Chương 1: Ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đừng sợ.]

"Xin chào, hành lý của cậu đều ở đây, cậu kiểm tra lại một chút, nếu không có vấn đề gì, vui lòng ký nhận."

"Được rồi... mọi thứ đều ổn, cảm ơn."

Khương Nam Vũ cầm bút điện tử ký lên màn hình, nhân viên lễ phép chào tạm biệt.

Để lại một đống thùng carton ở bên ngoài lối vào.

Khương Nam Vũ nhìn phòng khách rộng rãi sáng sủa nhưng lại xa lạ trước mắt, có hơi lúng túng không biết làm sao, cúi đầu ngơ ngác hết hai giây, mới rì rì lấy tay cởi giày.

Nên đặt giày ở đâu đây?

Cậu do dự mở tủ giày, nhìn thấy một hàng giày da bóng loáng, lại nhìn đôi giày vải bạt trên tay mình, thở dài một hơi, đóng tủ giày lại, chỉ đặt đôi giày ở ngay góc hành lang của lối vào.

Cũng không biết nên mang đôi dép lê nào, nên chỉ đi chân tất tới sô pha, vừa ngồi vừa ngẩn người một lúc.

Im lặng không tiếng động, bỗng có một cục màu trắng xuất hiện ngay bên cạnh cậu, cái mũi nhỏ của nó đang cọ cọ dưới chân cậu.

Khương Nam Vũ đưa tay ôm cục tròn tròn màu trắng vào trong ngực, vuốt ve cái đầu đầy lông của nó.

Chó phốc nhỏ há to cái miệng nhọn hoắt, im lặng gầm gừ, híp mắt dụi vào trong lòng cậu.

Trên mặt Khương Nam Vũ cuối cùng cũng nở nụ cười.

"Muốn đi dạo không?" Cậu nói, "Sau này đây là nhà của chúng ta đấy."

Tuy nhiên, chó phốc sóc nhỏ lại nhát gan cụp đôi tai xẹp lại như cánh máy bay, co rụt vào ngực cậu.

Vốn dĩ tinh thần thể chính là sự miêu tả chân thật về phương diện tinh thần của một con người, chó phốc sốc nhỏ sợ như vậy, chứng tỏ lúc này Khương Nam Vũ cũng không bình tĩnh chút nào.

"Được rồi." Khương Nam Vũ thả nó lên sô pha, "Vậy mày ngồi đây nhé, tao phải sắp xếp hành lý đây."

Khương Nam Vũ đi về phía đống thùng giấy hộp ở ngoài lối vào, ngồi xổm xuống đất, chuẩn bị dỡ chúng ra.

Chỉ là dịch vụ chuyển nhà của công ty này cũng quá kỹ rồi, dán kín bằng nhiều lớp băng dính, Khương Nam Vũ xé hết nửa ngày cũng không ra, hồi lâu khi sắp tháo được.

Thì ngay lúc này, ổ khóa điện tử "tít tít" kêu lên, cửa mở.

Khương Nam Vũ giật mình, đầu gối khuỵu xuống "phịch" một tiếng.

Cũng may thảm trải sàn ở dưới đất rất mềm, không đau.

Cậu ngước mắt lên.

Thân hình cao to của người đàn ông, vai rộng chân dài, che khuất đi một nửa ánh sáng ngoài cửa, khuôn mặt như tạc tượng khi nhìn từ hướng ngược sáng lại càng trở nên tuấn tú, đôi mắt phượng mạnh mẽ, đuôi mắt xinh đẹp hơi xếch lên.

Khương Nam Vũ sửng sốt một lát, chợt tỉnh táo lại, mất tự nhiên nói: "Ngài...ngài về rồi ạ."

Người đàn ông nhìn cậu từ trên cao hai giây, ánh mắt hơi nheo lại, đột nhiên mỉm cười: "Xin lỗi, tôi về trễ."

Giọng nói dịu dàng, nét mặt góc cạnh lạnh lùng cũng dần mềm xuống, Liên Dự nhẹ nhàng nói: "Chẳng phải đã nói rồi sao? Không được dùng kính ngữ, chúng ta đã kết hôn rồi mà."

Khương Nam Vũ cả nửa ngày mới nặn ra một chữ "Ừm."

...Ừm, chúng tôi đã kết hôn sau khi quen nhau được một tuần.

Liên Dự liếc nhìn cuộn băng lộn xộn mà Khương Nam Vũ đã gỡ ra, lấy ra một con dao gấp trong ngăn tủ bên ngoài lối vào, nhẹ giọng nói: "Trong tủ này có một con dao nhỏ, tiện để bóc hàng chuyển phát nhanh, rất bén, em cẩn thận kẻo bị thương."

"Dạ, dạ được." Khương Nam Vũ ấp úng nói: "Cảm ơn ngài...anh."

Liên Dự ngồi xổm, giúp cậu dỡ thùng, vô ý ngước mắt nhìn thấy chó phốc nhỏ tai mỏng ở trên sô pha.

"Tinh thần thể của em giải phóng ra rồi à?"

"Ừm..." Khương Nam Vũ hơi đỏ mặt, "Nó, nó có chút tò mò, nên đã tự chạy ra."

Liên Dự mỉm cười: "Đáng yêu lắm."

Hai má Khương Nam Vũ càng thêm đỏ lựng.

Liên Dự còn hỏi: "Em có ngại nếu tôi thả ra tinh thần thể chứ?"

"Dạ không, không ngại ạ." Khương Nam Vũ lắp bắp nói: "Vốn dĩ đây là, nhà...nhà anh mà."

Một bóng đen từ từ hiện ra ở giữa phòng khách, bốn chân thon dài, đôi tai nhọn sừng sững, cùng với bộ lông dày rậm đen tuyền.

Là một con sói đen.

Con sói đen cao lớn giẫm trên những đôi chân to khỏe, chậm rì rì dạo bước về phía sô pha, chó phốc nhỏ trên sô pha sợ đến mức biến thành cái bánh tròn vo, co ro về phía sau gần như muốn vùi mình vào trong vành ghế sô pha.

Mà con sói đen như thể không hay biết sự sợ hãi của vật nhỏ này, đầu còn kê lên ghế sô pha, chóp mũi hít ngửi cái cục trắng nhỏ kia.

Khi mũi con sói thở phì phì, làm chó phốc nhỏ ngớ ra, sau đó toàn thân lập tức xù lông.

Liên Dự nhìn sống lưng cứng ngắc của Khương Nam Vũ, nhếch khóe môi, đặt những ngón tay thon dài ấm áp vào sau gáy cậu, xoa xoa cực nhẹ nhàng.

"Sợ à?"

Chó phốc nhỏ giật mình nhảy cẫng lên, thế mà lại trực tiếp chạy tán loạn ở phía sau sô pha, cảnh giác cúi người xuống, đôi mắt đen mở to nhìn chằm chằm vào con sói đen.

"Chít——!"

Cùng lúc đó, Khương Nam Vũ cũng giật nảy người, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu nhỏ vì sợ hãi.

"Ưm——!"

Liên Dự không khỏi bật cười.

Khương Nam Vũ lúng túng: "Em, không..."

Cậu muốn nói là cậu không có sợ, nhưng hết nửa buổi cũng nói không nên lời, kìm nén cả ngày, cuối cùng yếu ớt nói: "Em xin lỗi."

Liên Dự lại nhéo gáy cậu, nhỏ nhẹ vỗ về: "Đừng sợ."

"Nó rất thích em."

Con sói đen to lớn ở bên cạnh sô pha phát ra một tiếng "à hú", như thể đáp lại.

Quả thực...là rất thích.

Dẫu sao thì độ xứng đôi tinh thần thể của bọn họ đạt đến 100%。

Liên Dự khụy gối xuống đất, đổi cho Khương Nam Vũ một đôi dép lê mới, khiến cho Khương Nam Vũ vô cùng lúng túng, cúi đầu đi theo anh làm quen với trong nhà.

Ngôi nhà là một biệt thự nhỏ hai tầng, màu sắc tươi sáng đơn giản, có phòng khách rất rộng ở lầu một, có vẻ hơi trống trải.

Ở góc phòng khách có một quầy rượu đặt một máy pha cà phê ở trên, thoạt nhìn trông hoàn toàn mới, trong lòng Khương Nam Vũ khẽ đập.

"Tôi nghĩ chắc là em sẽ thích." Liên Dự cười nói.

Khương Nam Vũ ngượng ngùng nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh, cổ cũng ửng hồng nhàn nhạt.

Nhìn toàn bộ phòng khách không sót một thứ gì, Liên Dự lại dắt cậu lên lầu hai, Khương Nam Vũ đi theo sau lưng anh, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Em cảm ơn."

"Hửm?"

"Thì là, máy pha cà phê ạ." Khương Nam Vũ đè xuống nỗi xấu hổ, nói: "Em cảm ơn ngài, em thích lắm."

Liên Dự quay lại, hơi cúi người, Khương Nam Vũ buộc phải dừng bước, ngước mắt.

"Nam Vũ à." Ánh mắt Liên Dự bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu: "Tôi gọi em như vậy được không?"

Khương Nam Vũ gần như nín thở: "Dạ được, được ạ."

Đẹp quá, cậu chấp choáng nghĩ, đôi mắt của ngài Liên là màu xám đen kìa.

Lạnh lùng, nhưng lại rất sáng.

Quả thực...có chút giống sói.

Nhưng đôi mắt của sói trông như nào nhỉ?

Không biết cậu có thể tới xem một chút được không.

Liên Dự thấy Khương Nam Vũ đang thẫn thờ ngay ở trước mắt anh mà không hề hay biết, ánh mắt hơi chăm chú, lại gọi: "Nam Vũ."

"Chúng ta đã kết hôn rồi." Anh nói, "Em đừng cách xa tôi như thế, được không?"

"À, được...được ạ." Khương Nam Vũ mơ hồ tỉnh táo lại, mới nhận ra vừa nãy mình quá căng thẳng, nên đã gọi một tiếng "Ngài" nữa rồi, vội vã lắp bắp nói: "Em, em biết rồi, em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý hơn ạ."

Liên Dự im lặng nhìn cậu một lúc, sau đó thẳng người, đưa tay về phía cậu.

Bàn tay to lớn với các khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay hướng lên trên, trông ấm áp lại mạnh mẽ.

Khương Nam Vũ chần chừ một lát.

Là, ý bảo mình sao...?

Cậu ngước mắt nhìn Liên Dự, dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt xám đen đó, cậu ngượng ngùng đặt tay lên.

Liên Dự mỉm cười rất nhẹ, nắm lấy tay cậu.

"Đây là phòng sách, có thể vào bất cứ lúc nào, sau này nếu không có chuyện gì gấp, tôi sẽ không mang công việc về nhà xử lý."

"Sát vách là phòng ngủ."

Phòng ngủ chính nằm ở hướng có ánh sáng rất tốt, bên ngoài còn có một sân thượng nhỏ, gió thổi tung tấm rèm mỏng màu trắng, trên giá treo trên tường có đặt một vài đồ trang trí quý báu.

Liên Dự mở tủ quần áo, bên trong đã dọn ra một nửa chỗ trống, chờ đợi thêm một người chủ nữa tới.

"Có thể cất một số quần áo thường mặc trong mùa ở đây, bên cạnh còn có một phòng để quần áo khác."

Khương Nam Vũ lặng lẽ gật đầu.

Đột nhiên phía sau có tiếng ồn ào, cả hai xoay đầu lại nhìn, thì thấy con sói đen lớn đang ngậm con chó phốc nhỏ trong mồm, ngông nghênh đi vào phòng ngủ, bốn chân của chó phốc nhỏ mềm nhũn rũ xuống, khuôn mặt nhỏ đầy lông của chó phốc kiểu 'nhân sinh không còn gì luyến tiếc'.

Con sói đen lớn lại chẳng quan tâm chó phốc nhỏ đang nghĩ gì, cứ thế ngoạm gáy người ta tao nhã đi tới cái thảm len ở trong góc phòng ngủ, nằm nghiêng xuống, kẹp con chó phốc nhỏ ở giữa hai chân trước, thè đầu lưỡi thô to liếm tùm lum bộ lông trắng của chó phốc nhỏ.

Chó phốc nhỏ bị dọa sợ đến mức run rẩy, toàn thân cứng ngắc, lông nó bị liếm ướt thành từng nhúm nhếch nhác, đôi mắt đen láy ngấn nước.

Khương Nam Vũ không khỏi bật cười, nhưng sau đó lại chợt nhận ra...tình huống trước mắt của mình, hình như cũng không khá hơn chút nào so với chó phốc nhỏ.

Thân hình người đàn ông hoàn toàn che lấp cậu, chặn cậu ở trước tủ quần áo, hơi cúi đầu, đôi mắt xám như sói quắp lấy cậu.

Khương Nam Vũ vô thức lùi lại một bước nhỏ, dựa sát vào tủ quần áo, hầu kết căng thẳng chuyển động.

"Nam Vũ." Âm sắc của Liên Dự có phần lạnh lẽo, khi trầm xuống lại càng thêm lãnh đạm.

Nhưng anh lại hỏi nhẹ: "Nghĩa vụ hôn nhân... em biết không?"

Khương Nam Vũ kịp phản ứng, mặt lập tức đỏ bừng.

Cậu muốn nghiêng đầu đi, nhưng lại giống như bị mê hoặc bởi đôi mắt xám của Liên Dự, chỉ biết nhìn anh trong ngơ ngác, ngốc ngốc trả lời: "Em...biết."

"Ừm." Liên Dự lại sáp tới gần cậu thêm chút, hơi thở trở nên dồn dập.

Anh thì thầm như mê hoặc: "Vậy...được chứ?"

Khương Nam Vũ mím môi, mang tai đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Được ạ."

Liên Dự nhếch khóe môi, nhẹ nhàng mỉm cười.

Sau đó cúi người xuống.

Khương Nam Vũ hoàn toàn không thở được, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người run lên vì nhịp đập quá dữ dội.

Cậu căng thẳng quá.

Liên Dự dừng lại một lúc, hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng hôn nhẹ vào má cậu.

Chỉ là một cái hôn má mà thôi.

Khi đôi môi ấy chạm vào da, Khương Nam Vũ thậm chí còn cảm giác có một dòng điện, xẹt qua sống lưng, nổ tung trong đầu cậu.

Cậu gần như bị chính mình làm cho nghẹt thở, cuối cùng bối rối thở hổn hển, gò má trắng nõn nổi lên rạng mây hồng, khóe mắt rưng rưng ánh nước, lộ ra vẻ đáng thương quyến rũ.

Liên Dự nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ."

"Ừm...ừm." Giọng của Khương Nam Vũ run rẩy.

Liên Dự cười dịu dàng, hôn phớt vào vành tai cậu.

Nhưng...

Khuất sau vành tai mà Khương Nam Vũ sẽ không thấy được, đôi mắt của Liên Dự cực kỳ lạnh nhạt vô vị, con ngươi màu xám đen không hề có một cảm xúc nào.

Giống như đáy biển sâu vô tận, nuốt chửng mọi ánh sáng rực rỡ.

_____________________

(Tinh thần thể của e thụ là choá phốc 🤣)

(Của thèn anh là sói đen)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro