Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ❧Ðàn Anh Lớp Lớn❧

Tác giả: Tử du (Fb)

Designer: MiU Tỷ (Thảo Nguyễn)

" Cô hữu tình - anh vô tình "

Đã một thời gian dài cô không gặp anh, tâm tình chẳng những không tốt lên mà còn tệ hơn rất nhiều. Cô thừa nhận cô rất không kiên trì, tình yêu khiến con tim ta rối loạn. Nỗi nhớ anh chẳng vơi đi mà mỗi ngày qua nó lại lớn hơn một chút, có những khi thấy anh đi một mình ở hành lang cô muốn chạy lại hỏi xem, anh giờ ra sao? nhưng lý trí khiến cô nhớ về quãng thời gian dài theo đuổi anh, khiến cô cay đắng nhận ra bản thân nên từ bỏ , cô vội vàng đi hướng khác.

Sau khi không còn theo đuổi anh. Tình cảm của cô và Thiệu Phong ngày càng tốt lên, là anh em hoạn nạn có nhau. Cô không ngốc nên cô biết Thiệu Phong thích mình, chỉ là cô không thể đáp lại bởi cô vẫn yêu người đó . Thiệu Phong là chàng trai tốt, sáng sớm anh sẽ tới đón cô đi học , cùng cô đi ăn , dẫn cô đi chơi, dạy cô làm bài tập,....chăm sóc cho cô từng chút một. Chỉ tiếc là hai người không gặp nhau sớm hơn.

Buổi chiều cô cùng Thiệu Phong vào một quán ăn vặt ở gần trường, đang ăn vui vẻ thì bất ngờ anh và chị Lam Hy bước vào , càng bất ngờ hơn là họ đang đi về phía cô :
- " A...Vy , Phong hai em cũng ở đây hả ? Ngồi chung nhé "

Chị ta kéo ghế ngồi cạnh Thiệu Phong còn anh thì ngồi cạnh cô , trái tim nhỏ bé trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài . Vừa muốn nhìn anh một chút nhưng lại không rời mắt được anh , cả buổi ăn thấy anh ân cần chăm sóc chị ta, từng chút một, mà lòng cô khó chịu vô cùng.. nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên ăn như bình thường . Hai người họ hợp nhau như thế, có thể hiểu người kia nghĩ gì , cô từng ước đối với mình anh cũng như vậy. Tuy tự dặn lòng không yêu anh nữa , nhưng trái tim ghen tuông không ngăn được lý trí can thiệp.

- " Em và Thiệu Phong yêu nhau sao ?"

Lam Hy cười híp mắt , khuôn mặt sáng ngời tò mò. Câu hỏi đã kéo cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, nghiêm túc suy ngẫm về câu hỏi của chị ta. Bỗng.. một ý nghĩ nảy lên trong lòng cô, nếu nói " phải " liệu anh có tin ? Nhìn khuôn mặt anh lạnh tanh như mọi chuyện không liên quan đến mình, trái tim cô cũng vì vậy mà lạnh theo vài phần , anh vốn không yêu cô.. nên dù nói có hay không vốn chẳng ảnh hưởng gì . Cô không trả lời chỉ mỉm cười nhẹ :
- Chị nghĩ chúng em là thế nào thì là thế ấy.
Lam Hy vội vàng xua tay :
- " Chị không có ý gì đâu, chị ......"
Không chờ chị ta nói dứt câu anh lạnh lùng liếc cô một cái:
- " Hy , chị không cần giải thích với người không biết điều".

" Không biết điều ? " , cứ cho là vậy đi cô chẳng buồn giải
thích, cái đáng nói chính là ánh nhìn ghét bỏ của anh lúc nãy, cô thấy chứ ...nhưng thấy rồi thì làm gì ? Không khí mỗi lúc một nặng nề hơn, cô mệt mỏi đứng lên :
- " Em xin phép về trước ."

Cô cứ nghĩ mình sẽ khóc nhưng không phải vậy, tại sao phải khóc chứ. Cô vốn biết từ đầu anh đã thích chị ấy nhưng bản thân vẫn mù quáng theo đuổi, ngu ngốc thật. Cô từ bỏ nhưng vẫn muốn giữ lại cho anh chút ấn tượng tốt ai ngờ càng ngày càng khiến anh chán ghét hơn.

--------------------------------

Tối đó Thiệu Phong đã tới nhà tìm cô nói chuyện, hai ngồi ở xích đu trong công viên gần nhà cô :
- " Vy chuyện chiều nay em đừng để bụng, Khánh Minh chỉ là ... " Anh nói nữa chừng rồi im lặng.
- " Em không sao, có gì to tát đâu chỉ là một câu nói thôi ." Cô cười đáp lời , nụ cười đó muôn phần giả tạo. Nhưng không cười thì cô biết làm gì ?

- " Vy, em biết anh thích em không ?" Thiệu Phong vốn là người vui vẻ nhưng giờ đây anh mang vẻ rất nghiêm túc , nắm chặt tay cô .

Sao cô lại không biết chứ, chỉ là cô lười nghĩ xem tại sao anh lại thích cô. Giờ anh đã thẳng thắn thì cô cũng nên nói rõ, cứ để anh hy vọng càng khiến anh thất vọng hơn mà thôi.
- " Em biết "
- " Anh trước đây thấy em rất ngốc, nhưng khi thấy em chân thành theo đuổi Minh , anh lại ngưỡng mộ cậu ấy. Dù cậu ấy thế nào em vẫn kiên trì, cô gái tốt như em rất đáng trân trọng ."
Cô yên lặng không trả lời vì không biết phải nói gì, còn là vì cảm thấy hổ thẹn thật thật ra bản thân cô cũng không tốt đến mức như vậy .
- " Anh biết bây giờ có lẽ chưa phải lúc nhưng ....Vy, anh thật lòng rất thích em !"
Anh lại nói tiếp :

- " Thật ra em không cần trả lời ngay, giờ anh biết em chưa thích anh nhưng em chỉ cần đem hết tình cảm dành cho Khánh Minh đổi sang cho anh, như vậy là được rồi."
Cô im lặng khẽ gật đầu , thật lòng cũng rất phân vân .

- " Một tuần nhé, em cứ suy nghĩ đi ." Thiệu Phong cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô rồi nắm tay đưa cô về .

Lúc ấy cô đã rất muốn đẩy anh ấy ra nhưng nụ hôn của anh rất nhanh, đến mức khi cô có phản ứng thì đã về đến cửa nhà .
Cô và Thiệu Phong đều không biết ở một góc không xa Khánh Minh đã nghe không xót câu nào trong cuộc trò chuyện của hai người.

#Còn
  Chào các nàng , ta đã trở lại rồi đây 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro