chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng hét vang dội đánh động mọi người trong phủ. Khi tất cả mọi người đến nơi cảnh tượng trước mắt làm họ có chút không dám tin. Trước mặt họ một nữ tử bất động nằm dưới đất, trên bụng nàng cắm một cây chủy thủ, máu từ miệng vết thương không ngừng trào ra, còn Tây Môn Thiên Ngọc thì cả người bất động hai tay nhiễm đầy máu tươi đỏ rực. Không cần phải đoán cũng đủ hiểu chuyện gì xảy ra, một thị vệ tiến lên hỏi vị thị nữ đã hét lên lúc nãy:

“ Xin hỏi cô nương đã xảy ra chuyện gì ? ”
Nàng ta bộ dáng đầy sợ sệt, hai mắt mở to hoảng loạn liên tục lắc đầu. Nhìn nàng như vậy mấy thị nữ quen biết đồng loạt đi đến bên cạnh an ủi.
“Xuân Hinh ngươi đừng sợ có việc gì mau nói rõ a ”
“Đúng đó, đã xảy ra chuyện gì ? Xuân Đường làm sao lại… ”
Bao nhiêu người lên tiếng nhưng người được gọi Xuân Hinh vẫn không chịu mở miệng, cứ lắc đầu rồi khóc. Thấy có vẻ không hỏi được gì gã thị vệ lúc nãy bất đắc dĩ quay sang Tây Môn Thiên Ngọc bộ dáng cung kính nói: “ Công tử ! Phiền người uỷ khuất đến Hình đường một chuyến ! ” gã cũng không muốn đắc tội y nhưng không còn cách nào khác. Luật lệ Tĩnh Hiên ghi rõ : “ Cho dù là ai nếu có liên quan đến mạng người, không hỏi thân phận lập tức bắt giam tiến hành điều tra ”
“ Không phải ta ! ” Tây Môn Thiên Ngọc lạnh nhạt lên tiếng.
“ Thuộc hạ biết….cái này chỉ là theo luật, mong công tử hiểu cho ” ông trời ạ ! Gã cũng không thể cứ thế cưỡng ép y đi. Vương gia mà biết, mặc kệ y có thật sự giết người hay không, người bị giết trước tiên nhất định là gã. Đang lúc gã còn không biết phải xử lý sao thì hai giọng nói một nam một nữ cùng lúc vang lên.
“ Đã xảy ra chuyện gì ? ”
Giọng nam là của Sở Đình hắn vừa được hạ nhân trong phủ thông tri đã nhanh chóng đến đây. Giọng nữ còn lại là của Nhạn Thanh, lách mình len qua đám người vào phòng, liếc mắt nhìn tình cảnh bên trong nàng lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Chết tiệt! Nàng chỉ vừa rời khỏi một lúc công tử liền xảy ra chuyện. Phải làm sao giao phó với gia đây ? Nghĩ đến ánh mắt lạnh băng không cảm xúc của Hứa Vỹ Nhạn Thanh nhất thời rùng mình, đứng chắn ngang giữa gã thị vệ và Tây Môn Thiên Ngọc nàng lên tiếng hỏi :
“ Ngươi định đưa công tử đến Hình đường ? ”
“ Nhạn Thanh cô nương đấy là chức trách của chúng tôi, xin đắc tội ! ” nói rồi ra hiệu với đám người phía sau tiến lên muốn áp giải Tây Môn Thiên Ngọc. Đắc tội thì đắc tội nhiệm vụ vẫn phải làm a.
“ Các ngươi dám !! ” Nhạn Thanh tức giận đến đỏ mắt quát. Cả đám người này loạn hết cả rồi, ỷ không có gia ở đây là muốn làm càn bắt nạt công tử sao ? Đừng hòng, có nàng ở đây đừng mong ai có thể động đến công tử!
“ Nhạn Thanh không cần quá phận, bọn họ chỉ là làm theo luật thôi ! ” đứng nhìn nãy giờ Sở Đình rốt cuộc lên tiếng. Hắn không nói thì thôi, vừa mở miệng lại chọc đến Nhạn Thanh. Liếc mắt xem thường nàng bĩu môi châm chọc : “ người quá phận là ta hay ngươi Sở tổng quản ? ”
“ Ngươi…!!”
Không khí giữa hai người giương cung bạc kiếm, ai cũng không muốn nhường nhịn đối phương. Tây Môn Thiên Ngọc đảo mắt thờ ơ nhìn một màn trước mặt. Khi nãy do quá bất ngờ y không kịp phản ứng mới có thể khiến tiểu nhân thừa cơ hãm hại, giờ bình tĩnh suy nghĩ ngay từ đầu đây đã là một âm mưu. Có người cố tình thiết kế bẫy gập để y lọt vào.
Nhưng rốt cuộc là ai ? Vì sao lại muốn hãm hại y ? Y ở nơi này không quen biết ai, càng không có khả năng gây thù chuốc oán….lẽ nào là vì Hứa Vỹ ?
Đang mãi mê suy nghĩ, bên ngoài có người vội vàng chạy đến thông báo vương gia đã về, gọi mọi người mau chóng tập trung đến đại sảnh. Sở Đình không nói hai lời xoay người nhanh chóng rời đi. Nhạn Thanh nhìn theo bóng lưng hắn hừ lạnh một tiếng mới cùng Tây Môn Thiên Ngọc nối gót theo sau.
Trên đường đến đại sảnh Tây Môn Thiên Ngọc có chút lo lắng.
Hứa Vỹ sẽ sử lý việc này như thế nào? Mặc dù hắn luôn miệng nói yêu y nhưng đụng phải chuyện thế này hắn sẽ tin y sao ? Chứng cứ lẫn nhân chứng đều có đủ, hắn sẽ bỏ qua tất cả mà vẫn đứng cạnh y sao ?
Hứa Vỹ chứng minh cho ta thấy niềm tin ngươi dành cho ta thế nào.
Vỹ — đừng để ta thất vọng !
Đại sảnh một mảnh im lặng. Hứa Vỹ ngồi trên ghế chủ vị đùa nghịch chiết phiến trên tay, đầu cũng không ngẩn lên lạnh nhạt hỏi :
“ Xảy ra chuyện gì ? ”
“ Bẩm vương gia trong phủ xảy ra án mạng ” Sở Đình cung kính đáp, sau đó quay đầu nhìn Xuân Hinh nói : “ ngươi còn không mau bẩm báo sự việc rõ ràng cho vương gia biết ! ”
Nàng ta vâng dạ một tiếng rồi nhanh chóng quỳ xuống, nước mắt ngắn dài bắt đầu kể lại.
“ Nô tì cùng Xuân Đường như thường lệ mang thức ăn vào phòng cho công tử. Nhưng hôm nay muội ấy trong người không được khoẻ nên lúc dọn thức ăn lên bàn sơ ý làm bẩn y phục của công tử. Hai người lời qua tiếng lại, công tử….công tử trong lúc nóng giận đã ra tay sát hại Xuân Đường ” nói xong còn thật sự rơi lệ, thương tâm cực kì.
“ Nga, chỉ như thế ? ”   
Thấy Hứa Vỹ sau khi nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn Xuân Hinh trong lòng phát lãnh. Cắn răng, đập mạnh đầu xuống đất nức nở nói : “Vương gia ! Xuân Đường tuy là phạm lỗi cũng không đến nỗi đáng chết, thỉnh ngài vì muội ấy chủ trì công đạo!”
Vì dùng sức khá mạnh khiến cái trán vốn dĩ trắng nõn như ngọc giờ đây rướm máu, vài giọt máu tươi rỉ xuống cộng thêm bộ dáng đau khổ tiếc thương, khiến không ít người đứng xem đồng tình cùng nhau quỳ xuống khẩn cầu Hứa Vỹ chủ trì công đạo.
Hảo một chiêu tỷ muội tình thâm ! Tây Môn Thiên Ngọc nhìn nàng khóc đến lê hoa đái vũ khoé môi khẽ câu thành nụ cười mỉa mai châm chọc. Có ai biết được người đang kêu khóc đòi chủ trì công đạo kia mới thật sự là đao phủ giết người. Từ khi bước vào đại sảnh Tây Môn Thiên Ngọc một câu cũng không nói, chỉ im lặng đứng xem. Y đang chờ, chờ đợi cái người từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nhìn mình kia.
Vì sao không nhìn ta ? Ngươi tin tưởng lời bọn họ nói sao ?
Nắm tay gắt gao siết chặt Tây Môn Thiên Ngọc thuỳ hạ mi mắt che giấu nỗi bất an của mình lúc này.
“ Phạch ! ” chiết phiến trong tay gấp lại Hứa Vỹ cuối cùng cũng ngẩng đầu. Đôi mắt hoa đào đảo một vòng quanh đại sảnh, tầm mắt khi lướt qua Tây Môn Thiên Ngọc chỉ dừng một chút rồi nhanh chóng rời đi. Khoé môi cong lên nụ cười nửa miệng lời nói ra vẫn hết sức ôn hoà không nhìn ra hỉ nộ.
“ Chủ trì công đạo ? Các ngươi muốn bổn vương chủ trì công đạo thế nào ? Bắt nhốt y hay lập tức mang người ra Ngọ Môn xử trảm ? ”
Phía dưới một mảnh im lặng. Không người nào dám lên tiếng trả lời.
“ Như thế nào không ai nói ? Các ngươi chẳng phải kêu gào bổn vương đòi công đạo hay sao? Xuân Hinh ngươi là tỷ muội tốt của Xuân Đường nói cho bổn vương làm thế nào chủ trì công đạo cho người đã chết ? ”
“ Nô tì… ” đối diện với ánh mắt lạnh băng của Hứa Vỹ lời muốn nói Xuân Hinh không cách nào thốt ra được. Vội vã cúi đầu, run rẩy trả lời : “ nô tì không biết ! ”
“ Ngươi không biết ? Đã không biết còn lớn tiếng la lối, kích động mọi người khiến cả vương phủ náo loạn. Xuân Hinh ngươi có biết tội hay không?” ngữ khí vẫn nhẹ nhàng nhưng khiến người không rét mà run.
Xuân Hinh quỳ dưới đất bị khí thế của Hứa Vỹ doạ sợ đến không dám nói thêm điều gì chỉ không ngừng cầu xin tha mạng.
Hứa Vỹ hừ lạnh ! Lão tử không phát uy các ngươi tưởng ta mèo bệnh sao ? Đối xử ôn hoà với các ngươi, các ngươi liền tưởng ta dễ dãi. Ngay cả người của bổn vương cũng dám động vào. Híp mắt, hai tay gõ gõ mặt bàn hắn truyền lệnh xuống dưới.
“ Sở Đình đưa Xuân Hinh với Thiên Ngọc vào đại lao vương phủ, chờ bổn vương điều tra làm rõ. Việc hôm nay tạm thời đến đây, bổn vương không hy vọng nghe thêm bất kì lời bàn tán nào, hiểu rõ không ? ”
“ Nô tài – Nô tì đã hiểu ! ”
Mọi người lên tiếng đáp lời rồi lập tức rời đi. Cho dù bất bình cũng không ai mong muốn bản thân mình bị vạ lây, vương gia đã nói điều tra vậy họ chỉ cần chờ kết quả là được. Lời nói của Tĩnh vương trước giờ luôn được tin tưởng tuyệt đối.
Tây Môn Thiên Ngọc đứng nhìn Hứa Vỹ phân phó tốt mọi việc. Nhìn người nọ cho dù làm gì cũng không liếc mắt tới y. Đáy lòng cảm thấy càng lúc càng lạnh, tâm ý mong chờ cũng từ từ biến mất. Nhắm mắt che giấu chua xót bên trong y xoay người theo Sở Đình rời đi.
Vỹ — đến cuối cùng ngươi vẫn không tin ta sao ? Nếu thật sự tin tưởng vì sao ngay cả một câu với ta cũng không nói ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi