Chương 19: Trần Kha, Em Thích Kha, Rất Rất Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu bên kia di động trầm mặc tầm mười giây.

Cuối cùng Đan Ny cũng không đợi nổi: "Alo... alo? Kỳ Kỳ!! Ông vẫn còn đó chứ? Mất tín hiệu à! Lúc mấu chốt lại mất hút là sao! Alo alo alo?"

Đan Ny vô cùng lo lắng, còn đang chuẩn bị cúp máy thì di động truyền đến hơi thở mong manh của Kỳ Kỳ: "Tôi..."

"A! Ông vẫn còn đó à! Nhanh nhanh nhanh! Mau dạy tôi nhanh!" Nàng thúc giục.

"Tôi... dạy cái đầu bà ý! Ông đây đã bao giờ tỏ tình với ai bao giờ đâu, làm sao ông đây biết phải tỏ tình kiểu gì!" Kỳ Kỳ thở hổn hển nói.

"Ai nói ông không có, lúc còn đi học tôi từng nghe có một em tươi ngon mơn mởn được ông tỏ tình cơ mà, lúc ấy người ta còn đồng ý đấy!" Nàng cực lực phản bác.

"Chờ một chút, tôi còn chưa hỏi bà đâu, mới nãy bà nói cần phải tỏ tình với một người, là ai hả? Bà lại chuẩn bị hại mầm non nhà ai hả?" Kỳ Kỳ cảnh giác hỏi.

"Cô hai của ông đó."

Kỳ Kỳ: "..............."

"Trịnh Đan Ny! Bà đi chết đi! Bà muốn đi hỏi ai thì hỏi! Dù sao ông đây cũng méo biết!"

"Này này này... sao tự dưng lại trở mặt chứ hả! Ông tới tháng hả? Sao tự dưng nóng nảy như vậy?"

"Bye!!!" Kỳ Kỳ thẳng thắn cúp máy.

Thấy Đan Ny với Kỳ Kỳ nói chuyện lâu như vậy, Trần Kha có hơi để ý:"Tới giờ uống thuốc rồi."

"À à... tới ngay!" Đan Ny cúp máy.

Đang chuẩn bị trả di động lại cho Trần Kha, Đan Ny lại một lần nữa trợn to mắt.

Cái này cái này...

Hình nền điện thoại ấy thế mà là tấm ảnh chụp hình khi bọn họ đi chơi công viên trò chơi lần trước!

Trời ơi, sao Trần Kha lại có có thể dễ thương đến thế này chứ hả...

Trần Kha thấy nàng nhìn chằm chằm vào hình nền di động của mình, không được tự nhiên đưa tay lấy lại di động, sau đó mới đưa thuốc cho nàng.

Đan Ny nhìn mười mấy viên thuốc lớn nhỏ:" Sao mà nhiều thế vậy? Phải uống hết sao?"

Y tá đứng một bên bưng khay vội vàng giải thích: "Trần phu nhân, phải uống hết đó, ngài vẫn còn sốt nhẹ, hơn nữa vết thương còn bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng"

Đan Ny chỉ có thể nhìn về phía Trần Kha xin giúp đỡ.

Nhưng mà sắc mặt Trần Kha không cho Đan Ny bất kì đường sống nào, thậm chí còn nghiêm nghị nói:"Không muốn uống thuốc thì lần sau đừng có nghịch ngu"

Đan Ny chớp mắt một cái: "Chị xã à~~~!"

Trần Kha: " Uống xong sẽ cho em ra ngoài chơi"

Hai mắt Đan Ny sáng lên, lập tức ngoan ngoãn uống hết thuốc.

Mặc dù nàng thật sự sợ uống thuốc nhưng không đến nỗi nhất định không chịu uống, chẳng qua là... nàng muốn tranh thủ sự ấm áp của Trần Kha mà thôi...

Chỉ có trước mặt Trần Kha, nàng mới có thể buông thả cho sự yếu đuối và tự do của bản thân...

Y tá đứng cạnh nhìn hai người mà hâm mộ đến lệ rơi đầy mặt, yêu chiều quá rồi!

Sau khi gọi xong cuộc điện thoại kia, Đan Ny liền bắt đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào để tỏ tình.

Uổng công nàng còn tự nhận mình là người sát gái như thần, kết quả chỉ một cái vấn đề nhỏ xíu này thôi đã có thể làm khó nàng rồi!

Thật ra thì chuyện này cũng không quá khó khăn, chủ yếu là đối tượng ở đây là Trần Kha. Trần Kha vì nàng mà làm nhiều thứ như vậy nên nàng cũng không thể làm quá mức qua loa, khó trách vì sao phải cẩn thận từng ly từng tí.

Vì vậy, tối hôm đó Đan Ny đi tìm quân sư khắp nơi.

Mà quân sư lần này tất nhiên là có cấp bậc cao hơn Kỳ Kỳ.

"Alo... ai vậy..." Đầu bên kia di động truyền đến giọng ngái ngủ, xem ra là đang ngủ mà bị đánh thức.

"Alo, Nhị chủ à, là tôi đây!

"Tiểu Đản!!! Cô không sao chứ? Tôi nghe chị Hai nói cô bị bắt cóc? Còn trúng đạn? Sao muộn thế này rồi cô còn gọi cho tôi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Đúng! Là chuyện hết sức khẩn cấp! Nhị chủ, cầu cứu viện! Phải tỏ tình thế nào để đối phương có ấn tượng mà khắc cốt ghi tâm cả đời, đến chết cũng không quên?" Đan Ny nói một hơi.

Đầu kia di động, Hi Văn im lặng thật lâu mới nói: "Tỏ tỏ tỏ... tỏ tình... Tiểu Đản cô muốn tỏ tình với ai?"

Hi Văn căm phẫn nói: " Cô muốn tỏ tình với tên trời đánh nào hả! Tôi phải đi giết nó!

Đan Ny nghe vậy nhướng mày: " Chắc chưa?"

"Dĩ nhiên là chắc!!!"

Đan Ny cố ý dùng giọng điệu uy hiếp nói: "Chị không cần biết là ai, dù sao thì sau này cũng biết thôi! Sao? Có dạy hay không? Nếu không dạy thì tôi nhờ Trần Kha dạy!"

"Tiểu Đản! Sao cô có thể như vậy hả! Bảo chị tôi dạy cô thì chị tôi còn không đau lòng đến chết à! Tiểu Đản, bắt đầu từ hôm nay tôi quyết định không chơi với cô nữa! Cô làm cho tôi quá thất vọng!" Hi Văn gào thét.

Nàng cố nén cười: "Chị có định dạy hay không? Không dạy tôi sẽ phải đi hỏi chị Hai của chị thật đấy!

"Cô..." Hi Văn đau khổ muốn chết nói: "Được... Tôi dạy!"

"Vậy thì nói nhanh lên!" Đan Ny một bên thấp giọng, một bên cẩn thận nhìn về phía phòng tắm một cái, Trần Kha đang tắm, cũng sắp xong rồi.

Hi Văn khóc lóc sướt mướt nói: "Nếu họ mới biết yêu thì cô cởi áo tháo thắt lưng, nếu họ đã chơi qua vô số người thì cô phải chơi trò lạt mềm buộc chặt!"

Đan Ny nhìn di động đen ngòm thì câm nín.

Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ những gì Hi Văn nói cũng quả thật có đạo lý.

Mấy chục năm sống trên đời của Trần Kha đều chưa hẹn hò với ai, khẳng định là dân mới biết yêu!

Chậc chậc, Hi Văn này dưới tình huống không biết cái gì mà cũng có thể hiến kế như thần, quá tuyệt!

"Chưa ngủ à?" Trần Kha tắm xong đi ra thấy Đan Ny vẫn đang cầm di động trong tay, vừa nói chuyện vừa hưng phấn cầm quyển sổ nhỏ ghi chép cái gì đó không nhịn được mà cau chân lại mày.

"Ngủ ngay đây!" Nàng vội vàng giấu quyển sổ nhỏ xuống dưới gối như bảo bối.

Sau đó âm thầm tính toán làm sao để tỏ tình.

Khóe mắt Trần Kha liếc về chiếc gối dường như có mấy phần hoài nghi nhưng cũng không quá để ý: "Uống thuốc chưa?"

Đan Ny gật đầu liên tục: "Uống rồi! Uống rồi! Sữa cũng uống rồi!"

Cách tỏ tình này... thật sự khiến người khác khắc cốt ghi tâm suốt đời khó quên thật sao?

Trần Kha dùng khăn lông lau khô tóc, sau đó đến gần Đan Ny bàn tay ấm áp mang theo hơi ẩm sờ trán nàng một cái: "Tốt rồi, không sốt nữa."

Đan Ny đang định thực hiện kế hoạch thì đột nhiên bỗng vang lên một tràng tiếng chuông điện thoại vang lên nàng không kìm được mà sa sầm mặt mũi.

Trần Kha đi tới cạnh cái bàn, cầm di động lên nhìn một cái sau đó bấm nhận cuộc gọi.

"Alo?"

"Alo, chị ơi!" Giọng nói của Hi Văn còn mang theo nước mắt.

"Sao vậy?" Trần Kha chưa bao giờ nghe cái giọng buồn thiu đến như vậy của Hi Văn, bất giác nhăn mày lại, chẳng lẽ ở nhà xảy ra chuyện gì?

"Chị, Tiểu Đản có ở bên cạnh chị hay không?" Hi Văn dè dặt hỏi.

"Có."

"Vậy chị chạy ra xa xa một chút hãy nghe điện thoại đừng cho cô ấy nghe được, em muốn mật báo cho chị một tin!" Hi Văn khẩn trương nói.

Trần Kha không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời đi tới ban công: "Nói đi."

Đầu bên kia, Hi Văn tựa hồ đang đấu tranh nội tâm kịch liệt sau đó mới mở miệng nói: "Chị... em vốn không định nói... nhưng mà... em cảm thấy vẫn nên nói , so với việc không biết gì cả thì có chuẩn bị tâm lý vẫn tốt hơn... cho nên.. em vẫn cảm thấy hiện giờ nói cho chị... thì đến lúc đó cũng bớt đau khổ hơn..."

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Trần Kha cau mày, mơ hồ có dự cảm xấu.

Hi Văn hít sâu một hơi rồi gằn từng chữ: "Tiểu Đản muốn tỏ tình với người kia."

Trong nháy mắt, mặt Trần Kha bỗng trắng bệch: Em... nói cái gì?"

Hi Văn căm giận không thôi: "Tiểu Đản muốn tỏ tình với người cô ấy thích! Lúc nãy cô ấy gọi điện cho em đã nói như vậy! Còn đòi em phải bày cách cho cô ấy nữa!"

Bầu không khí bỗng yên tĩnh một cách đáng sợ.

Không biết qua bao lâu, Hi Văn gấp đến độ sắp thành bệnh tim đến nơi rồi điện thoại mới truyền đến tiếng của Trần Kha.

"Phải vậy không."

"Chị Hai... không sao chứ?" Hi Văn bất an hỏi.

"Không sao." Giọng của Trần Kha không nghe ra bất cứ điều gì bất thường.

Nghe Hi Văn nói nàng muốn tỏ tình với người kia, trong nháy mắt, thế giới của Trần Kha như bị một thiên thạch đụng vào, vỡ vụn thành tro bụi.

Tất cả những ưu tư trong lòng như ngừng lại, dòng máu bỗng nhiên chảy ngược không ngừng va chạm vào trái tim đang nhỏ máu, cơn đau xông tán loạn khắp nơi trong thân thể, cơ hồ muốn xé vụn cả người ra...

Trái tim, đau đến chết lặng...

Hi Văn càng lo lắng hơn, nhưng cũng chỉ có thể cuống quýt an ủi: "Chị... chị đừng lo lắng quá, Tiểu Đản chỉ đi tỏ tình thôi, chưa chắc đã thành công đâu!"

...

Đan Ny lăn lộn trên giường thật lâu mãi mới thấy Trần Kha đi vào.

Chỉ có điều nhìn Trần Kha có gì đó không ổn...

Mi tâm Đan Ny giật giật, nhạy bén phát hiện ra cái gì đó.

Ngay sau đó bắt đầu chửi to trong lòng!

Oh Shit!!!

Cú điện thoại kia không phải Hi Văn gọi tới chứ? Nói hết cho Trần Kha rồi sao?

Nhìn vẻ mặt của Đại ma vương bây giờ...

Hiển nhiên không phải đang im lặng để chuẩn bị bộc phát mà là đang im lặng chờ chết đó!

Nàng không thể trì hoãn thêm một giây nào nữa!

Phải tốc chiến tốc thắng!

Đan Ny thở dài một tiếng, nhéo nhéo mi tâm, ngay sau đó ảo não vùi đầu vào trong chăn lọ mọ một hồi, mấy giây sau mới chui đầu ra, nói với Trần Kha :"Boss đại nhân..."

Trần Kha ngẩng đầu lên giương đôi mắt trống rỗng nhìn về phía nàng.

"Chị có thể tới đây một chút được không?" Đan Ny hỏi, giọng nói êm dịu lạ thường.

Thân hình thon dài của Trần Kha cứng ngắc, phản xạ có điều kiện bước như robot tiến về phía mép giường.

Đan Ny nhìn chằm chằm người trước mặt: "Boss đại nhân... cái đó... để tôi nói trước một chút... lát nữa... tôi có thể làm một chút... chuyện phạm thượng..."

Nói xong không kịp chờ Trần Kha hiểu ra ý tứ trong câu nói của nàng thì "tạch" một tiếng đèn phòng tắt ngủm. Sau đó Đan Ny đột nhiên bò dậy rồi quỳ hai chân xuống, hai tay vòng qua cổ Trần Kha giữ thăng bằng không chút do dự hôn lên môi Trần Kha.

Vì nàng đang trong tư thế quỳ nên tấm chăn trên người hoàn toàn rớt xuống.

Đan Ny lần mò, kéo bàn tay cứng ngắt của Trần Kha đặt vào eo mình.

Nơi đó không có một tấc vải.

Trần Kha còn chưa kịp hồi thần lại từ nụ hôn thì ngón tay đã chạm đến làn da mịn màng ấm áp của nàng, toàn thân chợt run lên.

Ngay tại lúc này, bên tai truyền đến tiếng nói mềm nhũn, trong trẻo.

"Trần Kha.. em thích Kha.. rất rất thích... cực kì thích..."

---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro