Chương 132. Đại Kết Cục (Trung) Thập Lý Hồng Trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó thật sớm, cửa phường mới mở, Tương Vương Lý Đán tự mình mang mấy tôi tớ đến nhà bái phỏng.

Trịnh Quân không dám thất lễ, trước ngày Tương Vương qua phủ liền thoảng qua đề cập thay trưởng công chúa cầu hôn, lấy thân phận của hắn làm bà mối, thực tế là vinh hạnh đặc biệt lớn lao.

Lại mặc y quan, vuốt râu đẹp, Trịnh Quân tự mình tiến đến cửa nhà, khách khí trước Lý Đán y phục lộng lẫy, bận bịu dùng lễ thần tử với Tương Vương "Điện hạ hạ mình mà tới, mỗ tội đáng chết vạn lần"

"Thái phó đa lễ"

Trịnh Quân tam hướng nguyên lão, mà Lý Đán đã được trưởng tỷ dặn dò, lại biết nàng đối với hôn sự lần này rất coi trọng, bước lên phía trước đỡ Trịnh Quân: "Mỗ bất quá thay A Tỷ kết nối làm mối, Thái Phó đừng giữ lễ tiết làm gì"

Song phương người tới ta đi trả lời nhau một phen, cuối cùng, Lý Đán mới nói: "Trịnh công hữu huệ, ban thưởng thê tử cho Lý mỗ, Lý mỗ có lễ tổ tiên, sáng sớm mời nhận lễ vật"

Đây đương nhiên là lời khách sáo, lại là Lý Đán tự mình làm người mai mối, Trịnh Quân tranh thủ thời gian trả lời: "Nữ nhi mỗ liễu yếu đào tơ, mệnh của điện hạ, mỗ không dám từ"

Nói xong mời Tương Vương nhập phủ, song phương hành lễ tương đối, Lý Đán sai tôi tớ dâng lên một cái hộp dài, mở ra, trình lên một đôi ngọc nhạn, cười nói "Nhận lễ vật"

Ngọc nhạn có đôi có cặp, sinh động như thật, xem xét liền biết giá trị không nhỏ.

Trịnh Quân tự mình nhận lấy, Lý Đán lúc này mới đi "vấn danh" nói "Sáng sớm thụ mệnh, đem thêm bốc chi, dám mời nữ nhi tên hiệu là gì?"

"Điện hạ có mệnh, lấy lễ mà chọn, mỗ sao dám từ, gọi Ny Nhi"

Dứt lời đem thiếp canh ngày sinh tháng đẻ của Đan Ny đã chuẩn bị tốt lấy ra.

Dâng lên, giao cho Lý Đán để hợp chữ.

oOo

"A tỷ, làm sao thành hôn phiền phức như thế?"

Trịnh Ký Minh cùng Đan Ny trốn ở bình phong phía đông, nhìn lén bên phía tây Trịnh Quân cùng Lý Đán đang đối đáp với nhau.

Đan Ny cũng không phải lần đầu tiên trải qua, liền nhỏ giọng hỏi đệ đệ: "Đệ là một lễ bộ thượng thư, chẳng lẽ còn không hiểu rõ những thứ này?"

"Đệ biết, chỉ là..."

Gãi gãi đầu, Trịnh Ký Minh cũng không tốt nhắc đến hôn sự lần trước của Đan Ny, dứt khoát chuyển chủ đề, đần độn nói: "Nếu bát tự của A tỷ cùng trưởng công chúa điện hạ không hợp, vậy hôn sự này còn tiến hành không?"

"Đệ a" Đan Ny đánh vào trán Trịnh Ký Minh "Thánh nhân ngự bút tứ hôn, đệ sao nói không được?"

"A~"

Cũng không biết được hai nữ tử tương hợp bát tự là như thế nào, Trịnh Ký Minh dù sao không dám hỏi, mắt thấy Tương Vương Lý Đán thu thiếp canh, lại dẫn người trùng trùng điệp điệp rời đi.

Đan Ny đến cùng so với đệ đệ trầm ổn, suy nghĩ bà mối là Lý Đán, phía sau đưa đến sách thông hôn, cũng là một vị thân vương sao?

Đoán như vậy, chờ Tương Vương sai người đưa đôi ngọc nhạn qua, quả thật nghe nói trong cung có hai vị thân vương điện hạ, đến đây đưa sách thông hôn.

Hai cuốn văn kiện tuấn mã đều đi ngàn dặm mới tìm được tên một loại, đằng sau ba tiểu tỳ trông coi cỗ kiệu mang lễ văn kiện trinh nam, cuối cùng lễ hỏi trọn vẹn mười xe, tơ lụa, châu báu, ngọc khí, hương liệu, rượu ngon, heo dê bò gia súc, điểm tâm hoa quả, pho mát dầu muối, chữ cổ danh họa... cái gì cần đều có, rực rỡ muôn màu.

Thân vương đến đưa văn kiện cùng sách thông hôn, Trịnh Quân cũng đáp lại hôn thư, thanh thế to lớn như vậy, toàn thành đều biết, mới đem hôn sự định ra.

Trần Kha ước gì nhanh chóng cưới Đan Ny đưa vào cung, thế là thân nghênh thời gian được định rất sớm, trong triều dù cho có người cảm thấy không ổn, cũng không lay chuyển được sự cố chấp của trưởng công chúa điện hạ, trừ phi nghĩ bị hạ ngục.

Ngày ba đầu tháng sáu, toàn bộ thành Trường An đều nói chuyện say sưa về sự kiện song phượng kỳ duyên.

Đan Ny cơ hồ trắng đêm chưa ngủ, mặc dù Trần Kha muốn hoàng hôn mới có thể tới đón dâu, nhưng nàng rất sớm thức dậy rửa mặt, lo sợ bất an chờ đợi.

Vô ý từ trong gương đồng nhìn thấy bộ dáng của mình, gương mặt hồng hào, đầy mặt thẹn thùng, giữa lông mày giấu không được một ít hỉ khí.

Đan Ny cũng sợ chính mình... nguyên lai gả cho người trong lòng nên có bộ dáng mong đợi như vậy.

Trong phủ nô bộc đều bị Trịnh Quân kêu đi làm việc, đem họ hàng thân thích cùng họ hàng xa với Trịnh gia ở thành Trường An đưa về phủ, cũng tốt cho tân nương tăng thêm thanh thế.

Thế là trong nhà cơ hồ trống trơn, Đan Ny trong phòng ngồi yên hai canh giờ, chống cằm ngủ gật, xem chừng phụ thân rảnh rỗi, mới đổi tố y đi qua thỉnh an.

Gần đây mọi việc bận rộn, Trịnh Quân ở viện lạc bỏ bê tu chỉnh, Đan Ny đi ngang qua thấy không ít tàn hoa lá héo, cành khô cỏ hoang, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương.

Từ ngày đó vô ý biết được phụ thân "giao dịch" với Trần Kha, nàng hồi lâu cũng chưa qua thỉnh an phụ thân cùng tâm bình khí hòa nói chuyện qua.

Bây giờ hôn sự đã định, sau khi vào cung nàng không thường ở nhà, không thể hầu hạ hai bên, mà Trịnh Quân thân là ngoại thần, vào cung thăm viếng cần phải được thánh nhân cho phép, cha nàng chính là gần trong gang tấc, xa tận cuối trời.

Nhất thời trăm mối ngổn ngang, đợi đến trước cửa phụ thân, chưa kịp thỉnh an, mũi đã có chút chua xót.

"Đan Ny"

Dường như tâm linh tương thông, Trịnh Quân mở cửa, từ ái nhìn nữ nhi, cười nói: "Vào đi, vi phụ có thể hảo hảo nhìn con"

Tình thâm ngập tràn, Đan Ny cắn môi một cái, lại nhịn không được, nhào tới trước ôm lấy Trịnh Quân, nước mắt lã chã rơi xuống.

"A Da ~"

Ngậm lấy nghẹn ngào nũng nịu, Trịnh Quân sững sờ một chút, qua hồi lâu mới ôm lấy nữ nhi, hốc mắt cũng có chút ướt át.

Hắn đối với nữ nhi này mặc dù có nhiều trìu mến, nhưng vì người từ trước tới nay nghiêm túc ngay ngắn, đến mức Đan Ny cơ hồ không từng thân mật gọi qua "A Da"

"Tốt, tốt... Đan Ny, chớ khóc, hôm nay là ngày đại hỉ của con, chớ khóc" vỗ nhè nhẹ sau lưng nữ nhi "Là A Da có lỗi với con"

Lần đầu tiên quan hệ thông gia gặp phải người bất thiện, lần thứ hai là giả phượng hư hoàng, tương lai không nhi không tử, tử tôn ôm đầu gối nhân luân chi nhạc sớm đã bị đoạt đi... đây là điều mà Trịnh Quân vĩnh viễn cảm thấy thẹn trong lòng.

"A Da" Đan Ny lau nước mắt, lộ ra khuôn mặt tươi cười "Xin đừng xin lỗi, nữ nhi lần này... gả cho người trong lòng"

Trịnh Quân ngẩn ngơ, bờ môi giật giật, cuối cùng cái gì cũng không hỏi, thở dài nói: "Vậy là tốt rồi, liền tốt..."

Nhanh đến buổi trưa, nô bộc ra ngoài làm việc lục tục ngo ngoe trở về, tiếp tục quét dọn đình viện, mang trái cây điểm tâm, nghênh đón khách nhân đến.

Trịnh Ký Minh dành thời gian trở về, nhìn trong phủ hết thảy ngay ngắn rõ ràng, liền vụng trộm chạy tới viện tử Đan Ny, lặng lẽ đâm thủng giấy dán cửa sổ nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy trong phòng son phấn vờn quanh, Đan Ny mời hơn mười bạn thân đều ở trong phòng, chỉ có lão ma ma lớn tuổi dẫn sáu bảy nữ tỳ đến hầu hạ

Đan Ny đang chải tóc mai, búi tóc cao phía sau cắm bảo thoa, xuyết ngọc phiến, trâm cài tóc lưu tô, phục trang đẹp đẽ, một phái lộng lẫy ung dung, trên thân mặc áo ngoài màu xanh đậm, áo lót bằng sa cùng váy, trước bụng quấn dây đai, hết thảy đều thêu phượng đồ, tăng thêm tôn quý.

Quả nhiên là khí quyển, Trịnh Ký Minh không khỏi nhìn ngốc, cho đến khi bị Trịnh Quân trông thấy, tức giận hung hăng đạp hắn một cước vào mông, nắm lỗ tai hắn kéo ra ngoài đánh.

Trịnh Ký Minh oa oa gọi bậy, đầu óc chợt lóe lên bóng người xinh đẹp... không biết Quách gia tiểu nương tử mặc vào, có phải đẹp giống như trưởng tỷ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro