Phần 3 (16-18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16:

Tông Anh cố gắng nghe rõ lời đối phương, tiếng ồn bên ngoài càng ngày càng ầm ĩ; tín hiệu không tốt, âm thanh ngắt quãng.

Cô nhíu mày, mở cửa rảo bước ra ngoài. Đường phố buổi sáng vắng tanh, không khí trong lành ẩm ướt, cô rốt cuộc có thể nghe rõ tiếng Thịnh Thanh Nhượng.

Anh nói: "Tông tiểu thư, mạo muội quấy rầy cô, nhưng tôi..." giọng anh vẫn nặng giọng mũi, nghe có phần mệt mỏi: "Rất cần sự giúp đỡ của cô."

"Anh nói đi."

"Vị trí tôi đang đứng cách Tô Giới chung rất xa, nhưng tôi cần về Tô Giới gấp trước 6 giờ."

"Đây là số của ai?" Tông Anh trước sau vẫn bình tĩnh, cô nói, "Nếu anh mượn di động, hãy bảo người đó ra nghe điện thoại."

Một nữ sinh nhận điện thoại, dè dặt nói "A lô".

Tông Anh nói: "Em làm ơn nhắn cho chị địa chỉ, đồng thời chuyển lời đến người bên cạnh, bảo anh ấy đứng tại chỗ chờ chị." Rồi nói thêm: "Cảm ơn vì đã giúp đỡ, làm phiền em."

Đối phương vội nói: "Chị đừng lo, em lập tức nhắn cho chị ngay." Sau đó cúp điện thoại.

Mười giây sau, một tin nhắn gửi tới di động của Tông Anh. Tông Anh nhìn lướt qua màn hình, mở cửa chạy nhanh về phòng riêng, đánh thức Tiết Tuyển Thanh.

Tiết Tuyển Thanh miễn cưỡng mở mắt ra, vẻ mặt say mèm.

"Tôi có việc gấp, cho tôi mượn xe một lát, tôi gọi người đưa cả hai về nhà."

Tiết Tuyển Thanh khép hờ mắt, uể oải khoát tay, ý bảo cô cứ đi đi.

Tông Anh cầm chìa khóa xe trên bàn, ra quầy lễ tân thanh toán tiền, lại gửi thêm ít tiền nhờ nhân viên phục vụ thuê xe hộ Tiết Tuyển Thanh và Tiểu Trịnh.

Lúc cô ra khỏi quán karaoke là 4 giờ 33 phút sáng, chân trời còn âm u, thành phố vẫn chưa tỉnh giấc.

Thời gian gấp rút, Tông Anh phóng xe thật nhanh, chạy khoảng bốn mươi phút, cô liếc về phía thiết bị dẫn đường, màn hình hiển thị đã đến mục đích. Cô ngẩng đầu lên, đằng trước không có ai, từ kính chiếu hậu nhìn ra sau, cuối cùng phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới cột đèn đường.

Tông Anh nhấn còi, đồng thời hạ cửa xe xuống: "Anh Thịnh, bên này."

Lúc này, Thịnh Thanh Nhượng rốt cuộc cũng nhận ra cô, xách cặp tài liệu, rảo bước đến cạnh xe, mở cửa ngồi vào ghế trước.

"Thắt chặt dây an toàn." Tông Anh nói, đoạn kéo dây an toàn bên cạnh, ý bảo anh tự tìm cách cài, sau đó quay đầu xe, nói: "Tôi không rõ ranh giới của Tô Giới, nơi này cách cửa nào gần nhất?"

Thịnh Thanh Nhượng lập tức lấy tấm bản đồ trong cặp tài liệu ra, chỉ vào cầu Ngoại Bạch Độ nói: "Chỗ này, cầu Vườn Hoa."

Tông Anh mở thiết bị dẫn đường, dự tính thời gian, gần như vừa kịp.

Cô vững vàng lái tới cầu Ngoại Bạch Độ, Thịnh Thanh Nhượng cất bản đồ đi và nói: "Tông tiểu thư, cảm ơn cô."

Tông Anh không thích bị phân tâm, dứt khoát không bắt chuyện, cũng không trả lời dù chỉ một câu đơn giản.

Trên đường tới đây, cô tự hỏi tại sao anh lại xin giúp đỡ bằng phương thức này... Có lẽ anh đã dùng hết số tiền mặt cô đưa lần trước, vì vậy không thể đi phương tiện giao thông công cộng, đành đi bộ từ vùng ngoại thành đến nơi này, tiếc rằng thời gian quá gấp, cuối cùng chỉ còn cách gọi điện thoại cho cô.

Mặc dù anh có bản lĩnh thu thập thông tin vượt trội, nhưng ở một thành phố hiện đại bề bộn như nơi đây, không có tiền, không có người giúp đỡ, muốn làm gì cũng khó.

Có điều, trước mắt không cần để ý những chuyện này, trọng điểm cần chú ý là nhất định phải đi qua cầu Ngoại Bạch Độ trước 6 giờ.

Là kiến trúc tiêu biểu của Thượng Hải, cây cầu này là ranh giới giao nhau giữa sông Hoàng Phố và sông Tô Châu, là lối đi quan trọng thông giữa bờ Tô Châu Hà Bắc và vùng phía Nam, trong chiến tranh, nó càng chứng tỏ được mức độ quan trọng của mình.

Đầu cầu bên này nhanh chóng sa vào chiến tranh; đầu cầu bên kia, Tô Giới tạm thời an toàn...

Hai số phận hoàn toàn khác biệt.

Hôm nay là ngày 14 tháng 8, ngày thứ hai Trung - Nhật khai chiến, trải qua trận chiến hôm qua, những người dân vốn ôm hy vọng may mắn, không muốn chạy trốn, nay hoàn toàn tỉnh ngộ, bắt đầu chạy tán loạn.

Ngoài Tô Giới, khắp nơi rơi vào cảnh hỗn loạn, vô số người muốn vào Tô Giới giành lấy an toàn tạm thời.

Cây cầu kia cũng sắp đối mặt với mức chen lấn đỉnh điểm.

Trời vẫn sáng một cách vô tình, thời gian trôi đi rất nguyên tắc, con số trên màn hình không ngừng thay đổi.

Tông Anh liếc qua màn hình, 05:55:55, gần như chỉ trong chớp mắt lại nhảy đến 05:56:00, từ từ tiến gần tới 6:00 giờ.

Không khí trong xe ngày một căng thẳng, thiết bị dẫn đường thong thả phát chỉ thị, Tông Anh cầm tay lái, mím chặt môi, tiếng hít thở càng lúc càng dồn dập trong không gian khép kín.

Rất gần, dường như chỉ ngay trong gang tấc.

Còn dư 1 phút 10 giây, một chiếc đèn giao thông đỏ rực chặn đường đi của họ, dòng xe đối diện qua lại không dứt.

Tông Anh gạt cần điều khiển từ mức D lên mức N, kéo phanh tay. Cầu Ngoại Bạch Độ gần như ngay trước mắt, chỉ cần đi qua ngã rẽ là đến nơi, dự tính thời gian sử dụng chưa đến nửa phút.

Con số trên máy đếm giờ bên phải đèn giao thông thong thả giảm dần, còn ba mươi giây.

Thịnh Thanh Nhượng dời mắt khỏi đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trông nghiêng căng thẳng của Tông Anh, đưa ra đề nghị: "Tông tiểu thư, cứ để tôi xuống xe đi."

Tông Anh mím môi chặt hơn rồi bất chợt thả lỏng khớp hàm, nói một câu ngắn ngủi nhưng đầy chắc chắc: "Còn hai mươi giây nữa, hãy tin tôi."

Anh nói: "Chưa đến hai mươi giây, không kịp đâu, Tông tiểu thư."

Tông Anh hiển nhiên đã dự tính đến trường hợp xấu nhất, cô cố kiềm chế nỗi lo âu, mắt nhìn chằm chằm đèn giao thông: "Không kịp thì sao? Cùng lắm thì..."

Chưa kịp dứt lời, Tông Anh đột nhiên nghe thấy tiếng tháo dây an toàn, cô nghiêng đầu, bắt gặp Thịnh Thanh Nhượng định mở cửa xuống xe.

Gần như ngay lập tức, cô nghiêng người về phía trước, vươn qua ghế lái phụ cầm lấy tay anh: "Anh Thịnh, làm vậy rất nguy hiểm!"

Một chiếc xe vượt qua xe họ, lao sang đường bên kia, xe đằng sau tuýt còi dồn dập thúc giục, Tông Anh định buông tay, nhưng cô đột nhiên phát hiện sau lưng đau nhức... Hai chân chạm đất. Cô đang đứng giữa đám đông, bị mọi người ùn ùn kéo tới, đẩy về phía trước.

Tình hình rối loạn đến nỗi không ai còn tâm trí để ý sự xuất hiện đột ngột của họ.

Một cánh tay cố gắng vươn tới, nhưng mấy lần đều bị đám người đẩy ra, Tông Anh nhận ra cánh tay kia, cô cố hết sức nắm chặt nó kịp thời.

"Tông tiểu thư..."

Sau khi chịu đựng cơn đau do bị va đẩy thậm chí giẫm đạp, chẳng mấy chốc cả hai đã bị đám người đẩy khỏi vị trí ban đầu, có thể trùng phùng là may mắn lắm rồi.

Đến tận lúc này, các giác quan của Tông Anh mới từ từ khôi phục.

Tiếng kêu khóc, tiếng gào thét thi nhau chui vào lỗ tai, tưởng như muốn xé rách màng nhĩ; mùi mồ hôi khó ngửi, mùi máu tanh bao quanh chóp mũi, không còn chỗ để không khí mới tiến vào... Tông Anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình dường như cũng bị dồn lại, hai chân biến mất, vô thức đi về phía trước một cách bị động như bèo không rễ.

Lúc này, Thịnh Thanh Nhượng trở tay nắm lấy tay cô, sau đó vượt qua đám đông, đứng bên cạnh duỗi tay ôm chặt vai cô - Mối liên kết này chắc chắn hơn cầm tay, càng không dễ bị đám người tách ra.

Theo bản năng, Tông Anh nắm lấy tay còn lại của anh.

Lúc này, cô mới có thời gian hít thở và nhìn về phía trước, trong tầm mắt chi chít đầu người, không thể phân rõ ai vào ai. Tất cả mọi người bị đẩy đi một cách vô tình, cuốn vào biển người, không còn đường lui.

Họ đều hướng về cùng một nơi - Tô Giới chung.

Tình trạng giẫm đạp vẫn đang xảy ra, ở đằng trước, ở phía sau và cả dưới chân... Không phải lúc nào cũng có thể bước trên mặt đất kiên cố, dưới chân trơn trượt, bàn chân bị đè lên khó chịu, có lúc là thân thể có lúc là xương cốt, bất cứ lúc nào đều có người chết vô tội vì tranh giành chỗ đứng, bầu không khí hiếm hoi ngưng đọng sự vô vọng và lạnh lùng.

Tông Anh quay đầu lại, đằng sau toàn những cái đầu đen kịt, lan tràn khắp nơi, chiếm lĩnh hầu như tất cả các con phố ở đầu cầu phía Bắc. Nhưng phía trước chỉ có một cây cầu rộng vài chục mét, tất cả mọi người đều muốn sống sót đi qua đó để đến bờ bên kia.

Khát vọng cầu sinh đến mức điên cuồng, đám đông ập vào trạm canh gác sụp đổ của quân Nhật, ngàn vạn người ùa vào Tô Giới chung.

Tông Anh còn nhớ, lúc xuống cầu là 7 giờ 02 phút.

Hàng loạt người chạy thẳng đến đường Nam Kinh hoặc Tô Giới Pháp hướng Tây Nam như thể giành được cơ hội sống sót, chiếm một chỗ trong viện cứu trợ dành cho dân tị nạn.

Khác với buổi sáng cùng ngày năm 2015; ở nơi đây, chân trời một màu xám ngắt, bão trái mùa càn quét khắp thành phố, đây đúng là một ngày cực kỳ tồi tệ, sông Tô Châu đầy mùi hôi thối.

Tông Anh sức cùng lực kiệt, muốn ngồi xuống thở một hơi, nhưng đám người vô cùng hỗn loạn trên đường phố lại không cho phép cô thả lỏng dẫu chỉ một phút.

Thịnh Thanh Nhượng buông vai cô ra, lại nắm chặt tay cô, anh không nói lời xin lỗi dư thừa, chỉ ổn định hơi thở nặng nề, vững vàng nói: "Tông tiểu thư, xin cố gắng bắt kịp tôi."

Anh đi rất nhanh, nắm tay cô vô cùng chặt, Tông Anh có thể phát hiện sự bất an và căng thẳng trong sức mạnh ấy.

Cô chỉ đáp một tiếng "Được", rồi cúi đầu đi cùng anh đến khách sạn Hoa Mậu (khách sạn Hoà Bình) trên đường Nam Kinh.

Thịnh Thanh Nhượng đi làm thủ tục, Tông Anh đứng chờ cạnh cây cột trang trí.

Trong đại sảnh khách sạn tập trung rất nhiều người nước ngoài, họ sớm rời khỏi khách sạn Astor bên Tô Châu Hà Bắc, trái lại chạy tới nơi này. Ai nấy vẫn áo mũ chỉnh tề, không chút chật vật, mặc dù trong lúc nói chuyện thoáng để lộ tâm trạng lo lắng về thế cục hiện nay, nhưng họ nói nói cười cười, dường như không cho rằng mối nguy này liên quan đến mình.

Bởi chen chúc và đi quá nhanh, cả người Tông Anh gần như ướt đẫm mồ hôi, cô đột nhiên không còn sức đứng nữa, đành tìm sô pha ngồi xuống.

Một vị khách ngồi ở đầu kia ghế sô pha nhìn qua dáng vẻ lôi thôi của Tông Anh, hiển nhiên coi cô là dân chạy nạn từ bờ Bắc tới, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, nói với nhân viên bưng cà phê: "Khách sạn Hoa Mậu này ai đến cũng tiếp hả? Trông quần áo giày dép thế kia, chậc chậc..."

Nghe vậy, Tông Anh quay đầu nhìn cô ta một cái, đột nhiên hướng ánh mắt xuống chân mình...

Giày thể thao màu xám gần như nhuộm đầy máu, tất và ống quần loang lổ vết máu, song không phải của cô.

Quần áo ướt đẫm dần trở nên lạnh lẽo, nội tạng trong cơ thể kêu gào khó chịu vì bị dồn nén. Trong tiết trời tháng 8, cơn lạnh từ từ chạy dọc sống lưng.

Trên sông Hoàng Phố cách đó không xa, quân Nhật chỉ huy tàu chiến tên hiệu "Izumo" vững vàng dừng lại, máy bay chiến đấu cất cánh trong bão, tiếng súng đạn lúc xa lúc gần, người trong khách sạn hầu như đều tạm ngừng công việc trên tay, tập trung lắng nghe âm thanh kia.

Tập kích trên không bắt đầu rồi.

---

Lời tác giả:

Tiết Tuyển Thanh: Xe của tôiii! Sao cậu dám đỗ ở đây hả?! Lại còn bị kéo đi nữa chứ! Phạt hết bao nhiêu tiền không biết?! Tông Anh, quay về phải quỳ thảm gai cho tôi!

Tông Anh: Anh Thịnh kia, anh điên hả? Vì sao lại xuống xe giữa đường? "Boy dân quốc" ngu ngốc!

---

Giải thích thêm:

1. Cầu Ngoại Bạch Độ nắm kế bên công viên Thiên Tân, năm đó người Anh gọi nó là cầu Hoa/ Vườn Hoa (Garden Bridge).

2. "Hai chân tôi trượt trên máu thịt. Tôi biết, có nhiều lần mình đã giẫm lên thân thể của người già và trẻ em để hướng về phía trước, họ bị vô số đôi chân không ngừng giẫm đạp cho đến nát bét." Rhodes Farmer (Tự Lâm Tây Báo)

---

(*) Chiến hạm "Izumo":

(*) Công Viên Thiên Tân xưa và nay:

(*) Và đây là vũ khí trừng phạt của bạn Tiết Tuyển Thanh:

Chương 17:

Không khí căng thẳng duy trì vẻn vẹn vài phút, qua tiếng bom vừa rồi, mọi người phỏng đoán nguy hiểm ở xa hay gần, sau cùng ai nấy đều cho rằng mình chỉ sợ bóng sợ gió thôi nên không để ý nữa.

Đại sảnh khách sạn khôi phục trật tự, khách nước ngoài từ khách sạn Astor chuyển đến lục tục làm thủ tục nhận phòng, người phụ nữ ngồi trên sô pha châm chọc Tông Anh rốt cuộc cũng bưng chiếc cốc sứ tinh xảo lên, an tâm uống một ngụm cà phê.

Bên ngoài tiếng súng đạn vang ầm ầm, bên trong vẫn là cảnh an nhàn.

Mùi hương thơm ngấy lan toả trong không khí, nhân viên bưng cà phê bước đến chỗ Tông Anh, uyển chuyển yêu cầu cô rời đi.

Tông Anh vẫn cúi đầu, sau cùng mới ngẩng lên, cô nói: "Tôi đang chờ bạn."

Người phụ nữ ngồi uống cà phê bên cạnh đặt cốc xuống, khóe môi nhướn lên, nói bóng gió: "Chờ đến mười mấy phút rồi, có thấy ai đến đâu."

Tông Anh đan hai tay vào nhau thật chặt, khuỷu tay đặt trên đầu gối, lặp lại lần nữa: "Tôi đang chờ bạn."

Nhân viên phục vụ hỏi: "Vậy tiểu thư đang chờ vị khách nào?"

Tông Anh chẳng còn lòng dạ nào mà trả lời, cô khom lưng, cúi đầu im lặng. Trước mắt cô chỉ có hai đôi giày, một đôi giày thể thao đẫm máu, một đôi giày da bóng lộn sáng loáng, thoạt nhìn như hai thế giới khác nhau.

Nhân viên phục vụ thấy cô không trả lời, cũng chẳng thèm nói năng uyển chuyển nữa, ngay khi anh ta nghiêm mặt định đuổi Tông Anh đi, Thịnh Thanh Nhượng rảo bước đi tới, khom người nói nhỏ với cô "Xin lỗi đã để cô chờ lâu", sau đó đưa tay cho cô.

Anh không nói nhiều lời dư thừa, cũng không trách móc thái độ bất lịch sự của nhân viên phục vụ, thấy Tông Anh không trả lời, dứt khoát chủ động đỡ cô đứng lên.

Sau khi trải qua trận chiến vùng ngoại thành hôm qua, anh hiển nhiên đã chấp nhận sự lạnh lùng, vô tình thời chiến, chỉ thể hiện thái độ hết sức bình tĩnh.

Tuy nhận ra tay Tông Anh rất lạnh, nhưng sau khi vào thang máy, anh vẫn buông tay ra, cẩn thận hỏi cô: "Tông tiểu thư, cô có khỏe không?"

Tông Anh không lên tiếng, nhưng vẻ mặt trắng bệch không chút máu đã nói lên tất cả.

Cửa thang máy mở ra, Thịnh Thanh Nhượng dẫn cô ra ngoài, chạm mặt một cặp vợ chồng, họ dẫn theo cô con gái nhỏ.

Cô nhóc mặc bộ váy trắng tinh, khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, vô cùng đáng yêu, cô bé dường như không hề bận tâm về dáng vẻ chật vật của người khác, ngẩng đầu lên tặng Tông Anh một nụ cười.

Đi qua hành lang dài, Thịnh Thanh Nhượng lấy chìa khóa mở cửa phòng, đứng trước cửa giải thích với Tông Anh: "Hôm nay có rất nhiều khách chuyển từ bờ Tô Châu Hà Bắc tới đây, khách sạn gần như chật kín khách, chỉ còn căn phòng này, cô chịu khó nghỉ tạm."

Anh nói, đoạn nhìn thoáng qua đôi giày của Tông Anh, mở tủ lấy dép lê cho cô.

Tông Anh lẳng lặng thay giày thể thao, cầm giày vào phòng tắm.

Cô đóng cửa lại rồi bật đèn lên, ánh sáng tờ mờ đổ xuống, Tông Anh vặn vòi nước, nước ào ào chảy xuống. Cô đưa tay hứng một vốc nước rồi khom người rửa mặt, lặp đi lặp lại mấy lần, dưới tác động của nước lạnh, khuôn mặt trắng bệch rốt cuộc hồng hào hơn đôi chút.

Cô lại cởi quần dài, để ống quần dưới vòi nước, dùng sức vò, máu chảy xuống chậu sứ trắng. Vò một lúc, màu máu càng đậm, cô vắt kiệt rồi vò lại, nhưng có vẻ màu máu lại đậm hơn đôi chút, dường như làm cách nào cũng không giặt sạch được.

Tiếp đó là tất, cuối cùng là giày, Tông Anh giặt rất lâu, bên ngoài tiếng bom đạn vẫn vang vọng rời rạc. Sau khi cô tắm xong, tiếng bom đạn trên sông Hoàng Phố rốt cuộc ngừng lại.

Không có quần áo để thay, Tông Anh mặc áo choàng tắm bước ra.

Nghe thấy tiếng động, Thịnh Thanh Nhượng cất tài liệu vào cặp, xoay người trông thấy Tông Anh, anh thoáng sửng sốt một lúc, nhưng ngay lập tức đi về phía phòng tắm.

Trong phòng chỉ có vẻn vẹn một chiếc giường lớn, cửa sổ ban công mở một bên, bị bão thổi phát ra tiếng lạch cạch.

Tông Anh bước tới khép chặt cửa sổ, kéo kín rèm, nằm xuống sô pha cạnh tường.

Cửa sổ đóng chặt, tiếng bom đạn nghỉ ngơi, nhắm mắt lại chỉ nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Tông Anh đã thiếp đi trên ghế sô pha.

Ghế sô pha nhỏ hẹp, cô cuộn mình chìm vào giấc ngủ, tư thế co quắp lại khó chịu.

Thịnh Thanh Nhượng bước đến trước sô pha, lấy chăn mỏng đắp cho cô, nhưng lại không đành lòng để cô ngủ khó chịu như vậy. Anh cúi xuống, đứng lên, lại cúi xuống, lại đứng lên... Do dự thật lâu, ngón tay chạm vào áo choàng tắm, cuối cùng lại rụt về.

Lúc này, Tông Anh đột nhiên nhíu chặt mày, rốt cuộc thúc đẩy anh cúi xuống, dè dặt vươn tay, bế Tông Anh ra khỏi ghế sô pha.

Trán Tông Anh tựa vào gáy anh, hô hấp hỗn loạn, hàm răng nghiến chặt vào nhau.

Ngay khi anh vừa đi về phía trước một bước, Tông Anh mở mắt ra.

Cô mở mắt, trước mắt chỉ có cổ, yết hầu và cằm anh. Cô khàn giọng nói: "Anh Thịnh."

Cơ bắp sau vai Thịnh Thanh Nhượng bỗng cứng đờ vì căng thẳng, anh rũ mắt nhìn cô, hơi thở của cả hai gần trong gang tấc, tình huống thật lúng túng, đặt cô xuống cũng không được, không đặt cũng không xong.

Trù trừ bốn năm giây, anh bĩnh tĩnh lại, lảng tránh ánh mắt của Tông Anh, quyết tâm làm chuyện mình cần làm đến cùng... Sau khi đặt Tông Anh lên giường, anh nhanh chóng buông tay rồi đứng bên cạnh giải thích: "Ghế sô pha quá nhỏ, Tông tiểu thư ngủ trên giường sẽ ổn thoả hơn."

Tông Anh nghe anh nói hết, lại nhìn anh xoay người đi về phía ghế sô pha, cô đột nhiên mở miệng: "Ghế sô pha chật hẹp, tôi không ngủ được, anh có thể sao?" Đoạn hỏi thêm: "Anh Thịnh, anh có mang thuốc không?"

"Có."

"Vậy uống thuốc xong..." Tông Anh nhìn thoáng qua khoảng giường bên phải, bình thản nói: "Thì lên giường ngủ đi."

Nói xong, Tông Anh nằm xuống, kéo tấm chăn mỏng mềm mại đắp kín người, cô nhắm mắt lại, muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng không như mong muốn, vào giờ phút này, tất cả âm thanh trong phòng đều trở nên đặc biệt rõ ràng, tiếng rót nước, tiếng giấy thiếc của vỉ thuốc con nhộng bị xé rách, thậm chí tiếng nuốt, sau cùng là tiếng đặt cốc nước xuống.

Cả phòng rơi vào trạng thái im lặng một thời gian dài, Thịnh Thanh Nhượng đứng trước bàn trà suy tư hồi lâu, cuối cùng quyết định cầm một tấm chăn mỏng, quay về giường nằm.

Tiếng nói chuyện lác đác từ ngoài hành lang vọng vào, Tông Anh mở mắt ra, đưa lưng về phía anh hỏi: "Chạy đến Tô Giới công cộng vào sáng sớm, rốt cuộc có chuyện gì không?"

Thịnh Thanh Nhượng ép giọng thật thấp: "Nhà họ Thịnh cần ký hợp đồng chuyển nhượng nhà máy ở đường Dương Thụ Phổ cho người Đức, anh cả hẹn đối phương ở đây, tôi cũng phải có mặt."

"Hẹn mấy giờ?"

"Vốn là 7 rưỡi sáng, nhưng tôi vừa gọi điện thoại ở quầy lễ tân để xác nhận, anh cả đã sửa lại thời gian, đổi xuống 4 rưỡi chiều."

Buổi sáng đổi thành buổi chiều, vì sao lại chờ ở đây mà không về nhà?

Trong đầu vừa nảy ra nghi vấn này, Tông Anh lập tức bác bỏ. Mấy vạn người đổ vào Tô Giới, cục diện bên ngoài nhất thời khó khống chế, giao thông lại bất tiện, từ đây về nhà ở Tô Giới Pháp, chiều lại quay lại làm việc, quá trắc trở mà không an toàn.

Huống chi, họ đều mệt mỏi.

Tông Anh nhớ tới cảnh anh cả nhà họ Thịnh hút thuốc, nhớ tới phòng khách kín như bưng ở dinh thự nhà họ Thịnh, lại nghĩ tới căn phòng ngập trong khói thuốc ở Hồng Khẩu. Cô hỏi: "Anh Thịnh, có phải anh rất ghét người khác hút thuốc không?"

Thịnh Thanh Nhượng im lặng một hồi, bình thản lại từ tốn nói: "Trước đây, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập khói thuốc."

"Nhà nào?"

"Nhà bác cả."

Tông Anh đã đoán được đôi chút. Anh là người nhà họ Thịnh, lại không phải người nhà họ Thịnh, chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu mà thôi - Vì thế mới được trời phú cho bản năng đoán ý qua lời nói và nét mặt, lại tôi luyện được tâm hồn nhạy cảm tinh tế.

"Anh lớn lên ở nhà bác cả sao?"

"Ừ."

"Về sau thế nào?"

"May mắn được trường dạy vỡ lòng giúp đỡ đi nước Pháp, sống ở Paris vài năm."

"Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?"

"Mười tám tuổi."

Sống trong hoàn cảnh mà mình không thích, niềm khát vọng duy nhất là được cao chạy xa bay, Tông Anh hiểu rất rõ, cô không tìm hiểu thêm nữa.

Lúc này, Thịnh Thanh Nhượng lại hỏi: "Tông tiểu thư, chuyện trên báo lần trước có gây phiền hà gì cho cô không?" Điều anh ám chỉ là vụ giới truyền thông đưa mối quan hệ giữa cô và Tân Hi ra ánh sáng.

Tông Anh không trả lời, cô co hai chân lên, nói như thở dài: "Ngủ đi."

Một người vội vã gần như trắng đêm, một người nghe tiếng hát rền rĩ cả đêm, lại cùng nhau chịu giày vò vài tiếng đồng hồ vào sáng sớm, bất kể sinh lý hay tinh thần đều rơi vào tình trạng kiệt sức, trong phòng tiếng hít thở dần thay thế tiếng nói chuyện rời rạc, ánh mặt trời bên ngoài vẫn âm u, bầu trời xám ngắt.

Lúc hai người tỉnh giấc đã hơn 4 giờ chiều, tiếng nổ từ sông Hoàng Phố vọng lại, cả hai ngồi dậy trong tiếng bom đạn, đều bỏ lỡ cơm trưa.

Thịnh Thanh Nhượng nhìn qua đồng hồ, bảo nhân viên phục vụ đưa chút đồ ăn lên, sau đó vào phòng tắm chỉnh lại quần áo, định ăn cơm xong xuôi rồi xuống tầng dưới tham gia cuộc hẹn.

Tông Anh sờ ống quần dài vắt trên ghế, vẫn ẩm ướt, nhưng không ảnh hưởng nhiều, thừa dịp Thịnh Thanh Nhượng vào phòng ngủ, cô nhanh chóng thay quần áo.

Cô rót một chén nước lạnh, ngồi trên ghế sô pha chậm rãi uống, sau đó lại có chút nôn nóng đứng dậy, sờ bao thuốc lá trên bàn trà, cầm trên tay vuốt ve nhiều lần, cuối cùng lấy một hộp diêm, định ra ban công hút một điếu.

Thịnh Thanh Nhượng dường như sớm nhận ra ý đồ của cô, dứt khoát mở cửa ban công rồi tránh ra ngoài, xoay người lại nói: "Tông tiểu thư, cô cứ tự nhiên."

Anh làm vậy càng khiến Tông Anh kiềm chế ý định hút thuốc, cô quyết định uống một cốc nước.

Cô vừa nảy ra ý nghĩ này, còn chưa kịp cất bước, Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên xông ra khỏi ban công, lao nhanh như chớp về phía cô, ấn cô xuống sàn nhà.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả tòa nhà run bần bật, vài giây sau, lại thêm một tiếng nổ nữa, tưởng như ngay sát bên tai.

Bụi và mảng tường rơi lả tả, đèn trên trần nhà lung lay như sắp rơi, một phút sau, tiếng nổ bên ngoài ngơi nghỉ, Tông Anh không nói tiếng nào, Thịnh Thanh Nhượng vững vàng che chở cô, ghé sát tai cô lặp đi lặp lại: "Tông tiểu thư, không sao, không sao đâu!"

Trong làn khói bụi mịt mù, Tông Anh ho dữ dội, Thịnh Thanh Nhượng buông cô ra, định tìm một cốc nước cho cô uống, nhưng cả phòng đã thành một mớ hỗn độn.

Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, cả toà nhà lớn tràn ngập tiếng la hét hoảng sợ và tiếng gào khóc - người sống sót luống cuống mò xuống dưới, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muốn biết nên đi nơi nào mới có thể tránh gặp phải nguy hiểm như vậy lần thứ hai.

Giày dép, quần áo rách nát vương vãi khắp cầu thang, càng đi xuống dưới tình hình càng thê thảm, những đoạn chân tay cụt nằm ngổn ngang trên sàn nhà đầy vôi vữa, mùi máu tanh tưởi và mùi thuốc súng gay mũi đan xen trong không khí. Xuống tầng một, Tông Anh chứng kiến thi thể một đứa trẻ bị khí lưu đè nát bét, dính sát vào tường, làn váy vốn trắng tinh nay thấm đầy máu và bụi bẩn, khuôn mặt mơ hồ...

Chính là cô bé cô gặp trước cửa thang máy sáng nay, cũng là người thứ nhất cười với Tông Anh trong ngày hôm nay.

Thịnh Thanh Nhượng đi về phía đại sảnh bừa bộn, một cánh tay duỗi ra từ đống đổ nát, túm lấy chân anh: "Chú ba, mau, mau cứu anh."

---

Lời tác giả:

Về vấn đề mọi người đưa ra: Tại sao Thịnh tiên sinh xuyên không lại không mang theo sô pha cậu ấy ngồi, giường cậu ấy nằm, hay ô tô vân vân?

Tôi đã cân nhắc cẩn thận, tôi cho rằng: Thịnh tiên sinh đại khái có thể mang đi những thứ trực tiếp tiếp xúc với cậu ấy, hơn nữa cậu ấy chỉ có thể mang đi những vật mình có thể mang, mà không thể mang theo những vật nặng hơn trọng lượng của mình.

Như vậy, nếu Tông Anh là một cô nàng béo phì, e rằng Thịnh tiên sinh sẽ không thể mang đi được.

Do đó, Tông Anh là một người gầy.

---

Giải thích thêm:

Sau khi toà nhà Sassoon (khách sạn Hoa Bình) bị đánh bom lúc 4 giờ 27 phút chiều, khách sạn Cung Đình cũng đồng thời bị nổ, tổng cộng gồm 2 quả bom, mục tiêu của chúng vốn không phải hai khách sạn này, chỉ vì rơi lệch quỹ đạo.

Vào kỷ nguyên đọ sức trên không trung, không một nơi nào tuyệt đối an toàn.

---

(*) Sassoon House (tên gọi cũ là khách sạn Cathay/ khách sạn Hoa Mậu khách)

(*) Khách sạn Cung Đình (Palcae Hotel):

Chương 18:

Thịnh Thanh Nhượng ngoảnh lại, lần theo tiếng gọi, tìm thấy một khuôn mặt máu me lem luốc trong đống đổ nát.

Bụi đất xám trắng che phủ thân thể người kia, cộng thêm bị vật nặng đè lên nên không thể nhúc nhích, chỉ có đôi môi run rẩy cất tiếng nói, âm thanh yếu ớt đến mức khó lòng nghe rõ.

Thịnh Thanh Nhượng nhận ra ông ta, anh vội cúi xuống, cố hết sức chuyển vật nặng đè trên người ông ta sang một bên, máu cứ thế chảy ồ ạt ra ngoài.

Hai chân ông ta máu thịt lẫn lộn, lộ cả xương, gần như vỡ nát.

"Anh cả?"

"Chú ba, cứu, cứu anh với..."

Ông ta lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu này, tiếng càng lúc càng nhỏ.

Đối mặt với tình huống trước mắt, Thịnh Thanh Nhượng hiển nhiên lực bất tòng tâm, đành nhìn sang Tông Anh, khó xử gọi một tiếng: "Tông tiểu thư."

Tông Anh vẫn đứng ở đầu cầu thang, không chú ý tới tiếng cầu cứu của anh.

Cô từng có mặt tại rất nhiều hiện trường, tiếp xúc với rất nhiều thi thể, nhưng tất cả đều không giống tình cảnh trước mắt. Có người từ tầng trên lao xuống, va mạnh vào người cô, lúc này cô mới bừng tỉnh, nghe thấy tiếng gọi của Thịnh Thanh Nhượng.

Tông Anh mím chặt môi, bước qua thi thể dưới đất đến chỗ anh, trông thấy anh cả nhà họ Thịnh gần như hôn mê dưới đất.

"Làm ơn nhường chỗ một chút." Cô nói.

Thịnh Thanh Nhượng tránh sang một bên, lại thấy cô dặn dò "Tìm mấy cái khăn sạch lại đây", anh lập tức lên tầng tìm đồ theo lời cô.

Anh cả bị thương nghiêm trọng, Tông Anh ngồi xổm xuống kiểm tra một lượt, im lặng ngẩng đầu, nhìn một vòng quanh đại sảnh. Trong những năm này, điều kiện chữa bệnh không lạc quan cho lắm, kể cả thành phố lớn như Thượng Hải, với lượng tài nguyên chữa bệnh hiện tại, chỉ e cũng khó có thể đối phó sự cố lớn nhường này một cách suôn sẻ, khả năng đợi xe cấp cứu đến kịp thời cực kỳ nhỏ bé.

Thịnh Thanh Nhượng nhanh chóng chạy xuống, đưa khăn lông cho Tông Anh, cô nhanh nhẹn đè lên miệng vết thương của anh cả - cầm máu là rất cần thiết.

Đại sảnh dần dần hỗn loạn, có người ra có người vào, còn có người ra ngoài nôn mửa, mùi cháy khét càng ngày càng nồng.

Tông Anh đè hai tay lên chiếc khăn, quay đầu nói với Thịnh Thanh Nhượng: "Anh Thịnh, anh cả của anh nhất định phải tiến hành cưa chân, cần phẫu thuật ngay lập tức, anh nhanh chóng gọi xe đưa anh ấy đến bệnh viện đi."

Lúc này, quản lý khách sạn bò ra từ sau quầy bar, run rẩy cầm điện thoại lên, liên tục quay số - Sau vài lần máy bận, rốt cuộc cũng liên lạc được.

"Cho xe cấp cứu đến ngay! Xe cấp cứu! Khách sạn Hoa Mậu! Xe cấp cứu! Chúng tôi cần xe cấp cứu!" Ông ta nói năng lộn xộn, lớn tiếng la hét, cả người run lẩy bẩy, dí sát ống nghe vào lỗ tai, kể cả khi đối phương đã cúp máy.

Thịnh Thanh Nhượng bước đến trước mặt ông ta, vươn tay qua quầy bar cầm ống nghe điện thoại trong tay ông ta, nhanh chóng quay số.

Anh gọi cho người bạn làm bác sỹ ở bệnh viện trong Tô Giới chung, nhưng người bắt máy lại là y tá, y tá nói: "Xin lỗi Thịnh tiên sinh, chúng tôi vừa nhận được cuộc gọi xin giúp đỡ, Nhà Hát Lớn cũng bị đánh bom, bên kia thương vong rất nặng, xe cấp cứu ưu tiên đến đó trước, bác sỹ Karl hiện đang chuẩn bị vào phòng mổ."

Nhà Hát Lớn cũng bị đánh bom.

Bên ấy vừa thành lập điểm cứu tế, hơn một nghìn dân chạy nạn đến đó nhận lương thực và vật tư. Họ chen lấn sứt đầu mẻ trán từ chiến khu vào Tô Giới, lại không ngờ sẽ phải đối mặt với vận mệnh tàn khốc hơn - có thể sánh bằng đánh bom giết người hàng loạt.

Thịnh Thanh Nhượng im lặng mấy giây rồi cúp điện thoại, lại quay một dãy số khác - - Cục Công Bộ.

Một thư ký người Anh bắt máy, nghe xong lời thỉnh cầu của Thịnh Thanh Nhượng, đối phương lập tức khẳng định: "Luật sư Thịnh, tôi sẽ bố trí một chiếc xe đến đón, mong anh kiên nhẫn chờ một lát."

Thời gian chờ đợi đặc biệt lâu dài, Thịnh Thanh Nhượng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mỗi khi kim đồng hồ di chuyển một ly đều tác động đến thần kinh đang căng thẳng của anh.

Chiếc xe chậm chạp đến, người bị thương chờ xe cấp cứu ngoài khách sạn thấy xe của Cục Công Bộ liền chạy ra xin đi nhờ một đoạn, nhưng chỗ ngồi có hạn, lái xe nghiêm mặt từ chối, anh ta đóng kỹ cửa xe rồi vào khách sạn, hỗ trợ nâng Thịnh Thanh Tường lên xe.

Tông Anh cùng lên xe với họ, lúc này mới có thời gian quan sát tình hình bên ngoài khách sạn.

Hai quả bom rơi ở cửa khách sạn, mặt đường bị nổ tung thành hố to, người đi đường không may mắn thoát khỏi tai nạn, tình trạng tử vong còn thảm thiết hơn trong khách sạn.

Một chiếc ô tô Lincoln bốc cháy trên đường, chỗ ghế lái có một thi thể bị thiêu rụi - là ô tô và lái xe nhà họ Thịnh.

Tông Anh đưa mắt sang nơi khác, nhớ tới chiếc đồng hồ treo tường vừa trông thấy ở cửa khách sạn, nó buộc phải ngừng chuyển động dưới tác động của khí lưu, thời gian vĩnh viễn dừng tại ở khoảnh khắc quả bom nổ tung: 4 giờ 27 phút.

Cô càng mím chặt môi hơn, ô tô băng qua con đường ẩm ướt vấy máu, ngoài cửa xe còn rất nhiều người bị thương mà không được ai giúp đỡ, nhưng trong xe lại là một thế giới khác.

Sinh mệnh là bình đẳng, nhưng từ xưa đến nay không có chuyện công bằng.

Đến bệnh viện không có nghĩa là thoát khỏi nguy hiểm, hàng loạt người bị thương đột ngột xuất hiện gần như chiếm lĩnh cả tòa nhà, nhân viên y tế bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, chẳng ai có thời gian quan tâm đến từng người cần cứu trợ.

Thuốc khan hiếm, giường khan hiếm, nhân lực khan hiếm - không một hạng tài nguyên nào đầy đủ. Cho dù tìm được người quen, cũng đành nghe họ bất đắc dĩ thông báo: "Anh Thịnh, hầu như tất cả các bác sỹ của chúng tôi đều đang mổ cấp cứu, thực sự không còn cách nào khác."

Thịnh Thanh Nhượng hỏi: "Phải đợi bao lâu nữa?"

Đối phương lắc đầu.

Anh nhìn về phía Tông Anh, Tông Anh vẫn mím chặt môi - trước sau luôn giữ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, cô chỉ nói: "Nhất định phải mổ ngay lập tức."

Mọi chuyện lại rơi vào cục diện bế tắc.

Tông Anh do dự hồi lâu, đột nhiên nhíu mày hỏi: "Ở đây có bác sỹ thực tập từng tham gia phẫu thuật không?"

Đối phương đáp: "Có một người, nhưng cậu ấy chưa bao giờ cầm dao mổ chính."

Tông Anh nghe vậy dùng sức cắn môi dưới, lập tức nhả ra, ngẩng đầu lên nói: "Bảo cậu ấy mổ đi."

"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô..."

Tông Anh không có thiên phú giao tiếp với đồng nghiệp, cô thoáng nghiêng người, ghé sát Thịnh Thanh Nhượng, giao nhiệm vụ này lại cho anh: "Phiền anh thuyết phục họ giùm tôi."

Thịnh Thanh Nhượng hạ giọng hỏi ngược lại: "Tông tiểu thư, cô muốn tham gia ca mổ sao?"

Tông Anh nói: "Không, nhưng tôi sẽ làm người dự khuyết trong toàn bộ quá trình."

Cô nói rất ít, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta tin tưởng và nghe theo, ánh mắt cô ẩn chứa sự bình tĩnh vô biên. Thịnh Thanh Nhượng nhìn cô vài giây, cuối cùng quyết định thuyết phục nhân viên công tác cho phép tiến hành ca mổ, nhưng đối phương cũng cho hay: "Không còn thừa phòng mổ, chỉ có thể dọn một chỗ trống trong phòng làm việc."

Thịnh Thanh Nhượng nhìn Tông Anh đầy khó xử: "Liệu có ổn không?"

Cơ hàm Tông Anh thoáng bạnh ra, cô cho hai tay vào túi áo: "Chỉ còn cách đó thôi."

Điều kiện phẫu thuật cực kỳ kém, thiết bị thì ít còn hơn không. Tông Anh thay quần áo và đeo khẩu trang vào phòng mổ tạm thời, thuốc tê đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Bác sĩ thực tập chỉ mới làm trợ lý, đối mặt với lệnh điều động tạm thời, cậu ta căng thẳng hơn bất cứ ai, ngẩng đầu nhìn Tông Anh, một người không biết là thần thánh phương nào, nói: "Vậy..."

Khẩu trang che kín hơn nửa khuôn mặt Tông Anh, chỉ để lộ một đôi mắt bĩnh tĩnh, cô nói: "Tôi sẽ chỉ cho cậu cách làm. Lúc cần thiết..." Cô ngập ngừng một lát: "Tôi sẽ giúp cậu."

Giọng nói của cô thể hiện quyền uy và ổn định, bác sĩ thực tập chỉ có thể nắm chắc dụng cụ trong tay, bắt đầu thao tác.

Cưa hai chân không phải tiểu phẫu, yêu cầu bác sỹ phải là người có sức khoẻ, kiên nhẫn và kỹ xảo, tiến hành mổ trong điều kiện đơn sơ như vậy quả là thử thách rất lớn. Thời tiết nóng nực, trong phòng đầy mùi máu tanh, chỉ có ánh sáng keo kiệt toả ra từ một chiếc đèn duy nhất, thái dương và trán Tông Anh ướt đẫm mồ hôi.

Cô chỉ đạo bác sĩ thực tập tách tiết diện mạch máu và dây thần kinh, chỉ đạo cậu ta vững vàng tiến hành buộc ga-rô và khâu lại - Từ đầu đến cuối, cô không cầm một con dao nào, hai tay để ngang giữa không trung, tay phải khẽ run, mạch máu trên thái dương liên tục căng như dây đàn.

Lúc kết thúc ca phẫu thuật, trời đã tối, bác sĩ thực tập nhận thấy mọi thứ tiến hành cực kỳ thuận lợi, chưa kịp tháo khẩu trang liền vội vã cảm ơn Tông Anh: "Cảm ơn sự chỉ đạo của cô giáo, cô họ gì ạ?"

"Không quan trọng." Ánh mắt cô đầy mệt mỏi, nhưng không quên dặn đối phương: "Quan sát và kiểm tra chặt chẽ triệu chứng bệnh của bệnh nhân, cậu vất vả rồi."

Nói xong những lời này, cô đi rửa tay, sau cùng tháo khẩu trang xuống và ra khỏi phòng. Vừa ngẩng đầu lên, cô liền trông thấy người nhà nhà họ Thịnh đứng trong hành lang - chị hai cùng em út Thịnh Thanh Huệ, hai người vừa nhận được tin, chạy tới đây.

Trông thấy cô, Thịnh Thanh Huệ sửng sốt, cô gái trước mắt từ "bạn qua đường" biến thành "trợ lý của anh ba", hiện tại lại thành "bác sỹ", nhiều thân phận biến hóa khiến người ta không rõ rốt cuộc cô có lai lịch ra sao.

Nhưng cô bé cũng chỉ thầm giật mình mà không để lộ bất kỳ cảm xúc nào trên nét mặt, chỉ nghiêng đầu nói với Thịnh Thanh Nhượng đang ngồi sau lưng: "Anh ba, hình như ca mổ đã chấm dứt."

Thịnh Thanh Nhượng ngẩng đầu lên, ánh mắt Tông Anh chỉ tập trung trên người anh.

Cô không cần giao thiệp với những người khác, đi thẳng tới chỗ anh, nói: "Ca phẫu thuật xem như thuận lợi, nhưng bệnh nhân vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm, cần lưu ý thường xuyên." Nói xong, cô cho hai tay vào túi áo blouse, hạ giọng hỏi: "Anh Thịnh, trời tối rồi, phải chăng ta nên về Tô Giới Pháp?"

Ý Tông Anh rất rõ ràng, không còn sớm nữa, càng lúc càng gần mười giờ tối, họ về Tô Giới Pháp sẽ ổn thoả hơn về chung cư.

Lúc này, chị hai đang tranh chấp với một y tá.

Ban đầu, ý tá cho chị ta biết "Bệnh viện không còn giường trống", chị hai liền phản bác: "Sao lại không có giường? Không thể bố trí phòng bệnh cao cấp được sao?", y tá nói "Không thể bố trí", chị hai liền nổi nóng: "Hôm nay bệnh viện hỗn loạn như vậy, chúng tôi cũng không thích ở lại, thế này đi, các cô điều một bác sỹ đến dinh thự nhà họ Thịnh trực đêm cũng được!"

Y tá cũng tỏ thái độ vô cùng cứng rắn: "Không có bác sỹ."

Trong cơn giận giữ, chị hai chỉ vào y tá nói: "Cô chờ đấy..." nói xong liền giẫm trên đôi giày cao gót đi thẳng tới phòng viện trưởng.

Nhưng chị ta đắc ý vênh váo mà đi, lại nghẹn họng trở về, rõ ràng là bị từ chối.

Lúc này, chị ta mới chú ý đến Tông Anh: "Có phải cô là bác sỹ vừa tiến hành ca mổ không? Hôm nay bệnh viện bận rộn như vậy, ở lại đây vừa phí sức lại chẳng có kết quả, chi bằng đến dinh thự, tôi trả cô thù lao gấp mười lần, cô thấy sao?"

Tông Anh nghiêng đầu nhìn chị ta một cái bằng vẻ mặt nhạt nhẽo, cũng không định đáp lại.

Thịnh Thanh Nhượng lại phản bác ngay lập tức: "Không được, vị tiểu thư này có thân phận đặc biệt."

Chị hai dường như không nhận ra Tông Anh chính là cô "trợ lý" Thịnh Thanh Nhượng dẫn đến dinh thự lần trước, chỉ nói bằng vẻ khinh thường: "Có gì đặc biệt? Chẳng qua là bác sỹ mà thôi. Cứ quyết định vậy đi, tao lập tức gọi người đưa anh cả về..." đoạn nhìn về phía Thịnh Thanh Nhượng, nói bằng giọng gần như ra lệnh: "Mày cũng về cùng, có một số chuyện còn chưa tính toán rõ với mày!"

Tông Anh chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt Thịnh Thanh Nhượng, lại liếc qua chị hai và Thịnh Thanh Huệ, đột nhiên cầm tay Thịnh Thanh Nhượng, nói rất khẽ: "Anh Thịnh, anh quyết định đi. Anh đi đâu, tôi sẽ đi theo đó."

Chỉ mình Thịnh Thanh Nhượng có thể mang cô trở về thời hiện đại, cô không còn lựa chọn nào khác.

Thịnh Thanh Nhượng lựa chọn quay về dinh thự, trên thực tế, anh cũng không còn lựa chọn khác.

Đoàn người ngồi xe rời khỏi bệnh viện về dinh thự nhà họ Thịnh trên đường Tĩnh An Tự, tổng cộng gồm hai chiếc xe, Tông Anh, Thịnh Thanh Nhượng và Thịnh Thanh Huệ ngồi trên chiếc xe đằng sau, bầu không khí đông cứng, ngay cả Thanh Huệ, người thường ngày rất hay nói, cũng vì trong nhà xảy ra chuyện mà trở nên kiệm lời.

"Anh Thịnh..." Tông Anh thoáng nghiêng đầu, giọng nói thấp đến nỗi phải áp tai lại thật gần mới có thể nghe rõ.

Thịnh Thanh Nhượng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của cô, cô nói rất khẩn thiết: "Tôi rất đói."

"Tôi biết." Thịnh Thanh Nhượng cũng hạ giọng trả lời cô, "Thành thật xin lỗi, mong cô... chờ thêm một lúc nữa được không?"

Lúc này, Thịnh Thanh Huệ đột nhiên đưa một viên kẹo tới.

Thịnh Thanh Nhượng đón lấy viên kẹo, mở giấy gói bằng thiếc ra, một viên kẹo màu cà phê nằm trên giấy gói kẹo ánh bạc.

Anh đưa tay ra trước mặt Tông Anh, Tông Anh nhanh chóng cầm lên bỏ vào miệng, quay mặt nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa xe, khô cằn nói một câu "Cám ơn".

Suốt dọc đường vẫn bình yên, vừa về đến nhà liền trào dâng sóng lớn, khó giải thích hệt như cơn bão bên ngoài.

Mọi người dàn xếp anh cả vào phòng ngủ, chị hai gọi Thịnh Thanh Nhượng sang phòng bên cạnh cật vấn, trong phòng chỉ còn lại Thịnh Thanh Huệ và Tông Anh.

Thịnh Thanh Huệ nhìn chị hai ra ngoài, chờ trong chốc lát rồi xuống tầng dưới.

Tông Anh ở lại phòng, loáng thoáng nghe thấy tiếng trách mắng hùng hổ truyền đến từ phòng bên cạnh: "Nếu không phải hôm đó mày đề ra ý kiến này, anh cả tuyệt đối không tìm người Đức ký hợp đồng chuyển nhượng! Càng không hẹn họ ở khách sạn Hoa Mậu! Lúc đến còn lành lặn, bây giờ lại tàn phế! Nếu như lại xảy ra chuyện gì không hay, xem tao có đánh gãy chân mày trước mặt tổ tiên không!"

Cứ đến lúc trách móc mắng nhiếc lại thành người một nhà, thậm chí lôi cả tổ tiên ra.

Tông Anh cảm thấy tình cảnh này mới quen thuộc làm sao.

Phòng bên cạnh, cơn tức của chị hai chưa giảm, nội dung trách mắng chẳng có gì mới mẻ, đơn giản là đẩy tất cả trách nhiệm làm anh cả bị thương lên đầu Thịnh Thanh Nhượng.

Nhưng Tông Anh nhớ rõ ràng, chính anh cả là người hẹn đối phương ở khách sạn Hoa Mậu, hơn nữa còn chủ động đổi thời gian từ buổi sáng thành 4 rưỡi chiều - Nếu không thay đổi thời gian, vừa không cần khiến Thịnh Thanh Nhượng sốt ruột chạy vội về Tô Giới lúc sáng sớm, chính ông ta cũng có thể tránh gặp phải không tập.

Thậm chí, ngay cả cô cũng không bị kéo vào chuyện này, càng không cần chịu thương tích trong lúc tìm đường sống từ chỗ chết khi khách sạn bị đánh bom.

Tông Anh ngồi im lặng trên ghế, đột nhiên có người mở cửa phòng ra, Thịnh Thanh Huệ bưng một khay gỗ vào.

Trong khay bày bốn món ăn và một bát cơm to, một bát canh, mọi thứ còn đang bốc khói.

"Đều hâm lại cả rồi." Thịnh Thanh Huệ để khay xuống, nói với cô, "Lúc xuống xe, anh ba lặng lẽ nói với em, bảo phòng bếp chuẩn bị cho chị chút đồ ăn."

Tông Anh cầm lấy đôi đũa, lại nói một tiếng "Cám ơn".

Thịnh Thanh Huệ nhìn thoáng qua anh cả đang nằm trên giường bệnh, nói: "Chị cứu mạng anh cả, nhà em phải cám ơn chị mới đúng." Cô tràn ngập hiếu kỳ về Tông Anh, nhưng lúc này không tiện hỏi nhiều, chỉ đành nhìn đối phương ăn.

Tông Anh ăn rất nhanh, nhưng không ngấu nghiến như hổ đói hay thiếu lễ phép.

Chị ấy khống chế nhịp độ và động tác hết sức ổn thỏa, Thịnh Thanh Huệ nghĩ.

Mười phút sau, bát cơm, bát canh và thức ăn trên khay đều hết sạch.

Tông Anh đặt tay lên cạnh khay, Thịnh Thanh Huệ bừng tỉnh, vội nói: "Cứ đặt trên bàn là được ạ, người giúp việc sẽ đến lấy."

Nếu Thanh Huệ đã nói vậy, Tông Anh liền để nguyên khay tại chỗ, im lặng ngồi trên ghế, cho một tay vào túi quần.

Nghe tiếng trách móc mãi không dứt ở phòng bên cạnh, Tông Anh do dự có nên hút thuốc không, nhưng Thịnh Thanh Huệ vẫn ngồi phía đối diện quan sát cô.

Cô đang định đứng dậy ra ngoài, Thịnh Thanh Huệ rốt cuộc không kìm được mở miệng hỏi: "Tông tiểu thư... Chị từ nước ngoài về sao?"

Tông Anh vẫn mặc thường phục sau khi tan tầm hôm qua - áo ngắn tay, quần dài, giày thể thao - từ đầu đến chân, bất kể chất liệu quần áo hay kiểu dáng giày, thoạt nhìn đều khác hình thức đang lưu hành hiện tại, Thịnh Thanh Huệ liền đoán là hàng nhập ngoại, hơn nữa cô cảm thấy tác phong của Tông Anh rất không tầm thường, vì vậy lại càng tin chắc Tông Anh là người xa xứ.

Đối mặt với câu hỏi của Thịnh Thanh Huệ, Tông Anh đáp một tiếng qua loa.

Thịnh Thanh Huệ lại hỏi: "Vì vậy, thực ra chị là... Bác sỹ ạ?"

Bác sỹ ư? Đã từng, hiện tại cũng có thể coi là vậy, nhưng nghiêm túc mà nói, về mặt ý nghĩa thì không còn là bác sỹ nữa. Tông Anh ngẩng đầu lên hỏi ngược lại: "Có quan trọng lắm không?"

Thịnh Thanh Huệ không nói được gì, cô tìm hiểu những điều này có ý nghĩa gì đây? Nhưng cô thật sự không hiểu ý đồ của đối phương - Tại sao người này lại xuất hiện trong nhà anh ba, tại sao lại giả vờ là trợ lý của anh ba? Cô nghĩ mãi không ra.

Hai người ngồi im lặng hồi lâu, Tông Anh thấy đối phương không hỏi lại, bèn đứng dậy ra ngoài hút thuốc.

Thịnh Thanh Huệ quay đầu nhìn cô đi ra ngoài, lại đột nhiên thấy cô duỗi tay vịn chặt khung cửa, sau đó gần như khuỵu xuống.

Có thể do trải qua vụ nổ ban ngày, cũng có thể vì tập trung cao độ trong quá trình phẫu thuật, cơn nhức đầu của Tông Anh lại kéo đến, tuy đột ngột nhưng hoàn toàn dễ hiểu.

Thịnh Thanh Huệ vội vàng tiến lên hỏi thăm, nhưng cơn đau đầu phát tác, cơ bắp toàn thân Tông Anh căng cứng, đâu thể nói thêm câu gì?

Đúng lúc này, người giúp việc vừa hay đi lên tầng hai, Thịnh Thanh Huệ liền gọi cô hỗ trợ, đưa Tông Anh vào phòng mình.

Ở phòng bên cạnh, chị hai lôi từ chuyện anh cả gặp phải tập kích trên không đến chuyện di dời nhà máy, lúc chị ta nói đến đoạn "Hiện nay đường sông cũng bị phong tỏa, muốn dời nhà máy, chỉ có thể đi vòng qua sông Tô Châu, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào", Thịnh Thanh Nhượng liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

Thời gian từ từ nhích gần đến 10 giờ tối, từ bấy đến giờ Thịnh Thanh Nhượng vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng lúc này cũng đứng ngồi không yên.

Anh đột nhiên đứng dậy, chỉ nói một câu với chị hai: "Em có việc gấp, cáo từ trước." Nói xong, anh đứng dậy mở cửa, xông thẳng vào phòng bên cạnh, nhưng trong phòng đâu còn bóng dáng Tông Anh?

Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên luống cuống tay chân, đi từng phòng dành cho khách... Nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Lòng bàn tay nháy mắt rịn đầy mồ hôi, anh mờ mịt nhìn xung quanh, gọi: "Tông tiểu thư?"

Keng, keng, keng... Đồng hồ để bàn trong phòng khách đổ chuông, gõ đủ mười hồi rồi ngừng lại.

Đang chăm sóc Tông Anh trong phòng ngủ, Thịnh Thanh Huệ nghi hoặc đứng dậy, đẩy cửa đi ra cầu thang, hỏi người giúp việc: "Vừa rồi có phải anh ba gọi Tông tiểu thư không?"

Người giúp việc cũng không xác định: "Hình như là vậy."

Thịnh Thanh Huệ nhìn khắp nơi, không thấy bóng dáng Thịnh Thanh Nhượng đâu, thì thầm "Quái lạ, anh ba đâu rồi nhỉ?"

10 giờ 30 phút, Tiết Tuyển Thanh chờ Tông Anh ở chung cư 699.

Sáng nay, cô nhận được thông báo của đội cảnh sát giao thông, lý do là vì xe của cô đỗ giữa đường cái, hơn nữa còn đỗ ly một cách kỳ đáng sợ - trong xe không một bóng người, người chứng kiến tuyên bố: "Chiếc xe kia chạy đến đó, gặp đèn đỏ thì dừng một lúc, sau khi đèn đỏ chấm dứt liền không chịu nhúc nhích, tôi chạy tới xem thì chẳng thấy ai! Trời ạ, đúng là gặp ma! Ngay cả cửa cũng không mở, mà cũng chẳng có ai xuống xe!"

Không nói đến chuyện bị phạt tiền, cô rất muốn tìm Tông Anh nói chuyện.

Gần đây, cử chỉ của Tông Anh quả thật không bình thường, điều này khiến cô vô cùng lo lắng.

Lần trước thừa dịp đổi khóa, cô lén giữ lại một chiếc làm chìa khoá dự phòng. Mặc dù hành động này rất thiếu đạo đức, nhưng cô không chú ý nhiều như vậy.

10 giờ 31 phút, cô nghe thấy tiếng bước chân và cả tiếng chìa khoá lạch cạch.

Tiết Tuyển Thanh lặng im đi tới cửa, cách một cánh cửa, cô nghe thấy người bên ngoài đang cầm chìa khoá, cố gắng cắm vào ổ. Cho vào rồi rút ra, nhưng không rõ là cầm nhầm chìa hay vì nguyên nhân khác, làm cách nào cũng không mở được.

Tiếng mở khoá dừng lại, Tiết Tuyển Thanh đột nhiên ấn tay nắm cửa rồi mở ra.

---

Lời tác giả:

Tiết Tuyển Thanh: Được lắm, tên boy dân quốc ngốc nghếch này đã bị anh bắt được!

Anh Thanh đã bắt được boy dân quốc ngốc nghếch đang mở cửa (nhưng lại không biết khoá đã thay mới)!

---

Giải thích thêm:

1. Nhà Hát Lớn bị đánh bom lúc 4 giờ 45 phút, nạn nhân phần lớn là dân chạy nạn và người dân trong thành phố đến xem vụ nổ, khoảng hơn 600 người tử vong (theo số liệu của cảnh sát Tô Giới Pháp), ban đầu nói là 5000 người chết, người ta vẫn đang tranh chấp về con số cụ thể.

---

(*) Nhà Hát Lớn (nhà hát Đại Thế Giới):

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro