chữa chỗ này hết bao nhiêu, đến lúc đó đem hoá đơn gửi cho ông chú hai."

Chung Dương Bình không kiên trì được nữa, con mắt đảo một vòng, trực tiếp ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro