Nhóc con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một sơn trang nhỏ bé nằm bên dòng sông nhỏ chảy qua khu rừng phía bắc Bắc Ly, ánh nắng ấm áp của buổi chiều muộn chiếu xuống làm rực rỡ không gian yên bình của nơi này. Một chàng thiếu niên mặc cổ phục lam, đang nằm lười biếng trên ghế dựa ngoài sân, tay xoa nhẹ cái bụng tròn trịa đang nhô lên. Những cú cựa quậy của đứa trẻ bên trong khiến Bách Lý Đông Quân cảm thấy vừa tức vừa cười. Anh thầm nghĩ trong lòng: "Nếu thằng nhóc này cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn mình sẽ đi chầu tổ tiên trước khi đẻ nó ra mất!"

Chàng thiếu niên cố gắng giữ nụ cười trên môi khi những cơn đau nhẹ lan tỏa. Dù đau nhưng cảm giác được làm cha khiến Đông Quân vẫn cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Mỗi khi đứa trẻ trong bụng cậu cựa quậy, cậu lại cảm nhận rõ sự sống đang lớn dần, điều đó làm cậu càng thêm mong chờ ngày đứa bé ra đời. Những giấc mơ về một gia đình hạnh phúc và những kế hoạch tương lai đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Một giọng nói dịu dàng khẽ vang lên bên tai Đông Quân. "Đông Đông Quân, đệ đang nghĩ gì mà thất thần vậy?" Đó là giọng của Diệp Đỉnh Chi, phu quân yêu thương của nhà anh. Cùng nụ cười ấm áp và tâm trạng tốt, Diệp Đỉnh Chi đã bước lại gần. Đôi tay to lớn của hắn đặt lên bụng Đông Quân, xoa nhẹ như đang an ủi sinh linh nhỏ bé trong đó. Hành động của hắn không chỉ thể hiện tình yêu mà còn là sự quan tâm sâu đậm dành cho cả Đông Quân và đứa trẻ.

"Vân ca, huynh về rồi à!" Đông Quân mở to mắt, ánh sáng vui vẻ rạng ngời trong đôi mắt khi nhìn thấy phu quân nhà mình. Cậu cố gắng ngồi dậy nhưng bị Diệp Đỉnh Chi ngăn lại, không cho cậu làm động tác mạnh vì sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ.

"Hôm nay, nhóc con này có bắt nạt Đông Quân nhà ta không đây?" Diệp Đỉnh Chi cười khẽ, vừa cụm đầu nhẹ vào phu quân, vừa xoa bụng nhỏ của Đông Quân. Đôi tay hắn như có một phép màu, làm dịu đi những cơn đau nhẹ và giúp Đông Quân cảm thấy dễ chịu hơn. Những lúc như thế này, Đông Quân cảm nhận rõ sự ấm áp và yêu thương mà Diệp Đỉnh Chi mang lại.

"Hứ, thằng nhóc này như một con khỉ vậy. Cứ múa võ trong bụng đệ suốt. Không biết cái nết này giống ai!" Đông Quân vừa nói, vừa nhăn mặt khi bị đứa trẻ bên trong đá thêm một cái. Dường như đứa trẻ hiểu cha nó đang nói xấu về mình, nên không thương tiếc gì mà đá thêm một cái nữa, làm Đông Quân phải hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Anh cảm thấy buồn cười vì phản ứng của đứa trẻ, nhưng cũng hơi đau đớn suýt nữa là phun tục ra.

"Ha ha, bình tĩnh... bình tĩnh... ha ha..." Diệp Đỉnh Chi cười nhẹ, cố gắng làm dịu tình hình. Hắn biết rằng Đông Quân đang phải đối mặt với những cơn đau và mệt mỏi, nên đã cố gắng giúp đỡ và an ủi cậu. Nhưng hắn thật sự không nhịn được:"Ha ha..." trước phản ứng này của vị tiểu vương này. Mặc dù, Diệp Đỉnh Chi cảm thấy sự quan tâm và chăm sóc dành cho Đông Quân là điều quan trọng nhất trong lúc này.

"Huynh dám cười ta, huynh đừng quên là ai dụ dỗ ta uống thuốc. Huynh... Huynh... Huynh đợi đó, đợi ta đẻ xong là tới lượt huynh đẻ. Úi ui da..." Đông Quân dù đang đau nhưng vẫn gồng cổ lên nói, tay thì nhéo nhẹ vào cánh tay Diệp Đỉnh Chi. Cậu cảm thấy bực bội nhưng cũng không thể không cười khi nghĩ đến tình cảnh của mình.

"A... đau đau... được rồi, là lỗi của ta... lỗi của ta..." Diệp Đỉnh Chi cố gắng giữ tay Đông Quân lại, hắn cảm thấy bị hành hạ này thật  dễ thương. Hắn biết rằng mọi sự chăm sóc và quan tâm của mình là không đủ để làm Đông Quân cảm thấy thoải mái hoàn toàn, nhưng hắn sẽ làm mọi thứ có thể để giúp đỡ.

"Đông Đông Quân, đệ nhìn xem cái nôi ta vừa làm đó, có đẹp không?" Diệp Đỉnh Chi chỉ về phía cái cũi nhỏ làm bằng cây Thông phía đối diện trong nhà cho Đông Quân coi, bên trong còn lót nhiều nệm nhỏ. Cái nôi này không chỉ là nơi để đứa trẻ ngủ mà còn là biểu tượng của tình yêu và sự chăm sóc mà Diệp Đỉnh Chi dành cho gia đình nhỏ của họ. Diệp Đỉnh Chi đã dành nhiều thời gian và công sức để làm cái nôi này, mong muốn tạo ra một nơi ấm cúng và an toàn cho đứa con sắp chào đời của cả hai.

Khi Đông Quân nhìn thấy cái cũi, cậu không thể tin rằng mình và Diệp Đỉnh Chi sắp chào đón một sinh linh nhỏ bé. Cảm xúc hạnh phúc và hồi hộp tràn ngập trong lòng cậu, khiến cậu cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ đẹp. Những chi tiết nhỏ bé trong cái cũi, từ những chiếc nệm mềm mại đến những hoa văn tinh xảo, đều thể hiện sự chăm sóc và tình yêu của Diệp Đỉnh Chi dành cho mái ấm này.

Đột nhiên, bụng Đông Quân lại réo lên, và đứa trẻ bên trong lại tiếp tục múa võ như để dời sự chú ý của cha mình. Đông Quân không thể kìm nén sự cơn đói ập tới, dựa vào Diệp Đỉnh Chi và nói: "Vân ca, phu quân của huynh và thằng nhóc trong này đói bụng rồi nè!"

Diệp Đỉnh Chi không thể không cười trước sự nũng nịu của Đông Quân. Hắn nựng má Đông Quân với vẻ âu yếm và nói: "Được rồi, để ta xuống bếp nấu cho đệ một tô mì trường thọ thật to luôn nhé!" Diệp Đỉnh Chi biết rằng Đông Quân rất thích món mì này, đặc biệt trong giai đoạn mang thai. Hắn luôn cố gắng làm mọi thứ có thể để làm cho Đông Quân cảm thấy hài lòng và hạnh phúc.

"Được lắm luôn! Huynh mau đi làm nhanh lên, không là ta chết đói mất." Đông Quân vui vẻ thúc giục, không kìm nén sự mong chờ bữa ăn. Sự vui vẻ và hào hứng của cậu làm cho Diệp Đỉnh Chi cảm thấy rằng mọi sự vất vả đều xứng đáng.

Diệp Đỉnh Chi bước vào bếp, để lại Đông Quân một mình với những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Đông Quân tiếp tục xoa bụng, cảm nhận những cú đạp của đứa trẻ và cảm thấy lòng mình đầy ắp yêu thương. 

Khi Diệp Đỉnh Chi trở lại với tô mì trường thọ, hắn thấy Đông Quân đang nhìn mình với đôi mắt sáng rực. Diệp Đỉnh Chi đặt tô mì trước mặt Đông Quân, rồi ngồi xuống bên cạnh, sẵn sàng bón cho anh. Đông Quân vui vẻ nhận lấy sự phục vụ này, không kìm nén sự háo hức. Những lúc như thế này, tình yêu và sự chăm sóc của Diệp Đỉnh Chi giúp anh cảm thấy cuộc sống thật đẹp đẽ và ý nghĩa.

Diệp Đỉnh Chi bắt đầu bón cho Đông Quân, từng muỗng mì được đưa vào miệng cậu. Trong khi đó, họ trò chuyện về những ngày sắp tới, về những kế hoạch và ước mơ của họ. Những câu chuyện này không chỉ giúp họ quên đi mệt mỏi mà còn làm cho trái tim của cả hai người họ như cùng một nhịp đập.

Khi Diệp Đỉnh Chi thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt Đông Quân, hắn cảm thấy rằng mọi sự cố gắng và hi sinh đều là đáng giá. Họ đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách, từ việc chuẩn bị cho sự ra đời của đứa con đến việc xây dựng một mái ấm hạnh phúc. Giờ đây, sự chờ đợi của họ đã gần đến hồi kết, và tình yêu của họ là nguồn động viên lớn nhất.

Khi ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên sơn trang, tạo nên một cảnh tượng yên bình và đẹp đẽ. Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi ngồi bên nhau, cảm nhận được sự yên bình và hạnh phúc. Họ biết rằng mặc dù cuộc sống sẽ có những thử thách, nhưng với tình yêu và sự gắn bó, họ có thể vượt qua mọi khó khăn và chào đón một tương lai tươi sáng.

=== === === $$$ === === ===

[TRUYỆN CHỈ ĐĂNG Ở W.a.T.t.A.P CỦA 1902BEMY.]

MY: [ Mọi người có muốn đặt tên cho nhóc con không?]~( ̄▽ ̄)~*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro