Chương 18: "Tin tưởng" (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn nóng bỏng làm cơ thể em rạo rực, khiến đầu óc em trống rỗng, cả cơ thể như chẳng thuộc về bản thân. Nhưng nó không hề dịu dàng như lúc trước, là thô bạo, là cưỡng đoạt bắt ép người khắc phục tùng dưới chân hắn.

Lam Hạ thật tình rất muốn đẩy hắn ra bởi vì em không thể thở được nhưng làm sao đây, cơ thể em hoàn toàn bất lực, đến cả nước bọt em cũng không thể kiểm soát được mà nhễ nhãi.

Thông khí ngày càng hao hụt khiến mặt em đỏ bừng cả lên, bản năng giúp em lấy hết sức bình sinh, cố gắng đẩy hắn ra. Nhân lúc hắn còn chìm đắm trong nụ hôn, Lam Hạ thành công đẩy hắn ra. em hít lấy hít để, ánh mắt căm thù hướng thẳng đến người đối diện, nếu không phải vì đang cần không khí thì em đã chửi chết hắn.

- Cái đồ chó má!

Hạ Vi Vũ chẳng có chút gì khó chịu, hắn chỉ đơn thuần cười một cái, vừa đẹp để khiêu khích Chu Lam Hạ.

- Chó má, nếu em muốn.

- Anh muốn gì?

- Quá rõ ràng rồi chẳng phải sao? Nhưng trước tiên phải bế em ra sofa cái đã, nhìn em đau đớn như vậy, tôi thật thương sót.

Hạ Vi Vũ giờ đây không còn là Hạ Vi Vũ của 5 phút trước, hèn hạ cầu xin bất cứ ai, hắn chẳng khác gì một con thú hoang vồ vập mà cưỡng đoạt. Nói trắng ra hắn chính là một con thú hoang, một con sói nham hiểm và thông minh, những thứ hắn không có được thì không ai có quyền có, chỉ những thứ hắn không cần thì mới tới lượt người khác.

Mà hắn chưa bao giờ không cần Chu Lam Hạ, nên không phải nghĩ, cả đời này người mà hắn không cho bất cứ ai chính là người đang rên rỉ vì cơn khoái cảm hắn tạo ra.

Mỗi nơi hắn đi qua trên cơ thể Chu Lam Hạ đều để lại dấu vết, từ dấu hôn đến dấu răng. Bàn tay hư hỏng cứ xoa hột đậu trước ngực cho thỏa thích.

- Hạ Hạ, thấy chưa, đây là cái giá của sự khước từ đấy? Nhớ cho kỹ, thứ tôi cho em, em không có quyền kén chọn.

Chu Lam Hạ vẫn còn chút lý trí để nghe hắn nói, nhưng rất ít nên em chẳng thể trả lời lại, hầu hết đều bị tê liệt, thứ em có chỉ là cảm giác xa lạ mà cơ thể này chưa bao giờ nếm trải qua. Bàn tay thon dài mân mê khắp mọi con đường trên cơ thể, nó khao khát khám phá hết mọi thứ trên da thịt ấy.

Và rồi thứ cần tìm cũng tìm thấy, nơi đó ướt sủng không cần nhìn hắn cũng biết là gì. Môi cười khẩy khiêu khích

- Sao hả? Chỉ với đầu ti mà đã lên đỉnh rồi sao?

Bị chạm vào nơi riêng tư, cả người bất giác run lên, hắn cứ mãi mân mê chỗ đó, nơi mọi cơn khoái cảm tăng lên gấp nhiều lần. Không chỉ đằng trước mà còn cả cái lỗ đằng sau, nó co rúm run run theo cơ thể.

- Đây là nơi tôi từng tha cho, có thể vì thế nên em nghĩ tôi hiền không? Thật đáng tiếc....

Một tay hắn sờ khuôn mặt sợ hãi của em, rồi lại hiện lên nụ cười khoái chí.

- Em đánh giá nhầm người rồi, Hạ à!

Ngón tay thon dài đâm thẳng vào trong em, khuấy đảo nơi sâu thẳm nhất. Cả cơ thể bất giác như có tia lửa điện xoẹt qua, hưng phấn đến lạ thường, nhưng đồng thời, nó cũng mang theo nỗi đau khó tả.

Chu Lam Hạ không biết phải chống trả như thế nào, đối phương quá mạnh còn bản thân thì bất lực, ngoài thốt ra những tiếng rên rỉ trên sofa em chẳng thể làm gì khác.

Cho đến khi khúc thịt to dài chà sát vào phần dưới, Chu Lam Hạ cũng hiểu hắn nhất định sẽ không tha cho mình, chỉ đành giành chút ý chí ít ỏi xin tha:

- Là tôi sai....tôi sai....đáng lẽ..tôi không nên....từ chối anh, anh...tha cho tôi...

Lời cầu xin pha thêm cả những thổn thức dục vọng, chỉ khiến Hạ Vi Vũ càng thêm hứng tình.

- Biết sai là tốt. Vậy thì áp dụng luôn đi, em không được từ chối tôi đâu đấy.

- Khoan......

Lời chưa hoàn chỉnh thì chẳng thể thốt ra thêm nữa. Nỗi đau của lần đầu lan tràn khắp cơ thể, đau đớn thấu tim can, nước mắt không tự chủ tuôn ra.

- Đau quá....đừng....đừng thêm nữa...

- Yên nào, hãy hít thở đi, tôi còn chưa vào hết đâu.

Tiếng rên rỉ cứ thế ngày càng to, dương vật to lớn như muốn đâm thủng bụng em. Chu Lam Hạ đau đớn lắm, em chưa bao giờ phải chịu nỗi đau thế này, nhưng cơn đau ấy không hề dừng lại để em thích nghi mà còn bành trướng trong em, hắn cứ đút sâu là cơn đau ngày càng lớn.

- Tôi đã cố nới lỏng để em đỡ đau đớn rồi, vậy mà nó cứ như muốn cắn đứt tôi.

Em không còn có thể nghe hắn nói gì nữa rồi, nỗi đau xâm lấn khắp tứ chi, bụng nóng ran như bị đâm thủng tới nơi, hay cả người bị tê liệt không thể chống cự. Khiến nước mắt không tự chủ được mà tuôn trào, giọng nói mếu máo khó nghe:

- Đừng....vào nữa....tôi không chịu....nổi nữa....xin anh....tha cho tôi đi....xin a....

Nhưng Chu Lam Hạ không biết, không phải chỉ một mình em đau, hắn cũng thế, hắn chưa bao giờ đút vào cái lỗ nào khít như vậy, Hạ Vi Vũ chỉ mới cho vào 3/4 thôi mà đã như muốn nổ tung rồi, còn cộng thêm tiếng la khóc của Lam Hạ, Vi Vũ chỉ có thể tặc lưỡi, trao cho em nụ hôn trấn an, đó là thứ dịu dàng nhất ngay lúc này hắn có thể làm.

Vừa đá lưỡi điêu luyện bên trên, bên dưới cũng cố gắng đẩy vào nhịp nhàng để em không khó chịu. Cuối cùng hắn cũng chạm được tới nơi sâu thẳm nhất, nơi mềm mại và ấm nóng nhất.

Hắn không động nữa, để Lam Hạ dần thích nghi, cũng như lấy dưỡng khí. Chỉ là chưa bớt đau thì Vi Vũ chẳng nhẫn nại mà đưa đẩy, vì bên trong co bóp theo từng nhịp thở của em, khiến hắn không tài nào nhịn nổi.

Từng nhịp đưa đẩy ban đầu rất nhẹ nhàng, dần về sau nhịp độ cũng càng lúc càng tăng. Vi Vũ muốn Lam Hạ thích nghi, muốn em khoái cảm, muốn em sung sướng, muốn em phụ thuộc vào hắn, cũng là muốn trói chặt em cả đời.

Trong mắt hắn, chẳng có thứ gì diễm lệ bằng con người đang rên rỉ dưới thân, càng chẳng có âm thanh nào dễ nghe bằng tiếng khóc than vì sung sướng của người.

Từng hành động của em chỉ càng kích thích hắn, khiến nhịp điệu của cả hai càng đồng điệu.

Lúc cả hai sắp lên đến đỉnh điểm, em bỗng nhiên lấy hai tay choàng cổ hắn, giọng nói vừa pha chút sung sướng cũng pha thêm phần em xin:

- Xin đừng....bỏ rơi...tôi...

Hạ Vi Vũ nghe thấy, nhưng giờ đây dục vọng đã xâm lấn hết mọi giác quan của hắn, mọi sự tập trung đều dồn về sự giao thoa giữa cả hai.

Và khi sự cao trào lên tới đỉnh điểm thứ chất lỏng màu trắng, nhầy nhụa bắn vào trong Lam Hạ, phần của em thì bắn lên chính mình, một chút ít còn dính lên môi hắn.

Hạ Vi Vũ không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn liếm sạch hết tất cả. Hắn cúi xuống, đối mặt với một Chu Lam Hạ đang thở dốc dưới thân, môi hắn lại nở nụ cười, chỉ là không hề thâm hiểm, ở nơi đó chỉ có sự dịu dàng giành cho người hắn yêu.

Đây là câu trả lời của hắn, không bằng lời nói, mà bằng hành động, hắn sẽ chứng minh cho em thấy:

"Cả đời này, Hạ Vi Vũ sẽ không từ bỏ Chu Lam Hạ"

Chu Lam Hạ nắm chặt hai bàn tay lại, nhớ lại từng chuyện trước kia, nỗi đau ấy chưa bao giờ vơi đi, nó vẫn ở đó, nơi đen tối, sâu thẳm nhất trong tim. Nhưng hôm nay, ngày khoảnh khắc này, em yêu người đàn ông này, người dùng hết thảy sự ấm áp của bản thân cho em, em muốn tin hắn, muốn yêu hắn bằng tất cả mọi thứ, từ linh hồn tới thể xác.

Bất ngờ, em ôm chằm lấy hắn thật chặt, khiến hắn cũng có đôi phần ngạc nhiên. Ghé sát vào tai hắn tựa hồ muốn thì thầm một điều gì đó:

- Em muốn tin tưởng anh, chỉ lần này thôi, sẽ không bao giờ có một lần nào khác nữa. Vậy nên tối hôm nay, hãy cứ làm bất cứ thứ gì anh muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro