Tin Song Hỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã buông xuống phủ Trấn Tây Hầu, phủ đệ rộng lớn với những bức tường cao và những cánh cửa gỗ kiên cố. Ánh trăng mờ nhạt lọt qua tán cây cổ thụ, rọi vào khuôn viên rộng lớn, tạo nên khung cảnh vừa yên bình vừa lạnh lẽo. Gió đêm khẽ luồn qua những chiếc lá, phát ra tiếng rì rào như thì thầm của thiên nhiên, mang theo cái lạnh của một đêm cuối thu. Trong không khí tĩnh lặng ấy, ánh đèn dầu leo lét trong căn phòng sanh của phủ làm tan đi chút bóng tối, nhưng không đủ để xua tan nỗi lo lắng đang đè nặng lên mọi người.

Trong căn phòng, ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn trên bàn gỗ cẩm lai hắt lên những gương mặt lo âu. Bách Lý Đông Quân đang nằm trên giường với gương mặt nhợt nhạt, mồ hôi thấm đẫm trán. Mỗi khi cậu kêu rên vì cơn đau quặn thắt, cả căn phòng như ngừng lại, mọi người như đứng lặng, còn tim như nghẹn lại trong lồng ngực.

Diệp Đỉnh Chi là tông chủ Thiên Ngoại Thiên và cũng là phu quân của Đông Quân, đứng ở ngoài phòng với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và lo lắng. Hắn đã không rời phòng suốt từ khi biết Đông Quân chuyển dạ. Mỗi lần nghe tiếng Đông Quân thở dồn dập, hắn cảm thấy tim mình như bị xé nát. Cả người hắn như căng ra, bàn tay nắm chặt đến mức các khớp trắng bệch. Hắn đã từng đối mặt với vô số kẻ thù, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bất lực và sợ hãi như lúc này. Những suy nghĩ tiêu cực cứ tràn về, khiến hắn không thể yên lòng.

Trong phòng, lương y và bà đỡ được triệu đến để hỗ trợ cho cuộc sinh nở này. Họ đã chứng kiến nhiều ca sinh khó, nhưng tình trạng của Đông Quân khiến họ không khỏi lo lắng. Lương y và bà đỡ là những người đã từng đỡ đẻ cho biết bao nhiêu người, giờ đây đôi mắt của họ cũng trở nên căng thẳng. Lương y cẩn thận kiểm tra tình trạng của Đông Quân, nhíu mày khi thấy sắc mặt người trên giường: 

"Tình hình chắc chắn rất khó khăn đây," ông nói nhỏ, giọng khẽ như sợ làm kinh động đến không khí căng thẳng trong phòng.

Người hầu đứng bên cạnh vội vã chuẩn bị những vật dụng cần thiết, bàn tay run run khi nghe lương y nhắc nhở. Mọi thứ đều phải sẵn sàng, bởi vì lần sinh nở này không chỉ đơn giản như những lần khác. Diệp Đỉnh Chi nhìn theo những người hầu đang chạy đôm chạy đáo, lòng hắn như có lửa đốt.

Phía sau lưng hắn, Diệp An Thế, đứa con đầu lòng của hắn và Đông Quân, chỉ mới tròn bốn tuổi, đứng nép sau lưng phụ thân với đôi mắt to tròn đầy sợ hãi và bối rối. Nhóc con không hiểu hết những gì đang diễn ra, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của phụ thân và nghe tiếng rên rỉ đau đớn của cha trên giường, lòng cậu không khỏi lo lắng: 

"Phụ thân, cha sẽ không sao chứ?" tiểu An Thế thì thầm, giọng nói run rẩy khi kéo nhẹ tay áo của Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi cúi xuống, đôi mắt mệt mỏi nhìn đứa con trai bé nhỏ của mình. Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên đầu An Thế, vuốt ve mái tóc mềm mại như muốn trấn an cậu bé: 

"Cha sẽ ổn thôi, tiểu An Thế." hắn nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh mặc dù lòng đang rối bời: "Chúng ta cứ chờ đợi tin tốt từ lương y và bà đỡ nha con."

Cậu bé gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn cố ngó không rời khỏi gương mặt nhợt nhạt của cha mình đang nằm bên trong phòng. Trong đầu cậu, những câu hỏi liên tiếp hiện ra, nhưng cậu không dám hỏi, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh phụ thân, cảm nhận sự căng thẳng và lo lắng từ người lớn truyền sang.

Thời gian trôi qua chậm chạp trong căn phòng sanh. Tiếng gió ngoài cửa sổ như những tiếng thở dài kéo dài vô tận, không làm dịu đi sự căng thẳng của mọi người. Mỗi khi Đông Quân cựa mình, cả phòng lại đều im lặng lắng nghe, như sợ bỏ lỡ bất kỳ âm thanh nào báo hiệu sự nguy hiểm. Diệp Đỉnh Chi không rời mắt khỏi Đông Quân, trong lòng cầu nguyện cho mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Mỗi tiếng rên khẽ của phu quân làm hắn đau nhói, nhưng hắn không thể làm gì hơn ngoài việc muốn bước vào nắm chặt tay Đông Quân, truyền cho cậu chút sức mạnh, xin đừng bỏ cuộc.

Đột nhiên, giữa không gian tĩnh lặng, một tiếng khóc nhỏ vang lên từ giường, xé tan bầu không khí u ám trong phòng. Tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh, âm thanh ngọt ngào và mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người đều vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt lương y, bà đỡ cúi xuống kiểm tra đứa trẻ mới sinh: 

"Là con trai!" bà đỡ nói, giọng đầy hân hoan khi đưa đứa bé sơ sinh cho người hầu đã chuẩn bị sẵn khăn để quấn bé lại: "Một đứa bé khỏe mạnh."

Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng tiến lại gần giường, đôi mắt hắn ngấn lệ khi nhìn đứa con trai nhỏ nhắn đang khóc lớn. Bách Lý Đông Quân, dù mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, ánh mắt đầy tình yêu thương nhìn đứa con trai thứ hai của mình: 

"Con trai... của chúng ta..." Đông Quân thì thầm, tuy giọng nói hơi yếu ớt nhưng vẫn chứa đựng niềm vui và hạnh phúc vô bờ.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được lâu, Bách Lý Đông Quân lại cảm thấy một cơn đau dữ dội khác đang kéo đến từ bụng dưới. Cậu không thể kìm nén được cơn đau, và đôi mắt đột nhiên mở lớn: 

"Còn nữa hả!?" Đông Quân thở hổn hển, đôi mắt nhắm chặt ngấn lệ vì cơn đau ập tới.

Lương y và bà đỡ liền hiểu ra vấn đề. "Còn một đứa nữa!" ông nói, giọng gấp gáp hơn: "Người hầu đâu hết rồi! Mau lên! Mau lên!" 

Mọi người trong phòng lập tức lao vào chuẩn bị, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Thời gian như dừng lại trong giây lát khi mọi người chuẩn bị cho lần sinh thứ hai.

Bách Lý Đông Quân, với sức lực gần như cạn kiệt, vẫn cố gắng chịu đựng. Mồ hôi thấm đẫm cả tấm chăn trải giường, mỗi cơn co thắt như một con dao đâm vào cơ thể cậu. Nhưng bên cạnh cậu, Diệp Đỉnh Chi không rời mắt khỏi phu quân của mình, đôi tay hắn nắm chặt tay Đông Quân, truyền cho hắn nội lực để cố gắng giảm cơn đau cho cậu. Trong lòng hắn, một cơn bão cảm xúc đang dâng trào, nhưng hắn biết rằng mình phải vững vàng để là chỗ dựa cho Đông Quân.

Cuối cùng, sau những giây phút kéo dài gần đến khi bình minh ló rạng, một tiếng khóc thứ hai vang lên. Tiếng khóc của một đứa trẻ mới chào đời vang lên tuy hơi yếu ớt nhưng đầy sức sống, như một lời tuyên bố rằng nó đã đến với thế giới này. Bà đỡ nâng đứa trẻ lên, cẩn thận quấn vào khăn rồi đưa cho Diệp Đỉnh Chi.

"Lại một nhóc con nữa." lương y nói, giọng đầy xúc động. "Cả hai đứa trẻ đều khỏe mạnh."

Diệp Đỉnh Chi ôm lấy đứa con nhỏ, mắt hắn ngập tràn nước mắt. Hắn nhìn sang Bách Lý Đông Quân, người đã rơi vào trạng thái mệt mỏi cực độ nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười yếu ớt:

"Chúng ta có thêm hai con trai, Đông Quân à." Hắn nói, giọng khàn khàn vì xúc động. "Cả hai đều khỏe mạnh và hoạt bát, giống như đệ vậy."

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và hài lòng, dù cơ thể đã kiệt sức:

"Vậy còn tên của chúng...?" Cậu khẽ hỏi, giọng nói yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy yêu thương khi nhìn hai đứa nhóc vừa mới chào đời.

Diệp Đỉnh Chi dịu dàng nhìn xuống hai đứa trẻ sơ sinh đang ngủ yên trong củi lớn, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Hắn dường như cảm nhận từng nhịp tim nhỏ bé của các con như hòa vào nhịp tim của mình: 

"Đứa lớn, ta sẽ gọi là Bách Lý Sơn Thành." hắn nói, mắt chăm chú nhìn đứa con đầu tiên, môi khẽ mỉm cười khi thấy đứa bé giống Đông Quân như đúc, từ đôi lông mày nhỏ nhắn đến khóe môi cong nhẹ như đang mơ cái gì rất vui mà cười lên: 

"Bởi vì mong nó sẽ vững chắc như núi, mạnh mẽ và kiên cường. Mong con như đệ tự do làm mọi việc đều được như ý nguyện."

Rồi hắn quay sang nhìn đứa bé nhỏ hơn đang nằm cạnh, khí chất của nó dường như đã biểu lộ ngay từ giây phút đầu tiên chào đời: "Còn đứa nhỏ, ta sẽ đặt là Bách Lý Anh Quân." hắn nói, giọng đầy tự hào. "Vì ai cũng nói nhóc có khí chất của một quân vương, sẽ luôn mạnh mẽ sát cánh bên ca ca của mình, như ta và huynh năm xưa vậy."

Bách Lý Đông Quân nghe thấy, lòng cậu ấm áp đến lạ thường. Cậu biết rằng dù cuộc đời có bão táp đến đâu, chỉ cần có Diệp Đỉnh Chi bên cạnh, cùng với các con, cậu đã có tất cả. Ánh mắt cậu dịu dàng nhìn Diệp Đỉnh Chi, đôi mắt ánh lên niềm tin và sự an ủi.

Phía bên kia, tiểu An Thế đứng bên cạnh từ nãy giờ, tò mò và đầy lo lắng. Cậu bé nhìn hai em trai của mình với đôi mắt trong trẻo và ngây thơ, như đang cố gắng hiểu thế giới phức tạp xung quanh. Khi Diệp Đỉnh Chi lặp lại tên hai đứa em cho nhóc con nghe, tiểu An Thế cảm thấy trong lòng mình trào dâng một cảm giác mới lạ. Cậu bé bước đến gần củi, cúi xuống nhìn hai em trai sơ sinh đang ngủ say:

"Hai em thật bé xíu!" cậu nói, giọng nói trong trẻo và đầy yêu thương mong đợi: "Con cũng muốn chăm sóc các em, có được không ạ?"

Diệp Đỉnh Chi mỉm cười nhìn con trai, đôi mắt hắn ánh lên niềm tự hào khi thấy An Thế muốn tỏ ra trưởng thành và có trách nhiệm. Hắn nhẹ nhàng bế An Thế lên, để cậu có thể nhìn gần hơn hai em trai của mình: 

"Con là huynh trưởng rồi đó, tiểu An Thế." hắn nói với giọng trầm ấm và dịu dàng: "Cha tin rằng con sẽ là người bảo vệ tốt nhất cho hai em trai của mình."

An Thế gật đầu, đôi mắt sáng ngời khi nhìn phụ thân và hai em trai. Trong lòng cậu bé, một quyết tâm trỗi dậy – cậu sẽ là người anh tốt, là người sẽ luôn ở bên, chăm sóc và bảo vệ các em của mình như lời cha đã dạy.

Không khí trong phòng dần trở nên nhẹ nhàng và ấm áp hơn. Những cơn gió ngoài trời đã dịu lại, mang theo hương thơm của những bông hoa đào nở muộn. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tạo thành những bóng đổ trên sàn nhà, nhưng lần này, những bóng đổ ấy không còn mang theo sự u ám mà thay vào đó là một cảm giác yên bình và ấm áp, như ánh sáng của một khởi đầu mới.

Diệp Đỉnh Chi và tiểu An Thế ngồi bên cạnh giường, cùng ngắm nhìn hai đứa trẻ đang ngủ yên trong vòng tay của Bách Lý Đông Quân. Đông Quân cũng đã chìm vào giấc ngủ, nhưng khuôn mặt cậu hiện rõ sự thanh thản và hạnh phúc. Diệp Đỉnh Chi cúi xuống hôn nhẹ lên trán phu quân của mình, lòng hắn tràn ngập tình yêu và biết ơn: 

"Chúng ta cuối cùng cũng có một gia đình hạnh phúc của riêng hai ta rồi, Đông Đông Quân." hắn nói nhỏ trầm ấm.

Đông Quân trong giấc ngủ vẫn cảm nhận được lời nói của Diệp Đỉnh Chi. Cậu khẽ mỉm cười, trong mơ, cậu thấy mình và Diệp Đỉnh Chi nắm tay nhau, cùng nhau dắt ba đứa con nhỏ đi qua một con đường dài và đẹp, nơi ánh sáng của mặt trời chiếu rọi, mang theo hơi ấm của tình yêu và hy vọng. Cậu biết rằng dù tương lai có khó khăn đến đâu, họ sẽ luôn có nhau, luôn sát cánh bên nhau để vượt qua tất cả.

Những tia nắng như mấy đưa nhỏ lén lúc len lỏi qua khung cửa sổ, báo hiệu một ngày mới đầy hứa hẹn. Trong căn phòng nhỏ ấy, một gia đình vừa mới chào đón thêm thành viên mới đang say giấc bên nhau. Họ sẽ cùng nhau bước tiếp trên con đường đời, với niềm tin rằng, dù có bất kỳ sóng gió nào đến, họ sẽ vượt qua tất cả, bởi vì họ có nhau – một gia đình, một tình yêu và cả một đời hạnh phúc.

=== === === $$$ === === ===

[TRUYỆN CHỈ ĐĂNG Ở W.a.T.t.A.P CỦA 1902BEMY.]

MY: Hallo, những chương tiếp theo mình sẽ cố lên chương kể về những chuỗi ngày sinh hoạt ngọt ngào của gia đình nhỏ này nha ✨💖.

MY: Và vài chap viết về cuộc tình bùng binh của bộ ba kiếp nạn thứ 82 của anh Diệp Đỉnh Chi và Tiêu Nhược Phong nha mọi người, còn là ai thì chắc tất cả mọi người cũng đóan được rồi ha😅😗🤭

MY: Khi nào hết ý tưởng ngọt thì chúng ta tiếp tục ngược tập thể tiếp nha m.n, yên tâm he ( •̀ ω •́ )✧

MY: Sao tôi cản thấy hình như mình có hơi éc quá không nhỉ (ಥ _ ಥ)?

Hạ Hầu: Biu biu biu ~~~ đã vào trái tim cưng chưa ଘ(੭ ᐛ )━☆゚.*・。゚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro