Chap 8. Anh ta ... thích mình?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Thiên Y hai tay xiếc chặt ly rượu , cắn chặc bờ môi . Cô gái bé nhỏ đã gây chuyện với cậu trước kia , thật sự có nét gì đó rất giống Vũ Tuệ của cậu . Bờ môi , cánh mũi , nhân trung , và nhất là đôi mắt đen láy luôn tràn đầy sức sống . Thế nhưng , điểm giống nhất vẫn là số phận đáng thương và trái tim phải chịu nhiều vết vá.

Những chuyện hôm đó , cậu đã nghe hết . Tường tận và tỉ mĩ . Khi đó , Yết Yết vội vã rời đi , điều đó khiến trí tò mò của cậu lại bộc phát dữ dội . Tên Yết Yết đã tàn nhẫn thế nào , Hạ Đóa Đóa đã đau đớn ra sao . Cậu đều biết rõ . Điều đó khiến cậu nhớ lại những tội lỗi của mình đối với Vũ Tuệ . Và điều đó khiến tâm can cậu chưa một giây phút ngừng nghỉ đớn đau .

Bờ vai nhỏ bé , giọng nói đầy yết ớt cùng tiếng đàn thê lương ấy khiến cậu nhớ đến dáng vóc bé nhỏ của Vũ Tuệ chìm sâu trong bóng tối . Những đớn đau đã gây cho Vũ Tuệ , Thiên Y chưa bao giờ ngừng trách lương tâm mình . Chưa bao giờ ngừng giày vò cả thể xác lẫn con tim của chính mình .

Chính vì vậy , cậu đã từng thề với lòng . Nhất định sẽ không tha thứ cho bất kì ai làm bạn gái đau khổ . Nhất định phải làm gì đó cho họ biết được rằng , nỗi khó chịu và thương tổn ấy đáng sợ đến nhường nào!

" Xoảng" Thủy tinh rơi vụn vãi , rượu đỏ loang lổ khắp mặt sàn . Tống Thiên Y nghiến răng ken két " Hàn... Yết...Yết"

...

- Nhìn kìa! Cô ta bị chồng ruồng bỏ đó!

- Chậc! Chắc là loại đàn bà lăng nhăng dâm loạn nên mới bị đá như vậy!

- Nghe nói cô ta làm chức cao trong công ty mỹ phẩm lớn gần quảng trường ấy ! Tài thì có mà đạo đức thì...

- Nhìn đứa bé kìa! Có phải là con riêng của cô ta không nhỉ?

- Chắc vậy rồi! Hồ ly mẹ đẻ ra tiểu hồ con! Hahaha

Vũ Tuệ cắn chặt môi , tay bế Lạc Lạc bỗng siết chặt hơn làm con bé đang say giấc cũng khó chịu cựa mình . Từ ngày xa Thiên Y , chịu đựng và nhẫn nhục chính là một việc phải thêm vào thời gian biểu suốt 24h của cô . Bởi lẽ miệng đời chính là một loại độc dược đáng sợ nhất trên đời .

Khẽ nhìn đứa trẻ bé bỏng đang nằm gọn trong vòng tay của mình, Vũ Tuệ chợt thấy trái tim co thắt dữ dội . Lạc Lạc của cô quá trong sáng , quá hồn nhiên , quá ngây thơ . Con bé vẫn hay toe toét miệng cười mà không biết rằng mình đang đứng ở một bước ngoặc lớn nhất đời người . Mà không biết được rằng đáng lẽ có đến rất nhiều đớn đau đang chờ đợi bản thân .

Vũ Tuệ từ nhỏ đã bị ba mẹ vứt bỏ . Nỗi đớn đau ấy suốt đời này , cô vẫn chưa bao giờ ngừng kinh hoàng khi nghĩ lại .Suốt 23 năm qua , từ khi cô là một đứa trẻ ba tuổi yếu đuối khờ dại đến khi trở thành cô gái tuổi 26 thật sự trưởng thành , tất cả đều dựa vào Thiên Y . Chính anh đã giúp cô vượt qua những tháng ngày đau khổ nhất , tuyệt vọng nhất. Vậy mà...

Trên đời này , đau khổ nhất chính là những lời tạm biệt không bao giờ có hồi kết . Gia đình không trọn vẹn , nỗi đau ấy đã giày vò cuộc đời cô từ bao năm nay . Cô nhất định sẽ không để Lạc Lạc bé bỏng mình lại tiếp tục hứng chịu nỗi đau đớn ấy . Nhất định như vậy!

...

- Hôm nay tôi mua rất nhiều khoai tây! Sẽ hầm canh cho anh! – Hàn Yết Yết mỉm cười nhìn Thiên Y đang đi bên cạnh . Chẳng biết có phải định mệnh hay không , mà chỉ vừa nghĩ đến cậu đã gặp được anh ngay dưới sảnh chung cư.

- Được! – Tống Thiên Y đôi mắt chứa đầy lạnh lẽo , thờ ơ buông câu nói

- Vậy tốt rồi! Tối nay anh ở lại ăn tối với tôi nhé! – Hàn Yết Yết mỉm cười , tay mải mê mở khóa cửa

- Được! – Tống Thiên Y nhìn Yết Yết . Thật gian xảo , bề ngoài trông vẻ nho nhã , ôn nhu , trong sáng hiền lành . Vậy mà chỉ với cô gái bé nhỏ ấy , lại có thể tàn nhẫn như vậy!

- Đi thôi! Nhưng anh phải kiên nhẫn đợi ít phút nhé! – Hàn Yết Yết mở cửa , chìa tay vào ý mời

- Tôi về nhà tắm rửa , thay áo quần thoải mái . Mặc vest mà ăn uống sẽ rất khó chịu! – Tống Thiên Y xoay lưng bước về căn hộ của mình , bỏ lại sau lưng nụ cười nhẹ nhàng của Yết Yết

Hàn Yết Yết bận rộn tay xách nách mang , khó khăn tìm đôi dép mang trong nhà của mình . Ánh mắt bỗng dưng dừng lại ở đôi giày thể thao màu hồng nhạt...

Đây chẳng phải là giày của Đóa Đóa hay sao?

" Ui da..."  Chưa hết ngẩn ngơ , Hàn Yết Yết đã xém nữa thót tim vì tiếng kêu như méo rống dưới căn bếp vàng ngọc của mình . Không lẽ lại là...

Vâng! Hàn Yết Yết anh có thể chuyển nghề làm thầy bói được rồi . Căn bếp vốn luôn gọn gàng , sạch sẽ , ngăn nắp . Nay dưới bàn tay của một con mèo lớn đã trở thành bãi chiến trường . Bột mì vun vãi cả trên sàn lẫn trên bếp , soong chảo rơi tung tóe mọi nơi , trứng bể nhơ nhết trên sàn nhà . Mọi thứ đều hơn cả tưởng tượng của anh .

- Yết Yết! – Hạ Đóa Đóa nằm dài dưới sàn nhà , gương mặt dính toàn bột là bột , cả người tơi tả te tua

- Đóa Đóa! Em... sao em lại ở đây! – Hàn Yết Yết trợn tròn mắt , con bé...

- Đừng căng mắt ra như vậy! Em không thể đến nhà anh sao!? – Hạ Đóa Đóa từ từ lồm cồm bò dậy , mỉm cười tươi rói

- Đóa Đóa! Em... không còn giận anh sao? – Hàn Yết Yết mím môi , nhìn Đóa Đóa

- Anh đáng cho em hao tâm tổn trí vậy sao? Với nhẽ , có em gái nào lại giận anh trai mình lâu như vậy chứ! – Hạ Đóa Đóa tâm tình hơi dao động , khẽ mỉm cười một cách tự nhiên nhất có thể

- Đóa Đóa... Anh... - Hàn Yết Yết ngập ngừng , nửa muốn nói nửa lại không

- Em biết anh đang nghĩ gì! Thật ra , em không trách anh . Em biết anh cũng đã cố gắng hết sức để thích em . Nhưng vấn đề đó , không phải do chúng ta tự mình quyết định! – Hạ Đóa Đóa khẽ véo má Yết Yết , nói

- Đóa Đóa! Em đã biết gì rồi? – Hàn Yết Yết nhất thời cả kinh , Hạ Đóa Đóa , rốt cuộc em đang nói cái gì vậy

- Em biết gì thì quan trọng gì chứ! Tóm lại , em đồng ý chia tay với anh! Và điều kiện duy nhất của em chính là anh phải học cách tự yêu bản thân mình . Anh phải sống thật tốt , phải thật hạnh phúc . Và em , em sẽ cố gắng giúp anh và anh chàng kia có thể có kết quả tốt nhất! – Hạ Đóa Đóa cúi mặt , đôi mắt đen láy óng ánh . Phải làm sao đây Yết Yết , thật ra tình cảm với anh , em vẫn giữ nguyên chưa bao giờ làm rơi dù một

- Em đã biết hết rồi sao , Đóa! – Hàn Yết Yết khó xử nhìn người con gái trước mặt , vậy chẳng phải suốt bao nhiêu năm qua , cậu đã làm Đóa Đóa đau khổ đến nhường nào

- Này! Làm sao lại nhìn em như vậy chứ! Từ nay chúng ta từ bồ bịch chuyển sang hội chị em bạn dì! Haha! Em sẽ giúp anh cưa đổ tên Thiên Y đó! – Hạ Đóa Đóa khoác vai Yết Yết , chân mày nhướng lên đầy khiêu khích

- Thiên Y? Anh ta tên Thiên Y sao? Đẹp thật! – Hàn Yết Yết lại rơi vào trạng thái lửng lơ , chỉ khi nghĩ đến anh ấy , đầu óc anh lại không nghe lời chủ của nó nữa rồi

- Này! Anh có ngửi thấy mùi gì không? – Hạ Đóa Đóa khẽ khịt khịt mũi , cái mùi này là...

- ÔI NỒI THỊT KHO CỦA EM! HUHU

...

Ngoài cửa , ai đó chưa kịp hoàng hồn . Cậu không nghe nhầm chứ , ai thích ai , ai cưa đổ ai ?

" Không lẽ , tên đó... thích mình?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro