Chương 13: "Bất hạnh"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói rằng: "Đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời. Đứa trẻ bất hạnh dùng cuộc đời để chữa lành tuổi thơ".

Cuộc đời vốn dĩ không công bằng.

Có những đứa trẻ sinh ra đã mang cái mác 'rich kid' tức là giàu từ trong trứng nước, cũng có những đứa sinh ra chưa kịp hiểu chuyện đã phải mặc định là không có tương lai vì cái nghèo.

Con người có ba thứ không thể tự định đoạt lúc sinh ra là: cha mẹ, hoàn cảnh và giới tính.

Hạ Vi Vũ cũng thế, hắn sinh ra trong một gia đình khốn khổ, ăn không no lo không tới. Hắn không có cha, chỉ có mẹ, mẹ hắn làm gái, xui xẻo lại có thai, bà ta ghét bỏ đứa con trong bụng mình tột cùng, vì trong chín tháng mười ngày mang thai ấy, bà ta không thể kiếm tiền được, mà còn phải lo cho một cái 'miệng ăn' nữa. Đến thân mình bà ta còn lo chưa xong làm sao lo cho người khác được.

Vậy nên lúc có thai hắn, bà ấy đã uống rất nhiều rượu chè và hút thuốc lá. Chỉ với một mục đích duy nhất, đó là giết chết đứa trẻ trong bụng. Bà ta không thể đến phòng khám phá thai, bởi vì đơn giản thôi, làm gì có tiền mà phá. Vậy nên bà ta đã chọn cách tàn ác nhất của một người mẹ, đó là giết chết đứa con của mình bằng cách sử dụng thứ rẻ rúng nhất bà có.

Nhưng đáng tiếc cho người đàn bà ấy, đứa trẻ đó vẫn luôn cố gắng đối chọi với tử thần từng ngày. Cuối cùng hắn đã chiến thắng, hắn vẫn được sinh ta, dù không mấy khoẻ mạnh bởi vì sinh non ở tháng thứ bảy. Nhưng dù gì thì đứa trẻ ấy sinh ra được đã là phi thường, hắn chiến thắng tử thần, nực cười thay, tử thần ở đây lại là người mẹ của hắn, hắn sinh ra mang trên mình khát khao mãnh liệt được sống, cùng tiếng khóc yếu ớt khi chào đời.

Bà ta khi vừa sinh xong không mấy quan tâm tới hắn, cơn rặn đẻ khiến bà mệt mỏi rồi trực tiếp ngủ một mạch tới sáng. Mặc kệ đứa con yếu ớt khóc thảm thiết vì đói. Sinh linh bé nhỏ chỉ mới được sinh ra liền bị mẹ bỏ mặc, giây phút hắn lần đầu tồn tại trên cuộc đời hắn đã phải chịu sự trừng phạt kinh khủng nhất mà tạo hoá giáng lên con người, đó là cái 'đói' và cái 'rét'.

Tiếng khóc ngày càng yếu ớt, nhưng dai dẳng vô cùng, cứ như một kẻ điên dại cố gắng bám víu lấy sợi dây sinh tử. Hắn vẫn cứ khóc, khóc kế bên người mẹ từ đầu đã muốn giết chết hắn.

Cứ thế, thời gian trôi đi, Hạ Vi Vũ lớn lên trở thành đứa con bị mẹ hắn ghét bỏ, bà ta chẳng bao giờ muốn nhìn thấy hắn quá lâu, bởi vì mang thai hắn làm bà xấu xí, không có khách, đồng nghĩa với không có tiền.

Một người mẹ không xứng làm mẹ, mang tất cả tội nghiệt của bản thân đặt vai đứa con mình sinh ra, vô cớ gắn cho nó cái mác xui xẻo. Ỷ rằng bản thân sinh ra thân thể nó liền muốn tùy tiện chửi mắng nó xả giận.

Năm hắn năm tuổi bà ta bỏ hắn trong khu chợ tấp nập người qua lại. Đứa bé ngờ nghệch cứ mãi đứng chờ đợi người ruồng bỏ mình, chờ trong sự ngây thơ của bản thân. Tới khi đói bào gan bào ruột hắn vẫn ngu ngốc đứng đợi ở đó, kết quả vẫn là tốn công vô ích.

Nhưng trong cái rủi có cái may, vì thấy hắn tội nghiệp, người qua đường tưởng hắn là ăn xin, liền cho hắn mấy đồng xu lẻ. Tích như vậy đến cuối ngày, được vỏn vẹn tám đồng. Trớ trêu thay, vẫn không đủ tiền mua một ổ bánh mì nhỏ. Nhìn bản thân với cái bụng trống rỗng, chỉ có thể mặt dày xin người đàn ông bán bánh.

Điều may mắn lại đến với hắn, Vi Vũ thành công năn nỉ mua được ổ bánh mười đồng với giá tám đồng. Nhưng bạn nghĩ ông ấy thấy tội nghiệp đứa bé năm tuổi ấy ư? Không hề, mọi sự khinh thường đều dồn nơi ánh mắt người đàn ông ấy, ông ta nhìn thằng bé một lượt, nhìn cả sự nhếch nhác của hắn, sợ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh, sợ người ta bàn tán này nọ, bất đắc dĩ mới phải bán.

Đỉnh điểm của sự khinh thường là khi, ông ta sợ bẩn tay, trực tiếp thả chiếc bánh xuống đất. Đứa trẻ 5 tuổi chẳng biết gì, không ngần ngại lụm chiếc bánh sớm đã dính đầy cát bẩn. Đôi tay non nớt phủi đi lớp cát dính, hắn cắn từng miếng bánh, mùi vị dầu mỡ trộn với thứ sỏi cát li ti trên nền đất. Có lẽ đối với người khác nó thật kinh tởm nhưng với một kẻ bị bỏ rơi thì nó là điều may mắn duy nhất của ngày hôm nay.

Bởi vì hắn rất đói nên ăn gì cũng thấy ngon.

Giây phút ấy tôi mới hiểu: "Có những người đói về thể xác. Cũng có những người đói về tâm hồn".

Lớn thêm một chút, không có một căn nhà ổn định cho riêng mình, hắn phải trở thành kẻ vô gia cư đầu đường xó chợ vào 8 tuổi, thảm hại đến đánh thương. Trong ba năm lưu lạc, không có chỗ nào trong khu ổ chuột không có dấu chân của Vi Vũ. Hắn đi đến khắp nơi bản thân có thể đi, mục đích cuối cùng cũng vì muốn tìm kiếm người mẹ sớm đã bỏ rơi kẻ vô tích sự là hắn.

Đứa trẻ ngây dại muốn kiếm tìm chút hình bóng người thân thuộc duy nhất của nó trên cuộc đời. Nhưng thật đáng thương thay, khi người mà nó cho là người thân lại coi nó không khác gì người dưng.

Thân thể gầy yếu lê lết trên từng ngóc ngách dơ bẩn, lục lọi thức ăn từ những bãi rác hôi thối. Người ta xa lánh cơ thể bốc mùi của hắn, cứ thế ai đi qua cũng xua đuổi hắn như tà ma trong tháng bảy cô hồn.

Cái năm tưởng chừng cuộc đời hắn đã thối nát thì người phụ nữ đó xuất hiện, bà mang thân phận cao quý, phong thái tựa một quý bà sang trọng, ngồi trên một chiếc xe Maybach mang phong cách của những năm 90 cổ xưa. Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta biết bà vốn không phải người thường thuộc về khu ổ chuột tồi tàn này.

Người phụ nữ đó là người cả đời này hắn cũng không dám quên, bà ấy đã cho hắn một cuộc đời mới, cho hắn có một chốn dung thân, một nơi để về và quan trọng hơn hết, một người để thương.

Đó là lần đầu tiên hắn biết cuộc sống của những người thuộc giới 'thượng lưu' là như thế nào? Đập vào mắt là dinh thự theo phong cách Hoàng gia Anh, đặt trên mảnh đất rộng hơn 4000m², nổi bậc ở khu nhà giàu đắt đỏ nhất nước C, chỉ nhắc cần nhìn thôi cũng khiến người ta choáng ngợp, chưa nói đến giá tiền của khu bất động sản.

Khi người ấy lần đầu hiện diện, những thứ kia tựa như một hòn đá lơ lửng trên bờ sông, chỉ là vật trang trí cho vẻ đẹp của người. Tâm trí dần trở nên hồ đồ, chỉ có thể thầm thốt trong lòng:

"Y thật đẹp!"

Vi Vũ là kẻ không có ăn học, không thể hiểu rõ tiêu chuẩn vẻ đẹp của thế giới này. Hắn ta chỉ biết rằng, người trước mắt là người đẹp nhất mà hắn từng gặp, đẹp đến mức khiến trái tim và tâm trí điên loạn, biến hắn trở thành một người ham muốn cuồng nhiệt.

Sau đó hắn hay tin, người kia họ Chu, tên Hạ, hoàn chỉnh là Chu Lam Hạ. Chữ 'Lam' trong màu xanh lam, chữ 'Hạ' ngụ ý đến mùa hạ, vậy nên 'Lam Hạ' là tiếng nói về một mùa hạ nhuộm màu sắc biếc ngát.

Gương mặt hắn hiện lên sự non nớt của đứa trẻ 8 tuổi, chập chững khám phá ra một thế giới mới, lần đầu biết ngại ngùng, e thẹn tựa thiếu nữ mới bước vào đời, vội vàng nấp sau tà váy Hồ Châu Anh, che giấu cảm xúc xấu hổ của bản thân.

Khuôn mặt em như một tác phẩm điêu khắc sống động. Mái tóc màu đen như mực, tạo nên một cái nhìn gợi cảm và bí ẩn. Nhưng điều đặc biệt nhất là ở đôi mắt màu nâu hạt dẻ chỉ 5% dân số thế giới sở hữu. Ánh mắt khi di chuyển tới hắn lại có phần kiêu ngạo khinh bỉ, nhưng chỉ trong chốc lát, mọi cảm xúc đều được Lam Hạ thành thục giấu đi, có lẽ em che giấu cảm xúc rất tốt.

Trong hai năm tiếp theo, như một đoá hoa sen thanh cao, vẫn luôn toả sáng trong mắt hắn, nhưng cay nghiệt gian truân trong vũng bùn trần thế. em lạnh lùng, ít nói như một cái xác vô hồn bị giam cầm trong cái lồng mang trên 'gia tộc', Lam Hạ bị giáo dục bởi sự khắc nghiệt của gia chủ họ Chu.

Bằng sự quan sát của bản thân, hắn thấy rất rõ sự cô đơn nơi ánh mắt ấy, nhưng lại không có dũng khí để đến gần, chỉ dám âm thầm quan sát. Và hiện thực khắc nghiệt cũng khiến hắn hiểu rõ khoảng cách giai cấp sẽ không bao giờ công nhận cả hai. Đến cùng, bản thân chỉ đành ngậm ngùi xem như không thấy, bất lực xem như không hay.

Vẻ đẹp như một đoá sen cao quý ngoi lên từ vũng bùn dơ bẩn. Y mang đến sự rực rỡ và sắc sảo cho cuộc sống của hắn, là một nguồn cảm hứng vô cùng đặc biệt. Vẻ đẹp ấy không thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác, càng làm em trở nên đặc biệt hơn. Vì vậy, đối với hắn, em là độc nhất vô nhị, không gì sánh bằng.

Mỗi khi Vi Vũ không kiềm chế được muốn đến gần em, hắn cũng hiểu rõ bức tường vô hình ngăn cách cả hai, căn bản là không thể nào với tới.


"Nếu khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cả hai trái tim đều rung động, người ta gọi nó là may mắn.
Còn nếu hai ánh mắt chạm nhau, nhưng chỉ có một trái tim rung động, người ta gọi nó là bất hạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro