Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thích anh, vì anh, có thể làm tất cả thậm chí là bỏ cả danh dự của bản thân, nhưng cô lúc này ngồi suy nghĩ về gần 1 năm qua lòng tự trọng khiến cô nhận ra những việc mình đã làm là hết sức mất mặt và không được phép tiếp tục. Cô thấy ngoài kia người mù quáng vì yêu như cô không ít nhưng chỉ sau một lời xua đuổi có thể quyết tâm từ bỏ như cô quả là rất ít, giây phút này cô cảm thấy tự hào hơn chút ít nhưng vẫn không đủ làm vơi đi đau khổ trong lòng.

Sau một đêm cô đã nghĩ thông được 2 việc, thứ nhất người ta không thích mình dù cố gắng thế nào thì vẫn là không thích mình, thứ hai dù yêu đến đâu vẫn phải giữ tự trọng và tôn nghiêm. Bản thân cô tuy đem tự trọng quẳng đi để mặt dày theo đuổi anh nhưng đó là vì anh không nói lời tổn thương tự trọng cũng như ghét bỏ cô nên cô mới thích anh, giờ đây anh nói lời tổn thương cô khiến chút tôn nghiêm cuối cùng trong cô nổi dậy giữ cho bản thân không được tiếp tục.

Sau khi nghĩ thông những việc này cô vẫn vậy chỉ là không bám theo anh, làm đúng lời anh " không để anh gặp lại " . Nhờ bạn nộp đơn rời nhóm mỹ thuật, lớp cô và anh học chung thể dục thì cô không bỏ tiết cũng là anh đầu sân cô cuối sân, cô thà nhịn đói cũng không xuống căn tin vì anh ở đó, .....chỉ cần có anh cô sẽ không tới.

Hôm ấy đang đi về thì tóc cô mắc vào cánh cửa, vừa lúc đó anh cùng Thiệu Phong đi đến.

- " Vy em sao đứng giữa đường vậy ?" Thiệu Phong mỉm cười.
- " Tóc em bị mắc." Cô hơi ngoái đầu thì thấy anh cũng đứng cạnh, tim cô nhói lên một nhịp. Cô cứ nghĩ mình không thích anh nữa nhưng chỉ là cô nghĩ vậy, thấy anh tim cô vẫn rung động.

Thiệu Phong ngó nghiêng một hồi rồi phát hiện tóc cô bị mắc vào cây đinh. Chưa kịp giúp cô đã thấy anh đưa tay toan gỡ ra.

- " Đứng yên." Giọng anh vang lên trên đỉnh đầu khiến tim cô loạn nhịp.

- " Không cần đâu." Cô hốt hoảng đưa tay kéo tóc mình, rồi vội vàng bỏ chạy .

Cả anh và Thiệu Phong đều bất ngờ về hành động của cô, anh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô cho tới khi biến mất.

- " Em ấy sao vậy chứ ?" Khánh Minh lẩm bẩm.
- " Chỉ đang làm theo lời cậu thôi." Thiệu Phong bất lực thở dài, tay cầm vài sợi tóc của cô còn xót lại trên cây đinh.

- " Lúc đó tớ tức nên ...." Anh chưa kịp nói hết câu Thiệu Phong đã lên tiếng.

- " Em ấy mặt dày theo đuổi cậu đã mất mặt lắm rồi, giờ bị cậu đuổi đi em ấy cư xử vậy là dễ hiểu."

- " Hừ ...em ấy nói thích tớ dễ dàng như vậy cậu nghĩ tớ tin sao, không dứt khoát vậy sao em ấy từ bỏ." Đối với anh thích một người là phải trân trọng người đó, chứ không phải ngày nào cũng nói thích anh một cách hời hợt như vậy.

- " Vy thích cậu thì tỏ tình thôi, còn hơn cậu thích chị Lam Hy 2 năm mà không giám nói. Cậu nói cậu không thích em ấy, vậy sao từ đầu không nói thẳng ra mà để Vy theo đuổi 1 năm ?" Thiệu Phong giọng lộ rõ tức giận
Khánh Minh hơi bất ngờ trước thái độ của bạn, cũng suy nghĩ lại về thời gian qua....bỗng anh giật mình hiểu ra vấn đề, chắc chắn Thiệu Phong yêu Vy. Anh trước sau luôn cho rằng bản thân thích Lam Hy nhưng khi nghe Thiệu Phong nói rõ ràng như vậy anh lại có chút không vui, không cam lòng.

- " Dù gì cậu cũng không thích em ấy nên tớ cũng không ngại nói thẳng, tớ thích Vy nhưng em ấy theo đuổi cậu nên tớ không muốn nói. Từ giờ tớ có thể công khai theo đuổi em ấy ...."

Thiệu Phong đi đã lâu nhưng Khánh Minh vẫn đứng đó thẩn thờ nghĩ về lời Thiệu Phong vừa nói. Đúng anh không thích cô thì tại sao phải níu kéo, đáng ra anh nên nói rõ từ đầu nhưng sao giờ lòng anh lại khó chịu. Nhưng người anh thích là Lam Hy không phải Vy Vy ....mãi mãi là Lam Hy .

#Còn
Cứ thấy nó thiếu muối sao ý 😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro