Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm kể từ khi cô rời đi, ba năm đợi chờ vô vọng. Có lẽ người quên lời hứa khi xưa trước là cô chứ không phải nàng.

Chấp nhận, chờ đợi rồi thất vọng. Đã đến lúc quên rồi. Quên đi cô để không còn phải kiểm tra điện thoại mỗi buổi sáng hy vọng nhận được một dòng tin nhắn. Quên đi để tìm một người mới, một người tốt hơn. Phải rồi quên đi là cách tốt nhất, không ai phải chịu tổn thương cả.

Nhìn đồng hồ, Trịnh Đan Ny uống nốt ly cà phê của mình rồi đứng dậy tính tiền chuẩn bị ra về. Có lẽ nàng sẽ không đến quán cà phê này nữa.

"Cho tôi một đen nóng không đường." 

Bước chân Đan Ny khựng lại. Giọng nói này rất quen. Đan Ny từ từ quay người, ánh mắt hai người giao nhau. Một giây, phải, chỉ một giây thôi, mọi ký ức yêu thương hận thù ùa về. Là cô sao? Sao lại xuất hiện đúng lúc nàng định buông tay chứ?

Trần Kha cũng thoáng ngạc nhiên, gương mặt của Trần Kha đầy vẻ bất ngờ và hạnh phúc.

Hai người họ cứ đứng đó nhìn nhau, tiếng đập của hai con tim như hòa làm một.

Vậy là họ đã gặp lại nhau rồi, liệu có ai sẽ bước đến nắm lấy tay người kia. Đây là kết thúc có hậu hay là một khởi đầu mới đây? Có lẽ phải chờ xem để biết kết quả thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro