Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thích anh từ ngày cấp hai, vì anh mà cố gắng thi đậu vào trường cấp ba anh đang học. Một năm xa cách không khiến tình cảm của cô phai nhạt mà càng khiến nó sâu đậm hơn, thôi thúc cô phải bày tỏ tình cảm chứ không phải là đứng ở một góc âm thầm dõi theo anh.

Anh là hội viên của câu lạc bộ mỹ thuật nên cô cũng xin vào, cô tin chỉ cần cố gắng nhất định anh sẽ thích cô. Từ hôm đó cô quyết định dùng tuyệt chiêu " mặt dày thần chưởng " để theo đuổi anh , anh đi hướng đông cô nhất định không đi hướng tây, chỉ cần nơi nào có anh thì nơi đó có cô...

Bám theo anh ngày đêm là vậy nhưng ánh mắt anh vốn không hướng về phía cô , cô biết chứ vì chỉ cần là nơi chị ấy đến anh cũng sẽ ở đó. Buồn cười là cô thích anh ai cũng biết nhưng anh thích chị ấy lại chỉ mình cô biết. Anh nói thích con gái tóc ngắn vì chị ấy tóc ngắn, cô biết nhưng vẫn cố chấp cắt đi mái tóc dài của mình. Anh nói thích con gái nấu ăn ngon vì chị ấy nấu ăn giỏi, cô biết nhưng vẫn cố gắng tập nấu. Anh nói thích con gái hát hay vì chị ấy là đội trưởng đội văn nghệ của trường, cô biết nhưng vẫn cố tập hát dù không có năng khiếu. Chỉ cần là anh thích cô nhất định sẽ làm ....

Như một thói quen sáng nào cô cũng chạy sang lớp chào anh kèm theo câu nói " Em thích anh, anh cho em quen nhé ", anh chỉ nói không rồi lại tiếp tục nói chuyện với bạn bè. Tuy đã quen nhưng lần nào tim cô cũng rất đau, lòng ngập tràn thất vọng dù vậy cô vẫn luôn mỉm cười với anh, anh không thích cô cũng không sao chỉ cần anh biết rằng cô thích anh ...rất thích anh là được rồi. Những lúc như vậy chỉ có bạn thân của anh Thiệu Phong cười nhìn cô nói :

- " Nó không yêu em đâu, thôi thì em yêu anh đi." Cô chỉ biết cười vì cho rằng Thiệu Phong đùa cô. Anh là một chàng trai rất tốt, tuy cô hay bám theo làm phiền nhưng anh không bao giờ xua đuổi cô càng không nặng lời với cô, chứng tỏ anh vẫn cho cô cơ hội.

Lần đó ở CLB cô thấy tập vẽ của anh ở trên bàn nên tò mò , tập vẽ này anh vốn cất rất kỹ không cho ai xem nên cô càng muốn biết nó vẽ gì. Cô nhẹ nhàng lật từng trang mà tim thắt lại, lòng đau đến vô cùng , tất cả tranh đều vẽ chị ấy khi cười, khi suy nghĩ, khi buồn.....tất cả đều được anh vẽ lại, bên dưới còn ghi rõ " người con gái tôi yêu ".

Cô thất thần lật từng trang mà không biết anh đang đứng trước mặt mình đầy tức giận:
- " Lâm Vy Vy em đang làm cái gì vậy ?" Ánh mắt anh sắc lạnh lia qua cô, nhanh chóng lấy lại cuốn vẽ trong tay cô. Cô vô hồn nhìn anh đang căm phẫn, trái tim này muốn vỡ vụn ra rồi lại giật mình luống cuống giải thích.

- " Em ...Em chỉ tò mò chút thôi, em không cố tình đâu !" Cô xua tay giải thích, nước mắt bất giác chảy dài trên gò má. Vừa lúc ấy Lam Hy và Thiệu Phong bước vào.

- " Không cố ý ? Vậy ban nãy em cầm làm gì ?"

- " Em ...em...xin lỗi." Cô hốt hoảng không biết giải thích thế nào nên khóc nấc lên, nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt khiến cô trở nên đáng thương hơn bao giờ hết.

- " Biến ngay, từ nay đừng để tôi gặp lại em."

Cô như người mất hồn ánh mắt hốt hoảng nhìn anh, là anh đuổi cô ? Anh ghét cô rồi ? Cô biết làm sao đây, càng cố gắng anh càng ghét cô. Riêng tư của anh cô không dám xâm phạm nhưng cô chỉ là tò mò, nếu biết anh vẽ chị ấy cô sẽ không xem, nhất định không.

- " Sao cậu nặng lời vậy ? Chỉ là quyển vẽ thôi mà." Thiệu Phong nhíu mày nhìn anh, lên tiếng bất bình thay cô .

- " Đúng đây Khánh Minh." Lam Hy cũng lên tiếng bênh vực cô .

Cố nén đau thương cô ngước mắt nhìn anh,khẽ nói :

- " Em xin lỗi, từ nay sẽ không làm phiền anh nữa."

Nói xong cô quay người chạy đi thật nhanh, vừa khóc nức nở. Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ từ bỏ nhưng giây phút này cô nhận ra mình nên rời xa anh, cô chợt cảm thấy lòng tự trọng không cho phép mình theo đuổi anh thêm nữa, tổn thương như vậy là quá đủ rồi.

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro