Nhóc con lớn đến rồi đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phủ Tây Hầu, cơn mưa như trút nước không ngừng từ đêm qua, kéo dài đến tận sáng. Những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, tạo thành những vũng nước lầy lội trên con đường dẫn vào phủ. Bách Lý Đông Quân với bụng bầu đã gần đến ngày sinh, nằm trong phòng sinh, cảm nhận cơn đau chuyển dạ ngày càng dữ dội. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn nến làm không gian căn phòng thêm phần căng thẳng và lo lắng.

Bách Lý Đông Quân thở hổn hển, đôi tay nắm chặt, gương mặt nhăn nhó vì cơn đau. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơn đau không ngừng tăng lên, khiến cậu cảm giác như mọi thứ xung quanh sụp đổ. Tiếng rên la của cậu hòa quyện với tiếng mưa rơi, tiếng gió gào thét ngoài trời và những tiếng động lạ lẫm, tạo nên một cảnh tượng đầy xót xa.

Trong lúc đó, Diệp Đỉnh Chi đang trên đường đến phủ Tây Hầu trong tình thế cấp bách. Trời tối đen như mực, mưa lớn và gió lạnh không làm giảm quyết tâm của hắn. Diệp Đỉnh Chi hiểu rằng sức khỏe của phu quân hắn và mạng sống của đứa con sắp chào đời đều phụ thuộc vào việc hắn có thể về kịp hay không. Mỗi bước chân của hắn đều đau đớn, nhưng tâm trí hắn chỉ nghĩ đến việc phải đến kịp để chăm sóc Bách Lý Đông Quân.

Đột nhiên, một nhóm sát thủ xuất hiện ngăn cản Diệp Đỉnh Chi. Những kẻ này được thuê để ngăn hắn đến phủ, tấn công hắn một cách tàn bạo. Dưới cơn mưa dữ dội và ánh sáng lờ mờ từ những tia chớp, cuộc chiến giữa Diệp Đỉnh Chi và nhóm sát thủ diễn ra ác liệt. Những đòn tấn công hiểm ác và chiêu thức võ thuật của hắn tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn và căng thẳng.

Lửa từ những đòn tấn công và các chiêu thức võ thuật đã thiêu cháy một vùng rừng tre gần đó. Ánh sáng đỏ lừ từ đám cháy làm nổi bật thêm sự dữ dội của cuộc chiến. Mặc dù bị thương nặng và sức lực cạn kiệt, Diệp Đỉnh Chi không hề nghĩ đến việc dừng lại. Hình ảnh của Bách Lý Đông Quân trong cơn đau, cùng với những lời kêu gọi của hắn: "Vân ca, huynh nhất định phải đến đây, con chúng ta còn cần huynh đặt tên nha" như tiếp thêm sức mạnh cho hắn.

Cuối cùng, sau một cuộc chiến không thể tưởng tượng nổi, Diệp Đỉnh Chi đã chiến thắng và tiếp tục chạy về phủ, mặc dù hắn cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều đang quay cuồng.

Khi Diệp Đỉnh Chi cuối cùng cũng đến phủ, cảnh tượng trước mắt hắn khiến trái tim hắn thắt lại. Các lương y, bà đỡ và người hầu đều chạy tán loạn, cùng với tiếng la hét của Bách Lý Đông Quân vang lên từ phòng sinh: "A... đau quá, đau quá,... Vân ca, huynh đâu rồi, đệ đau quá..."

Diệp Đỉnh Chi vội vàng lao vào phòng sinh, nơi tình hình cực kỳ hỗn loạn. Tổ phụ, nhạc phụ và nhạc mẫu của hắn đã có mặt để hỗ trợ, Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng một tay nắm chặt tay Bách Lý Đông Quân để an ủi, tay còn lại truyền nội lực để giảm bớt cơn đau. Diệp Đỉnh Chi cảm nhận sự đau đớn trong lòng và cố gắng an ủi phu quân của mình: "Ta về rồi đây, ta về rồi đây, Đông Đông Quân. Đệ hãy cố lên, đừng bỏ cuộc. Hãy cố lên!"

Sự hiện diện của Diệp Đỉnh Chi như một ánh sáng nhỏ trong cơn đau đớn của Bách Lý Đông Quân. Mặc dù cơn đau vẫn dai dẳng, nhưng hắn cảm thấy yên lòng hơn khi có Diệp Đỉnh Chi bên cạnh. Cố gắng giữ vững tinh thần, hắn nắm chặt tay của Diệp Đỉnh Chi, như tìm kiếm sự hỗ trợ cuối cùng trong cuộc đấu tranh này.

Khi tiếng la hét của Bách Lý Đông Quân dần giảm bớt, âm thanh khóc của đứa trẻ mới sinh vang lên trong phòng. "Ra rồi, ra rồi, ra rồi, là con trai, con trai!!!" – bà đỡ vui mừng thông báo. Niềm vui tràn ngập căn phòng, nhưng sức khỏe của Bách Lý Đông Quân đã yếu đến mức hắn nhanh chóng ngất đi trong vòng tay của Diệp Đỉnh Chi.

Trước khi ngất đi, trong đầu Bách Lý Đông Quân chỉ nghĩ một điều duy nhất: "Đẻ đau chết đi được!!! Lần sau mình nhất định phải bắt Vân ca đẻ cho mình một đứa mới được!!!" Ý nghĩ này như một mảnh ký ức hài hước trong cơn đau đớn, và là dấu hiệu rõ ràng của sự mệt mỏi và kiệt sức.

Diệp Đỉnh Chi hoảng hốt gọi lương y đến kiểm tra tình trạng của Bách Lý Đông Quân. Lương y với sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, kiểm tra sức khỏe của Đông Quân và cam đoan rằng hắn chỉ vì mệt mỏi sau khi sinh nên mới ngất đi. Sự cam đoan này đã làm Diệp Đỉnh Chi thở phào nhẹ nhõm, nhưng niềm vui của hắn không kéo dài lâu.

Ngay khi Diệp Đỉnh Chi đang cố gắng bình tĩnh và tập trung vào phu quân của mình, cơn đau từ vết thương từ cuộc chiến vừa rồi bắt đầu hành hạ hắn. Hắn hộc ra máu, và cảm giác chóng mặt khiến hắn ngất đi. Tình cảnh khẩn cấp này lại làm cho toàn phủ rơi vào hỗn loạn một lần nữa. Các lương y và người hầu nhanh chóng tập trung vào việc chăm sóc cho Diệp Đỉnh Chi, cố gắng làm cho hắn tỉnh lại.

Khi Diệp Đỉnh Chi tỉnh dậy, ánh mặt trời đã lên cao. Căn phòng tràn ngập ánh sáng, và không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Diệp Đỉnh Chi với sự đau đớn còn sót lại từ vết thương, cố gắng ngồi dậy tìm bóng dáng của Bách Lý Đông Quân. Nhưng khi hắn quay đầu qua thì đã nhìn thấy phu quân của mình nằm ngủ say ngay bên cạnh, sự bình yên trên khuôn mặt Đông Quân khiến hắn cảm thấy yên tâm hơn.

Bách Lý Đông Quân từ từ mở mắt và nhìn Diệp Đỉnh Chi mà cười lên. Nụ cười trên môi cậu như xua tan mọi lo lắng và căng thẳng: "Ha ha... ha ha... bây giờ có người ngoài nhìn vào mà không biết, chắc nghĩ người vừa mới sanh thằng nhóc nhăn như mặt khỉ kia là huynh đó... ha ha ha..." Bách Lý Đông Quân cười to, làm không khí trong phòng trở nên vui vẻ hơn.

Diệp Đỉnh Chi không thể không cười theo. Mặc dù sức khỏe của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nụ cười của Bách Lý Đông Quân đã làm giảm bớt sự căng thẳng: "Mặt khỉ?" hắn hỏi, cố gắng hiểu rõ hơn về sự so sánh này.

"Chứ sao nữa! Bộ không thấy giống à? Để ta bế con qua cho huynh coi." Bách Lý Đông Quân nhanh chóng chạy đến cũi gỗ, đón đứa con từ tay phụ thân mình. Dù không nỡ, Bách Lý Thành Phong vẫn đành phải đưa cháu cho con trai mình, với sự hiểu biết rằng việc con trai mình rất hiếu đành chấp nhận.

Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng đặt đứa con vào lòng Diệp Đỉnh Chi: "Đó, huynh coi nè, rất giống đúng không!" hắn vui vẻ nói.

Diệp Đỉnh Chi nhìn đứa nhỏ với tình yêu và cũng phải cảm thán: "Ha, cũng có chút giống thật." Hắn nhìn đứa nhỏ với ánh mắt trìu mến và hỏi: "Đệ đã đặt tên cho nhóc con chưa?"

"Vẫn chưa." Bách Lý Đông Quân đáp: "Ta với gia đình đã thống nhất rồi. Dù sao ta cũng đã gả cho huynh nên đứa nhỏ đầu tiên này sẽ theo họ của huynh, vì thế tên cũng là huynh đặt nhá!" Hắn cười sảng khoái, nhìn Diệp Đỉnh Chi với ánh mắt đầy sự tin tưởng.

Diệp Đỉnh Chi cầm đứa con trong tay, nở nụ cười dịu dàng. "Được, cuộc đời của ta từ nhỏ đã vất vả muôn nơi. Vì thế ta không muốn con phải giống ta, mà hãy sống một cách an nhiên đến hết con đường này. Nên ta đặt tên con là Diệp An Thế nha con!" Hắn thì thầm, ánh mắt dịu dàng và hy vọng tương lai tốt đẹp của đứa nhỏ này.

Bách Lý Đông Quân gật đầu đồng tình, nhẹ nhàng nói: "Tốt tốt tốt, tên hay, tên hay. Tên con từ giờ trở đi sẽ là Diệp Thế An."

Diệp Đỉnh Chi ôm cả hai vào lòng, cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu của mái ấm mà hắn đã khao khát từ lâu: "Cảm ơn đệ không buông bỏ ta, cảm ơn đệ cho ta mái ấm này, cảm ơn đệ vì tất cả." Hắn nói, đôi mắt chứa đầy sự biết ơn và tình yêu.

Những ngày tiếp theo, phủ Tây Hầu trở lại yên bình hơn. Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi chăm sóc đứa con trai đầu lòng của họ với tình yêu và sự quan tâm hết mực. Cả gia đình cùng nhau trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc, và Diệp Đỉnh Chi luôn cảm thấy biết ơn vì có Đông Quân bên cạnh.

Mỗi buổi sáng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ phòng, ánh sáng lấp lánh trên mặt đứa trẻ, làm cho không khí trong phủ thêm phần ấm áp. Diệp Đỉnh Chi thường ôm con trai vào lòng, nhìn những đường nét nhỏ nhắn của đứa bé với niềm vui vô bờ. Bách Lý Đông Quân, mặc dù mệt mỏi vì những ngày sinh nở, cũng tìm thấy niềm vui trong việc chăm sóc gia đình và chứng kiến con trai lớn lên từng ngày.

Mỗi đêm, khi mọi người quây quần bên nhau, Diệp Đỉnh Chi thường nhắc lại những khoảnh khắc khó khăn mà họ đã trải qua. Những câu chuyện về cuộc chiến của hắn với các sát thủ, về những cơn đau của Bách Lý Đông Quân, và về tình yêu vô điều kiện của họ dành cho nhau. Những câu chuyện này không chỉ là ký ức, mà còn là bài học về sự kiên trì và tình yêu chân thành.

Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi đã tạo dựng một mái ấm đầm ấm, nơi mọi người cảm nhận được sự yêu thương và sự chăm sóc lẫn nhau. Họ hiểu rằng dù cuộc sống có thể đầy thử thách, tình yêu và sự đồng lòng là sức mạnh lớn nhất giúp họ vượt qua mọi khó khăn. Họ đã xây dựng một gia đình hạnh phúc, và đó là điều quý giá nhất mà họ có được trong cuộc đời này.

=== === === $$$ === === ===

[TRUYỆN CHỈ ĐĂNG Ở W.a.T.t.A.P CỦA 1902BEMY.]

MY: Chương sau mình định viết thêm cho tiểu An Thế thêm một sư đệ hoặc một sư muội nào đó mang họ Bách Lý do Diệp Đỉnh Chi sanh (Uống thuốc trộn máu cả hai vào và ai uống vào cũng có thể mang thai nha). 

[DIỆP ĐỈNH CHINH LÀ CÔNG,DIỆP ĐỈNH CHINH LÀ CÔNG,DIỆP ĐỈNH CHINH LÀ CÔNG]

MY: [Xin mời các cao nhân đến với chuyên mục đặt tên đứa con nhỏ ạ: Bách Lý .... - muội/đệ nhỏ hơn bao nhiêu tuổi - ý nghĩ tên nếu có nha.]~( ̄▽ ̄)~*

MY: Sau một tuần tôi sẽ quay random ra cái tên may mắn nha.  ✪ ω ✪💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro