Chương 131. Đại Kết Cục (Thượng) Ngự Thê Tri Đạo (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói Đan Ny ngày ấy phát uy, một đám cung nữ cũng không dám khinh mạn, cung cung kính kính hầu hạ chủ gia, cũng là giúp cho Trịnh gia gần đây không ít bận rộn.

Nhưng mà đến đây chúc thân tựa hồ chỉ có tăng lên chứ không giảm, Trịnh phủ ngày ngày đông như trẩy hội, trên phố bách tính rõ như ban ngày, đều tràn đầy nghị luận sôi nổi chuyện hôn sự "Phượng gả Phượng"

Đan Ny là cưới lần hai, nhưng Đường phong hào phóng, huống chi trước đó có chuyện nữ tử đăng cơ xưng đế, trưởng công chúa cưới nữ nhân cưới lần hai cũng chẳng là cái gì

Đan Ny đã không đi ra ngoài, ngẫu nhiên nghe Liễu Thất nói, bên ngoài trà lâu có người kể chuyện đem việc Đan Ny lúc trước mất tích là thần nữ dẫn đường, chỉ gả cho đương kim trưởng công chúa.

Dù sao truyền đi là thần hồ kỳ thần, Đan Ny không biết có phải do Trần Kha âm thầm an bài, nhưng chúc thân gần đây đến Trịnh phủ, tuyệt đối có liên quan với việc Trần Kha lửa cháy thêm dầu.

Tương Vương tự mình cầu hôn, Tô nội sử đích thân tới nhà chúc thân, sau đó là Diêu Sùng, Lý Lâm phủ, Thành Vương... Những người này là dẫn đầu, trong triều đều xem sắc mặt nghe tin mà lập tức hành động.

Tóm lại, phô trương không thể bảo là không lớn.

Trong hậu viên ba bốn xe Tô Dật đưa tới đã được hai ngày, ngày này Đan Ny rốt cuộc rảnh tay, chuẩn bị nhìn xem là cái gì.

Hai cái phó phụ mở cửa xe, chỉ nghe bịch một tiếng, che mũi ho khan vài tiếng, đợi bụi bay tán đi, mới hướng trên mặt đất nhìn lại.

Tất cả đều là đồ vật nhỏ kỳ quái, nho nhỏ, lớn lớn, có chút mới có chút cũ, hoặc làm bằng gỗ hoặc làm bằng đá, tạo hình kỳ lạ.

Kinh ngạc ngây người, một cái trống nhỏ nhanh như chớp lăn tới bên chân, Đan Ny nhặt lên xem, nguyên lai là cá bát lãng cổ.

Lắc lắc cái trống nhỏ phát ra thanh âm "thùng thùng", cùng đồ chơi hài đồng trên phố chơi đùa không hoàn toàn giống nhau.

Cho nên Tô Dật tặng cái này là gì a?

"Ny Nhi"

Đang buồn bực nhìn xem, Trần Kha đột nhiên từ đầu tường xông ra, đào lấy vách tường, cười hì hì nhìn nàng.

"Trần Kha?"

Không phải nói nàng hồi cung rồi sao? Làm sao...

Hai phó phụ rất biết chuyện liền thối lui ra ngoài viện hầu hạ, Trần Kha từ phía trên nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Đan Ny, giọng có chút nũng nịu gọi nàng "Đan Ny tỷ tỷ~"

Lại tới nhớp nhúa lấy thê tử, Đan Ny nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nàng, trong lòng khó tránh dâng lên một phen trìu mến, liền đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt Trần Kha có chút phiếm hồng.

"Làm sao rảnh tới rồi?"

Trần Kha thừa cơ nhào vào ôm ấp Đan Ny, ôm eo của nàng cọ cọ "Nhớ Đan Ny tỷ tỷ ~"

Đan Ny không có cách, để cho Trần Kha tùy ý vung vẩy hồi lâu, đem trống nhỏ kia cho nàng nhìn "Đây là cái gì?"

Tuy là do Tô Dật mang tới, nhưng tám thành là theo ý của Trần Kha.

Quả nhiên Trần Kha nghĩ nghĩ nói: "Là đưa cho Ny Nhi"

"Đưa cho thiếp? Làm chi..."

"Nàng rời kinh thành nhiều năm, ta liền nghĩ a, những thứ lặt vặt này có thể để thật lâu, đến lúc đó nàng trở về, ta liền tặng cho nàng"

Trần Kha cầm lấy cái trống nhỏ trong tay Đan Ny lúc lắc, đông đông mấy tiếng: "Cái này lúc đó ở trong cung ma ma làm, ta cảm thấy đẹp mắt, liền nghĩ giữ lại cho Ny Nhi nhìn xem"

Đan Ny không phản bác được, tim cuồn cuộn nóng lên.

Lúc ta rời khỏi kinh thành, Trần Kha mới mười một mười hai tuổi, nhiều đồ như vậy, nàng muốn giữ bao lâu.

"Dù sao có chút là muốn Ny Nhi nhìn, nhưng nàng không có ở kinh thành, có gì ta nghĩ muốn cho nàng, thế nhưng núi cao đường xa, chỉ sợ đưa đến là qua sinh nhật của nàng.."

Như thế tích lũy tích lũy, liền nhồi vào ba bốn xe.

"Trần Kha..."

Đan Ny không biết nói gì cho phải, thâm tình này, nàng may mắn đến thế nào.

Trần Kha nắm hai tay Đan Ny, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái "Trần Kha thật thích Đan Ny tỷ tỷ"

Lúc nàng vào cung làm thư đồng, mình bất quá tám tuổi, trong ấn tượng Đan Ny một mực ấm áp ôn nhu, nói chuyện với mình đều mười phần nhu hòa.

Lúc đó nàng mới trải qua chuyện bẩn thỉu âm u, thường xuyên gặp ác mộng, ngay cả ngủ trưa cũng sẽ không ngoại lệ mà bừng tỉnh.

Ngày đó, Trần Kha nhớ kỹ mình bị ác mộng tra tấn, ngồi ở hồ sen Thái Hòa Cung ngẩn người, buồn bực khó chịu.

Cung nhân từ trước đến nay không dám khuyên nàng, A Da cùng mẫu thân đều bề bộn nhiều việc chính sự, mấy cái huynh trưởng lại ở xa, căn bản không ai bên cạnh nàng.

Cho đến khi Đan Ny vào cung, lặng lẽ quỳ gối sau lưng Trần Kha, dùng hai tay xoa xoa thân thể nho nhỏ của nàng.

"Như thế này, Trần Kha có phải dễ chịu một chút?"

Ngày đó, Trần Kha lần đầu tiên có xúc động muốn khóc.

Tình không biết khi nào dâng lên, càng lúc càng sâu đậm, Trần Kha về sau nghĩ, sợ sẽ vào lúc đó, Đan Ny tỷ tỷ của nàng đã vào tâm, sinh tình căn.

Đến mức về sau, nàng sẽ khiến Đan Ny tức giận, muốn nàng chú ý mình, muốn nàng nói chuyện với mình, muốn thân cận nàng, muốn hôn nàng...

Đan Ny theo phụ thân rời kinh thành dị thường âm thầm, lúc nàng biết thì đã muộn, nàng giục ngựa đánh roi đuổi theo cách Trường An mấy chục dặm, ngay cả cái bóng xe ngựa đều không thấy.

Các nàng cứ như vậy xa nhau mười năm.

"Trần Kha đang suy nghĩ gì?"

Chẳng biết lúc nào, Trần Kha mơ hồ bị Đan Ny dắt vào phòng, bị nàng đặt trên cửa.

"Ny, Ny Nhi?"

Tựa hồ không có thấy qua Đan Ny tỷ tỷ công như thế, Trần Kha vậy mà cũng đỏ mặt, không tự giác ngửa ra sau.

"Vừa mới nghĩ tới nương tử nhà ai hả?"

Đan Ny hơi ghen tuông, hung hăng nhéo Trần Kha một cái, nghiêng đầu ngậm lỗ tai nàng, đầu răng dùng sức khẽ cắn.

"A...!"

Trần Kha dọa đến run rẩy, ngoẹo đầu cầu xin tha thứ "Tỷ tỷ nhẹ chút, đau.... chớ cắn rụng lỗ tai Trần Kha ~"

Đan Ny vốn định trừng phạt nàng chút chút, quả thực ngậm lấy dái tai nàng, không có ý cắn hư, cũng không có ý định tha cho.

"Đan Ny tỷ tỷ, Đan Ny tỷ tỷ!"

Trần Kha chịu thua nhanh chóng, có thể nói co được dãn được "Trần Kha sai, Trần Kha cũng không tiếp tục thất thần"

Đan Ny cười thầm, người này nhận sai nhanh như vậy, bộ dáng sợ hãi không có uy nghiêm của trưởng công chúa.

Xem ra sau này ngự thê, còn phải dựa vào kề tai nói nhỏ.

Đầu lưỡi liếm một cái mới buông lỗ tai Trần Kha ra, Đan Ny ý cười doanh doanh, lại lui ra phía sau nửa bước, đưa tay bóp cằm Trần Kha.

Dù so với Trần Kha thấp hơn một cái đầu, thật đáng giận là thế công hoàn toàn không thua kém, quả nhiên là phong thái thế gia nữ tử cùng bá khí.

"Trần Kha nói muốn cưới tỷ, vậy sau này có quy củ..."

"Tỷ tỷ định đoạt hết" Trần Kha con mắt quay tít một vòng, cực kỳ cơ linh "Chuyện lớn chuyện nhỏ phủ công chúa, đều do Đan Ny tỷ tỷ định đoạt!"

"Ừm hử?"

"Còn có Trần Kha, Trần Kha cũng giao cho Đan Ny tỷ tỷ làm chủ!"

Chân chó khiến người giận sôi, Đan Ny nghĩ, nếu để cho Trương má má hôm qua vênh váo tự đắc nhìn thấy, không khỏi dọa ngất đi!

Lúc đầu nha, chính là muốn ỷ sủng mà thành kiêu, nếu không còn muốn sủng cái gì?

Khóe môi lộ ra một tia giảo hoạt, Đan Ny ngón cái vuốt ve cái cằm Trần Kha, nhíu lông mày "Trần Kha, nằm sấp xuống đi!"

"Ừm?"

"Nằm úp sấp trên giường đi" Đan Ny xích lại gần, ánh mắt mười phần bá đạo "Sau đó cởi tiết khố, đem cái mông nâng lên cao"

Khí tràng cỡ nào bá đạo, Trần Kha một chút đều đỏ mặt.

Oa, Đan Ny tỷ tỷ của nàng thật tuyệt a ~

Lập tức liền ngoan ngoãn cởi tiết khố, nằm úp sấp trên giường, đem cái mông trắng nâng lên cao cao.

Đan Ny mắt lạnh nhìn, lấy ra hốt bản Võ hoàng ngự tứ, cầm ở trong tay.

Chậm rãi tiến lên, đem hốt bản đặt ở trên tuyết đồn "Đã muốn nghe lời tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ dạy dỗ cho Trần Kha quy củ!"

"Ba ~"

Giơ tay hung hăng đánh lên cái mông Trần Kha, đánh cho mông thịt rung rinh, da thịt hiện lên một tầng màu hồng.

"A~"

Trần Kha kêu ra tiếng, bắt lấy nệm nhỏ trên giường, ủy khuất nghẹn ngào "Đan Ny tỷ tỷ, ô..."

"Không cho phép khóc!"

Tay trái đang đánh mông thịt, tay phải nhẹ nhàng sờ một cái "Không thì tỷ tỷ còn đánh!"

Nói xong nâng tay phải lên, ba ba mấy tiếng, hốt bản liên tục đánh lên mông trái Trần Kha, đánh cho mông thịt phiếm hồng.

"A, a ~"

Trần Kha hai mắt lưng tròng, cắn môi "Trần Kha không khóc, không khóc"

Kìm nén ủy khuất, nhưng bị đánh mấy lần, khe thịt nhỏ ở giữa vậy mà nhịn không được ẩm ướt.

Trần Kha đối với Đan Ny xưa nay không che giấu tình dục, nhục phùng ẩm ướt, huyệt tâm liền trống rỗng, ẩn ẩn co rút ngứa ngáy.

"Tỷ tỷ, Trần Kha nghĩ... A~"

Mông phải bỗng nhiên bị đánh mấy cái, Đan Ny cũng đem mông đánh cho đỏ lên, lạnh lùng nói: "Không được ẩm ướt!"

Đến cùng là thiên tính thông minh, lại nói mấy ngày liên tiếp bị Trần Kha điều giáo, bây giờ điều giáo ngược lại là thuận buồm xuôi gió.

Tay phải đột nhiên sờ lên tiểu cúc Trần Kha, ngón ngỏ có chút gãi làm cúc khẩu phấn hồng, vòng vòng.

"A~"

Trần Kha không chịu được, hai bên mông bị đánh đến nóng bỏng, khe nhỏ ở giữa lập tức tao lãng, dâm đãng chảy ra nước.

"Còn dám ẩm ướt hả?"

Đan Ny đem hốt bản chạm vào tiểu huyệt phía dưới, quả nhiên thấy một giọt dâm dịch, lôi kéo tơ bạc ra.

Tay rút lại vỗ về tiểu cúc, hốt bản lại lạnh, từng cái đánh vào chỗ non, ba phần đau, bảy phần tiêu hồn!

Băng hỏa lưỡng trọng thiên, âm thần không ngừng bị đánh ra, giày xéo, yếu ớt tách ra hai bên, lại không chịu được chảy ra dâm dịch.

"Đan Ny tỷ tỷ ~"

Trần Kha hai gò má ửng hồng, ngoái nhìn nước mắt lưng tròng với Đan Ny, tao khí cầu khẩn: "Tiểu huyệt thật ngứa, muốn tỷ tỷ cắm vào~"

Nói xong, âm thần không tự giác đóng mở, tiểu dịch từng giọt chảy ra.

"Cái này muốn rồi?"

Đan Ny không nói thẳng được như Trần Kha, chỉ đem ngón tay mở ra hoa tâm, ngón trỏ nhẹ nhàng đỉnh mấy lần.

Cửa huyệt thế mà đều muốn hút trọn dừng ngón tay.

Trần Kha động tình thật sự cực nhanh, Đan Ny sờ lấy, không ngừng ở khẩu huyệt vạch vòng, cuối cùng mới tìm lấy cửa hang chậm rãi cắm đi vào.

"Ách, a... Đan Ny tỷ tỷ~"

Tiểu huyệt kẹp chặt lấy ngón tay, Đan Ny cố ý rất chậm, một chút xíu lại cắm.

Ẩm ướt mềm một mảnh, bị ngón tay đâm huyệt tâm có chút lật ra ngoài, còn có thể nghe được tiểu dịch cuồn cuộn cô tư, dâm mi đến cực điểm.

Đan Ny không có vào sâu, sau đó rút ra.

Tiểu huyệt Trần Kha không thỏa mãn co rụt lại, mông thịt lập tức bị hốt bản đánh, ba ba ba bốn năm lần nữa.

Lại thoải mái lại đau, lại không thỏa mãn, Trần Kha khó chịu vặn vẹo khóc lên.

"Đan Ny tỷ tỷ, Trần Kha không dám, muốn Trần Kha ~"

"Trần Kha nghe lời không?"

"Ừm, đều nghe lời tỷ tỷ~"

Đan Ny lúc này mới hài lòng, lại đem ngón trỏ nhét vào khe hở, ngón tay duỗi ra, thật sâu chấn động mấy lần.

"A, a a, a a ~"

Trần Kha sảng đến kêu ra tiếng, tiểu huyệt kẹp chặt ngón tay Đan Ny.

Mật dịch tí tách, dường như một cái đều kéo ra nước, Đan Ny hơi rút ngón tay ra một chút, nhìn thấy tinh tinh oánh oánh.

"Trần Kha rất gấp nha ~"

Lại không có đi vào huyệt, nhất chuyển lại lui ra ngoài

Mắt thấy huyệt tâm hồng hồng đói khát, Đan Ny rốt cuộc khép lại hai ngón tay, chọc chọc cửa huyệt, đẩy vào bên trong nộn huyệt.

Y nhiên chậm rãi cắm, lại cố ý hỏi Trần Kha "Sau này Trần Kha là ai?"

"A, a a... là Trần Kha của Đan Ny tỷ tỷ~"

"Vậy Trần Kha muốn ai cắm?"

"Ngô... chỉ cần Đan Ny tỷ tỷ cắm~"

Phi thường nghe lời, Đan Ny rút hai ngón tay, cửa huyệt dừng lại, đốt ngón tay cố ý ma sát đảo quanh.

Trần Kha mẫn cảm lắc một cái, cửa huyệt siết chặt, văng ra mấy giọt dịch.

Mông thịt bị đánh còn nóng bỏng, huyệt lại bị Đan Ny cắm vào như ở trong lửa, uốn thành một vũng nước.

Âm thần trượt đến không thể tưởng tượng nổi, Đan Ny lại dùng hai ngón tay xoa bóp, tiếp tục hỏi Trần Kha: "Trong phủ Trần Kha có thiếp không?"

"Không, không có ~"

Đan Ny nhướn lông mày, hai ngón nhét vào trong huyệt, có chút đào khoét "Vậy sau này thì sao? Trần Kha có đi tìm thị thiếp không?"

"Không, sẽ không" Trần Kha không chịu được sảng, khe nhỏ hung hăng kẹp lấy, hút gấp ngón tay Đan Ny phun ra nuốt vào "Trần Kha chỉ cần Đan Ny tỷ tỷ~"

"Ừm."

Đan Ny rất hài lòng, rốt cuộc có lòng từ bi, đem hai ngón tay mãnh đẩy vào trong huyệt, thật sâu nhàn nhạt chấn động trừu sáp.

"A a~, a, a a..."

Ngứa ngáy đều bị quét đi, muốn sóng cuồn cuộn, tê dại cùng nóng hổi khuếch tán ra bên ngoài.

Sảng khoái thật thoải mái...

Trần Kha không e dè phối hợp với bờ mông lay động, tiểu huyệt hút gấp phun ra nuốt vào ngón tay, nghĩ đến Ny Nhi cắm nàng, dùng ngón tay đâm thật sâu nàng, chiếm hữu nàng!

Huyệt thịt đầy trướng so ra kém tâm thỏa mãn, Đan Ny bất cứ lúc nào đều có thể tùy tiện câu lên Trần Kha, bụng của nàng một trận ê ẩm sưng tấy, trong huyệt nhịn không được căng cứng, cao trào.

"Đan Ny tỷ tỷ, a ~"

Toàn thân đều thấm mềm thoải mái sung sướng, Trần Kha từ trước muốn dâng lên một đợt, nằm thẳng cẳng trên giường, nhẹ nhàng thở dốc.

Đan Ny cũng đang thở dốc, nàng rút ngón tay ra, cảm thấy mình ẩm ướt.

Bò lên ngồi trên giường, úp sấp trên lưng Trần Kha, Đan Ny lại cắn lỗ tai Trần Kha, ăn vành tai nàng.

"Trần Kha nói, Trần Kha chỉ cần ai?"

Trần Kha cười, âm thanh trầm ổn tràn ngập thâm tình trả lời nàng:

"Trần Kha chỉ cần Đan Ny tỷ tỷ của Trần Kha, Ny Nhi của ta ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro